Sau một hồi tự luyến với số tiền trong tài khoản ngân hàng, Li Huailin ngó đầu nhìn ra cửa sổ. Thấy sắc trời cũng không còn sớm nữa, hắn quyết định kiếm gì đó ăn lót dạ rồi lên giường đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Li Huailin rời giường vào lúc 7 giờ đúng. Sau một hồi mò mẫm trong tủ lạnh, hắn tự nấu một nồi canh đơn giản. Cùng với cơm nguội vẫn còn thừa từ tối hôm trước, hắn có một bữa sáng đạm bạc. Vừa ngồi ăn, hắn vừa truy cập vào diễn đàn của Glory of Heart.
Người chơi trâu bò nhất từ trước tới nay! Dùng vũ lực ép trưởng thôn Tân Thủ Thôn phải nhè ra nhiệm vụ ẩn!
Đó là tiêu đề của topic hot nhất hiện tại.
Nội dung bên trong chẳng có gì cả ngoài một đoạn video đính kèm. Không có gì bất ngờ, cái video này chính là cảnh Li Huailin đang bạt tai lão trưởng thôn.
Bên dưới topic có khoảng vài nghìn bình luận:
Chủ topic: Không cần phải nhiều lời, bà con cứ xem rồi biết!!!
Bình luận 1: 2 chữ thôi – TRÂU BÒ!
Bình luận 2: Tao quỳ!
Bình luận 3: Thớt này sắp lên top rồi!
Bình luận 4: Lót dép hóng!
…
Bình luận 11: TRÂU BÒ!
…
Bình luận 47: Dự là lão trưởng thôn sắp no đòn.
Bình luận 48: Ngu hả, lão ta level 30 đó.
Bình luận 49: Lót dép hóng.
…
Bình luận 690: Tao là người trong video đây, tất cả quỳ xuống!
Bình luận 691: Thằng trên bị ngu!
…
- Ài……
Xem hết một lượt đống bình luận bên dưới, Li Huailin thở dài một tiếng:
- Đúng là kẻ tài năng không bao giờ được sống một cuộc đời bình lặng. Dù ta có cố gắng giấu mình bao nhiêu đi nữa thì hào quang trên người ta vẫn quá chói lọi…
Sau khi dọn dẹp bát đũa xong, hắn ngồi lên cái thứ “đồ nhái” và đội mũ chụp. Nhưng ngay khi hắn vừa muốn tiến hành kết nối thì ngoài hành lang phát ra một tiếng loảng xoảng giống như có thứ gì đó rơi vỡ.
Không nín được tò mò, Li Huailin bước ra mở cửa và ngó quanh. Khiến hắn bất ngờ là ngay trước cửa phòng hắn có một người phụ nữ đang ngồi phệt ở đó. Rất nhanh, Li Huailin đã nhận ra người phụ nữ này chẳng phải ai khác mà là con cọp cái Chen Juan ở phòng bên cạnh. Đôi mắt cô ta vẫn còn đang nhắm chặt còn bộ ngực sung mãn kia thì nhấp nhô một cách đều đặn. Có vẻ như bà cô này vẫn còn đang ngủ.
- Này bà chị! Dậy đê!
Li Huailin ngồi xổm trước mặt Chen Juan rồi đưa tay phải tới, định lay tỉnh cô ta. Thế nhưng chưa kịp tới gần, một mùi rượu nồng nặc xộc thẳng lên óc hắn ta.
- Trời ạ, rốt cục bà cô này đã uống bao nhiêu thế?
Li Huailin cau mày, sau đó tiếp tục dùng tay cố gắng lay tỉnh Chen Juan:
- Chị Juan! Tỉnh dậy nào! Chị Juan!
- Ưm… Ô, trai đẹp…
Sau một hồi lay qua lay lại, Chen Juan cũng bắt đầu lờ mờ tỉnh hơi rượu một chút. Có lẽ do uống quá nhiều rượu, gương mặt cô ta vẫn rực một màu hồng nhạt. Nhìn thấy Li Huailin, Juan khẽ cười rồi nói:
- Đi, vào nhà ta uống tiếp!
