Chương : Khốn Nạn
Mấy ngày hôm nay thế giới ngầm dậy sóng bởi một tin tức toả ra khắp nơi.
Một trong thập đại sát thủ Huyết Ma Thần bị người ta giết chết, tin tức này làm dậy sóng thế giới ngầm, nhưng không có một ai biết thủ phạm là người nào, các thế lực không ngừng điều tra, tất cả manh mối cùng sự công kích mãnh liệt của gia tộc Walmart vào tàn dư của Huyết Khô Lâu, làm cho không ít kẻ nghi ngờ cùng kinh sợ.Gia tộc Walmart cũng không lên tiếng, mà họ dốc toàn lực lượng tiêu diệt sạch sẽ Huyết Khô Lâu, tất cả thế lực khác cũng ngửi được mùi cái chết của Huyết Ma Thần có liên quan đến gia tộc Walmart nhưng không có kẻ nào rảnh rỗi mà đi chọc vào gia tộc giàu có nhất thế giới này.Trần Quốc Hưng không hề biết bản thân đã tạo ra một cơn sóng thần trong thế giới ngầm, mà lúc này đang đứng trước gương ngắm bản thân, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen, cùng một đôi giày da bóng loãng, cùng quả đầu hai mái lãng tử.“ Đẹp trai !”Hắn chỉ có thể diễn tả về mình bằng hai từ, xịt thêm ít nước hoa rồi mới từ nhà phi xe sang nhà Hằng.Vít con Wave chiến phóng đi với tốc độ bàn thờ, phút sau hắn đã đứng ở cổng nhà Hằng, há mồm gọi.“ Hằng ơi ?”Từ bên trong nhà vọng ra tiếng của Hằng.“ Anh chờ em một tí.”Hắn thở dài biết điều dắt xe vào nhà, rồi ngồi luôn ở bậc cửa mà rút điện thoại ra làm ván Liên Quân, hắn phát sợ cái một tí của đám con gái, một tí mà nó dài phải đến cả tiếng đồng hồ vậy.Đánh hai ván game mới thấy Hằng từ trên phòng xuống, trên người mặc một bộ váy trắng tinh dài chấm gối, dưới chân đeo một chiếc giày nhỏ nhỏ xinh xinh, hắn trề môi nói.“ Một tí của em là gần một tiếng đồng hồ vậy hả ?”Hằng cười nhõng nhẽo ôm lấy cánh tay hắn mà lắc lắc, vui vẻ nói.“ Chờ có tí mà cái mặt anh dài ra thế à ?”Hắn trề môi, Hằng kiễng chân lên thơm chụt vào má hắn.“ Đền cho anh.”Hắn cười xấu xa hai tay xoa xoa vào nhau nói.“ Anh muốn cái khác cơ.”Hằng thò tay nhéo cho hắn một cái, lườm lườm nói.“ Anh càng ngày càng xấu, đi mau lên không muộn rồi.”Hắn nhún vai một cái, đúng là con gái là chúa lề mề song mọi tội lỗi đều là của con trai, đúng là phận trai mười hai bến nước không biết đâu mà lần.Chở Hằng phi con Wave phóng thẳng về nhà bá cả, vứt xe vào một góc rồi cả hai đứa đi vào trong, vừa đi vào Hằng đã bỏ hắn đi phụ mấy bá mấy gì làm việc linh tinh, hắn thì lười nên kiếm mấy thằng anh cùng chí hướng lười với nhau làm vài ván game chờ đến giờ đi đón dâu.Cầm tướng tủ Nakroth múa lác cả mắt mấy ông anh, team bạn cũng khóc thét vì độ ảo diệu màu mè của hắn, sợ hãi mà đầu hàng, hắn cũng thở dài nói.“ Vô địch thật cô đơn.”Mấy ông anh thì cười khinh bỉ nhìn hắn mà mắng.“ Vô địch cái con khỉ, đi rừng mà /, anh mày gánh gãy cả lưng mới thắng được.”Hắn xấu hổ ho khù khụ cố ý bao biện “ Tại sóng lag, chứ em đâu có muốn.”Đến h thì đến giờ đi đón dâu, một đoàn xe ba ông sao đen sì sì hơn mười chiếc nối đuôi nhau mà phóng đi hướng thẳng đến Thái Nguyên.Hắn ngồi cùng cùng hai ông anh và thằng cu Huy con cậu Út, còn Hằng thì ở nhà không đi vì sợ say xe.Thấy thằng cu Huy đang xem One piece hắn gõ đầu thằng cu Huy ra vẻ giọng người lớn mắng.“ Học không học suốt ngày xem hoạt hình.”Thằng cu Huy nhăn mặt như khỉ, nhưng đứng trước dâm uy của hắn, cũng chẳng dám ho he phản bác.
Hắn hài lòng gật đầu rồi nói.“ Dơ ra đây, anh xem chung với.”Thằng Huy liền bĩu môi liếc mắt khinh bỉ hắn rồi mới dơ điện thoại ra, hai anh em vừa xem vừa cười hô hố, vì cái tên ngốc Luffy.“ Cốc cốc.”Anh Trường ngồi cùng ghế sau với hai thằng liền cốc cho mỗi thằng một cái nói.“ Hai thằng dở này, cười bắn cả nước bọt lên quần tao rồi.”Hắn cùng thằng cu Huy ôm đầu rên la thảm thiết, hắn lườm lườm anh Trường rồi nói.“ Dám gõ lên đầu trẫm, làm càn, ba quân nghe lệnh thông chết hắn cho ta.”Thằng Huy liền nhào lên, Hắn cũng theo sau, hai thằng thò tay cù khắp người anh Trường, hai thằng biết anh Trường hay nhột, nên cứ nách mà chọc khiến anh Trường quằn quại van xin một hồi cả hai anh em mới tha.Rồi cả ba người cùng chụm đầu lại vào chiếc điện thoại mà xem hoạt hình, rồi cùng cười hô hố mỗi khi Luffy mặt dài ra mắt lồi lên.Ngồi trên xe hơn tiếng đồng hồ với đến nơi, cả đoàn xe dừng lại trước một ngôi nhà hai tầng , ở một vùng quê, xung quanh là những đồi chè xanh.Nhà gái đón tiếp nhiệt tình, cả hai bên đều tay bắt mặt mừng vui vẻ, hắn cùng mấy ông anh mắt đều sáng lên, nhà gái toàn những bông hoa xinh đẹp.Mất ông anh ai nấy đều nước dãi nhỏ tong tỏng xuống đất, hắn thì khinh bỉ mấy ông anh thấy gái là hớn hở, hắn khẽ chỉnh lại quẩn áo, cả người khí tức nạnh nùng boy hiện ra, khi tay bắt mặt mừng hắn chỉ mỉm cười với một cô gái trạc tuổi hắn, mà lại xinh nhất trong đám con gái.Cô gái kia mặt liền đỏ lên, hắn thì cười thầm trong lòng, xem ra cô nàng này trúng sét rồi, đi vào trong nhà, mấy bác mấy bá làm thủ tục, còn đám choai choai bọn hắn thì ngồi luôn vào mấy mâm cỗ được chuẩn bị sẵn.Chẳng thèm rửa chân tay đã thò tay mà bốc ăn lấy ăn để, cũng chẳng phải thèm khát gì, nhưng từ sáng đã đút được cái gì vào bụng đâu, nên thành ra bây giờ đói.Có lẽ ý trời hắn được sắp xếp ngồi cùng cô gái vừa nãy, hắn gãi gãi mũi khi nhìn thấy ánh mắt của cô gái nhìn hắn, trong lòng liền cảm thán.“ Đẹp trai quá cũng khổ ?”Bên nhà trai ba người bên nhà gái cũng ba người, hắn cùng thằng Huy và anh Trường ngồi một mâm, bên kia là hai nữ và một nam đều trạc tuổi hắn.Mấy người vừa ăn vừa uống, đầu tiên là ông Trường ra oai, mời rượu người ta nhiệt tình sau đó thì người ta lôi cả bát ra tiếp, mặt mày liền tái mét, hắn thì cũng không để họ nhà trai mất mặt liền đứng ra tiếp hết.Mấy người làm quen nhau luôn, hắn thì chẳng để ý đến hai người còn lại, chỉ để ý đến cô gái vừa nãy, cô gái mời rượu làm quen hắn trước.“ Mình mời bạn một chén.”Hắn cười cũng đưa chén lên, cả hai cụng chén.“ Tớ tên Phương còn bạn ?”Hắn uống một hơi xong chén rượu, cười cười nói.“ Mình tên Hưng.”Sau đó thì cũng có người đến giao lưu, hắn đánh giá tình hình xung quanh, thấy nhà gái có lợi về nhân số, thi nhau đánh úp nhà trai, mấy ông mấy bác đã say quắc cần câu, khéo tí nữa bỏ cả dâu mà chạy ấy chứ.
