Tôi cùng Luna hướng đến nhà ga Aomi vì cô nói “Tớ muốn thử lên vòng đu quay”.
Chúng tôi dần tiến đến cái vòng đu quay lớn - nơi mang tính biểu tượng của Odaiba. Kể cả khi nhìn từ xa, nó vẫn rất đỗi nổi bật…ngoài trẻ con và những cặp đôi thì ai lại ngồi lên đó chứ, có phải là công viên vui chơi đâu - tôi đã hằng suy tưởng như vậy, ấy vậy mà cái ngày tôi ngồi lên nó với tư cách là “cặp đôi” lại đến…
Lần đầu tiên ở trên đu quay với bạn gái…chỉ có hai người trong một phòng nhỏ…
Chỉ nghĩ thôi mà đã hồi hộp rồi. Vì là kính trong suốt nên chắc chắn không thể nào mà hành động khiếm nhã được, nhưng mà chỉ hôn thôi…lồng ngực tôi lại réo lên rồi.
Cơ mà, trong thâm tâm Luna, không biết còn bao nhiêu chặng đường nữa...mới đến giai đoạn đụng chạm kia.
Tôi cảm thấy rằng khoảng cách của chúng tôi đã thu hẹp lại rất nhiều từ chuyện hồi hè, cả cái lúc hôn nhau tại lễ hội hè nữa, cô ấy có vẻ xấu hổ nhưng vẫn vui mà.
…Chắc là sắp rồi đấy chứ nhỉ?
Phải chăng, cái đu quay này chính là viên đá thử vàng… - vì ham muốn mà trong đầu tôi giờ toàn những suy nghĩ lan man.
May mắn thay, đu quay cũng không quá đông đúc nên chúng tôi vào cabin được ngay.
Chúng tôi ngồi mặt đối mặt trên chiếc ghế hình chữ C, cùng đưa mắt ra ngoài cửa sổ.
Cabin từ từ lên cao, toàn cảnh khu vực ven biển dần mở rộng ra dưới tầm mắt chúng tôi.
Thế nhưng, bây giờ đầu óc tôi lại chỉ nghĩ đến việc làm như nào để gợi lên việc hôn nhau.
Vì ở trong phòng kín, mặc dù tôi chẳng ghé lại gần, nhưng hương thơm của Luna vẫn phủ đầy cabin.
Dù cho chẳng ghé lại gần, hương thơm tỏa ra từ Luna vẫn lấp đầy căn cabin kín.
A~, mình muốn hôn…hôn…hôn!
Muốn hôn hôn hôn hôn hôn hôn hôn hôn hôn hôn hôn hôn hôn!
Lúc này đầu óc tôi như muốn nổ tung vì chính ý đồ đen tối của chính mình.
“...”
Luna ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ, đoạn quay sang nhìn tôi mà mỉm cười.
Nụ cười thật hạnh phúc, thật dịu dàng hệt tia nắng mùa xuân.
“...Tớ ấy nhé, giờ tớ cảm thấy mình như yêu lần đầu tiên trong đời đó.”
Tôi tự hỏi cô ấy làm sao thế thì Luna tiếp tục.
“Tớ từng nghĩ thứ tình yêu khiến trái tim đập mạnhchỉ có trong shojo manga mà thôi…nhưng có vẻ như nó đã xuất hiện trong cuộc đời tớ rồi.”Gò má Luna phiếm hồng, cô khẽ cúi xuống kể chuyện rồi nhìn tôi.
“Cứ mỗi lần nhìn thấy gương mặt mới của Ryuuto, trái tim tớ lại nảy lên, tớ lại suy nghĩ “A, mình lại yêu mất rồi”. Nhưng lúc tớ nói điều đó với Nicole thì chỉ bị cậu ấy cười là “Ngược lại mới đúng chứ?””
Lồng ngực nóng bừng, tôi im lặng lắng tai nghe Luna nói.
“Một đứa con gái bình thường kể rằng, một ngày, không hiểu tại sao ánh mắt cô ấy bị thu hút bởi một người con trai. Lúc nhìn người đó, cô ấy nghĩ, tuyệt thật đó, mình thích anh ấy, thế rồi lúc nói chuyện thì trái tim cứ đập liên hồi…cô ấy bắt đầu nghĩ rằng, mình muốn hẹn hò với anh.”