Tuy giọng điệu vẫn còn say lè nhè nhưng cái thanh âm mị hoặc như thấu tận tim gan của cô ta khiến Li Huailin không khỏi nuốt nước bọt. Vội vàng lau đi mấy giọt mồ hôi trên trán, hắn lại nói:
- Chị tôi ơi, đây là phòng thằng em chị mà! Chìa khóa phòng chị đâu, để em đưa chị về.
Chen Juan lúc này nào có thể nhớ được gì nữa cơ chứ. Cô ta đã nốc không biết bao nhiêu rượu, nhiều tới mức không biết đông tây nam bắc đâu nữa rồi. Ngồi ở một tư thế ngật ngưỡng, Chen Juan mơ mơ màng màng không trả lời.
Cũng còn may là Li Huailin trông thấy cái túi xách trong tay cô ta. Sau một hồi tìm kiếm, rốt cục hắn cũng tìm thấy chìa khóa phòng 2401. Khiến hắn lần nữa phải đổ mồ hôi là trong cái túi xách còn có một mớ bao cao su bị ném lộn xộn.
- Dậy nào, về phòng thôi!
Nói rồi Li Huailin kéo tay Chen Juan rồi đỡ cô ta đứng dậy, sau đó khập khiễng mang cô ta trở về phòng 2401. Ngay khi mở cửa phòng, một mùi nước hoa nhàn nhạt bay xộc thằng vào mặt hắn ta.
- Con lạy mẹ! Mẹ đi ra ngoài mà không biết mở cửa sổ ra sao! Sống như thế sớm muộn cũng mang bệnh vào người đấy!
Vội vàng đỡ Chen Juan vào phòng ngủ, hắn chẳng kiêng nể gì mà đẩy cô ta lên giường. Sau khi đắp kín chăn lên người Juan, hắn quay ra ngoài rồi mở cửa sổ phòng khách. Nhìn đám vật dụng bừa bộn trên mặt bàn, Li Huailin tặc lưỡi một cái rồi bắt đầu dọn dẹp. Xong việc, hắn bước tới nhà vệ sinh, rửa sạch tay chân rồi quay lại phòng ngủ của Juan. Nhìn con hồ ly tinh đang ngủ say như chết trên giường, Li Huailin khẽ lắc đầu rồi xoay người rời đi.
- Ôi đậu má, mình ngu quá!
Vừa đóng lại cửa phòng Chen Juan, Li Huailin bỗng dưng chửi lớn một tiếng. Hắn đột nhiên nhận ra mình có chút ngớ ngẩn. Cơ hội tốt như thế, đến bao cao su cũng đã có sẵn đó rồi mà còn bỏ đi. Đã thế, trong đầu hắn khi ấy còn chả có tí suy nghĩ đồi bại nào nữa chứ.
- Chẳng lẽ mình bị gay?
Nghĩ tới đây Li Huailin không khỏi rùng mình.
- Thôi bỏ đi, chìa khóa cũng để bố ở trong phòng cô ta rồi, có muốn vào lại cũng không được. Ài, thực là ngu quá đi…!
Càng nghĩ càng thêm tiếc nuối, cuối cùng hắn chỉ biết tự thuyết phục bản thân rằng Chen Juan cũng không phải thứ phụ nữ tốt đẹp gì, sau đó côi cút trở về phòng.
Sau khi về phòng và khóa cửa cẩn thận, Li Huailin tiến hành đăng nhập vào game. Chỉ một lát sau, hắn đã phát hiện mình đang ở chỗ ngày hôm qua mới đăng xuất.
- Hôm nay nên làm cái gì nhỉ?
Đặt tay lên cằm, hắn cau mày nghĩ ngợi một lúc.
