Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn
____________
Phản ứng của lão các quý tộc như thế nào, Lưu Đồng đều mặc kệ, hiện tại hắn đang vội liệt kê ra các chức quan và chức năng ở Hình bộ, tìm ra điểm trùng hợp, rồi sau đó sẽ tiến hành bố trí, phân chia.
Đại khái hôm nay trên triều, sau một phen nghị luận, đến giờ hắn vẫn còn có chút nhiệt huyết sôi trào.
Câu nói ‘Hy vọng phụ tá Hoàng Thượng cộng sang thịnh thế’, cũng không phải là hắn thuận miệng nói ra.
Dù đã trở lại phủ đệ, nhưng vẫn ở lì trong thư phòng, bên tay trái là một đống sách, tay phải cầm bút, ánh mắt nhìn trái liếc phải, không có ý tứ nghỉ ngơi.
Thường Nhuận Chi dỗ con gái ngủ, lại nhìn qua hai con trai, sau đó đến thư phòng tìm Lưu Đồng.
Tiểu tử giữ cửa thư phòng khom người nói: "Gặp qua Vương phi."
"Ừ." Thường Nhuận Chi hỏi: "Vương gia còn đang bận trong thư phòng sao?"
"Vâng ạ, sau khi dùng bữa tối đã đi vào, bây giờ còn chưa ra."
"Có châm thêm trà cho Vương gia chưa?"
"Thêm rồi ạ, chỉ là hình như Vương gia cũng không uống được mấy ngụm, đang chuyên tâm làm việc."
Thường Nhuận Chi gật đầu, nói: "Đêm đã khuya, đừng dâng trà cho Vương gia nữa, tránh một lát nữa chàng ngủ không được. Đến phòng bếp làm một chén nước mật đến, nhân lúc còn nóng để Vương gia uống, ngươi nhớ nhắc chàng, đừng để chàng thức đêm."
"Dạ."
Thường Nhuận Chi dặn dò xong xuôi thì trở về phòng ngủ, làm một cái váy xòe cho con gái nhỏ Nhạc Nhạc.
Một lúc sau, Lưu Đồng cũng trở về phòng, cười hì hì sáp lại cạnh nàng.Thường Nhuận Chi buồn cười nói: "Chàng hết bận rồi à?"
"Làm sao có thể, vẫn còn sớm." Lưu Đồng nói: "Nàng cho người bưng một chén nước mật vào, ta biết là nàng giục ta đi ngủ. Thế là ta gác lại mọi chuyện tới đây."
"Cũng không phải là thiếp quản thúc chàng, quả thật đã đến lúc nên đi ngủ." Thường Nhuận Chi nhìn chằm chằm châm tuyến trong tay, nói: "Lúc ăn cơm chiều thấy chàng hưng phấn, chắc là lập được kế hoạch lớn gì phải không?"
Lưu Đồng mỉm cười, nửa nằm bên người Thường Nhuận Chi, thưởng thức châm tuyến trong tay nàng, nói: "Cũng không có gì, chỉ là thượng hướng hôm nay, cảm xúc có chút mênh mông. Ngũ ca muốn trở thành minh quân, để đời sau nhắc tới sẽ cảm thấy tự hào thịnh thế, đương nhiên ta kích động sắp hỏng rồi."
"Hừm, đây là chuyện tốt."
Thường Nhuận Chi gật đầu, thu kim trong tay, cầm lấy váy tầng trong tay lắc lắc, bất đắc dĩ nói: “Cái váy này có chút thiếu đi cảm giác xòe, quả thật là vấn đề chất liệu.”
Lưu Đồng đã quen việc thê tử làm đủ loại đồ lót, váy nhỏ cho Nhạc Nhạc, tuy rằng chẳng ra cái gì cả, nhưng nhìn rất đẹp mắt, Nhạc Nhạc cũng vô cùng thích đồ mẫu thân làm, nhận lấy như bảo bối. Lưu Đồng còn vì thế mà ăn dấm chua, đối với Nhạc Nhạc nói hắn sẽ không thể thêu thùa, làm cho Nhạc Nhạc không thể không để ý đến hắn.