Hắn dĩ nhiên là phải đứng dậy bắt đầu đi giao lưu, một mình gánh vác cả sơn hà, uống cho đến khi mấy cao thủ nhà gái tái mét cả mặt gục xuống mới thôi.Hắn vận linh lực đẩy hơi rượu ra khỏi người, vẻ mặt vẫn tỉnh bơ, hắn cảm thấy bản thân đang chơi ăn gian nhưng thôi, ăn gian thì ăn gian chứ không thể để mất mặt được.Ăn uống xong đợi mấy bô lão làm lễ bái xin dâu các kiểu, hắn đi ra bờ ao gần đó tính đái một cái cho nhẹ bụng, nhưng lại cố nhịn vì xung quanh đây không có chỗ thích hợp để hắn làm bậy.Cố nhịn lại hắn đành trèo lên cây ổi ở ngay bờ ao, thò tay hái mấy quả to gần bằng nắm đấm mà tọng vào mồm, uống nhiều rượu nó đắng mồm ,ăn tạm quả ổi cho nó ngọt lại cái mồm.Còn đang nhai nhồm nhàm quả ổi, thì hắn nghe một âm thanh “ răng rắc “ nho nhỏ phát ra.
Hắn còn chưa kịp phản ứng thì cả cành ổi hắn đang ngồi gẫy nguyên cả một cành rơi xuống ao, hắn đang định vận linh lực đỡ cơ thể khỏi rơi xuống ao, nhưng lại thấy Phương đang đi lại đây.Hắn chỉ đành đau khổ mắng bản thân đen đủi, để thuận theo tự nhiên, rơi “ Tùm “ xuống ao.Phương thấy hắn ngã thì chạy nhanh lại hô lên.“ Hưng…Hưng….”Hắn ngoi từ dưới ao lên, miệng phun ra cả mấy con cá nhỏ, mặt đỏ dần dần, trong lòng gào thét.“ Con mẹ nó quả thật là mất mặt.”Hắn chỉ vừa nghĩ đến cảnh mấy ông anh biết hắn ngã xuống ao của nhà gái, thì mấy ông cười hô hố và khinh bỉ hắn, lúc đó thì mặt mũi đâu mà nhìn đời.Phương nhìn hắn, cười khanh khách một hồi làm lộ ra cặp răng duyên, hắn thì cảm thấy mặt mình nóng dát đi vì nụ cười của Phương, từ từ đi lại phía bờ ao, chua sót gọi.“ Phương kéo tớ lên với, còn đứng đó mà cười !”Dĩ nhiên là hắn có thể tự trèo lên, nhưng hắn lại không thích làm như vậy mới chết.
Phương cố nhịn cười vị bộ dạng của Trần Quốc Hưng, sau đó mới đi ra bờ ao chìa bàn tay ra.Hắn hí hửng nắm lấy bàn tay của Phương, sau đó để Phương kéo lên, dĩ nhiên hắn cũng phải dùng lực thì Phương mới có thể kéo hắn lên.“ Cảm ơn nhá.”Hắn dù sao cũng là người lịch sự, người ta đã giúp đỡ thì hắn phải cảm ơn, Phương nhìn hắn tay chống lên cằm nói.“ Cậu ướt hết rồi, mau đi thay quần áo đi.”Hắn nghe vậy cười khổ, nếu Phương mà không ở đây hắn đã sử dụng linh lực cũng sẽ không ra nông nỗi này.“ Tớ lấy đâu ra đồ mà thay.”Phương không ngần ngại đưa tay kéo lấy tay hắn mà nói.“ Đi theo tớ.”Hắn lững thững đi theo Phương, trong lòng liền ảo tưởng sức mạnh, xem ra cô gái này thích hắn thật rồi, hắn lúc này mới nhận ra hình như hắn có bản tính của một Trap Boy.Lắc đầu thở dài, Phương dẫn hắn đến một căn nhà Vườn cách nhà vợ anh Sơn một đoạn.“ Đây là nhà tớ.”Hắn gật gù, cũng không dám nhố nhăng thêm nữa, khí cảm quét vào trong nhà thấy có người hắn mới thở phù một hơi.Linh kéo hắn đến nhà bếp mới quay sang nói.“ Cậu chờ một tí.”Rồi sau đó chạy vào trong nhà, một lúc sau thì đem cho hắn một bộ quần áo nói.“ Cậu tắm đi, đây là quần áo của anh tớ.”Hắn cảm thấy người cũng hơi ngứa liền cầm quần áo cười nói.“ Cảm ơn.”Rồi hắn đi vào phòng tăm ở bên cạnh nhà bếp, vừa tắm hắn vừa cảm thán thì thào.“ Mẹ nó, kiếp trước tuổi đầu đến nắm tay gái cũng một lần, ấy vậy mà kiếp này đi đâu hắn cũng cảm thấy xung quanh đều có những cô gái xinh đẹp.”+Trần Quốc Hưng không biết rằng, khí tức của hắn khiến người khác ở bên cạnh, cảm thấy đặc biệt ấm áp và an toàn nên mới thu hút sự chú ý, hắn thì cứ nghĩ bản thân hắn đẹp trai nhưng sự thật là hắn đẹp trai thật….Tắm xong xuôi, hắn gói bộ quần áo của mình lại, dù sao cũng không thể vứt được.
