Editor: Toả Toả
Giang Hành Thâm dừng chân, chuyển một phần sự chú ý của mình sang lắng nghe tiếng động trong hẻm.
Có một âm thanh mơ hồ truyền đến.
"Là mày đã đánh đàn em của tao bị thương đúng không?"
Sau đó một tiếng cười khẩy vang lên: "Còn đàn em nữa chứ, anh hai à, bây giờ là thế kỷ 21 rồi đấy."
"Đúng vậy, đầu óc thì không có nhưng vải bọc não thì lại khá dài."
Giang Hành Thâm nghe ra đây là giọng của Trình Kiệt Văn và Lê Bình, xem ra Phó Chu cũng ở bên trong.
Tên côn đồ cầm đầu bị lời nói của Lê Bình chọc giận, gã nhặt một thanh sắt từ dưới đất lên, phát ra âm thanh chói tai khi nó cọ vào mặt đất: "Mẹ nó mày nói ai không có đầu óc."
Giang Hành Thâm lấy điện thoại ra, nhập số 110 ở chỗ quay số, khi đang chuẩn bị ấn nút kết nối, bên tai lại vang lên giọng nói của Phó Chu, mang theo nụ cười kiêu ngạo lười biếng nhưng lại khiến người ta rùng mình.
"Ba Alpha của mày bản thân tụi nó đánh không lại thì trách ai được?"
"Mẹ mày." Tên côn đồ cầm đầu nghiến răng nghiến lợi, cầm thanh sắt hô với đám người phía sau mình: "Các anh em, lên hết cho tao!"
Tình cảnh trở nên hỗn loạn, khi đi ra Phó Chu không mang theo bất cứ thứ gì, thấy bên cạnh có một ống nước bị vứt đi bèn thuận tay cầm lên, khoé mắt liếc qua, nghiêng mình tránh khỏi tên côn đồ cầm đầu đang muốn đánh lén hắn.
Ngay lúc hai bên sắp sửa đánh nhau, đầu hẻm đột ngột trở nên tối om, một thanh âm trong trẻo không hợp với nơi này vang lên, lạnh lùng nói: "Tôi đã báo cảnh sát."
Tất cả nhìn sang, một thanh niên cao ráo xinh đẹp đang đứng ở đó, nhìn thấy cảnh tượng này mà vẻ mặt cũng không có gì thay đổi.
Phó Chu thấy cậu, trong lòng đệt một tiếng, mẹ nó sao Giang Hành Thâm lại chạy tới đây rồi?
Bọn côn đồ xung quanh trường học không được coi là xã hội đen hay giang hồ gì, việc báo cảnh sát rất có sức đe doạ đối với bọn chúng.
Tên côn đồ cầm đầu nhìn thấy trên màn hình điện thoại mà cậu giơ lên thật sự đang gọi số của cảnh sát, vẻ mặt lập tức thay đổi: "Má, thằng này lại từ đâu chui ra nữa vậy?"
Lúc này một người bên cạnh gã phát hiện ra gì đó từ màn hình điện thoại, la lớn: "Nó không có gọi cảnh sát, đó là ảnh chụp màn hình!"
Tên côn đồ cầm đầu bình tĩnh lại, nhìn thấy đúng là như vậy, lập tức cười gằn một tiếng: "Được lắm, còn cố ý doạ tụi tao." Gã quay sang hai đàn em bên cạnh hung ác nói: "Hai đứa tụi bây, đừng để cho nó bước ra khỏi con hẻm này nữa!"
Giang Hành Thâm ngước mắt lên, vẻ mặt trở nên cảnh giác, thận trọng quan sát chuyển động của bọn chúng, đồng thời khoé mắt lướt nhanh qua xung quanh. Không có vật gì thuận tiện ngoại từ gạch vụn, nhưng những thứ này nếu không cẩn thận sẽ gây ra chuyện lớn, tốt nhất không dùng thì hơn.
