Edit: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn
Cậu nhóc Lưu Cảnh Lăng này, vô cùng hiếu động, ngoại trừ khi ngủ thì không lúc nào chịu yên tĩnh —— không đúng, lúc ngủ cậu nhóc này cũng không yên.
Chẳng qua là cậu rất thông minh, so với Lưu Cảnh Dương cũng không kém bao nhiêu.
Cậu nói "Xem đại ca", là chỉ xem Lưu Cảnh Dương có gọi người đó là cha hay không.
Lưu Cảnh Dương gọi cha, vậy cậu cũng gọi người đó là cha.
Thường Nhuận Chi sờ đầu cậu nhóc, nói với Ngụy Tử: "Tin tức điện hạ về phủ đã truyền ra ngoài chưa?"
"Truyền rồi, xem ra vài ngày nữa, người muốn tiếp tục hầu hạ sẽ trở về, đã trở về không sai biệt lắm.” Ngụy Tử gật đầu, nói tiếp: “Đúng rồi, Đoạn di nương cho nha hoàn tới hỏi cô nương, nàng ta có thể trở về hay không, tiếp tục sống ở Nhàn Lạc viện."
Phủ cửu hoàng tử bị niêm phong, Thường Nhuận Chi không có sắp xếp gì cho Đoạn di nương. Dù sao thì Đoạn di nương cũng là nữ nhân của Lưu Đồng, không tiện đuổi đi như những nô bộc khác. Cho nên, sau đó Thường Nhuận Chi đưa nàng ta đến chỗ Vương Bảo Cầm, nhờ Vương Bảo Cầm chăm sóc.
Đợi đến lúc nhận được tin tức Lưu Đồng bị nhốt trong ngõ hẻm Trung Quan, nàng dẫn con trai tới, vào ngỏ hẻm Trung Quan sống. Còn về phần Đoạn Nhu Nam, nàng cũng không có nhiều tinh lực đi quản.
Thường Nhuận Chi nhìn Ngụy Tử, kinh ngạc nói: "Nàng ta ở đâu? Đã trở lại sao?"
"Vậy thì không có." Ngụy Tử bĩu môi: "Đoạn di nương nhát gan sợ phiền phức, ngài cũng không phải không biết. Sau khi ngài cân nhắc đưa nàng ta lên làm thị thiếp, nàng ta vẫn co đầu rút cổ trong Nhàn Lạc viện, ngược lại rất thanh nhàn. Bây giờ, chắc ở chỗ Vương Bảo Cầm cũng sống rất thoải mái, chỉ là muốn chủ mẫu ngài hỏi thăm nàng ta một phen mà thôi.”
Thường Nhuận Chi gật đầu, nghĩ một chút thì nói tiếp: "Người trong phủ còn đủ không? Nếu như còn đủ, phái vài người đi Nhàn Lạc viện vẩy nước quét nhà, chờ thu dọn xong tiểu viện sẽ đón Đoạn di nương về.”
Ngụy Tử vuốt cằm, cười nói: "Đúng rồi cô nương, hơn hai năm nay, hí ở Tây Hành xã vẫn còn diễn, bên phía thương đội cũng không ngừng. Cho nên, trôi qua hai ba năm, tiền thu cũng rất khả quan.”
Thường Nhuận Chi kinh ngạc: "Không phải nói Diêu gia bị liên lụy, Diêu Trừng Tây bị ngồi tù, Tây Hành xã cũng bị niêm phong sao?"
"Đó chỉ là chuyện xảy ra lúc điện hạ bị nhốt, mặc dù Diêu gia bị liên lụy nhưng không có chuyện gì, Diêu tiên sinh bị nhốt vài ngày thì được thả ra. Còn Tây Hành xã đã đổi tên, tiếp tục diễn trò, phía trên cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.”"Không đúng..." Thường Nhuận Chi nghi hoặc nói: "Là bệ hạ đồng ý thả người?"