Đi ra ngoài hắn liền đi vào nhà, Phương đang nói chuyện với một thanh niên, hắn nhìn liền biết là anh trai của Phương, hắn liền cảm ơn.“ Cảm ơn anh.”Anh trai Phương cũng thân thiện như Phương vậy, mỉm cười nói.“ Không có gì đâu em, mà hai đứa quen nhau lâu chưa ?”Hắn gãi gãi mũi không biết phải nói gì, nhìn điệu cười mập mờ của ông anh trai Phương, hắn cũng thật sự chẳng biết phải nói gì, ông anh trai có vẻ rất ưng ý hắn thì phải, mà Phương hắn nhìn thì cũng biết không phải loại con gái hư hỏng, vì vậy hắn tổng kết lại không khéo hắn lại làm rể nhà này cũng nên, hắn cảm thán về cái tính không chung thuỷ của mình, trong đầu cứ liên tục hiện lên suy nghĩ.“ Hưng mày đã có vợ có con rồi, đừng có khốn nạn như vậy…”Trò chuyện một lúc, Phương kéo hắn đi, đằng sau vẫn vang lên tiếng anh trai Phương.“ Đây là lần đầu con bé dẫn bạn về nhà đấy.”Phương vừa cười vừa nói.“ Cậu đừng để ý đến anh tớ, anh ấy bị hâm đấy.”Hắn cũng phải lắc đầu về anh em nhà này, lạc quan, vui vẻ là điều mà cả hai anh em đều có, cả hai đi về nhà vợ anh Sơn, gần đến nơi Phương hỏi.“ Cậu cho tớ ních FB nhá ?”Hắn trong lòng thì sướng tê người khi được gái xinh xin info, nhưng ngoài mặt vẫn bình thường cầm lấy điện thoại mà Phương dơ ra, nhập ních FB tỉ người theo dõi của hắn cho Phương.“ Phương Cute.”Là ních FB của Phương, hắn gật gù quả thật cô gái nhỏ này rất cute.
Vừa đi đến cổng, mấy ông anh ồ lên khi thấy hắn đi cùng với Phương.“ Thằng em súc vật, mày lại định hại con gái nhà lành hả ?”Hắn tái cả mặt khi mấy ông anh cái mồm cứ bô bô làm mất hình tượng của hắn.
Phương thì cũng chỉ cười rồi đi vào trong nhà, anh Giang túm cổ hắn mà nhếch miệng nói.“ Lát về tao mách con Hằng, mày ra ngoài hú hí.”Hắn vội vàng lên giọng nói.“ Èm hèm, vớ vẩn, dám bôi nhọ mệnh quan triều đình, tội chém đầu như chơi đấy.”Mấy anh em bốc phét một hồi, thì cũng đón dâu đi về, hắn nhìn anh Sơn cùng chị Loan cười nói vui vẻ trong lòng suy tư, vận mệnh của người thân hắn đã thay đổi, kiếp trước anh Sơn ế chẳng lấy được vợ, nhưng kiếp này đã khác, tất cả cũng chỉ một chữ tiền,Tiền không mua được hạnh phúc, nhưng không có tiền thì chắc chắn cũng không có được hạnh phúc, tiền là cơ sở cốt lõi trong cái xã hội này, thiếu tiền thì chẳng có được thứ gì cả.Buổi tối nằm lướt lướt FB thì đột nhiên hắn tái mặt khi thấy ảnh mình bị dìm hàng, Phương cute đăng ảnh hắn cả người ướt sũng ở dưới ao, đọc dòng start tus hắn tự nhiên lại lạnh gáy.“ Anh ngốc.”Vừa mới đọc song thì tin nhắn của Hằng, và Naccy cùng gửi đến, hắn mở ra thì đều thấy icon tức giận cùng bức ảnh chụp hắn đầu bết ở dưới ao.Hắn vội vàng nhắn tin lại nhưng không ai thèm nhắn lại một tin, hắn thở dài chỉ đành ngã xuống gối mà đi ngủ..
Chương : Chuyện Đời
Sáng hôm sau vẫn vác con chiến mã thân yêu ra cong mông đạp đi học, nhưng hôm nay hắn cảm thấy tâm trạng không vui, từ hôm qua đến giờ mà hai cô vợ không thèm nhắn tin cho hắn,thở dài mặc kệ mọi chuyện, ánh mắt láo liên nhìn những bóng hồng cùng đạp xe đi học như hắn.
Sáng nay thứ hai không thể thiếu nổi tiết chào cờ, ngồi dài đít mới hết phút, vừa hết tiết cả lũ xách ghế chạy vào lớp, sau đó tụm năm túm ba vào chém gió.
Tiết đầu là tiết Văn, không khí uể oải lan toả cả lớp học, cô giáo dạy Văn bước vào với vẻ mặt lạnh lùng.
Cả lớp chào cô giáo xong bắt đầu lôi xách vở ra, giọng nói trìu mến của cô giáo dạy Văn vang lên làm cả lớp đều tụt cả cổ lại.
“ Cả lớp có ai học bài cũ không nhỉ ?”
Cả lớp im phăng phắc, không một ai ho he dơ tay, cô giáo chỉnh chỉnh cặp mắt kính, ánh mắt sau cặp kính loé lên.
“ Vậy để cô gọi sổ.”
Cô giáo bắt đầu lật sổ, cả lớp không ngừng lẩm bẩm cầu nguyện, không ai muốn cô gọi tên, Trần Quốc Hưng cũng thầm cầu nguyện cô giáo đừng có gọi tên hắn bởi vì hắn có bao giờ học bài cũ môn Văn đâu.
“ Trần Quốc Hưng.”
Còn đang lẩm bẩm khấn vái thì giọng nói dịu dàng của cô giáo vang lên, hắn trong lòng đánh ầm một tiếng, mặt mũi tái mét, bọn còn lại thì thở phù một hơi, ánh mắt nhìn về hắn tràn đầy thông cảm, hắn vẻ mặt như đưa đám cầm theo quyển vở, khó khăn bước từng bước lên bảng.
“ Em hãy đọc thuộc lòng bài thơ Thương Vợ !”
Nghe cô giáo hỏi, hắn lục lọi trong đầu kí ức của bài thơ Thương Vợ, nhưng hình như nó không sót lại ít kí ức liên quan nào , bên dưới bọn bạn thấy hắn đứng đần ra liền bắt đầu nhắc bài, hắn nhìn khẩu hình miệng mới ú ớ đọc.
“ Quanh năm…buôn bán…ở…ven sông
Nuôi đủ năm con với một chồng
Lặn lội thân cò…khi quãng vắng…”
Ê cả cả mười phút hắn còn chưa đọc xong, cô giáo liền nói.
