Lâm Cẩm Nghi cách một tầng tiết khố đơn bạc đụng đến chỗ lửa nóng kia.
Thành hôn với Tiêu Tiềm gần một năm, trải qua chuyện Trung Dũng hầu phu nhân qua đời, tang phục ba tháng rồi hai người tuy rằng lúc rảnh rỗi thân thiết, nhưng số lần cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lâu ngày, nàng bắt đầu cảm thấy Tiêu Tiềm chính là thanh tâm quả dục.
Nàng lập tức muốn rụt tay về, nhưng Tiêu Tiềm lại gắt gao đè lại. Lâm Cẩm Nghi cũng biết chỗ kia thập phần yếu ớt, sợ làm đau hắn, nên không dám lộn xộn.
Cứ thế, giằng co một lát sau, Lâm Cẩm Nghi thỏa hiệp.
Nàng tự đi vào, đụng phải chỗ cứng rắn nóng bỏng kia.
Cảm giác được tay nàng cầm lấy của mình, Tiêu Tiềm thoải mái than thở một tiếng.
Lâm Cẩm Nghi coi như rất quen thuộc, trên dưới bắt đầu chuyển động, thường thường chiếu cố chỗ mẫn cảm, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn khiêu khích.
Tiêu Tiềm từ từ nhắm hai mắt, thường thường phát ra một hai tiếng than nhẹ.
Ước chừng qua hai khắc, cổ tay Lâm Cẩm Nghi đã đau nhức, Tiêu Tiềm lại vẫn cứng như trước,
Nàng bất đắc dĩ từ chối, rút tay ra, lắc lắc cổ tay.
Đồng thời Tiêu Tiềm cũng ngồi dậy, từ phía sau ôm lấy nàng, sức nặng toàn bộ thân thể áp ở trên người nàng, "A Cẩm tốt của ta, tay có mỏi hay không?"
Lâm Cẩm Nghi bất đắc dĩ trợn trừng mắt, Tiêu Tiềm này hỏi cái gì, quả thực biết rõ còn cố hỏi.
"Chúng ta đây đổi phương pháp được không?" Tiêu Tiềm đè thấp thanh âm thì thầm bên tai nàng.
hơi thở nóng rực phun ở bên tai, Lâm Cẩm Nghi cảm thấy lỗ tai run lên, qua lại trên người.
Tiêu Tiềm từ phía sau ôm lấy vòng eo nàng tinh tế mềm mại, không cố sức đã đặt nàng thành tư thế quỳ.
Hai người rất ít dùng loại tư thế này, từ trước vừa thành thân lúc hoang đường nhất, Tiêu Tiềm mới ham thích ép buộc nàng thành các loại tư thế bất đồng.
Lâm Cẩm Nghi vừa mới nằm sấp xuống, Tiêu Tiềm đã thuần thục cởi thắt lưng nàng, bàn tay to lôi kéo, lộ ra kiều mông tròn tuyết trắng, tiếp theo thẳng lưng, toàn bộ nhập vào.
Lâm Cẩm Nghi ưm một tiếng, chợt nghe thanh âm Tiêu Tiềm mang theo chút trêu đùa ở phía sau vang lên, "ướt như vậy a?"
trên mặt nàng ngượng ngùng, cắn môi không ưm ra tiếng.
Tiêu Tiềm cũng không do dự, giữ thắt lưng nàng bắt đầu mãnh liệt va chạm.
Lâm Cẩm Nghi bị đâm đến thân thể không khống chế được, trước sau đong đưa, trong miệng bất chợt phát ra tiếng ngâm nga.
Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Cẩm Nghi chỉ cảm thấy đầu gối bị cọ phát đau, phần eo trở xuống tê mỏi không được, Tiêu Tiềm lại chậm chạp không phát tiết.
Nàng cũng quỳ không nổi, trực tiếp ghé vào trên giường.
Tiêu Tiềm nới thắt lưng nàng, để nàng nâng mông, động tác càng lúc càng nhanh, va chạm càng ngày càng dùng sức...
Ngay lúc Lâm Cẩm Nghi cảm thấy mình bị đâm hỏng, Tiêu Tiềm than nhẹ một tiếng, rốt cục xuất ra.
Lâm Cẩm Nghi một tia khí lực nâng tay đều không có, Tiêu Tiềm cũng kiệt lực, trực tiếp nằm ở trên người nàng.
thật lâu sau, Tiêu Tiềm mới tìm về khí lực, ngồi dậy xuống giường đi rót nước uống. Uống xong lại rót một chén, đưa tới bên môi Lâm Cẩm Nghi. Lâm Cẩm Nghi từ tay hắn uống hai ngụm, mới cảm thấy trong họng dễ chịu không ít.
"Chàng đây là say thực hay say giả?" Nàng cau mày lườm hắn, giọng nói mang theo oán trách.
hắn cười cười, "Say thực say thực, sao có thể giả." Thiên địa làm chứng, hắn vừa trở về quả thật là say, sau uống trà giải rượu, ở trên giường nằm một lát, chậm rãi tỉnh lại.