Lưu Đồng nghe vậy nói: "Cho ta nhìn một cái."
Hắn cầm lấy cái váy trong tay Thường Nhuận Chi, thưởng thức một phen sau đó nói: "Rất đẹp mắt, nếu xoay một vòng, làn váy có thể bay lên. Lúc cho Nhạc Nhạc mặc, đừng quên mặc quần bên trong kín một chút."
Thường Nhuận Chi lườm hắn: "Biết rồi mà."
Dọn cái sọt thêu thùa đi, hai phu thê gọi người đến hầu hạ rửa mặt.
Lưu Đồng ôm Thường Nhuận Chi nói: "Ngũ ca đã bắt đầu thực hiện kế hoạch của huynh ấy."
Kế hoạch của Thái Xương đế, Lưu Đồng cũng không có nghe hắn ta nói cụ thể, nhưng hắn biết, tất nhiên sẽ động chạm đến lợi ích của đám quý tộc thế gia đó.
Không hề nghi ngờ, lần hành động hiện tại của Thái Xương đế, là dựng một võ đài cùng các quý tộc.
Mặc dù hắn ta khơi thông nó, trong quá trình chấp hành, tất nhiên cũng sẽ gặp được trở ngại do quý tộc sắp xếp.
Nhưng chỉ như vậy, làm sao có thể khiến Thái Xương đế trì trệ không tiến chứ?
Làm sao có thể làm cho Vinh Quận vương chùn bước?
Đều không thể.
Mục tiêu của Thái Xương đế, chỉ vừa mới bắt đầu.
Khi Tiên Đế còn, Hà Sáng từng nghe nói Tiên Đế hỏi qua ý Thụy Vương đương thời, sau khi đăng cơ, sẽ làm gì giang sơn này.
Thụy vương trả lời —— từ bỏ tệ nạn triều đình, gạt bỏ ấm phong quyền quý, bố trí khoa cử, thay thế tất cả chi chế tuyển quan, chấn hưng nông nghiệp, thương nghiệp, mở rộng hải vực.
Việc đầu tiên Thụy vương làm chính là thi hành chế độ khoa cử toàn diện.
Còn những cái khác, sau khi chế độ khoa cử được mở rộng, cũng có thể nhất nhất đạt thành.
Đây là một Đế vương muốn khai sáng kế hoạch sự nghiệp to lớn, Lưu Đồng sinh ở thời đại này, nói vậy cũng có thể lưu danh trên sách sử.
Dù sao, hắn cũng là thanh đao trong tay Thái Xương đế!
Thường Nhuận Chi hỏi ngược Lưu Đồng: "Chàng sợ sao?"
"Sợ?" Lưu Đồng buồn cười nói: "Cũng không phải chuyện gì ta cũng không trải qua, có gì đáng sợ. Huống chi, Ngũ ca tin ta."
Lưu Đồng nghiêm mặt nói: "Chỉ cần Ngũ ca ngồi trên ngôi vị Hoàng Đế một ngày, ta sẽ không cần cố kị ám toán phía sau, có thể không hề giữ lại mà làm việc vì huynh ấy."
Thường Nhuận Chi không nói thêm lời nào về huynh đệ bọn họ, đồng dạng là vấn đề tín nhiệm giữa quân thần.
"Đúng rồi." Bỗng nhiên, Thường Nhuận Chi cười giảo hoạt: "Không phải chàng nói hướng thượng hôm nay, sắc mặt của các thần tử xuất thân quý tộc rất khó coi sao?"
Lưu Đồng gật đầu: "Đúng vậy, ta đoán, bọn họ còn có thể nghĩ biện pháp để hoàng huynh và ta khó xử, có chuyện gì sao?"
