Chương : Đánh Bóng Chuyền
Sáng mùng tết ở xã tổ chức giải bóng chuyền chào mừng xuân, trong làng cũng tham gia, hắn cũng xin một chân dự bị, chứ mà hắn đánh chính là đưa cup luôn cho làng hắn cho nhanh khỏi đánh đấm.Sáng sớm hắn mặc cái áo thể thao mang số huyền thoại của Ronado, bên dưới mặc một chiếc quần đùi cũng huyền thoại mang số của Messi, một sự kết hợp hoàn hảo, mặc thêm cái áo gió ra ngoài rồi sỏ thêm đôi giày thể thao nghìn mua ngoài chợ vào chân, sau đó lôi con xe Wave a phóng đi.Đứng dưới cửa nhà Hằng hắn gọi í ới một lúc Hằng mới chạy ra, vừa thấy hắn Hằng nở một nụ cười xinh đẹp nói.“ Một ngày vui vẻ.”Hắn gật gù cái đầu rồi thúc dục.“ Nhanh lên bà cố nội, bà là bà càng ngày càng lề mề ”Hằng cười híp cả mắt rồi mới nhảy lên xe, hắn liền bốc đầu con xe máy phóng đi thẳng ra UBND xã, ném xe gọn vào một góc, hắn cũng tặc lưỡi vì khoảng sân ở UBND xã đã đông nghịt người.Kéo Hằng đi ở dưới bao nhiêu con mắt dâm dê của mấy thanh niên dâm đãng, hắn tặc lưỡi một cái, thời buổi hiện nay hở ra là có không biết bao nhiêu thằng dòm ngó.“ Đeo khẩu trang vào, đội cả cái mũ lên.”Hắn cầm chiếc mũ lưỡi chai của mình đội cho Hằng, Hằng lè lưỡi rồi cũng lấy khẩu trang đeo vào, hắn mới gật gù.Đi đến chỗ mấy thanh niên hoi trong làng chào hỏi một tiếng.
Rồi mấy chú cháu, anh em khởi động chân tay, nghịch bóng cho quen tay, anh Chính đội trưởng đội bóng làng nhìn hắn rồi cười nói.“ Thằng Hưng, mày tí nữa cứ đập nứt hết móng chân bọn nó ra cho anh.”Hắn cười khổ nói.
“ Thôi anh ơi, em ở ngoài dự bị, chứ mà đánh chính luôn thì ai chơi lại mình.”Anh Chính cùng mấy anh khác nhìn hắn mà bĩu môi khinh bỉ.“ Ờ thế cũng được, nếu mà thua cho mày vào thể hiện.”Tất cả có đội thi đấu vòng loại, trận đầu tiên khai mạc là làng của Hằng với làng bên kia cầu, hắn liếc mắt khinh bỉ nhìn ông anh vợ, cái điệu bộ khởi động rồi làm vài động tác màu mè nhìn mà muốn đấm cho mấy quả, hắn chọc chọc Hằng ngồi ở bên cạnh bĩu môi nói.“ Ông Việt màu mè khiếp.”Hằng dơ dơ nắm đấm lên hăm doạ hắn.“ Hứ, cấm nói xấu anh của em.”Hắn cười cười chỉ đành im mồm, nói tiếp khéo Hằng lại dở thủ đoạn hành hạ thì khổ.
Trận đấu bắt đầu bằng việc hai bên cứ đánh qua đánh lại đến cả trăm lần mới được một điểm, làng bên kia cầu lắm tiền nhiều của thuê hẳn hai tên cao phải đến m về đánh, luật cũng không cấm cầu thủ ngoại nhưng chỉ được phép hai người, hai tên vừa đen vừa cao, đúng kiểu mấy chị em mê mẩn, cơ bắp lộ ra khiến không ít cô gái hú hét ầm ĩ.Anh Việt là chủ lực bên này, nhưng hắn đánh giá là không ăn thua, bị cầu thủ ngoại làng bên cầu nó đập cho ngu người vào, chẳng mấy mà đã thua hai trận, - thì khỏi đánh sec thứ về vườn luôn.Hằng thì lon ton chạy lại mang nước cho anh Việt mặt đang dài ra ngồi ở một chỗ nghỉ ngơi, bên sân bên cạnh cũng đã phân thắng bại, đội làng hắn cũng ra sân, đối đầu với làng khu chợ.Hắn thì ngồi ngoài hóng thôi chứ không đánh, với vầng hào quang từ nhân vật chính như hắn thì làng của hắn chiến thắng - bước vào vòng tiếp theo.
