Mấy người "thông đồng làm bậy", lập ra kế hoạch bí mật, có Đường Hân gia nhập liên minh, kế hoạch sẽ càng thêm thuận lợi.
"Chị Đường, " Thiệu Hiển cười híp mắt nói, "Chị giúp chúng em việc lớn như vậy, hay là để tối tụi em mời chị một bữa."
Đường Hân cảm thấy hắn còn nhỏ nhưng rất mưu trí, cảm thấy rất hứng thú với hắn, nhất thời đáp ứng, nói: "Được đó."
Thiệu Uẩn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác ngoài sau khi tan làm liền dẫn theo mấy người cùng đi một khách sạn xa hoa, gọi cho bốn người một bàn.
"Cậu có chuyện phải đi à?" Đường Hân thấy Thiệu Uẩn làm đang định rời đi, không khỏi hiếu kỳ hỏi.
Mặt mày Thiệu Uẩn lộ vẻ bất đắc dĩ.
Thiệu Hiển ghé sát vào tai Đường Hân, làm như muốn nói thầm, nhưng thật ra tất cả mọi người đều có thể nghe thấy.
"Anh hai của em lát nữa đi xem mắt, không ngồi cùng chúng ta được."
Chân mày Đường Hân cau lại, ánh mắt thông cảm nhìn Thiệu Uẩn, "Chúc cậu xem mắt thuận lợi."
Thiệu Uẩn nghe vậy, thấp giọng thở dài rời đi, ở chỗ cách bốn người không xa ngồi xuống, chờ đối tượng xem mắt xuất hiện.
Không lâu sau, tiếng giày cao gót vang lên.
Bốn người hiếu kỳ nhìn ra sau, chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi, mặc quần áo tao nhã, yểu điệu đi về phía Thiệu Uẩn.
Dung mạo của cô rất đẹp, khí chất cũng không tồi, làm người ta cảm thấy có chút nhu nhược, rất dễ sinh ra hảo cảm trong lòng.
"Chị gái đó xinh quá!" Tiền Văn Kiệt hô khẽ một tiếng.
Thiệu Hiển liếc mắt nhìn cậu ta một cái, đúng là Tiền Bút Sáp, cái gì cũng tốt, thấy sắc đẹp là dễ rung động, bất kể là nam hay nữ.
Đường Hân cười cười, "Đúng là rất đẹp."
Cô nói rất tự nhiên, Thiệu Hiển không khỏi nhìn về phía cô, trong lòng thầm than một tiếng, lão Nguyệt bà bà đến tận bây giờ vẫn chưa mối cho người chị dâu trước mặt hắn đây với anh hai, thật là quá đáng tiếc.
"Em thấy chị Đường vẫn đẹp hơn, " Thiệu Hiển khen một câu, hỏi Trần Bách Châu vẫn luôn yên tĩnh, "Cậu thấy đúng không?"
Trần Bách Châu gật gật đầu, "Chị Đường đúng là đẹp hơn nhiều."
Cậu không có khái niệm xấu đẹp, trong mắt cậu, Thiệu Hiển là đẹp nhất, những người khác đều giống nhau.
Nhưng nếu Thiệu Hiển cảm thấy chị Đường đẹp hơn, thì cậu cũng theo ý Thiệu Hiển.
Đường Hân bị khen phồng cả mũi, cực kì vui vẻ, khóe mắt mang ý cười.
Thiệu Hiển vừa ăn vừa chú ý tình hình bên phía Thiệu Uẩn, thấy anh cùng cô tiểu thư Thôi Duyệt trò chuyện rất vui vẻ, không khỏi có chút khổ não.
Sở dĩ hắn biết Thôi Duyệt, là vì kiếp trước Thiệu Uẩn và Thôi Duyệt từng yêu nhau mấy năm, sau đó Thôi Duyệt quá trớn, Thiệu Uẩn liền chấm dứt với cô ta.
Thôi Duyệt là con gái cả của Thôi gia, Thôi gia và Thiệu gia trên phương diện làm ăn có chút quan hệ, thường xuyên qua lại nên cũng khá quen thuộc, vừa vặn hai người cùng đang ở độ tuổi thích hợp để kết hôn, trai tài gái sắc, hai nhà đều có ý kết thân.
Thiệu Uẩn không có người mình thích, cảm thấy Thôi Duyệt cũng không tệ lắm, liền tiếp nhận sự sắp xếp của gia đình, làm thông gia với Thôi gia, nhưng không ai nghĩ rằng Thôi Duyệt vì quá cô đơn nên đã ngoại tình.
Làm người thừa kế Thiệu thị, Thiệu Uẩn cả ngày bận rộn, chân không chạm đất, hai người ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nói là yêu nhau mấy năm mà hôn môi cũng tương đối ít, huống chi là chuyện tiến thêm một bước để kết hôn.
Thiệu Uẩn sẽ không rảnh dỗ dành phụ nữ, trong lòng anh, công việc xếp số một, cứ như vậy không để mắt đến Thôi Duyệt.
Thôi Duyệt lại không thiếu người thích, trong sự ôn nhu tán tỉnh của người khác, rất nhanh vứt bỏ Thiệu Uẩn lạnh nhạt, giao du cùng những người khác.