A~, dạo tôi thích Luna cũng như vậy.
Đó là tình yêu, một cách tuyệt đối.
“Không chỉ ở trong manga đâu, nghe nói tất cả mọi người cứ như thế rồi yêu. …Tớ cảm thấy, cuối cùng mình cũng đứng vào vạch xuất phát đó rồi.”
Từ “vạch xuất phát” như lưỡi dao đâm thẳng vào tim tôi.
“Ban đầu, tớ cho rằng có lẽ tớ đã bị hút hồn là vì Ryuuto khác với những đứa bạn trai cũ của tớ…nhưng, sau khi trải qua một mùa hè với Ryuuto, tớ đã chắc chắn. Nhất định đây là yêu.”
Còn bao nhiêu chặng đường nữa mới làm nổi những chuyện chăn gối kia…câu trả lời đó là “mới ở vạch xuất phát” à. À không, đỉnh cao nhất của ái tình không hẳn là chuyện dâm dục…biết đâu có thể là tầm năm chặng đường nữa.
À không, cũng có thể là ba chăng. Lúc này mình phải suy nghĩ tích cực thôi.
…Ừ.
Nghĩ lại thì tôi nhận ra rằng, dạo mới bắt đầu hẹn hò, cô ấy còn chẳng hề biết tên tôi.
Thế mà bây giờ, cô gái này lại đem lòng yêu tôi. Vậy thì, giả sử đó có là vạch xuất phát, thì trong một ngày không xa, “cái ngày ấy” nhất định sẽ đến thôi.
Vì mới đầu cũng chỉ là mới đầu thôi, nên tôi chẳng có quyền để rủ rê cô ấy, nên thành ra như thế này thì đúng là có chút nào đó cay đắng thât…
Nhưng.
—Cứ để ngày mai đi, bây giờ tôi cảm thấy như mình đang yêu lần đầu tiên trong đời.
Mấy tên bạn trai cũ không đánh cắp được trái tim của Luna. Nghĩ vậy, niềm vui dần trào dâng trong lòng tôi.
“...Thế à.”
Mặc dù tâm tư có phức tạp, nhưng tôi thực lòng hạnh phúc vì những ngôn từ của cô ấy.
Tôi ngắm nhìn Luna mỉm cười, cô cũng lén lút mỉm cười lại với tôi.
Trước sự đáng yêu của nụ cười đó, làm tôi không khỏi cảm thấy hạnh phúc xen lẫn hồi hộp.
“...Luna đọc mấy thứ như shojo manga à.”
Vì câu cô ấy vừa nói nên tôi mới gợi ra chủ đề mà mình chẳng bao giờ nghĩ đến. Không rõ vì sao, nhưng tôi lại không có ấn tượng rằng Luna là người ưa đọc sách.
“A—ừ. Mẹ tớ có kha khá shojo manga, hồi còn sống với bà ấy tớ cũng có đọc qua. Nhưng vì đó là manga thời mẹ tớ còn trẻ nên giờ thành đồ cổ mất rồi.”
Luna vui vẻ kể lại.
“Trong đó, ở trong cuốn manga mà tớ thích nhất ấy, nữ chính và bạn trai cô ấy vừa ăn sô-cô-la viên vừa hôn nhau đấy.”
“Hê, Hê—...”
Tôi giật mình vì vừa mới nghĩ về chuyện hôn nhau lúc trước.
“Tiếp theo, cô ấy cười nói “Vị như sô-cô-la viên đó”. Lúc đó tớ mới học tiểu học nên bồn chồn lắm, đúng là người lớn quá mà ~”
“...Nghe, nghe nói ở đây cấm ăn uống thì phải.”
Tự nhiên tôi thấy cuộc hội thoại này không còn cảm giác gượng gạo nữa.
“Ừ. Với cả mình cũng có mang theo sô-cô-la đâu.”
Dứt lời, Luna thẹn thùng ngước nhìn tôi.
“Nhưng mà…có được không?”
…!
Cái gì có được không? - Điều này dĩ nhiên không cần hỏi tôi cũng biết.
“...Ư, ừ. Được.”
Không lý nào mà tôi lại từ chối được.