Sau đó hắn cũng lười xem nên quyết định lớn lao là rút con IPhone của mình ra đánh vài trận Liên Quân, Hằng thì bắt hắn kéo rank.Với khả năng thần sầu của mình, hắn gãnh gãy cả lưng mới thắng được, khẽ xoa xoa đầu Hằng hắn trêu chọc.“ / con gà.”Hằng giận dỗi quay đi chỗ khác, hắn lại phải đành xuống nước mà phải đi xin lỗi, hắn cảm thán không thôi, làm con trai quả thật là rất khổ, dù đúng hay sai thì người phải xin lỗi đều là con trai.Đánh đến gần trưa thì mới diễn ra trận chung kết giữa hai đội, làng của hắn và làng bên kia cầu, hai đội mạnh nhất bước vào chung kết trước sự gieo hò ầm ĩ của khán giả xung quanh.Bóng được phát nhưng nó lại không qua nổi cái lưới, anh Trường cười ngượng ngùng nói.“ Tự nhiên run tay.”Hắn ở bên ngoài thì bĩu môi gào lên “ Anh có đánh được không, thay người thay người.”Anh Trường trợn mắt trắng dã nhìn hắn dơ nắm đấm uy hiếp, Trần Quốc Hưng mới im lặng nhìn ông anh họ chẳng có ích gì của mình.Hắn ở ngoài xem mà tặc lưỡi không thôi, hai thằng cầu thủ ngoại bên kia nó đập nứt hết cả móng chân người đội làng hắn, nó đập toàn cắm vạch m, đội làng hắn chỉ trơ mắt mà hít bụi bay lên.Hai tên kia trên môi nở một nụ cười ngạo nghễ trên môi, thỉnh thoảng còn nhếch lên.
Hắn ngồi ngoài xem thì cũng phải gật gù vì cái trình độ đánh bóng cùng chiều cao lí tưởng của cả hai thằng, trình bọn này cũng phải liệt vào danh sách đội bóng chuyền quốc gia cũng nên.Trong một tiếng huống chắn bóng, anh Trường bị ăn nguyên cả quả bóng chuyền đập thẳng vào mặt, máu mũi phun ra.
Hai thằng kia thấy anh Trường bị bóng đập vào mặt liền cười cười vỗ tay nhau vẻ mặt đắc ý cười cợt.Hắn nhíu nhíu mày, hai tên kia có vẻ thích thú khi đánh bóng vào mặt người khác, nhếch miệng rồi hắn cũng vào sân thay thế anh Trường đang phun máu mũi phè phè.Đỡ bước thành công rồi chuyền hai, Trần Quốc Hưng nhìn một trong hai tên đứng chắn thì cười nhạt, nhảy người vươn cao.Quả bóng vọt qua cả chắn của đội bạn, tay hắn còn cao hơn cả chắn đội bạn đến cả nửa mét, hắn cười gằn vung tay đập mạnh quả bóng.Quả bóng chuyền loé lên rồi đánh “ bộp “ một tiếng đập thẳng vào mặt tên đứng chắn rồi đập xuống sân, đội làng hắn thì vỗ tay ăn mừng vui vẻ, tất cả đều dơ ngón tay cái lên với Trần Quốc Hưng, hắn thì chỉ cười nhạt, nếu đã đụng tới người thân của hắn dưới bất kì hình thức nào thì cũng đều phải trả giá, có lẽ sức mạnh đã mang đến cho hắn cái quyền không cho phép kẻ nào đụng đến người thân của hắn, Trần Quốc Hưng không cho rằng bản thân mình là người tốt đẹp gì cả, kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu đó là quy luật của tự nhiên không thể thay đổi, những kẻ kêu gào thế giới bất công tất cả chỉ là những kẻ yếu, công bằng trên thế giới này phải tự mình giành lấy bằng sức lực của chính mình.Tên kia ôm mặt một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt là sự thù hằn hiện rõ rệt, hắn cũng chỉ cười nhạt.
