Tôi luôn buộc bản thân phải quên đi sự kiện đó. Nhưng nó lại giống như virus HIV, mặc cho người ta dùng biện pháp gì hay thủ đoạn gì vẫn không thể loại bỏ khỏi bộ nhớ.
Trong thực tế, hình hình còn tồi tệ hơn thế này.
Tôi chẳng những không thể quên đi sự kiện kia, ngược lại càng lún càng sâu, không thể tự thoát ra được. Cho đến tận bây giờ, tôi bị việc này gây phiền phức suốt nửa năm, công việc và cuộc sống hoàn toàn bị đảo lộn. Trong thời gian đó, tôi cũng đã cố gắng thay đổi quan điểm để đối mặt với nó, nhưng trái lại càng khiến tôi phiền não hơn. Tôi biết, nếu không phải ngày trước “ tự cho là thông minh”, kết cục sự việc sẽ không như bây giờ, tôi cũng sẽ không lâm vào cảnh đau buồn vô tận. Nhưng hồi ấy, ai có thể ngờ được, sự thật ẩn sau nó lại thật sự đáng sợ như vậy!
Khoảng một tuần trước, ông anh họ Lục Hạo đến thăm tôi. Trước khi đến, anh ấy có nghe nói tôi bị ốm, nhưng sau khi gặp mặt vẫn vô cùng kinh ngạc.
“ Trời ơi! Nửa năm không gặp, sao cậu lại gầy thành ra thế này?”.
Lục Hạo là cảnh sát, tôi bị cuốn vào chuyện kia, tất cả đều do anh ấy ban tặng. Tôi hừ lạnh một tiếng, nheo mắt nhìn anh ấy, không thèm trả lời.
Lục Hạo rất nhanh liền đoán ra nguyên nhân phát bệnh của tôi, trên mặt hiện vẻ bất an và lo lắng. Anh ấy cau mày im lặng không nói một lúc lâu, sau đó mới mở miệng: “ Chuyện kia đã qua nửa năm rồi, cậu đừng để trong lòng nữa. Huống hồ trách nhiệm không phải do cậu, cậu chỉ giúp cảnh sát chúng tôi suy luận...”.
“ Đủ rồi, anh đúng là một tên máu lạnh”. Tôi tức giận ngắt lời anh ấy, hét lớn: “ Tôi ước gì chưa bao giờ giúp anh, như vậy, kết cục sẽ khác”.
Câu nói của tôi dường như đã kích động Lục Hạo. Không ở lại lâu, anh ấy lấy lý do cục cảnh sát có việc rồi rời đi. Trước khi đi, anh ấy viết địa chỉ một nhà tù, nói cho tôi biết, muốn thoát khỏi đau khổ thì không thể trốn tránh.
Tôi đương nhiên biết đạo lý này, nhưng nói thật, tôi sợ đến nhà tù để gặp người kia. Không phải vì người đó tàn ác như thế nào, mà do trong lòng tôi mang mặc cảm tội lỗi – nói thế này đi, tôi sợ phải nhìn thấy đôi mắt tuyệt vọng đến nghẹt thở, sợ người ấy nói cho tôi biết sự thật khủng khiếp đằng sau nó.
Nhưng sau một tuần cân nhắc, tôi vẫn quyết định đi gặp người ấy. Nguyên nhân rất đơn giản, tôi không muốn suốt đời sống trong cảnh buồn rầu nữa.
Phương pháp của Lục Hạo rất chính xác. Sau khi từ nhà tù trở về, nỗi buồn trong lòng tôi phân tán hơn nửa, rốt cuộc cũng có thể thổi bùng dũng khí, đem chuyện xảy ra nửa năm trước kể lại.
Sự việc ấy, nói đến máu chảy, tràn ngập âm mưu cùng bóng tối tội ác...