Đã muốn hôn đến như vậy mà đến thời điểm quan trọng thì lại căng thẳng. Nghĩ nhiều đến thế rồi kia mà…- tôi thấy mình thật thảm hại, thế là Luna nhanh nhẹn xích lại gần tôi.
“...!?”
Trong căn phòng kín, cô đột ngột tiếp cận tôi, tiếng trống ngực tôi vang vọng khắp cabin đang nghiêng về một phía. Mắt tôi đảo lia lịa trước sau vì lo lắng không biết có ánh mắt của ai nhìn vào không.
Bên cạnh tôi, người đang hành động đáng ngờ, là Luna hướng mặt về đây. Mang theo hương thơm nhẹ nhàng từ những sợi tóc đang chạm vào vai tôi.
Kể cả khi nhìn gần, Luna vẫn thật đáng yêu. Cả làn da lẫn bờ môi đều mịn màng, một cô gái xinh đẹp tựa viên ngọc.
Đôi đồng tử mê hoặc đó cứ nhìn tôi chăm chú, thế rồi đóng lại như có ý gì đó…
Tôi nhẹ nhàng đưa khuôn mặt mình lại gần…đặt bờ môi của mình lên bờ môi ấy.
Hơi ấm nhẹ nhàng của Luna.
Tôi muốn giữ như thế này mãi… Tôi muốn cảm nhận Luna sâu đắm hơn nữa. Bị lấn át bởi thứ cảm xúc nhất thời đó, trái tim tôi đau âm ỉ.
“...”
Không được, không được.
Mình đã quyết định là sẽ chờ đợi cô ấy rồi mà.
Tôi đưa khuôn mặt của mình ra trong luyến tiếc, còn Luna nhìn tôi với đôi mắt tinh nghịch của một đứa trẻ.
“...Vị gì thế?”
“Ơ!?”
Tôi bối rối vì câu hỏi bất ngờ.
“...Cảm, cảm giác như có hương của đào ấy?”
“Bingo~!”
Luna nhoẻn miệng cười thích chí.
“Tớ mua son môi mới đấy. Hương trà đào đúng là tuyệt nhất mà! Lên màu cũng đúng chuẩn của MLBB luôn ~”
“M, ML…?”
“Tức là tự nhiên ấy! Nó còn chẳng dính vào môi Ryuuto luôn, xịn quá!”
Nhìn vào môi tôi, Luna tỏ ý mãn nguyện.
Và rồi, cô gục đầu dựa vào bờ vai tôi.
“...Ừm. Đúng là, tớ thích Ryuuto thật đấy.”
Cứ như đang xác nhận lại cảm xúc của mình, Luna chậm rãi thì thầm.
“Tớ cảm thấy, mình còn có thể thích cậu hơn nữa…”
Luna nở một nụ cười hiền hòa, lúc đó, cô như nghĩ ra một điều gì nên ngẩng đầu lên.
“Này này, Ryuuto.”
“Hả, Ừ?”
“Cậu xoa đầu tớ được không…?”
Nhìn ánh mắt hào hứng của cô, trái tim tôi lại một lần nữa rung động.
“Tại, tại sao…?”
“Tại vì tớ nhớ ra. Vừa nãy, trong trận sabage, tớ đã muốn được Ryuuto xoa đầu rồi nói “Cậu đã cố gắng rồi” mà.”
“...Aa…”
Tôi nhớ lại đoạn hội thoại với Luna lúc trở về khu an toàn.
—...Sao thế?
—Không, không có gì đâu.
Là vì việc lúc đó à.
“Do có mọi người ở đó mà, quả nhiên là tớ phải thận trọng…”
Được chứ? - nghe cô ấy thì thầm, tôi gật đầu.
“Thích quá!”
Luna cười thích thú.
“Nào, cậu vuốt ve đi ~”
Cô nàng nghiêng đầu ra, tôi gượng gạo vuốt ve hai, ba lần.
“...Thế, thế này à?”
“Cảm ơn, Ryuuto.”
Luna ngẩng đầu lên, nở nụ cười tươi rói tựa mặt trời.
“Thích cậu lắm ~!”
Chẳng biết từ bao giờ, cabin của chúng tôi đã đến gần cửa xuống.