Lâm Cẩm Nghi cũng mặc kệ, mặc quần áo, bảo Thiên Ti đưa nước vào.
Hai người đều tự tẩy sạch thân thể, lại lần nữa nằm về trên giường.
Bởi vì lúc trước quá mệt, Lâm Cẩm Nghi cơ hồ là dính vào gối liền ngủ.
Mà Tiêu Tiềm so với nàng ngủ muộn hơn nhiều, hắn lẳng lặng quan sát Lâm Cẩm Nghi ngủ một lúc lâu, nghĩ đến nàng mới vừa rồi mệt không mở được mắt, còn lo lắng oán trách mình, không khỏi khẽ cười ra tiếng. thật tốt, nàng cũng không phải hoàn toàn thay lòng đổi tính, ít nhất lúc này, nàng vẫn rõ ràng giống trước đây.
Ngày thứ hai Lâm Cẩm Nghi dậy, cảm thấy thắt lưng chua xót đau đớn không giống mình, đi lại đứng ngồi hai chân khẽ run rẩy. Nàng ở trong lòng thầm mắng Tiêu Tiềm một trăm lần, ở trước mặt bọn nha hoàn lại còn phải làm bộ như không có việc gì, xử lý khoản thu chi phức tạp.
Lúc này nàng rốt cục minh bạch, năm trước Tô thị vì sao nhất định bảo nàng hảo hảo nghỉ ngơi.
Ban ngày và ban đêm cùng vất vả, thực không phải người thường có thể chịu nổi.
Mà càng làm cho nàng buồn rầu là, từ đêm đó Tiêu Tiềm được hưởng thụ rồi, buổi tối càng biến đổi đa dạng ép buộc nàng. Cái gì quỳ xuống, nằm nghiêng cũng không đáng kể, sau này thế nhưng hoang đường bắt nàng xuống giường, ghé vào trên bàn.
Lâm Cẩm Nghi cũng bị hắn ép buộc choáng váng, còn tùy ý hắn muốn làm gì thì làm, mỗi lần tỉnh táo lại liền hối hận xanh ruột.
Trời biết Tiêu Tiềm vì sao ở bên ngoài bận cả ngày, trở về còn dường như chưa dùng hết khí lực, nàng cũng thật sự không đủ sức, ban ngày lý xử lý sự tình không lưu loát. Còn cực độ mệt mỏi, buổi chiều ngủ một giấc có thể ngủ đến hoàng hôn.
Cứ như vậy, rất nhanh đến cửa ải cuối năm. Lâm Cẩm Nghi xử lý chuyện mừng năm mới, an bày thỏa đáng rồi, cuối cùng cảm thấy có thể nghỉ ngơi một hơi.
Mà khiến nàng khó có thể chấp nhận là, Tiêu Tiềm từ ngày hai mươi lăm bắt đầu nghỉ, công tác nàng phải gánh vác vào buổi tối biến thành ban ngày.
Ban ngày tuyên dâm, xưa nay người có quy củ khinh thường nhất. Tiêu Tiềm lại như không biết xấu hổ, mặc nàng nói từ chối thế nào, hắn đều có thể da mặt dày cười hì hì dán lên.
Hôm nay là hai mươi tám, Lâm Cẩm Nghi rốt cục bạo phát, lúc Tiêu Tiềm thần không biết quỷ không hay cởi quần áo nàng, nàng hung hăng đẩy Tiêu Tiềm ra, cả giận nói: "Vương gia, chúng ta tuy rằng là vợ chồng đứng đắn, cũng không thể có đạo lý ngày ngày như vậy. Từ trước chỉ buổi tối, ta cũng không nhắc lại, nay giữa ban ngày, lại sắp mừng năm mới, trong phủ đúng lúc bận rộn, chàng dây dưa ta như vậy, không phải để trong phủ cao thấp đều chế giễu sao?"
Tiêu Tiềm bị nàng đẩy thiếu chút nữa ngã ngửa từ trên kháng xuống, lúc này hắn cũng không tức giận, vẫn cười nói: "Ngày xưa vào buổi tối, khôngphải ban ngày thì thế nào? Trước mắt ta nghỉ ở nhà, ngày ngày đều có thể nhìn thấy vương phi nhà ta, đương nhiên là kìm lòng không đậu..." nóixong lại duỗi tay đi kéo nàng.
Lâm Cẩm Nghi thối hắn một ngụm, đập tay hắn, "Vương gia không có việc gì, nhưng trong phủ rất nhiều việc phải chờ ta định đoạt. Lại nói tiếp ta cũng là năm đầu xử lý lễ tết trong phủ, chàng chậm trễ ta như vậy, đến lúc đó năm mới sao qua tốt được, cũng không nên oán trách ta làm việc không chu toàn."
Tiêu Tiềm nói: "Làm sao có thể? Lại nói chúng ta năm mời cũng chỉ ở trong phủ vài ngày."