Trận đấu tiếp tục, bóng được phát đội bên kia cầu chuyền bóng lên công cho tên cầu thủ ngoại vừa bị hắn đập vào mặt, hắn cười cười vươn người nhảy lên chắn.Quả bóng bị hắn chắn được, rồi rơi xuống đập vào đầu tên kia rồi rơi xuống đất, đội làng hắn thì cười phá lên vỗ tay ăn mừng, còn thằng kia mặt đần thối, hai nắm đấm nắm chặt giận dữ.Sau đó là những lần hắn đập bóng, quả bóng với tốc độ xé gió bay đi, hai tên kia tên nào tên nấy mặt mũi cũng đã đỏ bừng vì bị bóng đập vào mặt không biết bao nhiêu lần dù đã cố gắng phòng thủ.Bên ngoài khán giả hô lên ầm ĩ cổ vũ, kết thúc trận đấu chung kết với tỉ số - nghiêng về đội của hắn, cầm chiếc cup làm bằng vàng hàng mã ở trong tay hắn dơ lên cao, chụp lại bức những bức ảnh kỉ niệm để đem về còn treo lên nhà văn hoá của làng, nâng cao lên bảng thành tình rực rỡ.Lấy giải nhất với số tiền triệu nghìn, cả đội bóng chuyền cùng mấy cán bộ trong làng quyết định làm luôn bữa tổng kết cho nó nóng, vậy là tất cả mọi người phóng xe ra quán ăn ở chợ xã gọi mâm thức ăn, tất cả nâng ly chúc mừng cho cái giải nhất bóng chuyền, anh Trường mũi đút hai cái bông đưa chén rượu lên về phía hắn cười nói.“ Cảm ơn thằng em đã trả thù cho anh.”Thế là tất cả mỗi người thi nhau một chén cảm ơn hắn, Hằng ngồi bên cạnh bĩu môi nói.“ Mấy anh định quây anh Hưng hả ?”Mấy ông kia thấy bộ dạng hung dữ của Hằng thì phá lên cười trêu chọc, mấy anh em còn đang vui vẻ uống rượu thì có một nhóm hơn chục thằng băm trợn bước vào, trong đó có cả hai tên cầu thủ ngoại lúc trước bị hắn hành sấp mặt.Tất cả nhướn mày nhìn mấy thằng củ chuối này không biết đây là đâu mà có vẻ hung hăng thế, mấy ông anh đều nở nụ cười nhạt trên môi.“ Đm thằng kia mày ra đây tao bảo.”Một thằng trong hai thằng cầu thủ ngoại đi lại chỉ tay vào mặt Trần Quốc Hưng quát lớn.
Hắn im lặng thở dài, trong lòng cảm thán không thôi, đúng là xã hội, thể thao không được thì dùng thể thuật ( đánh nhau)Hắn khẽ lắc đầu nói.“ Nào nào, mấy anh em mình cùng uống.”Hắn dơ chén lên, mấy ông anh cũng cười lớn nâng chén.“ Một hai ba…Zô…”“ Choang “ một tiếng vỡ vang lên, nhìn lại chỉ thấy thằng đi đầu trong nhóm kia đập vỡ một chai bia dơ lên quát.“ Đm chúng mày im hết cho tao.”Tất cả đều cười cười nhìn tên kia, mấy tên này có vẻ dân thành phố chính hiệu, đi đến đâu cũng nghĩ là bố đời đây mà, rồi tên kia chỉ cái mảnh chai đã vỡ cầm trên tay về phía Trần Quốc Hưng.“ Thằng kia mày ra đây xin lỗi anh em tao, không thì đcm mày nát xác.”Mấy ông anh thì cười nói.
“ Hưng kìa, mau đi xin lỗi người ta đi, lần sau đừng có đánh vào mặt người ta nghe chưa….haha…”Hắn gật đầu rồi đứng dậy vâng vâng dạ dạ, mấy tên kia cách hắn hơn m, hắn đi đến với bộ dạng khúm núm.“ Cạch “ Hắn vừa đi được có một đoạn trong người đột nhiên rơi ra một vật đen sì xuống mặt đá hoa cương của quán, hắn xấu hổ nhìn tên đang cầm mảnh chai vỡ nói.“ Anh chờ em nhặt đồ cái đã.”Rồi hắn nhặt những thứ rơi vãi trên đất, nhét vào lại rồi thổi thổi, đưa tay kéo đánh “ cạch “ một cái rồi cười cười, nhét lại vào trong người.