“ điểm về chỗ. Cả lớp lấy sách vở ra chúng ta học bài mới.”
Hắn đau khổ mang theo con về chỗ, bọn còn lại cười hô hố khi hắn bị điểm kém, hắn ngồi vào chỗ thở dài, trong lòng suy nghĩ, không biết sáng nay bước chân nào ra cửa mà đen thế không biết.
Học xong tiết Văn mà hắn nằm dài ra bàn, mắt hướng ra ngoài nhìn ra sân trường tâm trạng chán nản, đột nhiên hắn thấy Hằng đang đi trong sân trường, liền hí hửng chạy ra cản đường.
Hằng không thèm nhìn hắn một cái, liền tránh qua một bên mà đi, hắn vẻ mặt ỉu dìu lại chạy theo đi bên cạnh Hằng.
“ Anh xin lỗi mà !”
Hằng liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói.
“ Anh có lỗi gì đâu mà phải xin.”
Nghe Hằng nói, hắn mới ngẩn ra, đúng nhỉ bản thân hắn có lỗi gì đâu, tự nhiên lưng hắn lại thẳng lên, ưỡn ngực nói.
“ Ừ nhỉ !”
Hằng tự nhiên đứng lại thò tay túm eo hắn mà vặn một cái, hắn bị nhéo mặt tái đi, miệng lắp bắp.
“ Á đau.”
Hằng thả tay ra, nhìn hắn lừ lừ, sau đó bĩu môi nói.
“ Anh ngốc, anh ngốc, tình cảm quá nhỉ ?”
Hắn cười méo cả mồm, xua tay nói.
“ Chỉ là bạn anh mới quen mà !”
Hằng bĩu môi nói.
“ Ai biết được trong đầu anh nghĩ gì !”
Hắn tự nhiên chột dạ, cười hề hề nói.
“ Thật sự chỉ là bạn mà, mà thôi không nói nữa đi xuống căng tin uống nước.”
Hắn kéo Hằng xuống căng tin của trường, mua hai chai nước ngọt, vừa hay gặp Linh đang ngồi ngẩn ngơ ở một bàn, hắn liền kéo Hằng ngồi xuống luôn.
“ Em gái cho anh ngồi cùng nhé ?”
Hắn cười cười nhìn Linh nói, Linh thì trợn mắt lên nói.
“ Ai là em, Tớ còn sinh trước cả cậu.”
Hắn lười không thèm so đo, chỉ uống nước, Linh và Hằng thì nói mấy chuyện vu vơ nào là khối mười có mấy em trai soái ca, đẹp trai các kiểu, hắn nghe mà ngứa hết người, hừ hừ trong mũi, trong đầu thì suy nghĩ có nên tìm mấy thằng được khen mà đấm cho bọn nó một trận hay không, sau đó liền lắc đầu gạt phăng cái suy nghĩ mất đoàn kết đó ra khỏi đầu.
Còn đang ngẩn ngơ, tự nhiên có một thằng cu chạy lại chỗ ba người.
“ Hai chị cho em xin ních FB ạ ?”
Linh và Hằng đang nói chuyển ngẩng lên nhìn thằng cu kia, hắn thì tặc lưỡi một cái mặt trợn trắng, mẹ nó thằng này định tán vợ hắn đây mà, còn xin cả hai mới khắm chứ, tính tán bà này không được thì tán bà còn lại chắc.
Hằng và Linh cùng nhau lắc đầu không nói, thằng cu kia mặt có vẻ hơi dày vẫn cứ nói.
“ Hai chị cho em đi mà !”
Hằng nhăn mũi nói.
“ Hỏi anh ý kìa !”
Thằng cu kia nghe vậy liền nhìn sang hắn, hắn thì thở dài vì thằng nhân vật phụ này não hơi tàn, chỉ lạnh nhạt nói.
“ Biến đi.”
Thằng cu kia vẻ mặt hiện lên tức tối, chỉ thẳng tay vào mặt hắn nói.
“ Đm nhớ mặt tao.”
Rồi bỏ đi, Trần Quốc Hưng nhìn theo bóng lưng của thằng cu kia, chỉ thở dài, cuộc sống quả nhiên là loại người nào cũng có, quá là đa dạng đi.
Hai cô gái chỉ nhìn không nói, Linh một lúc mới bĩu môi nói.
“ Đồ điên.”
Hắn không biết Linh chửi tên kia hay là chửi hắn nữa bời vì ánh mắt Linh cứ nhìn hắn vậy, gãi gãi mũi nhún nhún vai, rồi cả đi về lớp.
Miệt mài học nốt tiết thì cũng được ra về, mấy thằng lại túm tụm quàng vai bá cổ mà đi trên sân trường, mắt láo liên nhìn gái.
Hắn dắt cái xe ra cổng trường thì tái cả mặt, mấy anh xăm trổ hổ báo phải đến cả chục mạng, trong đó có cả thằng cu sáng nay, hắn gãi gãi mũi, xem ra trong khối mười năm nay có thằng cơ cũng cứng phết.
Hắn thì vui vẻ khi nhìn thấy mấy thằng bạn, cùng tiểu đệ đang đứng túm tụm ở một chỗ hóng hớt drama.
Đi lại chỗ mấy thằng, chúng nó thấy hắn thì cũng chào hỏi, hắn cười cười nói.
“ Hóng cái sít gì, tụi nó tìm tao.”
Cả bọn trố mắt nhìn sang hắn, rồi cả đám lui dạt ra đằng sau, thằng Minh xua xua tay nói.
“ Anh Hưng, anh đứng xa bọn em ra, không bọn kia nó hiểu lẩm, nó đấm cả bọn em thì sao.”
Hắn đảo mắt nhìn mấy thằng khốn nạn, miệng nhếch lên nói.
“ Ờ chúng mày giỏi, lần sau thằng nào mà bị đập đừng có gọi tao đi nhặt xác.”
Bọn kia nghe hắn nói vậy, cả bọn đều hiện lên vẻ mặt chính khí lẫm liệt vỗ ngực, thằng Tiếp Mập vỗ vỗ cái bụng mỡ của mình lên tiếng.
“ Anh em với nhau, có hoạ cùng chịu, lên.”
Hắn gật gù, cảm động trước tình cảm anh em của bọn khốn nạn, hắn đưa tay lên lau lau khéo mắt, sụt xịt nấc lên nói.
“ Anh em tốt.”
Còn đang nhập tâm vào vai diễn, thì giọng của thằng cu hồi sáng vang lên.
“ Anh Chung, là thằng chó này.”
Hơn hai chục thằng xăm trổ hổ báo đi lại chỗ bọn hắn, mấy thằng vừa rồi còn thề sống thề chết với hắn, thấy bọn kia băm trợn liền vội vã lui ra sau, hắn trợn mắt nhìn lũ khốn nạn chạy ra chỗ khác, để hắn trơ chọi đứng một mình.