- Âu key, cứ theo kế hoạch mà làm. Trước hết là cứ cày level cái đã. Xem nào… ờm, hiện tại mình đang -250 EXP, nếu mỗi lần chết được 10% EXP như thế suy ra để lên level 10 mình cần chết 105 lần… Ôi con mẹ nó, thế không phải là để lên level 100 ta phải tự sát tận 1005 lần?!... Thôi được rồi, cứ chết 100 lần trước đã rồi tính tiếp. Tổ sư cái thằng lập trình game, sao không làm thêm cái tính năng tự sát cơ chứ! Ta muốn tự sát!!!... Làm ơn, chế thêm tính năng đi! Hoặc ít ra cũng tạo ra một cái kĩ năng kiểu như Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp hay gì đó na ná thế cũng được.
Tất nhiên chả có ma nào thèm quan tâm hắn cả. Thở dài một tiếng, Li Huailin ngậm ngùi đi ra khỏi làng và tìm quái vật. Đương nhiên bãi quái mà hắn biết cũng chỉ có mỗi bọn Black Slime.
Lại giống như hôm trước, hắn tìm mấy con kẹo nhầy đó rồi chọc cho chúng nó một nhát. Nếu có người chơi khác quanh đây hẳn phải há hốc mồm khi thấy cảnh Li Huailin không ngừng chạy lăng xăng, còn phía sau hắn là mấy con slime đang điên cuồng đuổi theo.
Black Slime là quái vật đơn lẻ, thế nên khoảng cách giữa hai con ở cách nhau khá xa. Bọn quái này sát thương thì bé, máu thì ít, đúng là đối tượng luyện tập cực tốt cho người chơi mới. Thế nhưng với Li Huailin thì không giống vậy. Mãi cho tới lúc lùa tới con slime thứ 5, hắn mới “Á, kimochiiii” một tiếng rồi về thành dưỡng sức.
- Không được, không ổn rồi, đéo ổn một tí nào! Hùng hục cả buổi như thế mới được có 50 EXP, so tốc độ với đám tân binh đi bụp quái cũng chả nhanh hơn bao nhiêu.
Vừa xuất hiện ở điểm hồi sinh, Li Huailin đã lầu bầu. Nếu cứ cày level theo cách này, hắn cứ phải chạy từ làng ra đến bãi quái, lùa mấy con slime rồi chết, rồi lại về làng. Điểm quan trọng là khoảng cách từ làng ra tới chỗ mấy con slime không ngắn tí nào. Thêm vào đó, sát thương mấy con slime quá thấp, cả đám bu vào mà đập hắn một lúc lâu mới chết. Tính ra có khi còn chả nhanh bằng mấy tên lính mới đi cày cấp bình thường.
Mà cũng đúng là như thế. Đối với những người chơi khác, từ level 1 lên level 2 chỉ cần 500 EXP. Nhiệm vụ của lão trưởng thôn đã cho không 200 EXP rồi, tính ra chỉ cần giết 60 con Black Slime là có thể lên cấp. Với số lượng ấy, cùng lắm gần một tiếng đồng hồ là có thể lên cấp. Mà với trường hợp của Li Huailin, chạy đi chạy về như thế ít ra cũng phải tốn thời gian gấp đôi bình thường.
- Chẹp, mình phải tìm quái khỏe hơn!
Sau khi tính toán một lượt, Li Huailin cũng tìm ra biện pháp khắc phục. Vấn đề chạy đi chạy lại hiện tại không có cách nào giải quyết, thế nhưng hắn có thể rút ngắn thời gian bằng việc kiếm quái vật mạnh hơn. Mấy con slime mỗi lần tấn công chỉ khiến hắn tụt 2-3HP, như thế quá bèo với cái số 100HP cơ bản của hắn. Nếu như Li Huailin có thể tìm được một con quái vật có thể 1 hit chơi chết hắn, rõ ràng sẽ rút được không ít thời gian.
Nhưng mà nghĩ lại thì Li Huailin cảm thấy cũng không khả thi cho lắm. Mấy con quái to toàn ở cách Tân Thủ Thôn xa tít mù tắp, kiếm được bọn nó cũng phải thở hồng hộc rồi. Huống chi cứ chết là hắn lại phải quay trở lại Tân Thủ Thôn. Như thế chẳng phải hắn phải chạy hộc máu một lần nữa hay sao?