Mấy tên kia vừa nãy còn hổ báo nhưng khi thấy thứ vừa rơi vương vãi xuống đất, tên nào tên đấy mặt mũi tái mét, tên cầm chai bia vỡ tay run lên làm rơi cả mảnh chai bia xuống sàn, mảnh vỡ bắn tung toé.Mấy ông anh trong làng hắn mắt cũng trợn lên nhìn một màn, anh Trường thì thầm hỏi anh Chính ngồi bên cạnh với giọng điệu nghi ngờ.“ Ơ cái đệt, hình như hàng thật.”Anh Chính cũng ngơ ngác gật đầu nói.“ Bỏ mẹ hàng thật rồi.”Hắn cười cười nhìn mấy tên kia rồi nói.“ Bây giờ có thích xin lỗi nữa không để tôi còn biết đường.”Mấy tên kia nhìn hắn rồi lại nhìn vào trong áo hắn nơi cái thứ hắn vừa cất, nuốt một ngụm nước bọt lắc lắc đầu liên tục, hắn gật đầu nói.“ Vậy thì biến nhanh lên, không tao lại cho mỗi thằng một viên mang về chơi bây giờ.”Mấy tên kia liền vắt chân lên cổ mà chạy bán sống bán chết, không cả dám quay đầu, cả đám nhìn một màn mà phá lên cười, hắn cười nhạt, dăm ba thằng to mồm rồi đi lại ngồi xuống.Anh Trường giật giật áo hắn nói nhỏ.
“ Hàng thật à mày ?”Mấy ông anh khác cũng đều nhìn chằm chằm, hắn cười hắc hắc thò tay móc từ trong túi một khẩu súng lục đặt lên bàn nói.“ Đồ giả thôi.”Mấy ông anh đều cười hô hố, rồi thò tay cầm lấy cây súng lục, anh Trường tháo băng đạn ra rồi cầm mấy viên đạn lên nheo mắt nhìn, sau đó trợn mắt nói.“ Đù mợ, giống y như hàng thật.”Hắn cười cười không nói, lúc nãy thì đúng là hàng thật, nhưng bây giờ hắn nào dám đem hàng thật ra cho mấy ông tướng này xem, không khéo lại bị mấy ông tố cáo tàng trữ vũ khí nguy hiểm thì lại bóc lịch.Sau đó cả đám người vừa uống vừa diễn tả vẻ mặt sợ hãi của mấy thằng giang hồ mõm vừa nãy, cười cười nói nói ầm ầm cả khu chợ..
Chương : Nhân Sinh
Ngày mùng tết là một ngày nhàm chán đối với hắn, ngồi vào bộ máy tính ở trong phòng rồi mở Liên Minh ra đánh vài ván, nhưng toàn gặp phải team nó tạ, hắn thua liên tục đến mức phát chán, chuyển qua bắn CF thì định mệnh toàn gặp mấy thằng tay to, nó bắn cho vỡ đầu liên tục, uể oải chỉ đành mở một bài nhạc căng đét lên nghe.
“ Đêm nay dơ tay cao, tim lao đao đao bay lên vì sao, bóng tối khuất xa lối, anh em ta đường về chung lối, và nhạc DJ đêm nay ta say, anh em ta bên nhau bay bay…hây hây hây…chát…bụp…bụp…”
Vừa nghe nhạc vừa lướt facebook, tự nhiên lại lướt qua cái môn thể thao tài xỉu, tay tự nhiên lại ngứa tay liền bấm vô xem, thấy mấy ông live stream, cứ ăn liên tục mấy trăm triệu, hắn hí hửng cũng đú theo.
Nạp luôn nghìn vào game, miệng cười một nụ cười tự tin lẩm bẩm.
“ Kiếm tiền quả thật là quá dễ.”
Nhưng đời không giống như phim, sau vài tay thì nghìn không cánh mà bay , Trần Quốc Hưng cay cú nhìn màn hình máy tính kêu gào.
“ Con mẹ nó toàn bọn bịp bợp.”
Chán đời vì mất tiền ngu ,hắn tắt máy tính, đi ra ngoài lan can tầng , ngồi phịch xuống.
Bầu trời bắt đầu đã chuyển tối, hắn ngẩn ngơ nhìn trời, trong lòng suy nghĩ vẩn vơ, liệu hắn còn bao nhiêu thời gian để ở lại địa cầu, hắn còn chưa tìm ra cách để rời đi, nhưng hắn dám chắc chắn một điều sẽ có cách để rời khỏi địa cầu.
Nhảy một cái cả thân thể lướt đi trong gió hướng ra phía con sông gần nhà hắn, dừng lại trên một bè làm bằng những cây bương to, thả dây buộc chiếc bè ra khỏi cọc gỗ.
Chiếc bè từ từ di chuyển ra giữa dòng sông, hắn chắp tay đứng ở mũi bè, một cảm giác cô tịch vây kín lấy người hắn.
“ Sanh nhầm thời thế vận lao đao
Cuộc sống gian truân lắm nghẹn ngào
Sóng gió đau thương đầy sương máu
Ghập ghềnh sỏi đá đời chênh vênh
Âm thầm lặn hụp đời giông bão
Nối bước chân chàm bước lao đao
Viễn cảnh thân tàn nhưng chẳng nề
Đi tìm đại đạo phá thiên không !”