Trong lòng gào thét “ Thôi, lần này thì bỏ mẹ thật rồi.” Khó khăn nuốt một ngụm nước bọt quay mặt lại, trên môi là nụ cười gượng, hai tay xua xua.
“ Hề hề…hiểu lầm…là hiểu lầm thôi.”
Mấy thằng xăm trổ thấy hắn quay mặt lại, tên nào tên đó tự nhiên mặt mũi tái mét lại.
“ Lúc sáng to mồm à thằng chó, mẹ mày.”
Thằng cu sáng nay chỉ tay vào mặt hắn gằn giọng, Trần Quốc Hưng chỉ cười cười.
“ Bốp “ Đột nhiên người đứng bên cạnh thằng cu kia, dơ tay vả thẳng mặt làm thằng cu kia ngã ngào xuống đất.
“ Anh Chung !”
Thằng cu kia thất thanh kêu lên, một tay ôm mặt một, vẻ mặt ngu ngơ không hiểu tại sao mình bị đánh, người to con xăm trổ hổ báo tên Chung, không thèm để ý đến thằng cu kia, mà vẻ mặt hiện lên sợ hãi đi đến trước mặt Trần Quốc Hưng cúi xuống chào.
“ Anh.”
Bọn đàn em theo sau cũng cúi đầu chào.
“ Anh.”
Hắn xoa xoa cằm, tình huống này có vẻ giống như trên phim, giang hổ hổ báo gặp phải đại ca và cái kết, hắn gật gù xua xua tay.
“ Dạo này vẫn chẳng thay đổi mấy nhỉ ?”
Hơn hai mươi người, ai nấy vẻ mặt tái càng thêm tái, tên Chung vội giải thích.
“ Là thằng kia nó gọi bọn em đến, bọn em không biết nó đắc tội với anh, bọn em…”
Hắn cắt lời tên Chung.
“ Mấy người cũng vẫn tình nghĩa quá nhỉ, vẫn đi theo Thắng Bê hả ?”
Mấy người kia nhìn nhau, song vẫn gật đầu. Hắn xoa xoa cằm rồi liếc mắt nhìn đám đông học sinh xung quanh, thấy hắn mà giải quyết ở đây cũng mang lại ảnh hưởng xấu, nên đành hất đầu vào quán nước gần đó.
“ Vào uống nước đi.”
Nói xong thì đi vào ngồi xuống một cái bàn, gọi chị chủ quán lấy nước, bọn khốn nạn thấy hắn không bị đập lúc này cũng mò đi theo, hóng hớt.
Thấy tên Chung còn kéo theo cả thằng cu kia, hắn hất mặt nói.
“ Thôi, trẻ con không hiểu chuyện bảo nó về đi.”
Hắn liếc mắt cũng biết tên Chung với thằng cu kia có huyết thống, chắc là họ hàng với nhau. Tên Chung gật đầu kéo thằng cu kia ra ngoài nói vài lời rồi mới quay vào đứng ở cạnh bàn không nói gì, gần hai chục người còn lại cũng không nói gì chỉ đứng.
Hắn xoa xoa cằm trầm tư, lần trước hắn gọi người đập cho tất cả người của Thắng Bê từ nhỏ đến lớn một trận, chắc đám SG kia cũng hăm doạ bằng hàng nóng cũng không ít mới khiến đám này sợ hãi như vậy.
Lại đưa mắt nhìn đám người này, hắn thở dài.
Làm người tốt thì không muốn, cứ đâm đầu đi làm người xấu, hắn lại nhìn qua đám hóng hớt ngồi ngay bên cạnh liền nói.
“ Bọn mày về đi.”
Bọn kia lắc đầu, vẻ mặt hiện lên ý tứ, là chúng nó ở đây còn hộ giá cho hắn. Hắn bĩu môi, mẹ nó lúc trước thì còn chạy xa ra ,hận còn không phủi sạch quan hệ với hắn, khi hắn bình định được thì cứ dính lại với hắn thể hiện tấm lòng.
Hắn nhìn qua tên Chung rồi nói.
“ Túm mấy thằng này đập cho chúng nó một trận đi.”
Mấy thằng kia liền tái mặt, cố hút hết cốc nước rồi mới xách mông bỏ chạy, hắn cười cười, sau đó nhìn tên Chung nói.
“ Anh ngồi đi.”
Tên Chung lưỡng lự, nhưng sau đó vẫn ngồi xuống, hắn xoa xoa cằm trầm tư liếc mắt nhìn đám người, từ lần trước hắn cho người cảnh cáo đám người của Thắng Bê, thì bọn chúng cũng sợ hãi mà biết điều hơn trước.
“ Mấy người bây giờ làm gì ?”
Hắn hỏi tên Chung, tên Chung vẻ mặt hiện lên vẻ khó xử, hắn nhướn mày nói.
“ Vẫn như trước.”
Tên Chung thở dài nói.
“ Dạ không, bọn em chỉ làm mấy việc linh tinh, bất quá không kiếm được bao nhiêu tiền, anh em đa số đều có tiền án, có mấy người dám thuê bọn em làm việc chứ !”
Hắn lắc đầu, ham ăn lười làm thì có, lông mày nhăn tít lại nói.
“ Gọi Thắng Bê đến đây !”
Tên Chung liền gật đầu đi ra ngoài gọi điện thoại, một lúc sau sau tên Chung đi vào nói.
“ Anh Thắng phút nữa mới qua kịp.”
Hắn gật gù không nói gì, phút sau Thắng Bê mới tập tễnh đi vào, thấy hắn, ở sâu trong mắt hiện lên một sự thù hằn sau đó liền bị sự sợ hãi lẫn áp.
“ Anh Hưng.”
Hắn ngẩng đầu nhìn Thắng Bê rồi cười nhạt, vừa nãy hắn cảm nhận được sự thù hận trong đôi mắt của tên Thắng Bê nhìn mình, cũng đúng thôi, một chân của Thắng Bê ra nông nỗi này cũng là do hắn.
“ Ngồi đi, uống gì cứ gọi !”
Thắng Bê liền gật đầu ngồi xuống, hắn nhìn chằm chằm Thắng Bê, khi tức Luyện Khi Kỳ tầng không ngừng toả ra,
Thắng Bê, tên Chung cùng đám đàn em ai nấy tự nhiên đều rùng mình một cái, ánh mắt hiện lên vẻ kinh sợ nhìn hắn.
Trần Quốc Hưng nhếch miệng nói.
“ Dạo này các người làm cái gì ?”
Thắng Bê ánh mắt lảng đi chỗ khác không dám nhìn vào mắt hắn, ấp úng nói.
“ Anh em dạo này chỉ làm mấy việc linh tinh, kiếm cơm sống qua ngày.”
Hắn lắc đầu cũng lười nói chuyện linh tinh liền nói tiếp.
