Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Khi Diêm Thập Nhị đuổi đến bệnh viện, Lương Như đã tỉnh.
Nhưng cảm xúc của chị ta rất kích động, dẫu tự sát không xong nhưng chị ta vẫn có khung hướng tự tử.
Thiên Phàm và Lý Miêu Kỷ chờ ngoài hành lang, Diêm Thập Nhị đi đến lập tức hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“May là phát hiện kịp thời, chính bạn trai của Lương Như, Đường Đình Châu báo cảnh sát, cũng là anh ta mang người đến bệnh viện ngay lập tức.” Thiên Phàm nói ra tình hình điều tra được, “Tôi đã hỏi bác sĩ, Lương Như có bệnh tâm thần, cảm xúc rất dễ bị kích động. Lần này cô ta muốn tự sát một mặt có liên quan đến cái chết của Lương Bân, mặc khác phỏng chừng là vì gần đây Đường Đình Châu muốn chia tay với Lương Như, có thể cô ta chịu không nổi kích thích mới đột nhiên phát sinh hành vi quá kích như vậy.”
Xuyên qua ô cửa kính, Diêm Thập Nhị thấy Đường Đình Châu ngồi bên giường bệnh, còn Lương Như vẫn đang hôn mê.
Chỉ chốc lát, Đường Đình Châu bước ra, anh ta rõ ràng sửng sốt khi nhìn thấy Diêm Thập Nhị.
Đường Đình Châu cau mày, trông mệt mỏi vô cùng.
“Tâm sự?” Diêm Thập Nhị nhìn Đường Đình Châu, trầm giọng nói một câu.
Đường Đình Châu mím môi dưới, gật đầu đồng ý.
Hai người cùng nhau đi vào phòng hút thuốc, Diêm Thập Nhị đưa một điếu qua, Đường Đình Châu thuận tay tiếp, bậc lửa lên, khói mù lãng đãng.
Hàng mày Diêm Thập Nhị thật sâu, đôi mắt đen trầm, khiến người ta không cách nào phân biệt là sâu lắng hay mờ mịt: “Giữa anh và Lương Như đã xảy ra chuyện gì?”
Ngữ điệu anh trầm thấp, hỏi một cách tùy ý.
Đường Đình Châu hút điếu thuốc, chậm chạp phun ra, một hồi lâu mới trả lời: “Mệt rồi, ghét rồi mà thôi.”
“Anh quen Lương Bân không?” Diêm Thập Nhị đột nhiên hỏi như vậy.
Đường Đình Châu không đáp mà hỏi lại: “Anh nghi ngờ cái chết của Lương Bân có liên quan đến tôi?”
Khuôn mặt Diêm Thập Nhị ẩn trong sương khói, ánh mắt anh rất sâu, lại che giấu rất tốt: “Đúng vậy.”
Anh trả lời trực tiếp xong xuôi, không chút do dự.
Đường Đình Châu cười khẽ, không nhìn anh, chỉ nhàn nhạt nói: “Tôi không thân với ông ấy, chỉ mới gặp một lần, cảnh sát Diêm, anh nghi ngờ tôi như thế hình như không có lý.”
“Thật vậy.” Diêm Thập Nhị không giận, ngược lại nổi lên hứng thú trò chuyện, “Nhưng trực giác nói với tôi, anh rất khả nghi.”
Tuy rằng tra án càng thiên về chú ý toàn bộ vật chất chứng thực, nhưng vẫn phải đứng vào lập trường của tội phạm để điều tra rõ lý do giết người.
Giết người vì đam mê, báo thù, vì tình, thậm chí không có bất luận lý do phạm tội gì, đều là căn cứ.
Tuy rằng lần điều tra trước, Đường Đình Châu xác thật không tiếp xúc nhiều với Lương Bân, thậm chí không có bất cứ lý do gì để giết Lương Bân nhưng Diêm Thập Nhị cảm thấy anh ta rất đáng nghi.
Nhưng Diêm Thập Nhị cũng sẽ không chỉ đơn thuần dựa vào mỗi trực giác định tội một người, vì vậy anh nhất định sẽ tìm được chứng cứ chứng minh điều đó.
“Vậy cảnh sát Diêm định dựa vào trực giác để xử án sao?” Giọng điệu Đường Đình Châu mang theo vài phần khiêu khích.
Diêm Thập Nhị cười khẽ, không trả lời.
Đường Đình Châu ấn tắt mẩu thuốc lá, chuẩn bị trở về, Thiên Phàm đột nhiên hoảng loạn chạy tới: “Mau, Lương Như tỉnh rồi, cảm xúc cô ta quá kích động, không khống chế được…”
Lời còn chưa nói hết, Đường Đình Châu đã xông ra ngoài.
Diêm Thập Nhị cũng theo sát.