Khẽ ngâm nga một bài thơ, mặc kệ chiếc bè dưới chân bị dòng nước cuốn trôi đi, hắn vẫn đứng bất động không hề nhúc nhích, một lúc lâu Trần Quốc Hưng ngửa mặt cười lớn.
“ Đạo Tâm Bất Động, Tuyên Cổ Bất Diệt.”
Sáng hôm sau cũng như bao nhiêu học sinh khác, hắn xách con chiến mã ra đạp xe đi học sau kì nghỉ tết. Vừa đạp xe vừa cảm nhận không khí trong lành của buổi sương sớm hắn mỉm cười, có những khoảnh khắc chúng ta cho rằng đó là một điều bình thường, nhưng một khi nào đó chúng ta lại rất thèm cái cảm giác bình thường ấy, nhưng những thứ ấy chỉ còn lại trong kí ức của thời gian.
Vứt con xe vào trong nhà xe, hắn liền đi ra quán quen gọi một cái bánh mì cùng một thùng sữa voi. Ăn uống nhồm nhàm ngắm những thân hình khá là sắc nét, hắn cảm giác vị giác ngon hơn.
“ Chào anh.”
Còn đang nhai cái bánh mì tự nhiên lại có một con bé hơi mũm mĩm chào Trần Quốc Hưng, hắn đánh giá em gái mũm mĩm khoảng kg trong lòng khẽ rùng mình, nhưng hắn là người lịch sự cũng mỉm cười nói.
“ Ừ chào em.”
Con bé mũm mĩm kia cười ngượng ngùng nhìn hắn chằm chằm, hắn lông tóc toàn thân dựng đứng hết lên trước cặp mắt to tròn của em gái mũm mĩm, trong lòng suy nghĩ xoẹt nhanh qua, chẳng nhé hắn lại rơi vào tầm ngắm của em gái này, nghĩ tới đó thôi hắn cũng có một tia tự hào về độ đẹp trai của mình.
“ Anh cho em xin ních Facebook được không ?”
Hắn gãi gãi đầu, giả sử là một em gái xinh đẹp hắn còn miễn cưỡng mà cho nhưng đằng này…hắn thuộc thể loại % đàn ông trên thế giới yêu vì ánh mắt sau đó mới đến tâm hồn vì vậy hắn cười gượng nói.
“ Nhà anh nghèo nên làm gì có tiền mà dùng điện thoại, vì thế…”
Em gái mũm mĩm thấy hắn nói như vậy, nụ cười trên môi liền biến mất, hừ lạnh nói.
“ Đã xấu còn chảnh chó.”
Hắn ngơ ngác nhìn em gái mũm mĩm bỏ đi, tay đưa lên đầu gãi gãi, thế giới này quả thật tồn tại rất nhiều vấn đề đếch thể nào mà giải thích nổi, nhún nhún vai sau đó hắn liền quịt nợ tiền bánh mà chạy vào lớp luôn.
Vừa đến lớp những ánh mắt nồng cháy nhìn đến hắn, mấy đứa con gái cứ thả những ánh mắt hình trái tim về phía hắn, đám con trai cũng là những ánh mắt mang tính xâm lược, hắn run lên vì sợ. Thế giới hình như là đã thay đổi, khẽ ho một tiếng hắn nói.
“ Ơ hình như lớp mình bị nhiễm virut một loạt hay sao mà nhìn tao như ido thế ?”
Thằng Dũng cùng thằng Thìn lao lên ôm chân hắn, khóc lóc nói.
“ Hưng, từ giờ tao sẽ nhận mày làm anh trai, đừng từ chối người em này.”
Hắn biết vì sao đám này có những bị biểu hiện lạ như vậy, thì ra đều bị nhân cách nhiều tiền của hắn hấp dẫn, hắn khinh bỉ đá văng hai thằng bay ra, rồi cười hắc hắc nói.
“ Tao chỉ nhận em gái nuôi thôi.”
Mấy đứa con gái mắt đều sáng lên, thi nhau nhận làm em gái của hắn, khi vào lớp cô giáo môn Văn liền lì xì đầu năm cho mấy đứa con to tướng trong sổ đầu bài, không khí vui vẻ của mùa xuân bị dập tắt không còn sót lại gì, vẻ mặt mấy thằng bị ăn như dài ra cả mét, trong đó may mắn có thằng Quang, hắn cười vỗ vai an ủi nói.
“ Cứ thế mà phát huy.”
