Nhị thiếu gia của Thiệu gia thuộc loại không nên chọc vào.
Ngày thứ hai sau khi chuyển nhà, Tiền Văn Kiệt đã biết tại sao, vì cậu ta mới mua một quả bóng cao su, không cẩn thận đá trúng đầu vị nhị thiếu Thiệu gia kia, thiếu gia nhỏ của Thiệu gia ngã xuống đất ngay tại chỗ, hôn mê và được đưa vào bệnh viện.
Đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
"Tên nhóc này, con chơi cái khác không được sao? Sao phải nhất định là đá bóng chứ! Cái tên nhóc chết tiệt này! Về nhà không đánh nhừ tử bây, bà đây sẽ không mang họ Uông nữa!"
Trên hành lang bệnh viện, có một người phụ nữ kéo tha Tiền Văn Kiệt như con dogs, đạp đôi chân đi giày da, sắc mặt lo lắng chạy về hướng phòng bệnh.
"Chốc nữa phải nói xin lỗi, có nghe chưa?"
Người phụ nữ thấy dáng vẻ ngồi cuộn tròn một đống như một cục than nguội kia, bỗng giận đến nỗi không có chỗ phát tiết, nhéo lấy cái lỗ tai của cậu ta, dùng tay vỗ vào cái mông nhỏ của cậu, "Có nghe thấy chưa hả!"
"Ơ, đau đau! Mẹ! Con đã bảo không phải con đá mà!" Tiền Văn Kiệt thở phì phò nói.
Cậu không hiểu sao, bình thường mẹ cậu lúc nào cũng đối xử ôn hòa với cậu, sao bây giờ lại ngang ngược không biết lý lẽ như vậy.
"Bóng là của bây, mấy đứa trẻ đều nói là bây đá, bây còn dám chối!"
Hai người đi tới trước cửa phòng bệnh, người phụ nữ đang muốn gõ cửa, cửa lại bị người khác từ bên trong mở ra.
Là y tá.
Người phụ nữ nhỏ giọng hỏi: "Cô y tá, cho hỏi đứa bé trong phòng bệnh này, bị thương như thế nào? Có sao không vậy?"
Bà thật sự có chút lo sợ, tay xách giỏ đều toát mồ hôi lạnh.
Vất vả lắm sự nghiệp của cha cậu mới có chút thành công, cả nhà bọn họ chuyển tới khu biệt thự xa hoa gần đây, mà mới chuyển đến một ngày, thằng con trai lại đá bảo bối của Thiệu gia đến nhập viện, đúng là làm bậy mà!
Y tá liếc bà một cái, thấy bà cả người toàn là hàng hiệu, tuy nhìn dễ nổi nóng, nhưng toàn thân từ trên xuống dưới gộp lại tính thiện lương vẫn tăng đều theo từng năm, tiện thể nói luôn: "Không có thương tổn gì, chỉ là vẫn luôn bất tỉnh như vậy."
Bất tỉnh? Người phụ nữ lập tức tuyệt vọng, nhị thiếu gia của Thiệu gia bị đá thành người thực vật? Bà quơ quơ tay, nhất thời vừa hổ thẹn vừa lo sợ, bi thương vô cùng, dựa người vào cửa phòng bệnh.
Kết quả cửa phòng bệnh không đóng chặt, bà bỗng nhiên ngã dụi vào trong, theo quán tính liền xông về phía trước vài bước, lập tức nhào tới cuối giường bệnh, va chạm khiến giường bệnh lay động một trận.
"Mẹ!" Tiền Văn Kiệt dùng chân ngắn chạy vào, đột nhiên liền đụng chạm ánh mắt với đứa trẻ đang nằm trên giường bệnh.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Con trai bảo bối vẫn bất tỉnh, Thái Nhã Lan vốn đang sốt ruột quá hóa giận, nhìn thấy hai người khách không mời mà đến xông vào, đang muốn quát lớn vài tiếng, lại nghe này đứa nhỏ hô một tiếng: "Cậu ấy tỉnh rồi!"
Con trai!