Đường Đình Châu và Thiên Phàm bước rất nhanh, thang máy đã lên lầu, Diêm Thập Nhị liền đi vòng tới cầu thang.
Chỉ nhìn thoáng qua thì thấy một hình bóng quen thuộc, Diêm Thập Nhị nhẹ kêu một tiếng: “Tư…”
Lời hoàn chỉnh còn chưa ra khỏi miệng, bóng hình nhóc con đã biến mất ở ngã rẽ.
Thấy thần sắc nó vội vàng, sắc mặt bộ dạng khó coi, Diêm Thập Nhị bước nhanh đi qua.
Khoa máu.
Nhóc con đến chỗ này làm gì?
Diêm Thập Nhị nhíu mi, nhưng không nghĩ nhiều.
Đợi một lúc lâu, mới thấy Tư Ngang đi từ trong phòng ra, Diêm Thập Nhị lập tức kêu nó: “Tư Ngang.”
Tư Ngang không nghe thấy, bước vội rồi nhanh chóng rời đi.
Trên mặt nó còn có thương tích, nét mặt nặng trĩu, có cảm giác thành thục không thuộc về độ tuổi này của nó, Diêm Thập Nhị tuy có lòng chăm sóc nó nhưng không muốn khám phá đời tư của người khác quá nhiều nên không tiếp tục đuổi theo, thay vào đó đi lên lầu.
Tư Ngang rời khỏi bệnh viện với lòng bàn tay nắm thật chặt, nơi đó có một bản báo cáo máu kiên trì, bản kỹ càng tỉ mỉ hơn được giữ trong bệnh viện, nó muốn đánh cuộc một phen!
Đánh cuộc một cơ hội có thể giúp anh ấy, lúc này đây, nó sẽ không để anh một mình đi đối mặt.
Phòng bệnh trên lầu, Lương Như sai khi nhìn thấy Đường Đình Châu cảm xúc càng thêm kích động, cả người nhào vào trong lồng ngực Đường Đình Châu khóc thút thít, khóc đến cả người run lên.
“Đừng chia tay được không, Đình Châu, em không tốt chỗ nào anh chứ nói với em để em thay đổi được không? Chỉ cần đừng chia tay thì bảo em làm cái gì cũng được, Đình Châu, xin anh.”
Chị ta khóc lóc cầu xin, ăn nói khép nép.
Thần sắc Đường Đình Châu kiên nhẫn, sợ kích thích chị ta, liền thuận theo chị ta nói: “Em nghỉ ngơi cho khỏe trước đã, đừng nghĩ nhiều quá, chờ bệnh của em khỏe lại rồi mình nói tiếp, được không?”
“Đình Châu, anh vẫn muốn chia tay với em, có đúng hay không?” Lương Như tránh khỏi vòng tay anh ta, rút kim tiêm khỏi cánh tay, gào thét như phát điên, “Vậy còn không bằng để em chết đi, đừng cứu em, để em chết đi.”
Cảm xúc chị ta vẫn kích động như cũ, lấy cái chết dọa nạt.
Diêm Thập Nhị đang đứng bên cửa, chắp tay lạnh mặt nhìn.
Anh ghét nhất việc dùng sinh mạng của mình uy hiếp người khác!
Làm cảnh sát nhiều năm như vậy, anh thấy sinh tử nhiều rồi, sớm đã không để bụng sống chết.
Nhưng cùng với đó, anh cũng kính sợ sinh mạng, mỗi sinh mạng đều đáng được trân trọng, có nhiều người vô tội chết ngoài kia, rõ ràng bọn họ rất muốn sống, rõ ràng họ nỗ lực để sống từng ngày, nhưng họ lại mất đi tính mạng vì đủ loại lý do bất khả kháng.
Trời cao không cho bọn họ cơ hội làm lại, ngoài ý muốn và ngày mai không biết ai sẽ đến trước.
Nhưng cố tình là, có một ít người, rõ ràng đang tồn tại thật tốt lại muốn lăn lộn làm trời làm đất.
“Để cô ta chết.” Diêm Thập Nhị đột nhiên lạnh nhạt mở miệng, thái độ bình tĩnh, ánh nhìn Lương Như không mang theo chút cảm xúc nào, tựa như đang nhìn một cái xác lạnh lẽo.
Đường Đình Châu bị sốc, dừng hành động an ủi của mình.
Ngay cả Lương Như cũng ngừng náo loạn.
Chỉ có Thiên Phàm, là không kinh ngạc.
Đây hoàn toàn là những gì lão đại bọn họ sẽ nói ra, trong lòng lão đại, mạng người quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
“Cảnh sát Diêm.” Đường Đình Châu gọi anh một tiếng với một giọng bất đắc dĩ.