- Móa! Cách này cũng không được, cách kia cũng không được!
Li Huailin bực mình nói.
Ngay lúc hắn còn đang cau có, đột nhiên bên cạnh hắn xuất hiện hai người chơi mới. Một tên trong số đó có vẻ đang cố gắng thuyết phục người còn lại:
- Ông lại đi đào mỏ à? Sao không đi đánh quái mà cày cấp? Nghề phụ thích kiếm lúc nào chả được, tôi thấy chúng ta cần lên cấp 10 thật nhanh rồi làm nhiệm vụ chuyển nghề. Đến lúc có chức nghiệp chính rồi, đảm bảo năng lực kiếm tiền của hai chúng ta tăng lên nhiều!
- Tôi thấy nghề thợ mỏ cũng không tệ lắm. Nghĩ mà xem, cứ 10 cục Iron Ore là bán được 15 Copper Coin, một lần đào cũng phải được mấy chục cục. Đi giết quái đến bao giờ mới được từng ấy tiền. Tiếc mỗi là đám quái trong mỏ khỏe quá, tôi chỉ dám đừng rìa ngoài đào trộm. Lần trước tôi đánh liều chui vào trong mỏ, thế là bị quái ở trong ấy tát cho hai cái rồi lăn quay ra chết, đúng là đen đủi!
Người chơi còn lại nở một nụ cười khổ rồi phân trần. Thấy thế, gã kia gắt lên:
- Óc chó! Ai kêu ông cởi chuồn vào đào khoáng làm gì, đi đánh quái có đồ rồi thì lo gì bọn đó.
- Chờ chút, chờ chút đã 2 đồng chí! Cho tôi hỏi cái được không?
Li Huailin lên tiếng.
Hai gã người chơi dừng lại, quay đầu nhìn Li Huailin rồi nói:
- Sao thế ông bạn?
- Cái mỏ quặng mà hai ông vừa nói là ở đâu thế? Cách Tân Thủ Thôn xa không?
- À, cũng không xa lắm. Từ phía Nam Tân Thủ Thôn, ông cứ đi một lúc là tới.
- Ngon! Trong mỏ có nhiều quái khỏe lắm à?
Li Huailin kích động.
- Ừ, ngoài cửa mỏ thì còn đỡ, né khéo thì có thể tránh được bọn đó. Nhưng đi vào trong mỏ được một đoạn là gặp ngay một con dơi hút máu level 6 cùng một con zombie level 8 nữa. Với mấy tân binh như 3 chúng ta thì bọn nó tát cho 2 cái là bay màu rồi.
- Thế à, thanks 2 đồng chí!
Li Huailin cười toe toét trả lời.
- Chờ đã, không phải cứ thế mà tiến vào mỏ được đâu. Ông phải làm nhiệm vụ nghề phụ mới được. Có giấy chứng nhận thợ mỏ mới có thể tiến vào phạm vi mỏ quặng.
Nhìn vẻ mặt hớn hở trên mặt Li Huailin, gã người chơi kia hiểu lầm hắn cũng là kẻ thích đào mỏ giống gã. Thế là Li Huailin chả mất đồng nào mà có một nhân viên tư vấn vô cùng nhiệt tình.
- Ô thế hả? Thế cái nhiệm vụ kia nhận ở đâu?
Li Huailin hỏi.
- Ở chỗ lão thợ rèn ấy, ông cứ đi nhận cái nhiệm vụ nghề phụ rồi hoàn thành là được. Xong việc đó là lão ta đưa cho ông một cái thẻ chứng minh nghề nghiệp.
- Rõ rồi, cảm ơn đồng chí lần nữa.
- Không có gì, đều là tân binh, giúp đỡ nhau cũng là chuyện bình thường mà.
Người chơi kia mỉm cười xua tay, sau đó cùng với gã bên cạnh xoay người rời đi.
Chẳng tốn bao nhiêu thời gian, Li Huailin chạy tới nơi ở của lão thợ rèn. Tiệm rèn này cũng không lớn lắm, chỉ rộng khoảng gần 40 mét vuông. Ngoài cửa có tầm mười người chơi đang láo nháo gì đó, bên trong có thêm mấy người chơi đang loay hoay với cái đe cùng tấm sắt đặt bên trên nó. Trông có vẻ bọn họ đều tới đây để học nghề phụ.