Sự tình phát triển tới đó, ai đúng ai sai cũng không nói được nữa.
Nếu như chỉ vẻn vẹn như vậy, hai người sẽ cứ chia tay trong êm đẹp, Thiệu Uẩn cũng không phải loại người thích làm loạn đánh ghen.
Nhưng̀ Thôi Duyệt lại nghe tình nhân xúi bẩy, dựa vào quan hệ trên danh nghĩa với Thiệu Uẩn, ăn cắp tài liệu thương mại bí mật của Thiệu thị, khiến Thiệu thị chịu một chút thiệt hại.
Nếu không có Thiệu Uẩn và ba Thiệu ngăn lại cơn sóng dữ, e rằng Thiệu thị không còn được phồn thịnh nữa.
Sau đó, Thiệu thị và Thôi thị không nể mặt mũi, trở thành kẻ thù.
Nghĩ tới đây, mắt Thiệu Hiển tối sầm, dù gì cũng may mắn được trọng sinh lại, không thể để cho Thiệu thị giẫm lên vết xe đổ đó một lần nào nữa.
Thiệu Hiển ăn no xong, Thiệu Uẩn và Thôi Duyệt cũng đứng dậy tạm biệt nhau.
Theo lý thuyết, Thiệu Uẩn cần phải biểu hiện là con nhà gia giáo phong độ, tự mình đưa Thôi Duyệt về nhà, nhưng vướng bận mấy người Thiệu Hiển, Thiệu Uẩn cũng không mở miệng đề nghị.
Thôi Duyệt hiển nhiên cũng có chút thất vọng, nụ cười trên mặt có chút không tự nhiên.
Thiệu Uẩn đưa Đường Hân trở về trước, sau đó dẫn theo ba tên nhóc về nhà.
"Hai, đêm nay thế nào?"
Thiệu Hiển víu chỗ tựa lưng của ghế lái, hiếu kỳ hỏi Thiệu Uẩn. Thiệu Uẩn trực tiếp trả lời hắn một câu: "Chuyện của người lớn, trẻ con không cần lo."
"Ồ." Thiệu Hiển bất mãn đáp lại một câu, trong đầu luôn nghĩ phải làm thế nào để ngăn cản Thiệu Uẩn đến với Thôi Duyệt.
Trần Bách Châu thấy hắn không vui, môi mím mím, muốn an ủi lại không biết nên nói cái gì.
Mấy lần đều bất lực như vậy, cậu có chút khổ sở.
Tiền Văn Kiệt được chơi cả một ngày có chút mệt mỏi, dựa vào bên cạnh gật gù, đến lúc xe dừng ở trước cửa Tiền gia, Thiệu Hiển đẩy cậu ta một cái, cậu ta mới tỉnh lại, sau khi nói tạm biệt với Thiệu Hiển liền chạy vào nhà.
"Hiển Hiển, tối nay Bách Châu ngủ lại nhà mình hửm?" Thiệu Uẩn hỏi một câu.
Nếu đã quyết định hù dọa Trần Xương Kiến, phải tỏ rõ Trần Bách Châu là được Thiệu gia chăm sóc.
"Vâng!"
Thiệu Hiển gật gật đầu, hắn không muốn lại để cho đứa nhỏ trở lại Trần gia.
Ba người sau khi về đến nhà, Thái Nhã Lan bảo Thiệu Hiển và Trần Bách Châu về phòng chơi, còn mình thì nghiêm túc dò hỏi chuyện xem mắt của Thiệu Uẩn.
Thiệu Hiển và Trần Bách Châu nhanh chóng chạy về phòng, cảnh tượng trong phòng khách không khỏi làm hắn nhớ đến hình ảnh bị thúc kết hôn ở kiếp trước, thực sự khiến người ta sợ hãi.
Hắn vung mình nằm nhoài trên giường, nhìn trần nhà nói: "Anh hai thật đáng thương."
Trần Bách Châu rót một cốc nước đưa cho hắn, "Tại sao?"
Thiệu Hiển co quắp ở trên giường, nhìn cốc nước trước mặt, thở dài nói: "Không muốn động đậy thì phải làm sao bây giờ?"
Tuy rằng hiện tại hắn quả thật có chút khát.
Trần Bách Châu cau mày, tỉ mỉ suy nghĩ biện pháp giải quyết, Thiệu Hiển nhìn vẻ mặt thành thật của cậu, không nhịn được cong môi nở nụ cười, hai tay chống xuống drap giường ngồi dậy, nhận lấy cốc uống một hơi cạn sạch, "Trêu cậu đó."
"Hai mới hai mươi mốt tuổi, còn trẻ như vậy đã bị thúc kết hôn, không phải rất đáng thương sao?" Thiệu Hiển nói tiếp.
Trần Bách Châu làm như đúng rồi gật gật đầu, "Hình như là rất đáng thương."
Nói tới đây, Thiệu Hiển không khỏi nhớ lại tin đồn liên quan với Phó Bách Châu ở kiếp trước.