Hai tên đàn em đã cầm gậy đi tới gần cậu, bởi vì không biết người đột nhiên xuất hiện này có sức mạnh như thế nào, thế nên bọn chúng bước đi khá chậm, mang theo ý thăm dò.
Phó Chu bên kia thấy tình hình không ổn, đưa cho Lê Bình đang ở gần mình nhất một ánh mắt, ý bảo bọn họ chống đỡ trước.
Ban đầu hắn định đến chỗ của Giang Hành Thâm, kéo người ra khỏi con hẻm rồi quay lại, kết quả còn chưa đi được mấy bước, tên côn đồ cầm đầu đã xông về phía hắn.
Phó Chu nghiêng đầu né cây gậy đang được tên côn đồ cầm đầu vung lên, đá mạnh một cú vào phía sau đầu gối của gã, trầm giọng nói: "Cút mẹ mày đi."
Tên côn đồ cầm đầu bị đá đến mức khuỵu gối xuống đất, còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh mạnh một gậy vào lưng, lực tay của Phó Chu mang theo sự hung hãn không khoan nhượng, gã bổ nhào về phía trước, cảm giác như cả nội tạng của mình đều sắp bị đánh ra ngoài.
Phó Chu còn chưa kịp đá thêm vài phát đã thấy có người cầm gậy lao về phía Giang Hành Thâm, vẻ mặt của hắn biến sắc.Sau khi hai tên đàn em đến được một khoảng cách nhất định thì cùng lúc xông về phía Giang Hành Thâm, Giang Hành Thâm né tránh cây gậy do một trong số chúng vung ra, nhanh nhẹn dứt khoát bắt lấy cổ tay của tên đó vặn một cái, sau khi đánh rơi gậy gỗ thì buông tay, nhấc chân lên đá vào bụng của tên đó.
Một tên khác nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức hét toáng lên để gọi thêm nhiều người đến đây.
Cùng lúc đó Phó Chu cũng chạy tới đây, bắt lấy vai của tên muốn đánh lén Giang Hành Thâm từ phía sau, vặn khớp tay của tên đó, vang lên cùng với tiếng răng rắc giòn tan là tiếng hét như đang giết lợn.
Phó Chu đá tên đó ra xa, gã la khóc chạy trốn.
Giang Hành Thâm lại xử lý xong một người, thở gấp hỏi: "Gãy xương rồi?"
"Chưa đến nỗi, trật khớp thôi." Phó Chu còn muốn nói thêm gì đó, nhưng tình thế hiện tại rõ ràng không cho phép, đành phải từ bỏ, ném ống nước đang cầm trong tay cho cậu: "Cậu cầm đi, cẩn thận một chút."
Giang Hành Thâm cầm gậy gỗ mà mình đã đánh rơi trên mặt đất lên, lại ném ống nước trở lại, liếc hắn một cái: "Không cần."
Phó Chu bắt lấy ống nước, khoé môi cong lên một nụ cười lưu manh khó kiểm soát: "Được thôi."
Trình Kiệt Văn và Lê Bình cũng chạy qua đây, hơn chục người rơi vào cảnh đánh nhau lộn xộn.
Không biết đã qua bao lâu, nhưng có lẽ chỉ khoảng mười phút, tiếng còi cảnh sát đặc trưng vang lên từ bên ngoài con hẻm.
Biểu cảm trên mặt tên côn đồ cầm đầu lập tức thay đổi, nhanh chóng la lên: "Đừng đánh nữa, thằng nhóc này mẹ nó đã gọi cảnh sát thật!"
Nhưng gã đã không la kịp, mấy cảnh sát đã chặn ở đầu hẻm: "Ai là người gây rối đánh nhau!"
Cuối cùng, bọn côn đồ bị bắt và đưa lên xe cảnh sát, nhóm Giang Hành Thâm bởi vì cũng đánh nhau nên cũng phải đi theo xe.
Cảnh sát tưởng bọn họ là bên bị hại, với lại nhìn đồng phục mà Giang Hành Thâm mặc, biết đó là học sinh nên nói chuyện khá nhẹ nhàng: "Là con báo cảnh sát phải không? Không sao đâu, chỉ là lên làm bản tường trình thôi."