"Phải." Ngụy Tử nói: "Nếu không phải bệ hạ hạ chỉ, sao có thể thả người?"
Thường Nhuận Chi ngẫm lại thấy cũng phải, nhưng làm như vậy, giống như có chút buồn cười.
Trừ phi... Bệ hạ vốn muốn mượn cớ bắt nhốt A Đồng? Bằng không Diêu gia cũng sẽ không dễ dàng trốn khỏi mối họa diệt môn.
Nên nói đây là trò đùa của bệ hạ hay nên nói là bệ hạ trạch tâm nhân hậu đây? Thường Nhuận Chi bất đắc dĩ lắc đầu.
Đoạn Nhu Nam mập lên, khi thấy Thường Nhuận Chi cười tủm tỉm, còn nói lời cảm tạ nàng, cũng chúc mừng hắn lại thêm một lân nhi.
Vương Bảo Cầm cũng theo tới thỉnh an Thường Nhuận Chi, khóe mắt đuôi lông mày có chút quả quyết của nhi nữ cường nhân.
Dù sao nơi nàng ta quản lý là cửa hàng đồ cưới, Thường Nhuận Chi thân thiết hỏi tình huống sinh hoạt của Vương Bảo Cầm và tiền lời cửa hàng, nhận được câu trả lời đều tốt.
Tất cả đều tốt là được, chuyện có liên quan tới Sầm vương, nàng cũng không cần nhắc lại.
Trải qua mười ngày bận việc, cuối cùng phủ cửu hoàng tử đã có chút dáng vẻ lúc trước. Người hầu đã trở lại hơn phân nửa, mọi người đều rất mong chờ sinh hoạt trong tương lai.
Hai nha hoàn thiếp thân là Thu Lâm và Trầm Hương cũng về bên cạnh Thường Nhuận Chi. Chẳng qua là Trầm Hương đã hứa gả cho người ta, không lâu nữa sẽ xuất giá, về phủ là để thỉnh tội. Tự nhiên Thường Nhuận Chi cũng không vì chuyện đó mà trách cứ nàng ta, còn tặng thêm một bộ trang sức xem như là tăng thêm mặt mũi cho nàng ta.
Thế là chỉ còn mình Thu Lâm ở lại hầu hạ bên cạnh Thường Nhuận Chi.
Bản thân nàng sống trong lao động quá lâu, trở về cuộc sống cẩm y ngọc thực lúc trước, Thường Nhuận Chi có chút không thích ứng.
Thu Lâm tới nói với nàng việc nhắc lên đại nha hoàn, nàng nói không cần vội.
Cảm xúc biến hóa sâu sắc nhất trong cuộc sống vẫn là hai đứa con trai, nhất là Lưu Cảnh Lăng.
Cậu nhóc phát hiện thay đổi nhà, người trong nhà thấy cậu đều cười tủm tỉm. Cậu nghịch ngợm gây sự, mọi người đều nhường cậu, chìu cậu.
Sau một thời gian cẩn thận quan sát, lá gan Lưu Cảnh Lăng càng lúc càng lớn, chỗ nào cũng dám chui, chỗ nào cũng muốn đi, Thường Nhuận Chi giáo huấn cậu vài lần cậu cũng không thay đổi, thật sự làm cho người ta đau đầu.
Hôm nay Lưu Cảnh Lăng lại tìm chỗ chạy nhảy, đùa bỡn đám người theo hầu cậu vòng vòng. Thường Nhuận Chi cho người bắt cậu đến chỗ mình, đánh vào tay nhỏ của cậu, vừa đánh vừa nói: “Con không nghe lời, chờ lúc cha trở về không chịu chơi cùng con, không cho con bay cao cao.”
Lưu Cảnh Lăng bĩu môi: "Con có thể bay cao cao."
"Vậy nương hạ lệnh, không ai được phép cho con chơi bay cao cao." Thường Nhuận Chi trừng mắt, nói với đám nô bộc phía sau: "Có nghe hay không?"