◇
Sau khi xuống khỏi đu quay, chúng tôi lại đi đến Venusfort chiều theo mong muốn của Luna. Trên đường, chúng tôi dừng chân tại tòa nhà dùng làm đường thông qua.
“Tuyệt quá—! Nhiều xe hơi ghê.”
Những chiếc xe hơi sáng loáng xếp thẳng tắp tại khu vực rộng lớn tựa khu sự kiện liên tầng vậy. Chúng tôi đang đứng ở tầng hai, nhưng tầng một lại có nhiều xe hơi được trưng bày hơn. Song vì đầu óc vẫn tràn ngập hành động hôn trên đu quay mà đáng ra đã phải qua rồi nên tôi không để ý đến.
“A—, MEGA WEB à? Showroom xe hơi đúng không? Kiểu như vậy ấy.”
“Hê…”
Bị Luna hỏi, tôi rón rén gật đầu.
“Aa…ừ, đại khái thế. Hồi còn nhỏ, tớ sưu tầm nhiều xe đồ chơi lắm.”
“Thế á.”
Khuôn mặt Luna bừng sáng, cô chớp chớp mắt.
“Thế thì, khi nào Ryuuto có bằng lái, cậu cho tớ ngồi ghế phụ lái được không?”
“Cái đó, ừ, tất nhiên rồi.”
Nhưng tớ nghĩ sẽ phải đợi đến khi nào thi xong đã… - tôi định chêm vào, nhưng Luna lại phấn khởi như thể là sẽ được tôi chở ngay tuần sau luôn.
“Chà~, thích quá! Bọn mình cùng đi trượt tuyết hay cắm trại gì đó nhé!”
Tôi bất giác nở nụ cười vì vẻ ngây thơ đó.
“Cơ mà nhà tớ không có xe hơi nên sẽ là xe thuê đấy.”
“Hoàn toàn ổn mà! Ryuuto thích xe như thế nào?”
“Ừm, quả nhiên phải là xe thể thao. Cái như thế kia.”
Tôi chỉ vào chiếc xe Supra màu đỏ chói được trưng bày ở đằng kia. Những chiếc xe được để ở đây nhìn cái nào cũng đều thấy là của Toyota, chắc hẳn đây là cơ sở của hãng đó rồi. Nhắc mới nhớ, hình như tôi từng xem tin tức về mấy cái này, là moto show thì phải.
“A—, ngầu ghê! Thế thì mình thuê cái đó đi.”
“Ừm, nhưng mà, nếu như đi trượt tuyết hay đi cắm trại thì tớ lại muốn xe mini van.”
“Tại sao? Xe thể thao không được à?”
“Tại vì nó không chất được nhiều đồ…có khi còn khó ngồi nữa.”
“Có gì khác nhau sao?”
Hình như Luna không biết nhiều về xe cộ, nên từ đầu chí cuối vẻ mặt ngơ ngác vẫn không đổi. Thành thử ra tôi tận dụng luôn cơ hội này để giải thích cho cô.
“Xe thể thao thì thiên về phong cách cùng tốc độ chạy, nhưng mà nếu xét về mức độ sử dụng của xe hơi thì vì đặc tính của đường nội thành, thì những chiếc xe chú trọng về độ thoải mái hay không gian xe thì lại thích hợp hơn đấy. Tiêu biểu là loại mini van. Song nếu mở rộng bên trong xe như mini van thì thành ra lại khó chạy nhanh được. Để người sử dụng được thoải mái thì trong xe phải thiết kế sao cho gần giống hình hộp, dạng như một căn phòng vậy, nhưng nếu thế thì phần trước rộng sẽ gặp lực cản lớn hơn do gió thổi tới đúng không? Cho nên, để xe chạy nhanh thì phải vứt bỏ đi độ thoải mái trong xe. Đường viền thon gọn sẽ giúp xe sẽ dễ dàng tránh được gió cản, loại xe mà người ta thiết kế chú trọng theo ý tưởng này sẽ là những chiếc chạy nhanh nhất. Kể cả vậy thì chiều cao của xe sẽ thấp xuống, lên xuống xe sẽ khó khăn, ghế sau của xe cũng không có, vì thế mà khả năng sử dụng của xe bị giảm sút. Nghe nói gần đây vì tình hình kinh tế xấu nên mọi người không thể nào mua rồi bán liên tục được, không thể nào mà sở hữu được nhiều xe nữa, chính vì thế mà xe dạng hình hộp được mọi người ưa chuộng vì tính thực dụng của nó, có thể dùng cho điều dưỡng hoặc là chăm sóc trẻ, nhưng mà tớ thì cảm thấy nói đến xe thì hiển nhiên tớ sẽ chọn xe thể thao.”