“ Đây là số điện thoại của một người, nếu muốn kiếm tiền chân chính thì gọi điện cho người ta nói tôi giới thiệu, công việc không dám nói nhẹ nhàng nhưng lương cũng được tầm hơn triệu mỗi tháng, đủ cho mấy người lo cho gia đình đủ ăn, còn nếu mấy người ham ăn lười làm vẫn muốn làm mấy chuyện vô bổ thì tôi cũng chẳng quản, nhưng tôi cảnh cáo đừng có đụng đến bạn hay người thân của tôi, nếu không các người sẽ biến mất khỏi cái thế giới này mãi mãi.”
Đặt tờ giấy hắn vừa viết một dãy số lên bàn, Thắng Bê cùng đám đàn em đều cúi đầu không nói gì, hắn nhìn Thắng Bê rồi mới nói.
“ Đứng lên lại đây.”
Thắng Bê nghe hắn nói, thì cũng không hỏi mà đứng dậy tập tễnh đi lại gần chỗ hắn ngồi.
“ Co cái chân bị đau ra.”
Thắng Bê bị người hắn sai đi vặn cho lệch khớp xương chân, đi viện cũng chẳng thể nào mà chữa nổi, nếu không có thủ pháp đặc biệt của cao thủ thì việc nắn lại khớp xương chân là điều không thể.
Hắn nhanh như cắt thò tay ra chụp lấy cái chân của Thắng Bê, chỉ nghe âm thanh “ rắc “ một tiếng, sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Thắng Bê, lê lết ôm chân nằm lăn lộn dưới đất.
“ Anh Thắng.”
Đám đàn em liền hô lên, hắn nhếch mép một cái, xem ra đạo nghĩa làm người của tên Thắng Bê này cũng rất khá, đám đàn em có người không nhịn được quát lên.
“ Mẹ nó, đập chết mẹ nó luôn đi, còn chuyện ra sao tính sau.”
Hắn cười nhạt một cái, vẫn bình tĩnh uống nốt chai sting, Thắng Bê lăn lộn ôm chân thấy đàn em định lao lên thì hô lên.
“ Dừng lại.”
Mấy thằng đàn em nghe lời Thắng Bê liền dừng lại, Thắng Bê từ từ đứng dậy, vẻ mặt vui vẻ hiện lên trên khuôn mặt có một vết sẹo, hai chân nhảy nhót chạy nhảy một vòng.
“ Chân Anh khỏi rồi ?”
Tên Chung sợ hãi kêu lên, Trần Quốc Hưng liền phủi tay đứng dậy đi về chỗ cái xe, để lại một câu nói.
“ Từ bây giờ không ai nợ ai, đừng có chọc vào tôi lần nữa.”
Mấy chục con mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, trong mắt hiện lên những tia lập loè.
“ Cảm ơn.”
Tiếng Thắng Bê vang lên ở phía sau, hắn cưỡi con chiến mã đạp đi, trong lòng vui vẻ, xem ra hắn lại đem một đám người hướng về con đường chính đạo rồi.
Mấy thằng bợn cùng tiểu đệ vẫn chờ hắn ở phía trước, thấy hắn cả đám đều dơ ngón tay cái lên, thằng Quang vẻ mặt hiện lên sùng bái nói.
“ Mày cứ như mấy ông trùm trong phim ấy !”
Hắn vênh mặt lên một góc độ, giọng nói khiêm tốn vang lên.
“ Hazzz chuyện nhỏ ấy mà.”
Rồi cả bón mới phóng xe ra về, hắn thì bám vai bọn nó về cho nhanh…
Chương : Chuyện Cũ
Thời gian trôi vèo vèo chẳng mấy đã sắp đến tết, lại một năm nữa trôi qua. Hắn được nghỉ tết từ hôm , dọn dẹp nhà cửa, mổ lợn, gói bánh…
Nguyên cả ngày hắn dọn nhà mệt nhừ cả người, nằm trên giường cảm thán, nhà to cũng đâu phải cái gì hay ho đâu, dọn dẹp mệt há mồm.
Sáng hôm sau là , ở chỗ hắn họp chợ tết, hắn khi gà đã gáy khàn cả cổ mấy lần hắn mới mò dậy, vệ sinh cá nhân xong xuôi mặc bộ quần ống rộng, áo khoác đại bàng, đóng thêm đôi giày lười, đứng trước gương hắn tặc lưỡi một cái.
“ Đẹp trai.”
Tự khen ngợi bản thân rồi đóng thêm quả khẩu trang có in cái miệng nhe răng cười, xuống nhà xách con wave ra.
Huýt sáo một cái, con Đen không biết từ đâu chui ra quẫy quẫy đuôi, hắn hất mặt nhìn con Đen nói.
“ Lên xe anh dắt chú đi chợ !”
Con Đen sủa lên hai tiếng đầy vui vẻ rồi nhảy lên sau xe ngồi như chó xem tát ao, hắn nổ máy vào số bốc đầu một cái, chiếc xe lao đi vùn vụt.
Xuống chợ thấy xe máy, ô tô đông kín cả đường, gần tết trộm cắp nó tăng ca liên tục vì vậy hắn đành bỏ ra nghìn gửi con xe vào một bãi giữ xe.
Rồi một người một chó ở dưới những ánh mắt tập trung lên người mà nghênh ngang đi vào chợ, đi đến đâu cả hai đều thành sự tâm điểm chú ý.
“ Này bà ơi, thằng nào kia nhìn giống bị điên thế.”
“ Mẹ ơi, sao mồm chú kia cứ nhe ra vậy mẹ…”
…
Những âm thanh hỗn loạn lọt vào tai Trần Quốc Hưng, hắn chỉ lắc đầu vì sự cập nhật gu thời trang chậm chạp của mấy người này, con Đen đi theo sau hắn một bước không rời.
“ Ê thằng kia chờ bọn tao.”
Đang đảo mắt ngắm những chị gái đi làm xa mới về, thì có tiếng thằng cờ hó nào gọi hắn.
Quay lại thì thấy ba thằng, Tiến Mập, Quang, và thằng Linh. Ba thằng vừa đến thì đã ôm bụng cười nghiêng ngả dơ ngón tay cái lên về phía hắn.
“ Mày có quả khẩu trang uy tín đấy, bán lại không ?”
Thằng Tiến cười đến mức cái mặt mỡ của nó rung lên từng đợt, hai thằng kia cũng ôm nhau cười hô hố như mấy thằng thần kinh, thấy những ánh mắt nhìn bọn họ như mấy thằng bệnh hắn chỉ đành tháo cái khẩu trang để lộ ra nhan sắc tuyệt trần của mình, không ít các chị gái trẻ ở xung quanh, mắt toả sáng nhìn hắn.
“ Đen, cắn cụt trym mấy thằng kia cho anh mày !”
Hắn hất mặt sai con Đen, con Đen gầm gừ rồi lao lên ba thằng kia, nhằm vào đũng quần ba thằng mà đớp tới tấp, ba thằng ôm đúng quần gào thét.