Giang Hành Thâm gật đầu.
Sau khi đến đồn cảnh sát làm bản tường trình, bọn họ được yêu cầu đợi ở phòng thẩm vấn trước, một lúc sau mới có thể thả ra.
Đây là lần đầu tiên Trình Kiệt Văn đến đồn cảnh sát vì đánh nhau, có hơi căng thẳng: "Chú cảnh sát, tụi con sẽ không để lại tiền án chứ?"
Cảnh sát cười một tiếng: "Không đâu, mấy đứa có thể xem như là đang tự vệ, hơn nữa việc ẩu đả đánh nhau ở độ tuổi của mấy đứa hậu quả cũng sẽ không nghiêm trọng, chủ yếu là giáo dục và hoà giải thôi."
"Vậy thì tốt rồi, cảm ơn chú." Trình Kiệt Văn yên tâm lại, đợi đến khi cảnh sát rời đi mới nhận ra là mình đã đói.
Cậu ta nhìn quanh giữa Phó Chu và Giang Hành Thâm, quyết định kéo theo Lê Bình: "Đại Bình, tao với mày đi hỏi cảnh sát xem có thể đi mua đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh không đi."
Lê Bình cũng vừa đói vừa khát, đồng ý ngay tắp lự.
Trình Kiệt Văn hỏi Giang Hành Thâm và Phó Chu có muốn mua gì không, sau đó rời khỏi cùng với Lê Bình.
Trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại hai người.
Sau một khoảnh khắc yên lặng, Phó Chu lên tiếng trước: "Không phải cậu giả vờ báo cảnh sát sao?"
Hắn còn muốn nói cho dù không báo cảnh sát thì cũng không sao hết, với bốn người bọn họ, đối phương hoàn toàn không đánh lại, nhưng khi nhìn thấy mấy vết thương trên mặt và tay của Giang Hành Thâm, tức khắc không thể nói tiếp.
Giang Hành Thâm đang định trả lời, bỗng nhiên chóp mũi cậu nhẹ nhàng cử động, ngửi thấy một loại Pheromone xa lạ trong không khí, mùi hương không hề nhạt nhẽo.
Không phải Pheromone của Phó Chu, cũng không phải của cảnh sát, vậy chắc là của bọn côn đồ đó.
Không có người ở đây mà vẫn có thể để lại Pheromone, nồng độ này vượt xa ngưỡng rò rỉ thông thường. Giang Hành Thâm nhớ rất rõ, lần trước gặp phải Pheromone của Phó Chu sau khi đánh nhau là nhờ mũi cậu thính mới có thể ngửi thấy được.
Có lẽ trong đám người vừa rồi có Alpha đang đến kỳ nhạy cảm.
Cậu mím môi, lên tiếng nói: "Cậu có ngửi thấy không?"
Phó Chu đợi mấy giây, kết quả nhận được câu trả lời hoàn toàn không cùng tần số với câu hỏi của mình, có hơi ngơ ngác: "Cái gì?"
Trong lòng Giang Hành Thâm có chút sốt ruột, nhưng sắc mặt của cậu vẫn như thường, không thấy được sự thay đổi: "Pheromone."
Lúc này Phó Chu mới hiểu ra, liếc nhìn phòng bên cạnh, thản nhiên nói: "Vừa rồi tôi đã cảm nhận được, có lẽ là trong nhóm của bọn chúng có người đến kỳ nhạy cảm."
Vừa dứt lời, trong đầu hắn chợt loé lên một điều gì đó như tia chớp. Không phải Giang Hành Thâm là Beta sao, sao có thể ngửi thấy Pheromone được?!
Phó Chu lập tức mất bình tĩnh, vừa mới mở miệng chuẩn bị hỏi, Trình Kiệt Văn và Lê Bình mang theo túi nhựa có in logo của cửa hàng tiện lợi đã mở cửa đi vào.