Thái Nhã Lan không nghĩ ngợi nhiều được, bận quay đầu ra, chỉ thấy con trai nhà mình đang mở một đôi mắt vừa to vừa tròn, giống như hai trái nho đen vậy.
"Hiển Hiển con tỉnh rồi, có chỗ nào không thoải mái không?" Bà một bên hỏi một bên bấm chuông báo.
Thiệu Hiển mới từ trong đau đớn tỉnh hồn lại, liền thấy một đứa bé bên giường, cặp lông mày nhỏ rậm rạp như bút sáp màu, quả thực không cần nghĩ cũng biết là ai.
Chuyện gì đã xảy ra? Lẽ nào từ khi hắn xảy ra tai nạn xe đã nằm liệt giường những mười mấy năm? Vừa tỉnh lại Tiền Sáp Màu đã hạ sinh một nhóc Sáp Màu?
Nom dáng dấp kia, nói không phải cậu ta sinh thì cũng chả ai tin.
Hắn theo giọng nói nhìn sang bên phải giường, thật sự giật mình. Y học hiện đại đã phát triển đến thế này rồi sao? Lại còn có thể biến giá thành trẻ?
Nhìn mama đại nhân của hắn kìa, nói là thiếu nữ hai mươi tuổi vẫn sẽ có người tin!
Nghe được một loạt lời nói thân thiết của bà, trong lòng Thiệu Hiển ấm áp, hắn ngọt ngào gọi: "Mẹ."
!!!
Giọng của hắn sao lại trẻ trâu như vậy! Đầu óc hoạt động năng xuất một phút, hắn mạnh mẽ véo một bên bắp đùi của mình, đau đến thiếu chút nữa rớt ra nước mắt, kết quả mẹ vẫn là mẹ này, Sáp Màu vẫn là nhóc Sáp Màu kia. "Mẹ, con cần soi gương."
Thái Nhã Lan hiểu lầm ý hắn, cười an ủi: "Hiển Hiển, mặt mày con không hốc hác, vẫn khỏe lắm."
Thiệu Hiển không chớp mắt nhìn chằm chằm bà.
Thái Nhã Lan không thể làm gì khác hơn là tìm tìm trong túi xách, tìm mãi cũng không tìm được cái gương nhỏ đâu.
"Nếu không có, thì dùng của tôi đi?" Một người phụ nữ nhẹ nhàng đưa qua một cái gương nhỏ.
Thái Nhã Lan còn chưa kịp phản ứng lại, Thiệu Hiển liền lễ phép nhận lấy, "Cảm ơn dì Uông."
Uông Thục Phân: "... Không cần cảm ơn."
Thiếu gia Thiệu gia nhận thức được mình! Trong lòng có chút vui vẻ là sao ta?
Thiệu Hiển không để ý bà bình tĩnh bên ngoài sóng gió mãnh liệt bên trong, hắn đang trừng mắt nhìn cái gương mặt trẻ con trong gương.
Hắn đang nằm mơ sao?
Lúc này, bác sĩ hấp tấp đi vào phòng bệnh, khách khí kiểm tra Thiệu Hiển một phen, cũng nói rõ tình hình của Thiệu Hiển bình thường, chút nữa có thể xuất viện luôn.
Thái Nhã Lan vui vẻ tiễn bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, gọi điện kêu người làm thủ tục xuất viện.
Giao việc xong, mới quay người lại tiếp xúc với Uông Thục Phân.
"Cô là ai vậy?" Bà cau mày hỏi.
Uông Thục Phân lui về sau một bước, áy náy cười cười, "Thiệu, Thiệu phu nhân, thật sự xin lỗi, thiếu gia đây là do con trai nhà chúng tôi làm bị thương, tôi tới để xin lỗi, à đúng rồi, tiền thuốc men bao nhiêu vậy? Tôi sẽ bồi thường cho phu nhân."
Bà nói xong liền muốn mò túi bỏ tiền.