Thằng Quang mặt tái mét, lắp bắp nói.
“ Để ông bố tao biết thì xác định đít lại nở hoa .”
Hắn cười cười nói.
“ Lúc nào họp phụ huynh thì mày cứ trốn qua nhà tao ngủ.”
Thằng Quang đau khổ gật đầu, hắn cười cười nói tiếp.
“ Dầu ăn tao để cả can rồi.”
Thằng Quang nghe thế, liền xua xua tay nói.
“ Thôi đằng nào cũng nát đít, tao nguyện ở nhà chịu đánh.”
Khoảng thời gian bình thường cứ thế trôi qua cho đến cuối tháng , trong buổi đêm hè nóng chảy cả mỡ, hắn đang ngồi trên một ngọn cây gần nhà hóng gió thì điện thoại reo lên, hắn liền móc điện thoại ra nghe.
“ Alo chú Trương rảnh rỗi sao mà lại gọi cho thằng cháu thế ?”
Là chú Trương gọi cho hắn, bên kia là tiếng thở dài sau một hồi im lặng chú Trương mới lên tiếng.
“ Chú bị cách chức rồi.”
Hắn nhướn nhướn mày, hắn đã xem quan khí của chú Trương, mấy tháng trước vẫn cực kì ổn định không lẽ nào lại về vườn như vậy, hắn không lên tiếng đợi chú Trương nói tiếp.
“ Không dấu gì cháu, chú gọi điện thoại cho cháu là xin sự giúp đỡ từ cháu.”
Hắn càng nghe càng cảm thấy sự việc có dính líu tới hắn.
“ Có chuyện gì chú kể cháu nghe xem nào để cháu xem có cách giải quyết giúp chú không ?”
Nói chuyện hơn phút hắn mới tắt điện thoại, lông mày nhíu chặt. Trong quan trường chuyện tranh đấu là chuyện không thể nào chánh khỏi, nhưng mà vì tranh đấu lại dám hi sinh tính mạng của kẻ vô tội thì cũng đã đi quá xa, lần này điều tra một vụ án về ma tuý rất lớn sảy ra trong tỉnh, chú Trương là người phụ trách, trong một lần càn quét toàn quân vào cứ điểm tội phạm, thông tin bị rỏ rỉ dẫn đến tác chiến sai sót, hai cảnh sát trẻ đã hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ, tên cầm đầu đã bỏ trốn, cảnh sát cũng đã truy đuổi nhưng họ lại phát hiện tên cầm đầu là một kẻ rất giỏi võ nghệ cộng thêm vũ khí nóng trong tay, cảnh sát không dám manh động, sau hai ngày truy đuổi thì mất dấu tên tội phạm, chú Trương thì bị giám đốc công an tỉnh phê bình kỉ luật, và đang tạm thời bị cách chức, chú Trương vì quá tức giận nên lật luôn cả bàn của giám đốc công an tỉnh nêu lên ý kiến điều tra nội bộ về kẻ đã tiết lộ thông tin, nhưng chỉ được một trận quát mắng, bất đắc dĩ chú Trương liền gọi cho hắn, vì chú Trương là một trong số mấy người biết hắn là một siêu phàm giả, nhờ hắn giúp đỡ bắt tên tội phạm cầm đầu đường dây buôn ma tuý.
Hắn xoa xoa cằm vì chuyện thú vị này, bắt tội phạm buôn ma tuý nghe nó cũng có vẻ hay ho, bất quá hắn lại đau đầu vì phải ăn nói với mẹ hắn như thế nào để bà cho hắn nghỉ học mấy ngày, suy nghĩ nát óc sau đó hắn nói dối mẹ là Naccy bị ốm hắn cần phải qua xem tình hình, hắn bị mẹ mắng cho một trận rồi mới gật đầu cho đi.
Chương : Lên Đường
Sáng hôm sau hắn bắt đầu xuất phát, đầu tiên là hắn đi đến nhà chú Trương, đứng ở dưới cổng một lúc thì chú Trương mở cổng, hai người liền đi vào nhà, chú Trương dẫn hắn vào phòng khách, rót cho hắn một cốc nước.
Trần Quốc Hưng nhìn điệu bộ ủ rũ của chú Trương khẽ lắc đầu, quyền lực là thứ mà ai cũng muốn có, một khi mất đi quyền lực thì con người sẽ chở nên mất mát, khí thế suy sụp.
“ Bao giờ chú mới hết thời gian cách chức vậy ạ ?”
Chú Trương thở dài nói “ Khi nào tội phạm bị bắt thì chú mới có thể phục chức !”