Nghe đâu Phó Bách Châu xưa nay không mê sắc đẹp, dù có người con gái xinh đẹp cơ nào xuất hiện trước mặt cậu ta, cậu ta đều thờ ơ không động lòng.
Tuy rằng chính Thiệu Hiển cũng không quá vội vã với những chuyện đó, nhưng hắn vẫn khá hiếu kỳ với suy nghĩ của Phó Bách Châu.
"Bách Châu, cậu thích mẫu người như nào?" Hắn bỗng nhiên tò mò hỏi.
Trần Bách Châu sững sờ tại chỗ cũ, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Từ nhỏ đến lớn, cậu được thấy nhiều nhất là những tia ác ý của người khác, cho nên cậu chưa hề biết "thích" là cảm giác gì.
"Không biết."
Thiệu Hiển xua tay một cái nói: "Không hỏi cậu diễn tả cụ thể, mà là mẫu người ấy, cậu thích kiểu người nào?"
Trần Bách Châu yên lặng nhìn hắn, không nói lời nào.
"Thôi, tôi đi tắm, " Thiệu Hiển từ trên giường đi xuống, vừa thu thập quần áo vừa nói, "Phòng của cậu vẫn giữ lại cho cậu, vẫn ở bên cạnh phòng tôi, nhớ không?"
"Ừm."
Thiệu Hiển ôm quần áo đi vào phòng tắm, "Tối nhớ ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải tiếp tục học võ làm bài tập."
Cửa phòng tắm đóng lại, vẻ mặt Trần Bách Châu khẽ thay đổi.
Trước đây cậu thực sự không có bất kỳ người mình thích, nhưng bây giờ đối với cậu mà nói, không có ai tốt hơn Thiệu Hiển.
Vài ngày sau, Hào Giang Las Vegas.
Trần Xương Kiến đầy mặt sợ hãi, ông ta ngơ ngác đứng trong sòng bạc, chỉ cảm thấy đã mất hết cả niềm tin.
Lão thua sạch, thua triệt để, lão lấy cái gì để trả đây?
Ông thiếu nợ quá nhiều tiền, dù có đem hết sản nghiệp bán thành tiền cũng không trả nổi.
"Đi thôi, còn đứng ngây ra đó làm gì?" Bên cạnh có người đẩy ông ta một cái, phát ra giọng cười ác ý.
Ông bị mang tới một gian căn phòng mờ tối, nhìn gã được gọi là đại ca.
"Định trả nợ thế nào đây?" Tên đại ca kia rít thuốc nhả khói, thảnh thơi ngồi trên ghế, trêu tức nhìn ông ta.
Trần Xương Kiến gấp đến độ mồ hôi lạnh ứa ra, lẽ nào gia nghiệp ông ta vất vả gây dựng, đều phải lụi tàn theo mây khói?
Nếu là ở kiếp trước, lúc sắp táng gia bại sản ông ta sẽ gặp được quý nhân.
Nhờ vì quý nhân phù trợ này, ông mới có thể ổn định gia nghiệp, từ đó nâng cao một bước.
Nhưng bây giờ đã có tập đoàn tài chính Đường thị ở Hào Giang can thiệp, e rằng ông ta đã không gặp được vị quý nhân nào đó.
"Nghe nói trên danh nghĩa lão có một tập đoàn, hàng năm có thể sản xuất không ít bổ béo, lão còn có một con đàn bà rất xinh đẹp làm vợ, với hai đứa con tầm mười tuổi." Đại ca cười nhạo một tiếng, "Lão thiếu nợ nhiều tiền như vậy, nói đi, muốn trả thế nào đây?"
Trần Xương Kiến biết những người này không phải người bình thường, giọng run run hỏi: "Phải trả như thế nào thì được?"
"Hỏi rất hay." Đại ca cười ha ha một tiếng, ra hiệu cho đàn em bên cạnh.
Một văn kiện vứt xuống trước mặt Trần Xương Kiến, Trần Xương Kiến trầm mặc mấy giây, tay run run mở ra.
Đọc càng về sau, mồ hôi lạnh càng tuôn như mưa.
"Đại, đại ca, có thể cho tôi một con đường sống được không?"
"Đường sống?" Đại ca cười lạnh một tiếng, "Lão đã tới Hào Giang, trừ địa bàn của ông đây, còn có khu "ngành" nào dễ dãi hơn đâu? Ông đây thấy vợ lão dáng dấp đẹp đẽ, chỉ là hơi lớn tuổi chút, tính ra không được cái giá tiền tốt."
Trong đầu Trần Xương Kiến ầm ầm nổ vang một tiếng, ông nghe vậy hỏi: "Làm thế nào mới có thể có giá tiền cao?"
"Xì, " trong mắt tên đại ca đều là khinh bỉ, "Lão nói xem?"
Trần Xương Kiến không phải không có kiến thức, ông ta chỉ là nhất thời không nói ra được.
Trong căn phòng mờ tối một khoảng vắng lặng, ông ta nuốt xuống vài ngụm nước bọt, mới mạnh mẽ hỏi: "Còn đứa con trai của tôi thì sao?"
- --
Ka: con editor bị nghiện ngập trong bóng đá nam Sea Games ...