Thường Nhuận Chi nhẹ giọng cười: "Thiếp nghĩ, rất nhanh thôi Hoàng Thượng sẽ cảm nhận được nhiệt tình gây khó dễ của bọn họ."
Lưu Đồng nghi hoặc nhìn nàng, cái hiểu cái không.
Rất nhanh, Lưu Đồng đã biết lời nói đêm đó của thê tử mình vẫn chưa hết ý.
Thái Xương đế đăng cơ ba năm, hai mươi bảy tháng quốc hiếu đã qua, quần thần bắt đầu thượng tấu, hi vọng hắn ta có thể chiêu mộ tần phi, làm phong phú hậu cung, sinh con nối dòng cho hoàng tộc.
Các quý tộc sợ hắn ta lại nói cho có lệ, thậm chí còn để lão thái thái nhà mình tiến cùng, tìm Thái hậu "Ôn chuyện", theo sát nhắc tới việc tuyển tú, ám chỉ bóng gió nữ nhi, tôn nữ nhà mình trầm tĩnh, hiền thục như thế nào, hi vọng có thể đưa tới làm bạn với Thái hậu nương nương.
Thái hậu giáp mặt chỉ cười tủm tỉm, cũng không đáp ứng cái gì, uyển chuyển từ chối dụng ý của đám thái thái quý tộc, thế là bọn họ lại chuyển trận địa chiến đấu đến trên người Hoàng hậu.
Thái hậu sau khi dời cung, thì chuyển giao toàn bộ cung quyền trong tay cho Hoàng hậu, Hoàng hậu đứng đầu hậu cung cũng rất thoải mái, dù sao thì tần phi cũng ít, Hoàng tử Hoàng nữ không nhiều, quan hệ lẫn nhau cũng mơ hồ không có mâu thuẫn gì, chuyện cần nàng ta quan tâm chỉ có vài thứ, hai ba năm trôi qua, ngược lại nét mặt nàng ta càng thêm tỏa sáng.
Sau Quốc hiếu, nhất định triều thần sẽ lại thượng tấu muốn Thái Xương đế tuyển tú, Hoàng hậu đã làm tốt công tác chuẩn bị, cho nên đợi các ngoại mệnh phụ tốp năm tốp ba hẹn nhau tiến cung, nàng ta cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, đãi khách không chút sai lầm.
Tiểu Hàn thị đã là nhất phẩm phu nhân cũng vào cung, hỏi Hoàng hậu thật sự muốn bắt đầu tuyển tú?
Thân là mẹ ruột của Hoàng hậu, dĩ nhiên mục đích tiến cung của bà không giống với các lão thái thái quý tộc. Bà sợ Hoàng thượng thật sự tuyển tú, trong lòng nữ nhi nhà mình sẽ không dễ chịu.
Hoàng hậu lại khuyên ngược lại bà: "Mẫu thân sợ cái gì, cho dù Hoàng thượng tuyển tú, cũng không thể dao động được địa vị của ta và Thiên Nhi. Bây giờ ngay cả A Long cũng đã lớn, ta còn có thể lo lắng cái gì? Mặc dù tân phi tiến cung, thì tính sao?"
Tiểu Hàn thị bĩu môi: "Ngoài miệng ngươi nói hay lắm, trong đầu vẫn là không thoải mái."
"Đó là tự nhiên." Hoàng hậu gật đầu cười: "Khi phụ thân nạp thiếp, chẳng lẽ trong lòng mẫu thân lại dễ chịu?"
"Đương nhiên là không rồi..."
"Nhưng nữ nhi thấy, mấy năm nay, không phải mẫu thân và hai vị di nương ở chung với nhau rất tốt sao? Khi phụ thân ra ngoài, thiếu hai vị di nương, ngài còn thấu không xong một bàn mã điếu."
Tiểu Hàn thị bị nàng ta nói đến đỏ mặt: "Làm sao giống nhau được..."