Lời vừa đến bên miệng lại bị nuốt xuống một cách khó khăn.
Trước đó Giang Hành Thâm đã nhờ bọn họ mua giúp một chai nước, lúc này mở ra uống một ngụm, cụp mi xuống để che đi biểu cảm nơi đáy mắt.
Trình Kiệt Văn đưa cho Phó Chu miếng bông gòn chứa iodophor và băng dán vết thương mà hắn yêu cầu, không chú ý tới sự khác thường của hắn, mở lời hỏi Giang Hành Thâm ở bên cạnh: "Học sinh giỏi, tụi này còn tưởng cậu giả vờ báo cảnh sát để lừa tụi nó đó."
Giang Hành Thâm vặn nắp chai, suy nghĩ một chút nói: "Sau khi báo cảnh sát tôi đã cho bọn họ xem ảnh chụp màn hình, thế nên bọn họ đã tưởng là giả vờ báo cảnh sát."
"Tại sao lại làm vậy?" Lê Bình đang nhai bánh mì, lời nói nghe không rõ.
Chuyện này nói ra cũng không dễ dàng, Giang Hành Thâm sắp xếp lại lời nói, lời ít ý nhiều: "Nếu không bọn họ sẽ chạy."
Như đã đoán trước được bọn họ sẽ hỏi những câu hỏi gì, Giang Hành Thâm chuyển tầm mắt sang Phó Chu, nhưng lại phát hiện người này vẫn luôn nhìn mình.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Phó Chu lập tức quay đi nhìn chỗ khác.
Giang Hành Thâm dừng một chút, sau đó mở miệng: "Lần trước tình cờ thấy cậu đánh nhau, cộng với chuyện ngày hôm nay, tôi đoán có thể là cùng một nhóm người, nếu cứ tiếp tục dây dưa như vậy thì tốt nhất là đưa đến đồn cảnh sát một lần, nếu không lần sau họ vẫn sẽ tiếp tục."
Lúc này trong đầu Phó Chu tràn đầy suy nghĩ sao Beta lại có thể ngửi thấy Pheromone, chỉ khi nghe đến đoạn mà cậu nói mới có phản ứng.
Nếu nói như vậy thì năng lực phản ứng và khả năng tư duy của Giang Hành Thâm cũng khá nhanh. Chắc chắn Giang Hành Thâm chỉ là vô tình thấy bọn họ trên đường, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà cậu đã liên kết với cuộc đánh nhau trước đó, hơn nữa còn nghĩ ra cách giải quyết tốt nhất.
Phó Chu không kìm được sự tò mò, có phải Giang Hành Thâm có đầu óc hơn những người khác một chút không?
Trình Kiệt Văn và Lê Bình nghe thấy cũng kinh ngạc: "Đậu má, học sinh giỏi, cậu phát triển toàn diện về đạo đức, tri thức, thể chất và ngoại hình luôn."
Trong lúc đánh nhau, bọn họ thấy Giang Hành Thâm cũng không thua kém gì, ban đầu còn tưởng người này trông trắng trẻo sạch sẽ, nhất định sẽ không bao giờ đánh nhau nữa chứ.
Vừa dứt lời, tay nắm cửa phòng thẩm vấn di chuyển, sau đó một cảnh sát đưa mấy tên côn đồ héo hon ở phía sau tới trước mặt bốn người.
Cảnh sát khoát tay: "Nhận ra sai lầm của mình rồi xin lỗi bọn họ đi, lần sau nhất định không được tái phạm."
Mấy tên côn đồ lâu la dường như cảm thấy hơi mất mặt, cúi đầu không nhìn bọn họ: "Xin lỗi."
Giang Hành Thâm hình quanh trong số họ, ngửi thấy mùi Pheromone trong không khí ngày càng rõ ràng, vô thức ngồi thẳng lưng thận trọng, ánh mắt tập trung vào tên côn đồ cầm đầu, thần kinh có chút căng thẳng.