Hắn gật đầu không hỏi nguyên nhân phía sau, chú Trương lấy ra một bộ hồ sơ đưa cho Trần Quốc Hưng, bên trong là thông tin, cùng ảnh nhận dạng của tên tội phạm.
“ Tên Tuấn khi đến địa phận tỉnh Điện Biên thì biến mất, trinh sát của ta đã để mất dấu hắn.”
Trần Quốc Hưng nheo mắt suy nghĩ, không khéo người ta bây giờ đã vượt biên không biết chạy đi đâu rồi, hắn đau đầu không thôi, nếu biết địa điểm chính xác hắn chỉ cần gia tay tóm gọn, nhưng lại bắt hắn truy tìm tung tích có khác nào mò kim đáy bể.
“ Chú Trương, chú bảo cháu phải đi tìm kiểu gì bây giờ ? Cháu còn phải đi học nữa đó.”
Chú Trương cười gượng, rút một điếu thuốc lá châm lửa rồi hút một hơi dài, sau một lúc mới nói.
“ Chú cũng hết cách mới phải nhờ một người tu luyện cổ võ như cháu giúp đỡ, tên Tuấn theo thông tin mà ta có được cũng là một kẻ tu luyện cổ võ, hơn nữa khả năng chiến đấu rất ghê gớm.”
Hắn nhướn nhướn mày, sau đó rơi vào trầm tư một hồi lâu mới nói.
“ Đã là một cổ võ giả, tại sao chú lại không báo cáo lên trên, để cử người của nghành đặc biệt truy bắt.”
Chú Trương lộ một nụ cười khổ nói.
“ Hazz, quyền báo cáo lên nghành đặc biệt là ở giám đốc, chú chỉ là một phó giám đốc xếp cuối lấy tư cách gì mà báo cáo lên trên.”
Hắn nghe ra ý tứ trong lời nói của chú Trương, lại suy nghĩ sâu xa tình hình chính trị ở tỉnh ,hắn chỉ khẽ thở dài nói.
“ Cháu sẽ cố gắng.”
Chú Trương thân thiết vỗ mạnh lên vai hắn, trầm giọng nói.
“ Tất cả chú chỉ có thể nhờ cháu.”
Hắn gật đầu còn đang tính đứng dậy thì chú Trương nói tiếp.
“ Chờ một lát sẽ có người đi cùng cháu, cháu cần gì thì cứ sai bảo cậu ta.”
Hắn nghe vậy cũng gật đầu, có tay sai tội gì hắn không nhận, đỡ cho việc gì cũng phải tự tay làm thì có mà mệt chết.
phút sau ở dưới cổng có tiếng chuông, chú Trương liền đi ra mở cổng, một lúc sau có thêm một thanh niên khoảng đi vào theo sau lưng chú Trương.
Chú Trương liền giới thiệu người thanh niên với Trần Quốc Hưng.
“ Giới thiệu với cháu đây là Thiên, là con trai của một người bạn của chú.”
Hắn cười cười đứng dậy dơ một tay ra, người thanh niên tên Thiên cũng dơ tay ra nở một nụ cười, nắm lấy bàn tay người thanh niên hắn liền thăm dò căn cốt của người thanh niên.
“ Chào anh, em tên Hưng.”
Người thanh niên cũng lộ một nụ cười nói.
“ Chào em, anh đã nghe chú Trương nói qua, rất mong sự chỉ dạy từ em.”
Buông tay ra, hắn nheo nheo mắt, căn cốt của anh Thiên khá tốt, nếu chăm chỉ tập luyện tương lai cũng sẽ có thành tích nhất định, hắn lại mở thiên nhãn dò xét quan khí của anh Thiên, trong lòng cũng rất xem trọng.
“ Haha, người cần phải nói chỉ dạy là em mới đúng, mong sau này anh Thiên làm quan to thì nhớ tới thằng em này là được.”
Anh Thiên cười nhạt cũng nói.” Anh còn sắp về vườn đến nơi rồi.”
Hắn nhìn qua chú Trương thì hiểu ngay vấn đề, nếu chú Trương bị cách chức thì cái ô của anh Thiên cũng sẽ không còn, việc mất đi sự che chở trong quan trường nó giống như một mầm cây phải đối mặt với mưa bão vậy, tỉ lệ sống sót là rất thấp.
Nói chuyện một hồi sau đó hắn cùng anh Thiên mới xuất phát, hai anh em thuê một chiếc xe ô tô ở bên ngoài, rồi anh Thiên lái xe phóng thẳng hướng về Điện Biên, việc truy bắt tên Tuấn cần phải làm bí mật không thể để người ngoài biết.