Tôi giật mình vì lúc đó tôi thấy Luna đang hiện lên khuôn mặt ngơ ngác.
“A…xi, xin lỗi cậu!”
Tôi lại quá trớn rồi. Biết rằng có hứng thú, mà sao không hãm lại mà cứ tràng giang đại hải thế này chứ.
Khả năng cao là lần này cô ấy sẽ thấy khó chịu mất!? Biểu cảm này là… - tôi đang hoảng hốt quay cuồng lên như vậy, nhưng Luna lại hơi mỉm cười rồi nghiêng đầu.
“Không, không sao đâu. …Ryuuto đỉnh quá…”
Nói xong, cô quay mặt đi, nhìn về phía trước, cúi đầu xuống.
“...Có khi, tớ đã từng là xe thể thao.”
Díu mắt nhìn về phía xa xăm, Luna thì thầm.
“Tớ đã từng muốn để cho đầu óc mình trống rỗng đi, rồi cứ chạy vượt đi càng nhanh càng tốt. Chạy vượt qua khỏi thời thơ ấu. Tớ muốn nhanh chóng vượt qua để trở thành người lớn.”
Dứt lời, Luna mỉm cười như đang tự chế giễu bản thân mình.
“Dù có bắt chước theo người lớn rồi chỉ tích lũy được kinh nghiệm thôi, nhưng tâm hồn thì lại vẫn cứ là trẻ con nhỉ.”
Lồng ngực tôi thắt lại, vì nghĩ rằng chắc chắn là cô đang nói về trải nghiệm tình yêu từ trước đến giờ.
“Ryuuto này, chỉ là về một thứ thôi mà cậu lại suy nghĩ cực kỳ nhiều điều nhỉ. Dạo mình uống trà sữa trân châu cậu cũng siêu thật đó.”
“Ơ, không…”
“Tớ thì lúc nào uống cũng chỉ nghĩ mỗi “trà sữa trân châu ngon quá” mà thôi.”
Nói đoạn, Luna mỉm cười nhẹ nhàng.
“Tớ kém trong việc suy nghĩ. Suy nghĩ thì cũng như phiền não mà? Tớ cảm thấy dần dần sẽ mất đi sự phấn chấn nếu cứ suy nghĩ một mình như vậy.”
“...Nếu vậy thì, tớ thấy là không cần thiết phải gắng gượng mà suy nghĩ làm gì đâu. Vì tớ lại là kiểu người mà bị nói là đừng có suy nghĩ thì lại suy nghĩ nhiều hơn. Mọi việc kể cả tốt lẫn xấu.”
“Nhưng mà này, ngay cả bản thân tớ cũng sắp phải suy nghĩ rồi hay sao? Suy nghĩ về tương lai ý.”
Luna chu môi lên.
“Dạo này, tớ cứ hay suy nghĩ nhiều về chuyện của tương lai xa. Như là, mình muốn có ba đứa con quá, chẳng hạn. Nhưng mà, nếu là sinh đôi giống như tớ thì có vẻ khó nuôi quá, chẳng hạn. Không phải suy nghĩ, mà nói đúng hơn là mộng tưởng ha?”
“Co…”
Con ư!?
Tôi đỏ mặt lên, tim cũng vì thế mà đập thình thịch.
Vì việc cần còn chưa làm tới nên tôi không hề biết, nhưng mà hành động sinh con thì ngày nào tôi cũng suy nghĩ, thế nên tôi bị dao động.
Aa, nhưng mà, cô ấy đã nói điều như thế này thì tức là…có lẽ, đúng thật là “cái ngày đó” có khì chẳng còn xa vời nữa. Lồng ngực tôi lại đập rộn ràng.