"Không cần, " Thái Nhã Lan liếc mắt nhìn Tiền Văn Kiệt, thấy bộ dáng cậu ta thành thật, nói, "Lần sau chú ý một chút, đừng làm người khác bị thương nữa nha."
Tiền Văn Kiệt đang muốn giải thích, lại nghe thấy tiếng mẹ cậu gắt lại đây, "Vừa nãy nói thế nào? Mau xin lỗi thiếu gia!"
Cậu tức giận, không chịu mở miệng. Không phải cậu đá, dựa vào cái gì mà bắt cậu xin lỗi?
Tại sao mẹ cậu lại không tin cậu?
"Dì Uông, không phải cậu ấy đá con." Rốt cuộc Thiệu Hiển cũng bỏ cái gương nhỏ xuống.
Tuy rằng khả năng chuyện này chỉ là một giấc mộng đẹp trước khi chết, nhưng thấy bạn thân bị oan uổng, hắn vẫn sẽ duỗi ra cánh tay viện trợ.
Đôi mắt Tiền Văn Kiệt nhanh chóng tỏa sáng, cảm kích nhìn Thiệu Hiển một chút, vui vẻ đáp, "Mẹ, mẹ nghe thấy chưa? Không phải con đá! Không phải con đá!"
Thái Nhã Lan cau mày nói: "Hiển Hiển, vậy rốt cuộc là ai đá con?"
Thiệu Hiển máy móc đáp một câu: "Trần Dục."
Thật ra năm đó hắn cũng không biết là ai, chỉ vì bóng cao su là của Tiền Văn Kiệt, cho nên tất cả mọi người đều nghĩ là Tiền Văn Kiệt đá hắn bị thương.
Tiền Văn Kiệt bị oan uổng mười mấy năm, sau đó Trần Dục uống say tự mình nói ra, mới coi như vạch trần chân tướng. Vì chuyện này, Tiền Văn Kiệt còn tìm Trần Dục đánh nhau một trận lớn, đánh Trần Dục răng rơi đầy đất, cha mẹ cũng không nhận ra.
Quả nhiên, mặc dù là phiên bản thu nhỏ của Tiền Văn Kiệt, nghe được tên kẻ cầm đầu, cũng không nhịn được mà nổi trận lôi đình, trực tiếp kéo ống tay áo mẹ nói: "Mẹ! Cái tên Trần gì đó hãm hại con! Con muốn tìm cậu ta tẩn cho một trận!"
Uông Thục Phân vỗ cậu một cái, "Tẩn tiếc cái gì? Đã không học giỏi, ai thèm nói chuyện?"
Tiền Văn Kiệt bỗng rụt lại như con chim cút.
Thật ra, năng lực đánh đấm của cậu đều di truyền từ gen trội của cha mẹ, cha mẹ đều biết đánh đấm, cậu ta lại là trò giỏi hơn thầy, dáng dấp so với bọn trẻ cùng lứa khỏe mạnh hơn nhiều.
Chỉ là có hơi lùn, haiz.
"Không phải quả bóng cao su kia là của con sao?" Thái Nhã Lan hỏi.
Tiền Văn Kiệt ngoan ngoãn nói: "Là của con, nhưng ban nãy con hơi buồn tè, liền chạy về nhà đi tè, bóng vứt dưới đất."
Cháy nhà mới ra mặt chuột.
Tất cả mọi người ở đây sống cùng một khu biệt thự, trong khu biệt thự có công viên công cộng, bọn trẻ đều thích chạy vào đó chơi, Trần Dục không thấy chủ quả bóng đâu, lấy đi đá trộm cũng khá là hợp tình hợp lý.
"Sau này không được vứt đồ tùy tiện nữa, có biết chưa?" Uông Thục Phân giáo huấn một câu, nhưng ngữ khí rõ ràng nhu hòa hơn chút.
Tiền Văn Kiệt oán hận gật đầu, "Biết rồi ạ."
Chờ cậu trở ra, nhất định sẽ tìm cái tên Trần chos kia báo thù!
Chơi trộm bóng của cậu thì thôi đi, còn đá bị thương người khác lại còn cấu kết với những đứa trẻ khác, đổ oan cho một mình người mới tới là cậu, quả là dũng khí ha.