Trên đường đi hai anh em cũng nói chuyện vu vơ cho thoải mái, gắn kết lại khoảng cách dễ dàng cho nhiệm vụ lần này.
“ Nghe chú Trương kể, em là người tu luyện cổ võ ?”
Hắn cười cười gật đầu nói. “ Em vô tình nhặt được bí kíp võ công vì thế mới biết tí về cổ võ.”
Anh Thiên cười phá lên vẻ mặt hiện lên vẻ không tin tưởng nói.
“ Em đừng nói với anh là em giống như Trương Vô Kỵ nhé !”
Hắn cười nhạt không đáp, có lẽ trong suy nghĩ của anh Thiên, cổ võ giả chỉ là những người luyện cước bình thường, còn việc bay nhảy như chim chỉ là hiệu ứng trên phim ảnh không tồn tại, hắn cũng chưa muốn phá vỡ nhận thức về thế giới quan của anh Thiên nên cũng chẳng khoe khoang.
Thấy hắn không nói, anh Thiên cũng im lặng tập chung lái xe. Hơn tiếng sau, xe mới dừng lại ở thành phố Điện Biên, hai anh em đi vào một quán ăn gọi đồ ăn, dù sao cũng đã đến trưa, phải lấp đầy cái bụng trước rồi mới bắt tay vào công việc.
Ngồi ở một góc ăn cơm, hai người cũng không lên tiếng chỉ tập chung ăn cơm, đang ăn hắn đột nhiên nhíu mày , sau đó đá chân anh Thiên nói nhỏ.
“ Bàn hai dãy bên trái có cớm !”
Anh Thiên khẽ giật mình nhìn hắn, sau đó cũng không nói gì chỉ cặm cụi ăn, một lúc sau nói nhỏ.
“ Chắc anh bị lộ rồi.”
Hắn chỉ khẽ thở dài trong lòng, ngoài việc không để tội phạm phát hiện còn phải trốn tránh cả trinh sát, việc này đúng là bị kẹp ở giữa, hai người ngồi ở bên kia chắc hẳn là người của giám đốc công an tỉnh. Nghĩ tới đó hắn càng nghi ngờ về những bí ẩn ở phía sau màn, theo lý thuyết thì việc bắt giữ một tên đầu sỏ buôn ma tuý là thành tích của cả bộ máy công an tỉnh, nhưng thông tin tập kích lại rò rỉ để cho tội phạm trốn thoát, nhất định phải là một nhân vật cấp cao trong hàng ngũ công an tuồn ra ngoài, càng nghĩ hắn lại càng cảm thấy không ổn, việc tranh đấu quan trường hắn thật sự không muốn dính tới, khẽ thở dài một hơi, hắn chỉ cần bắt người một cách bí mật là được, chuyện khác hắn không cần quan tâm làm gì cho mệt.
Ăn cơm xong hai người vẫn bình thường như không phát hiện ra điều gì, lái xe đến một khách sạn thuê phòng nghỉ ngơi. Đằng sau có hai người đội mũ lưỡi chai lặng lẽ đi theo.
Nằm dài trên chiếc giường của khách sạn, anh Thiên vẻ mặt hiện lên lo lắng nói.
“ Chúng ta đã bí mật như vậy nhưng vẫn bị phát hiện, hazzz.”
Hắn cười nhạt nói. “ Bị phát hiện thì sao chứ, chúng ta vẫn cứ như bình thường họ ngăn cản được chúng ta sao.”
Anh Thiên nhìn Trần Quốc Hưng trong ánh mắt loé lên tinh quang gật đầu nói.
“ Tất cả nghe theo em.”
Hắn nhắm mắt khí cảm quét ra bên ngoài, hắn cảm nhận được hai luồng hơi thở thì khẽ nhếch miệng, hai trinh sát theo dõi hắn cùng anh Thiên ở ngay phòng đối diện phòng của hắn.
Mặc kệ hai người đó vì hắn cũng chẳng sợ, trên mặt hắn đã bao phủ một tầng linh lực đảm bảo người thường có chụp ảnh cũng không thể thấy khuôn mặt thật của hắn. Buổi chiều hắn cùng anh Thiên mang theo tấm ảnh của tên Tuấn lượn xung quanh thành phố, nhất là mấy khu nổi tiếng về tệ nạn mà hỏi thăm, nhưng cũng chỉ nhận được những cái lắc đầu, hai anh em chán nản đi cả buổi chiều không có chút thông tin nào thì trở về khách sạn.