“ Đen Đen ,mày đừng có cắn bậy, mất trym như chơi đấy !”
Con Đen cũng chỉ hù doạ ba thằng kia, một hồi rồi vui vẻ chạy lại bên cạnh hắn, hắn xoa xoa đầu con Đen hài lòng.
“ Tao dẫn mày đi ăn bánh.”
Thế là bốn thằng kéo nhau len lỏi vào trong đám người, thỉnh thoảng thấy gái xinh là ba thằng kia cứ chen chúc lại chỗ con gái nhà người ta, hắn nhìn thì bĩu môi khinh bỉ, mấy thằng bệnh hoạn này định chen lẫn xô đẩy mà bậy bạ đây mà.
Đi vào gian hàng bánh, hắn ngồi xuống một quán bán bánh rán gọi.
“ Cô cho cháu cái bánh siêu to khổng lồ đi cô ơi !”
Con Đen cũng đặt cái mông ngồi xuống một cái ghế nhựa bên cạnh hắn, cô chủ quán thấy con Đen liền mỉm cười nói với Trần Quốc Hưng.
“ Con chó của mày sắp thành tinh đến nơi rồi.”
Hắn cười cười nhận bánh từ cô chủ quán rồi nói.
“ Chắc cũng sắp rồi cô.”
Hắn đưa cho con Đen một cái, con Đen dùng hai chân trước kẹp lấy cái bánh, vậy là một người một chó ở dưới ánh mắt kinh dị của mọi người xung quanh ngồi ăn bánh rán.
Một lúc sau ba thằng bệnh hoạn kia cũng đi đến, ngồi xuống cạnh hắn gọi bánh rán, ăn uống no nê hắn vỗ vỗ bụng đứng dậy.
“ Của cháu hết bao tiền cô ơi !”
Cô chủ quán nhìn hắn rồi lại nhìn thằng kia, hắn hiểu ý liền lắc đầu chỉ chỉ vào mình cùng con Đen, cô chủ quán mới nói.
“ Của cháu nghìn !”
Hắn rút nghìn ra đưa cho cô, ba thằng kia tưởng được ăn chực nhưng khi thấy hắn chả đúng nghìn thì mặt nhăn nhó.
“ Đệt, anh em mà không mời nổi nhau cái bánh !”
Thằng Tiến mập nói, hai thằng còn lại cũng gật đầu phụ hoạ, hắn nhếch miệng cười nhạt nói.
“ Xin mẹ được có nghìn, mời bọn mày thì sắm tết kiểu gì nữa.”
Ba thằng đều bĩu môi, sau đó mới mò mò vào người, sau đó cả ba thằng vẻ mặt hiện lên hốt hoảng lục lọi túi quần rồi lại túi áo.
“ Mất mẹ ví tiền rồi.”
Thằng Quang vẻ mặt như đưa đám, hai thằng còn lại mặt cũng đần thối ra, Trần Quốc Hưng cười cười dơ ba cái ví ra.
“ Cái này hả ?”
Ba thằng trợn mắt, kêu gào.
“ Ví của tao.”
Ba thằng nhào lại cướp lấy ví, rồi kiểm tra sau đó mới thở phù, mắt trợn trắng dã nhìn hắn.
“ Mày móc của bọn tao lúc nào thế ?”
Hắn tất nhiên là không nói chỉ nhún nhún vai, lúc bọn nó đi chen chúc lại gần gái, bị trộm nó móc túi, và tất nhiên là hắn lại đi móc túi tên trộm lấy lại ví cho ba thằng bệnh này.
Thằng Tiến mập khuôn mặt béo toàn mỡ hiện lên vẻ ti tiện hai tay xoa xoa vào nhau nói nhỏ với hắn.
“ Mày có tài lẻ mà dấu sâu thế, hay mày đi móc túi người ta lấy tiền anh em mình ăn chơi.”
Hắn bĩu bĩu môi nhìn thằng Tiếp mập một cách đầy khinh bỉ, nếu mà móc túi ăn trộm hắn làm một mình, việc gì phải chia với thằng mập này, không làm mà đòi có ăn có mà ăn c.
Rồi bốn thằng rủ nhau đi mua quần áo mới để còn đi chơi tết, đi vào một shop quần áo, cũng đông người đang chọn đồ chơi tết, bốn thằng làm bốn cái áo có hình chú sói cô đơn, thằng Quang dơ dơ cái áo lên thử rồi nói.
“ Đây là chiếc áo đa số anh em miền Bắc đều thích !”
“ Gâu gâu “ con Đen hướng về hắn sủa lên hai tiếng, hắn cười cười nói.
“ Mày thích cái gì ?”
Con Đen quẫy đuôi quay tròn một vòng, rồi chạy lại chỗ mấy cái mũ lưỡi chai sủa lên.
Hắn đi lại cầm từng cái mũ lên, nhưng con Đen không phản ứng, đến khi hắn cầm một chiếc mũ sơn màu đỏ con Đen mới gật đầu, hắn cười liền đội lên đầu con Đen, đội mũ xong con Đen lập tức chạy qua chỗ cái gương rộng ở một góc mà soi.
Ba thằng kia trợn mắt há mồm nhìn hắn với con chó, thằng Minh run giọng thều thào.
“ Sao em cảm thấy mình có khi còn đếch bằng một con chó nhỉ ?”
Thằng Tiến Mập với thằng Quang đầu gật như bổ củi.
“ Mẹ nó, không khéo nó thành tinh mất rồi”
Thằng Quang thều thào nói, đem quần áo ra thanh toán, hắn hào phóng thanh toán luôn cho thằng kia, làm ba thằng mặt hớn hở.
“ Từ từ đã đợi tao lấy thêm vài bộ nữa.”
Thằng Tiến mập cười nói, hai thằng kia cũng gật đầu còn tính chạy vào lấy thêm quần áo, thì hắn lạnh nhạt lên tiếng.
“ Tuỳ chúng mày, nhưng tao chỉ thanh toán chỗ này thôi.”
Ba thằng liền quay lại cười hề hề, thằng Tiến mập gãi đầu nói.
“ Thôi tao cảm thấy, mặc cái áo này đi chơi ngày tết cũng đủ rồi.”
Hai thằng còn lại cũng gật gù, hắn thì chỉ cười nhạt một cái, lười xách túi đựng cái áo, vậy là hắn giật mác mặc luôn lên người.
Ba thằng kia cũng bắt chiếc làm theo, sau đó bộ tứ chú sói cô đơn đi ra khỏi shop quần áo, theo sau là một dân chơi chính hiệu, đầu đội mũ sơn màu đỏ, ở cổ đeo một sợi dây chuyền vàng to tổ bố.
Bốn người một chó đi đến đâu, những ánh mắt đều đổ dồn đến đó, hắn cảm thán tặc lưỡi một cái nói.
“ Đẹp trai.”