"Phu nhân, thủ tục xuất viện đã làm xong rồi ạ."
Một người đàn ông mặc âu phục đi giày da, tay cầm đơn xuất viện, xuất hiện ở ngoài cửa phòng bệnh.
Thái Nhã Lan vội hỏi Thiệu Hiển: "Hiển Hiển, có đi được không? Nếu không được thì để mama bế con đi."
Thiệu Hiển hoảng hốt lắc đầu một cái, "Mẹ, con tự đi được." Cái giấc mơ này sao còn chưa kết thúc?
Hắn ngồi ở mép giường, đang muốn tự nhặt giày đi vào, nhưng hiện tại chân hắn quá ngắn, không chạm tới đất.
Thái Nhã Lan thấy bộ dạng ra dáng người lớn của hắn, bị sự cute làm cho tim gan run rẩy, cười nói: "Hiển Hiển, mama giúp con đi giày nha."
Mặt Thiệu Hiển đỏ ửng, hắn đã ba mươi tuổi rồi đó!
Chưa đợi hắn kịp phản ứng, Thái Nhã Lan đã thuần thục giúp hắn đi xong giày.
"Thiệu phu nhân, tuy bóng không phải con trai nhà chúng tôi đá, nhưng cũng tại nó vứt đồ lung tung mà dẫn đến chuyện này, thật sự xin lỗi." Uông Thục Phân chọt chọt sau lưng Tiền Văn Kiệt mấy cái.
Tiền Văn Kiệt vẫn đang nhìn chằm chằm Thiệu Hiển.
Hắn thật đẹp trai nha! Hơn nữa mới vừa rồi còn nói giúp cho mình, người đẹp nết cũng đẹp, mình lại hại hắn phải nhập viện, chắc chắn cần phải xin lỗi.
"Xin lỗi ạ, con không nên vứt bóng cao su lung tung."
Nói đến cực kì chân thành.
Con trai không có chuyện gì, Thái Nhã Lan cũng dễ tính, không khỏi cười nói: "Không sao, " bà nhìn về phía Uông Thục Phân, "Gia đình cô mới chuyển đến đây đúng không? Ở hộ nào vậy?"
Gánh nặng trong lòng Uông Thục Phân rốt cuộc cũng buông xuống, cười xán lạn nói chỗ ở.
"Chà, chỗ đó cũng gần nhà chúng tôi, "
Thái Nhã Lan cười nhẹ nhàng lại tao nhã, "Sắp tới là sinh nhật tròn mười tuổi của Hiển Hiển nhà chúng tôi, rảnh thì tới nhà của chúng tôi chơi nha."
"Nhất định, nhất định."
Mãi đến tận lúc ra khỏi cửa bệnh viện, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, rốt cuộc Thiệu Hiển đã tỉnh ngộ.
Hai mươi năm sau nền văn học tràn lan, cái gì gọi là xuyên không, trọng sinh, hệ thống, hắn cũng từng đọc không ít. Hiện tại trên người mình lại xuất hiện tình huống quỷ dị này, nếu như không phải là mơ, thì cũng chỉ sót lại một khả năng.
Nhưng mà, trọng sinh thật sự tồn tại sao?
Sau khi về đến nhà, cha Thiệu, Thiệu đại thiếu gia dù bận bịu sự vụ công ty cũng vội vàng chạy về, hỏi han ân cần với hắn, mãi đến tận khi Thái Nhã Lan nói đến lần thứ ba là hắn không sao cả, hai người mới yên tâm.
Cả gia đình nội ngoại của lão gia Thiệu cũng gọi điện đến hỏi thăm thân thiết.
Trước đây Thiệu Hiển có phúc mà không biết hưởng, hiện tại dùng "giấc mơ" để đứng xem lại chính thân phận của mình, bản thân thật sự được tất cả mọi người yêu thương.
Hắn ghen tị với chính mình.