"Dạ, điện hạ." Mọi người đồng thanh đáp.
Thường Nhuận Chi nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Lưu Cảnh Lăng: "Nơi này do nương định đoạt, biết không?"
Lưu Cảnh Lăng liền bĩu môi.
Đúng lúc này, có một tiểu nha hoàn vội vàng đến bẩm báo: "Hoàng tử phi, người trong cung tới, nói là khẩu dụ của quý phi nương nương, muốn hoàng tử phi dẫn hai tiểu công tử tiến cung."
Thường Nhuận Chi sửng sốt, vội đứng dậy nói: "Hảo hảo tiếp đón người trong cung đến, đổi quần áo cho hai tiểu công tử, người hầu hạ đều tinh tế chút. Thu Lâm, chúng ta đi."
Thường Nhuận Chi trang điểm nhẹ, dẫn hai con trai vào cung.
Đó chính là lần đầu tiên nàng tiến cung sau khi rời khỏi ngõ hẻm Trung Quan.
Quý phi nương nương triệu kiến... Là ý của quý phi hay là ý của bệ hạ? Thường Nhuận Chi thầm nghĩ trong lòng.
Đường đến hoàng cung không tính là gần. Lúc trước Lưu Cảnh Lăng chơi náo loạn, hiện tại đã có quy luật lay động, ngủ kế bên Thường Nhuận Chi.
Lưu Cảnh Dương ngồi nghiêm chỉnh ở bên kia Thường Nhuận Chi, gương mặt nhỏ nhắn rất nghiêm túc.
Thường Nhuận Chi nói: "Dương Dương đừng lo lắng, thả lỏng chút đi."
"Nương, hoàng cung là trọng địa, đi vào còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu." Dương Dương nói: "Ngụy Tử a di nói, chỗ kia là nơi ăn thịt người, con không thích chỗ kia."
Thường Nhuận Chi không khỏi thầm mắng Ngụy Tử, lại dám nói lung tung với trẻ con.
"Đừng nghe Ngụy Tử a di con nói bừa." Thường Nhuận Chi dặn dò Lưu Cảnh Dương: "Con là đứa nhỏ có hiểu biết, như thế này vào cung, đi theo nương là được rồi. Đừng nói mấy lời làm cho người ta nghe xong mất hứng."
Lưu Cảnh Dương gật đầu: "Nương, con biết rồi."
Sau khi con trai lớn, luôn trầm ổn nội liễm. Thường Nhuận Chi cũng rất yên tâm với cậu.
Một đường im lặng đến cửa cung, ba mẹ con Thường Nhuận Chi đổi xe ngựa dùng trong cung, trên đường lại dừng lại đổi kiệu liễn.
Lưu Cảnh Lăng cũng đã tỉnh, hưng phấn mà chỉ vào hoàng cung chưa bao giờ gặp qua hỏi Thường Nhuận Chi đó là cái gì. Miệng nhỏ nói không ngừng, làm cho Thường Nhuận Chi vừa đau đầu vừa buồn cười.
Thường Nhuận Chi cũng đã vào cung vài lần, mơ hồ có chút ấn tượng, đã vào hậu cung, đây là đường đến tẩm cung quý phi.
Thường Nhuận Chi thở phào nhẹ nhõm.
Rất nhanh, kiệu liễn dừng lại, Thường Nhuận Chi dẫn theo hai con trai đi tới.
Nữ quan đứng ở cửa tẩm cung quý phi nhanh chóng tiến lên tiếp đón, cười nói: "Cuối cùng thì hoàng tử phi cũng đến, nương nương liên tục ngóng trông ngài cùng hai tiểu công tử."
Lưu Cảnh Lăng chớp chớp mắt: "Tỷ tỷ ngươi hảo phiêu phiêu."
Nữ quan cười đến hợp bất long chủy.