Cậu cụp mắt, nhỏ giọng nói với Phó Chu: "Là hắn."
Hai chữ này rất ngắn gọn, còn không đầu không đuôi, nhưng sau khi Phó Chu sửng sốt một chút thì lại hiểu ngay lời Giang Hành Thâm nói có ý gì.
Hắn cũng nhìn về phía tên côn đồ cầm đầu, sau đó thu hồi ánh mắt, mở miệng mấy lần, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ xác nhận nói: "Phải."
Hắn thật sự không hiểu tại sao Giang Hành Thâm lại cứ ám ảnh với việc liệu một Alpha có đang trong kỳ nhạy cảm hay không như thế.
Dường như Giang Hành Thâm đã ồ một tiếng, sau đó thì không nói nữa.
Sau khi xin lỗi xong, cảnh sát dẫn bọn chúng ra ngoài, khi trở về vốn định nói bọn họ có thể đi rồi, nhưng lời còn chưa kịp nói đã thấy gói mì ăn liền Trình Kiệt Văn vừa mới làm ở trên bàn, thế là sửa lại lời: "Mấy đứa ăn xong đi rồi đi."
Lê Bình không có mì ăn liền, sau khi ăn xong bánh mì thì ngồi bên cạnh Phó Chu, hiếu kỳ hỏi: "Vừa rồi tụi mày nói gì vậy?"
"Bộ cái gì mày cũng phải hỏi hết hả?" Sau khi Phó Chu nói xong với vẻ mặt mất kiên nhẫn, khoé mắt hắn liếc nhìn Giang Hành Thâm, không phát hiện biểu cảm gì từ trên mặt cậu.
Lê Bình đối với việc mình bị mắng vô cùng khó hiểu, dứt khoát chuyển ánh mắt sang Giang Hành Thâm: "Học sinh giỏi, cậu nói cho tôi biết đi."
Trình Kiệt Văn thấy thế cũng tới gần.
Giang Hành Thâm:......
Cậu nhìn thấy sự ham học hỏi trong ánh mắt chân thành của hai người, môi mấp máy, vẫn nói ra: "Trong số những người đó, có Alpha đang đến kỳ nhạy cảm."
Trình Kiệt Văn và Lê Bình cùng gật đầu, ra là vậy.
Bởi vì Giang Hành Thâm là Beta, thế nên hai người tự nhiên cho rằng đây là Phó Chu nói với cậu.
Nhưng kỳ nhạy cảm của Alpha cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là một số thay đổi về cảm xúc và sinh lý, trừ khi cá nhân có biểu hiện nghiêm trọng, nếu không thì bình thường sau khi dùng thuốc ngăn chặn sẽ không còn ảnh hưởng đến người khác.
Có lẽ Giang Hành Thâm là một Beta nên không hiểu về điều này.
Thế nên Trình Kiệt Văn cười nói: "Chẳng có việc gì đâu, cho dù tên này bị kỳ nhạy cảm làm cho cáu kỉnh thì cũng chỉ có thể bất lực nổi cơn thịnh nộ thôi, một mình anh Phó chấp ba chúng nó."
Lê Bình cũng nói: "Đúng vậy, với lại tụi nó đều đi rồi, chỉ có anh Phó và A Văn có thể ngửi được thì thấy không thoải mái thôi."
Alpha bẩm sinh có tính bài xích lẫn nhau, điều này thể hiện rất rõ ràng ở phương diện Pheromone.
Giang Hành Thâm nghe xong mím môi, lông mi dài cụp xuống, không biết đang nghĩ gì.
Biểu cảm không rõ ràng ấy bị Phó Chu chú ý đến, không hiểu sao, hắn lại đá phía dưới Trình Kiệt Văn một cái.
Trình Kiệt Văn không hiểu sao lại bị đá, cảm thấy rất oan uổng, sau khi nhìn nhau với Lê Bình thì tức tối bất bình rời đi, phàn nàn trong lòng, sao hôm nay anh Phó giống như bị khùng vậy chứ?