"Hiển Hiển, con về phòng nằm trước đi, mama đi hầm canh cho con." Thái Nhã Lan nói xong liền tiến vào nhà bếp.
Thiệu gia mặc dù có người làm, nhưng Thái Nhã Lan vì thấy mình không giúp được gì nhiều, nên nguyện ý tự mình rửa tay hầm canh.
Cha Thiệu cùng Thiệu đại thiếu gia lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, thở dài.
E rằng bọn họ chỉ có thể ăn ké một chút thôi.
Thiệu Hiển trầm tư suy nghĩ một ngày một đêm, rốt cuộc cũng tiếp thu hiện thực.
Vả lại, năm ba mươi tuổi hắn gặp tai nạn xe, không biết đã biến thành dáng vẻ đáng sợ gì nữa, như bây giờ cũng rất tốt.
Bất quá, chuyện hắn sau khi xuất viện bỗng trở nên trầm tính, vẫn bị gia đình Thiệu gia để ý.
"Hiển Hiển cả ngày không nói tiếng nào, pa pa Hiển không lo lắng sao?" Thái Nhã Lan ngồi ở trên ghế salong, tức giận trừng mắt một cái với Thiệu Bác Viễn.
Thiệu Bác Viễn thả tờ báo đang đọc dở xuống, "Không có gì phải lo lắng đi? Tính tình trầm ổn hơn không phải tốt sao?"
"Con đột nhiên biến thành như vậy, em có thể không lo lắng sao?"
Thiệu Uẩn ngồi bên cạnh an ủi: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, có khả năng hai ngày nữa Hiển Hiển sẽ bình thường lại thôi, ngày mai là sinh nhật Hiển Hiển, có một ít bạn bè của em ấy cũng tới, nói không chừng sẽ nói chuyện cùng chúng."
Thái Nhã Lan ngẫm lại cũng đúng, Hiển Hiển tuổi còn nhỏ, quả thật không có gì nhiều để nói với bọn họ.
"Hiển Hiển bị con trai Trần gia đá ngất, hai người không mau nói chuyện với người của Trần gia đi?" Bà nghiêm túc hỏi.
Đứa con trai của Trần gia kia cũng không thật thà, phỏng chừng tính cách người Trần gia cũng không tốt lắm.
"Ở cùng một khu nhà với chúng ta, cúi đầu gặp ngẩng đầu thấy, có thể không mời họ tới nhà sao?" Thiệu Bác Viễn dụ dỗ nói, "Hơn nữa thiệp cũng đã mời rồi, không thể gọi điện cho họ rồi bảo họ đừng đến nữa đúng không? Được rồi, đừng nóng giận, nốt lần này thôi, mai sau chúng ta không qua lại với bọn họ nữa."
So Thiệu gia với nhưng gia tộc lâu năm khác, tuy chỉ có thể tính là mới lớn mạnh, nhưng cũng được cho là gia tộc nhất nhì, Trần gia và Tiền gia cùng lắm chỉ có thể tính là gia tộc giàu mới nổi, trước mặt Thiệu gia, vẫn có chút thấp kém hơn.
Theo lý thì, Thiệu gia không nên ở khu biệt thự này, nhưng lão gia Thiệu và Thiệu Bác Viễn đều từng chịu khổ cực, không thích xa hoa lãng phí, nhà vẫn tốt, cũng ngại mua nhà, chuyển qua nhà mới.
Nói chung là, trong khu biệt thự này Thiệu gia cực kì có tiếng nói, nếu Thiệu gia nói rõ là sẽ không qua lại với Trần gia nữa, Trần gia có tức giận nhưng vẫn khá khó xử.
---
Ka: tui vẫn luôn phân vân, nên để là "Thiệu gia, Trần gia, Tiền gia" hay "Nhà họ Thiệu, nhà họ Trần, nhà họ Tiền" nhỉ? Các bạn thấy sao?://
Nếu để là "nhà họ..." thì mỗi lần giới thiệu gia thế khá dài dòng, VD: "thiếu gia thứ hai của nhà họ Thiệu":// hmm, xin ý kiến ạ! >