Ba thằng kia đầu gật đến nỗi sắp rơi khỏi cổ cũng nói.
“ Quá đẹp trai !”
Còn đang cảm nhận sự chú ý của toàn dân, thì cái giọng chua loét quen thuộc vang lên.
“ Ây ây, bốn chú sói cô độc cơ đấy, oai nhỉ ?”
Mấy thằng quay đầu nhìn lại thì thấy con Ngân, bạn học cùng lớp hồi cấp , con Ngân nổi tiếng bởi cái giọng chua lè chua lét không lẫn đi đâu được.
Hắn thì lui ra sau một bước so với ba thằng kia, con Ngân nó mà tự nhiên hâm lên nó túm áo lau mũi thì đi tong cái áo mồi ăn tết thì coi như xong.
“ Chuyện.”
Thằng Quang vênh mặt nói, con Ngân bĩu môi khinh thường nhìn bốn thằng, hắn bị ánh mắt con Ngân quét qua thì lạnh cả sống lưng, những kí ức ám ảnh hiện về trong đầu, khẽ rùng mình một cái cố gượng ra một nụ cười hoà ái trước ánh mắt của con Ngân.
“ Ơ Hưng, nãy tớ thấy thằng nào đi với Hằng đấy.”
Nghe con Ngân nói, ba thằng quay lại nhìn hắn, thằng Quang đá đểu nói.
“ Chết chết, hay cái khoản kia mày yếu nên con Hằng nó không thích mày nữa !”
Hắn giận tím mặt nói.
“ Mày hỏi bạn gái mày thì biết !”
Thằng Quang cười cười, trong mắt lộ ra vẻ, à thì ra là thế. Hắn không quan tâm mà hất mặt hỏi con Ngân.
“ Ở chỗ nào ?”
Con Ngân chỉ chỉ về Hướng cổng chợ nói.
“ Ờ ngoài cổng kìa.”
Hắn hùng hổ sắn tay áo hùng hục hướng cổng chợ mà chạy đi, ba thằng kia cũng vội vã chạy theo sau chuẩn bị tinh thần hóng drama.
Ra đến nơi, đảo mắt nhìn thì thấy Hằng cùng một tên đẹp trai đang cười nói vui vẻ mua đồ, hắn sắn tay áo lao lên.
Ba thằng kia hốt hoảng chạy theo cản hắn.
“ Đại Ca có gì từ từ nói !”
Thằng Minh, ôm eo hắn, thằng Quang thằng Tiến mập mỗi thằng một bên giữ chặt tay hắn lại.
Hắn giãy giụa “ Bỏ tao ra, bỏ ra.”
Ba thằng vẫn giữ chặt hắn lại, nghe thấy tiếng động Hằng liền quay lại, thấy hắn liền kéo người bên cạnh đi sang bên này.
Ba thằng kia ngẩn ra khi thấy Hằng kéo tay người thanh niên đi lại chỗ bọn họ, vẫn giữ chặt cả người Trần Quốc Hưng lại.
Hằng đi đến liền khó hiểu nhìn mấy người, sau đó nhìn hắn nói.
“ Sáng nay anh làm cái gì mà em gọi không nghe máy hả ?”
Hắn cười cười nhìn người thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi rồi nói.
“ Chào anh vợ nhé.”
Ba thằng kia há hốc mồm sau đó mới buông hắn ra, người thanh niên kia cũng cười cười đi lại, đột nhiên đấm thẳng về phía bụng hắn, hắn cười nhạt tránh qua một bên núp vào lưng Hằng bĩu môi nói.
“ Tính tình của anh vẫn bẩn như năm nào.”
Hằng quay qua lườm người thanh niên rồi nói.
“ Anh lại định đánh chồng em hả ?”
Người thanh niên cười cười trợn mắt nhìn hắn nói.
“ Thằng ranh này vẫn nhát gan, nấp sau lưng đàn bà không thấy xấu hổ à.”
Hắn bĩu môi, nếu không phải nể mặt Hằng, hắn lại chả đấm cho ông anh vợ này lên bờ xuống ruộng rồi.
“ Kiếm chỗ nào ngồi uống nước đi.”
Người thanh niên nói, cả đám gật đầu đi theo, Hằng nắm tay hắn hai người bước đi, thằng Quang với thằng Tiến mập gãi gãi đầu nói chuyện với nhau.
“ Ê Tiến mày biết ổng không ?”
Thằng Tiến gãi gãi đầu một lúc mới nói. “ Hình như Hằng có một ông anh trai thì phải !”
Thằng Quang gật gù “ Ơ, sao tao lại không thấy ông bao giờ nhỉ ?”
“ Hình như ổng đi du học mấy năm hay sao ấy.”
Thằng Tiến ra vẻ hiểu sâu biết rộng rồi nói, thằng Quang gật gù cái đầu.
Hắn nhìn anh Việt đi phía trước thì gãi gãi mũi, Hằng có một anh trai hơn tuổi, khi học xong cấp thì đầu ông toàn sỏi với sạn nên qua Mỹ du học cho sỏi trong đầu nó thêm to.
“ Anh trai em tính vẫn bẩn như năm nào nhỉ ?”
Hắn cười cười nói xấu anh vợ, Hằng nhéo cho hắn một cái nói.
“ Cấm anh nói xấu anh Việt.”
Hắn mếu máo vì đau, miệng méo xệch nói.
“ Không nói nữa, em bỏ tay ra.”
Mấy người ngồi vào một quán trà sữa, gọi mấy cốc nước ngồi nói chuyện vu vơ,
Ông anh vợ tra hỏi hắn với Hằng đủ thể loại, hắn hừ hừ trong mũi hỏi đểu.
“ Anh vẫn thích mặc mấy cái sịp màu đỏ hoa hoè đó chứ ?”
Anh Việt mặt tím tái lại, hồi nhỏ hắn qua nhà Hằng ăn trực suốt ngày, gặp anh Việt cũng không biết bao nhiêu lần nữa, anh Việt lớn hơn hắn với Hằng mấy tuổi, một lần vô tình hắn đi qua phòng anh Việt, nhó vào thấy ông trên người chỉ mặc mỗi cái quần sịp hoa hồng màu đỏ, đang ngắm nghía trước gương, hắn không nhịn được cười, rồi sau đó chạy khắp nhà Hằng cái miệng bô bô là anh Việt yêu màu đỏ và ghét sự giả dối, thế là từ đó tình cảm anh em đi xuống một cách không phanh.
Hằng thì cười khúc khích, anh Việt mặt tái đi, hắn cười cười nhìn xuống bên dưới anh Việt, vẻ mặt hiện lên sự ti tiện nói.
“ Cởi ra xem một tí đi anh.”
Vậy là cả ba thằng kia cùng hắn cười hô hố nhìn xuống bên dưới anh Việt, anh Việt giận tím mặt nhưng có Hằng ở bên cạnh cản trở nên không dám làm gì hắn, nói chuyện vui vẻ một lúc thì tất cả ra về.