Lão thợ rèn là một NPC có hình dáng một lão già khoảng hơn 40 tuổi cùng với chòm râu dài. Nhìn lên đầu ông ta, Li Huailin biết lão già này tên là Baader. Hiện giờ ông ta đang gõ chan chát lên cái đe lớn nằm ngay lối ra vào của tiệm. Có vẻ Baader đang rèn vật dụng cho đám người đứng ngoài cửa.
- Ô, nhóc con! Cậu hẳn là gã anh hùng trẻ tuổi mà trưởng thôn không ngừng nhắc tới mấy ngày hôm nay đúng không. Nghe nói cậu hoàn thành được nhiệm vụ trưởng thôn giao phó, xem ra cũng có chút tài năng. Thế này đi, ta đang thiếu 10 cái răng nanh của mấy con chuột, cậu giúp ta đi thu thập chúng nhé. Coi như đây là nhiệm vụ ta giao cho cậu đi, hoàn thành sẽ có thưởng!
Vừa nhìn thấy Li Huailin, thợ rèn Baader lập tức tuyên bố nhiệm vụ.
Tinh! Thợ rèn Baader tuyên bố nhiệm vụ cấp E – Thu thập răng nanh. Người chơi có tiếp nhận hay không?
- Nhiệm vụ cái con khỉ! Đưa chứng minh thợ mỏ cho ta nhanh lên!
Li Huailin lập tức từ chối.
- Hả? Nhóc muốn đi đào quặng ư? Thợ mỏ cũng là một nghề nghiệp vĩ đại. Ta có thể dạy cho cậu kĩ thuật đào quặng nhưng trước đó cậu phải hoàn thành nhiệm vụ cho ta đã!
Không có gì bất ngờ, sau khi tuôn ra một tràng dài mấy lời thoại được hệ thống dựng sẵn, Baader từ chối yêu cầu của Li Huailin.
- Đùa nhau hả? Ông còn muốn ta đi làm nhiệm vụ? Như thế lại bị âm mất mấy trăm kinh nghiệm, chết bao nhiêu lần mới bù được cơ chứ! Không có nhiệm vụ gì hết, đưa chứng minh cho ta nhanh lên! Sáng giờ ta đang bực mình đấy, coi chừng ta cho lão ngu người luôn thì đừng có trách!
Nghĩ tới bản thân sẽ phải chết thêm gần chục lần nữa vì cái nhiệm vụ kia, Li Huailin ngay lập tức xù lông mà uy hiếp Baader.
- Hừ, thằng oắt con vắt mũi chưa sạch cũng dám uy hiếp ta? Có tin ta cho một búa vào mặt không!
Lão thở rèn giơ giơ bàn tay cầm búa lên rồi quát lớn.
Không thể không nói, giọng của lão già này cũng quá lớn, mấy người chơi xung quanh cũng vì thế mà bị kéo sự chú ý sang phía bên này.
- Chuyện gì thế? Gã kia là ai?
Một tên người chơi hỏi nhỏ.
- Sao tôi thấy cậu ta quen mắt thế nhỉ? Hình như tôi gặp qua cậu ta ở đâu rồi thì phải.
Một gã người chơi khác đặt tay lên cằm trầm ngâm.
Li Huailin lúc này cũng bất chấp đám người xem xung quanh nhiều ít ra sao. Lão thợ rèn chết tiệt này dám quát lại hắn, chuyện này chẳng khác gì chọc điên hắn lần nữa.
- Ơ lão già này, ông cũng ngứa da rồi hả?
- Hở?
Khi mà Baader vẫn còn chưa hiểu chuyện gì, Li Huailin đã giơ tay phải lên rồi cho lão ta một phát tát.
Sau một tiếng “chát” vô cùng chói tai vang lên, cả tiệm rèn đột nhiên yên tĩnh một cách quỷ dị.