Lâm Cẩm Nghi lông mi khẽ chớp, hiển nhiên có chút giật mình. Đầu năm nay từng nhà đều nghỉ ở nhà, ngay cả Phong Khánh đế, lúc mừng năm mới đều không xử lý công vụ, chẳng lẽ Tiêu Tiềm còn muốn ra ngoài làm việc?
Thấy nàng phân thần, Tiêu Tiềm lại dính lên, ôm lấy bờ vai nàng nói: "Chúng ta mừng năm mới về Trung Dũng hầu phủ ở, ngày ở nhà đương nhiên ít đi, cũng không cần nàng lo lắng chuẩn bị cái gì."
Lâm Cẩm Nghi mặt không khỏi vui vẻ, "Về nhà ta?" Nàng ở Trung Dũng hầu phủ hai năm, cảm tình từ từ thâm hậu, vốn còn đang phiền muộn năm nay chỉ có thể cùng Tiêu Tiềm hai người lạnh lẽo ở Trấn Nam vương phủ mừng năm mới, không nghĩ tới Tiêu Tiềm cư nhiên đưa ra ý về Trung Dũng hầu phủ.
Tiêu Tiềm cười nói: "Ừ, ta đã nói cùng nhạc mẫu rồi, vốn định ba mươi trực tiếp mang nàng trở về, cho nàng kinh hỉ."
"Vậy sao hiện tại lại nói với ta?" Lâm Cẩm Nghi liếc mắt nhìn hắn.
Tiêu Tiềm lại cười cười, "Còn không phải vì..." nói xong hắn đè thấp thanh âm, đã hôn lên đầu vai trần của nàng.
Được hắn cho chỗ tốt, Lâm Cẩm Nghi cũng không khó xử hắn, tùy ý hắn làm xằng làm bậy, trong đầu đã bắt đầu tính toán mừng năm mới cùng Tô thị mọi người náo nhiệt một phen thế nào.
Nhưng không bao lâu, nàng đã vô tâm nghĩ chuyện này, bị Tiêu Tiềm biến thành mất hồn phách.
Ba mươi đại niên, Tiêu Tiềm và Lâm Cẩm Nghi mang theo một xe lễ vật về Trung Dũng hầu phủ.
Sau khi Trung Dũng hầu phu nhân qua đời, cảm xúc mọi người Trung Dũng hầu phủ đều thập phần sa sút. Điều chỉnh đến bây giờ, trong phủ cao thấp mới khôi phục một phần sinh khí.
Tô thị được tin trước tiên, tự mình đến hành lang đợi.
Lâm Cẩm Nghi xuống xe ngựa, nhìn thấy Tô thị mặc một thân áo choàng vân cẩm màu thiên thanh, cười tủm tỉm đứng ở cửa chờ mình.
"Nương, sao ngài tự đi ra? Bên ngoài rất lạnh a."
Tô thị cười xuống thềm đá, cầm tay Lâm Cẩm thủ nói: "Nương ở nhà cũng không có việc gì, dứt khoát ra đón con."
Mẹ con nói chuyện, Tiêu Tiềm cũng tới, cung kính nói với Tô thị: "Tiểu tế gặp qua nhạc mẫu."
Tô thị vội nói: "Đều là người trong nhà, vương gia không cần khách khí như thế."
Tiêu Tiềm cũng cười nói: "Cấp bậc lễ nghĩa không thể bỏ. Tiểu tế dẫn theo chút lễ vật đến, đặt mua vội vàng, cũng không biết hợp tâm ý nhạc mẫu không."
Tô thị cười gật đầu, "Vương gia có tâm."
Lâm Cẩm Nghi tức giận trắng mắt liếc Tiêu Tiềm một cái, người này thật đúng là "dối trá". Năm nay lễ vật mang đến rõ ràng đều là nàng theo sở thích người nhà lựa chọn, hắn thốt ra lời này, ngược lại giống như đem công lao nhận vào người hắn.
Tiêu Tiềm như không cảm giác ánh mắt của nàng, vẫn cứ khách khí hàn huyên với Tô thị một phen.
Lúc này lễ cũng được tháo dỡ xuống hết, Tô thị kéo tay Lâm Cẩm Nghi, cùng Tiêu Tiềm vai kề vai đi vào trong phủ.
Lâm Cẩm Nghi đã lâu không gặp Tô thị, mẹ con hai người đúng là nói không hết lời. Vòng qua ảnh bích, Lâm Cẩm Nghi quen bước rẽ phải, Tô thị lại giữ chặt nàng, nói: "A Cẩm, đi nhầm, chính viện ở bên cạnh đâu."
Lâm Cẩm Nghi thế này mới dừng bước, lòng có lưu luyến, nàng mới rồi cao hứng quá mức, tự nhiên quen hướng đi Thuận Hoà đường. Ngày xưa nàng từ bên ngoài trở về, luôn đi thỉnh an Trung Dũng hầu phu nhân trước. Nay nàng đã trở lại, Trung Dũng hầu phu nhân đã qua đời.