Lương Như lại như nhụt chí, nản lòng ngồi bệt dưới đất, rốt cuộc không còn sức làm ầm ĩ.
“Đó là mạng của cô ta, nếu tự bản thân cô ta không yêu quý sẽ không ai quan tâm sống chết của cô ta.” Diêm Thập Nhị buông một câu như vậy, liền bỏ đi cùng Thiên Phàm.
Trong phòng bệnh, Đường Đình Châu nhìn Lương Như đã bình tĩnh lại, nghiêm túc nói: “Lương Như, chờ em hết bệnh rồi chúng ta lại nói chuyện chia tay, anh sẽ đến bệnh viện chăm sóc em trong khoảng thời gian này, đừng nghĩ nhiều.”
Lương Như bụm mặt, nhỏ giọng khóc thút thít, không nói thêm.
Hành lang ngoài phòng bệnh, an tĩnh cực kỳ.
Cách đó không xa, thiếu niên đi ra từ chỗ rẽ, chậm rãi đến gần phòng bệnh, cuối cùng dừng ở ngoài cửa.
Cậu ăn mặc thường phục, mũ áo hoodie che khuất đầu, trên mặt đeo khẩu trang, che khuất cả khuôn mặt, chỉ để lộ một đôi mắt đẹp, nhìn Lương Như đang nhỏ giọng khóc, khẽ mím môi dưới.
Cuối cùng, hơi ngước mắt lên, tầm mắt đối diện Đường Đình Châu, chạm cái rồi thôi.
Theo sau, cậu bước chậm rời đi, yên lặng không tiếng động.
Ánh sao sái lạc, sắc trăng tựa thủy.
Sái lạc: tiêu sái, phân tán xuống.
Đêm, yên tĩnh quỷ mị.
Khu biệt thự phía đông thành phố, lúc này trong căn nhà tráng lệ huy hoàng đèn đuốc sáng trưng, trong phòng làm việc lầu hai, một người đàn ông trung niên lớn tuổi tựa lưng vào ghế ngồi, ho khan liên tục, khăn trong tay che ở bên môi.
Ông ta ho vô cùng dữ dội, cả người run rẩy, ngay cả sắc mặt cũng tái nhợt không thôi.
Chờ ông ta khụ xong, khăn đã lây dính huyết sắc.
“Lão gia, ngài thế nào rồi?” Quản gia bên cạnh kinh hãi một trận, muốn nhận lấy khăn, lại thấy ông ta nhìn chằm chằm khăn ngây người, không khỏi nói, “Lão gia?”
Ánh mắt người được gọi là lão gia kia bừng tỉnh, ngay sau đó đưa khăn sang đi ra ngoài: “Ta không sao.”
Thanh âm nghẹn ngào, với sự bất ổn sau khi thở dốc kịch liệt.
Sắc mặt quản gia khó coi, lại thấy một người đi tới, lập tức cung kính gọi một tiếng: “Bác sĩ Lâm, ngài tới rồi.”
Lâm Thương gật đầu, đi vào phòng làm việc: “Lục tiên sinh, đã tìm được người phù hợp.”
Con ngươi vốn dĩ đen của Lục tiên sinh đột nhiên lóe sáng, không dám tin tưởng nhìn Lâm Thương: “Thật sự?”
“Đúng, chạng vạng mới vừa nhận được tin, nếu không có tình huống đặc thù gì, một tuần nữa có thể tiến hành phẫu thuật cho ngài.” Lâm Thương có nước da rất trắng, cao cao gầy gầy, mang cặp kính gọng vàng, thoạt nhìn văn nhã lại ôn nhuận, gương mặt này hoàn toàn vô hại.
Chỉ là y nói xong câu đó liền lập tức rũ mắt, che giấu tia sắt bén phiếm trong đáy mắt.
Bởi vì tin tức đến quá đột ngột, Lục tiên sinh quá khích động cũng không chú ý đến hết thảy này, ông ta chỉ sa vào vui sướng khôn xiết: “Thế thật sự quá tốt, bác sĩ Lâm, mọi chuyện làm phiền cậu.”
“Không cần, là điều tôi nên làm.” Lâm Thương giấu cảm xúc trong đáy mắt, giải thích xong những việc cần chú ý liền rời đi.
Ra biệt thự, ngồi trong xe thương vụ đen, Lâm Thương không sốt ruột rời khỏi mà mở di động gửi tin nhắn đi: 【Sói rời khỏi hang.】
Một lát, hồi âm đến: 【Tôi không chỉ muốn bắt sói mà còn muốn giã ổ sói.】
Lâm Thương cười khẽ, có chút bất đắc dĩ: 【Yên tâm, mọi thứ đang diễn ra theo kế hoạch.】
Đối phương không đáp, Lâm Thương khởi động xe, rời khỏi khu biệt thự.
======