“Mình muốn thử nuôi đứa con trai giống như Ryuuto quá, chẳng hạn, nếu là con gái thì quả nhiên mình muốn con bé giống như mình, như thế chăng.”
“...Tức là, con gái mà giống tớ thì không dễ thương à?”
Thấy Luna đang vui vẻ kể chuyện, tôi chêm vào một câu như đùa cợt.
“Không phải thế. Tại vì tớ có tưởng tượng được hình dáng của Ryuuto khi thành con gái đâu.”
Luna vừa cười vừa trả lời, song nét tươi tỉnh ấy dần tan biến.
“Không phải thế…”
Tâm trí tôi hoảng loạn, hay là mình đã nói điều gì ảnh hưởng đến tinh thần cô ấy rồi, và rồi Luna cúi đầu lẩm bẩm.
“...Sắp sửa rồi, tớ…cũng phải suy nghĩ về tương lai của bản thân mình đó ha.”
Cô điềm đạm nói, đoạn ngẩng mặt lên.
“Tại vì, sau khi tốt nghiệp cấp ba, tớ sẽ không còn là trẻ con nữa.”
Ở phía cuối ánh nhìn xa xăm của Luna có bóng dáng những đứa trẻ con vui đùa trước mấy chiếc xe hơi.
—Có khi, tớ đã từng là xe thể thao.
—Tớ đã từng muốn để cho đầu óc mình trống rỗng đi, rồi cứ chạy vượt đi càng nhanh càng tốt. Chạy vượt qua khỏi thời trẻ thơ. Tớ muốn nhanh chóng vượt qua để trở thành người lớn.
Không ngờ Luna lại nghĩ về bản thân mình như thế.
Nếu điều đó là sự thật.
Kể cả thế, tôi vẫn…
“...Xe thể thao ấy, không phải chạy nhanh để đến đích đâu. Đó là loại xe mà tận hưởng niềm vui khi “chạy” đấy.”
“Ơ?”
Nghe câu nói của tôi, Luna tròn mắt.
“Luna mà tớ nhìn thấy từ xa lúc nào cũng được bạn bè vây quanh, trông như cậu đang toàn lực mà hát lên bản hùng ca của tuổi thanh xuân vậy. Tớ đã ghen tỵ lắm đấy.”
Giống như ánh mặt trời, có vươn tay cũng không thể nào với tới. Đối với tôi, cô ấy là một sinh vật quá đỗi rạng ngời.
Luna nhìn tôi kể lại câu chuyện chan chứa niềm ngưỡng mộ từ thời xưa, đôi môi cô ấy run lên.
“Ryuuto…”
“Tớ thích xe thể thao lắm. “Chiếc xe được sinh ra để tận hưởng niềm vui khi chạy”, chẳng phải vừa thuần túy lại vừa ngầu sao.”
“Ơ, đợi tớ một chút.”
Lúc đó Luna ra hiệu dừng lại.
“Chẳng hiểu sao đầu óc tớ loạn rồi. Khi nãy, tớ vừa được khen đúng không?”
Nghe cô hỏi thế, tôi gật đầu.
“Bởi vì, Luna là xe thể thao, đúng không nào?”
“Hử…? Thế là “Đừng có suy nghĩ mà hãy cảm nhận đi” đúng không?”
Nghe thấy một câu tóm gọn thô thiển, tôi bật cười.
“Nếu nói về con người thì chắc là như thế đấy.”
Suy nghĩ về chuyện tương lai rồi cư xử theo cách có tính toán, hay là lập kế hoạch một cách tỉ mỉ rồi mới hành động để không thất bại, chắc chắn không phải là cách sống của Luna.
Nếu có người đứng ngay trước mắt mình, cô sẽ chìa tay ra, nếu như có điều gì kỳ thú, cô sẽ tập hợp bạn bè lại rồi cùng nhau cười đùa. Chỉ đơn giản như vậy thôi, nhưng, người có thể vui vẻ làm những việc có vẻ khó khăn với người khác lại chính là Luna.
Chắc hẳn những trải nghiệm tình yêu trong quá khứ cũng chính là những điều mà cô đã tích lũy từ lối sống của mình.
Dẫu thế, tôi nghĩ là mình sẽ chấp nhận tất thảy những trải nghiệm ấy, và chấp nhận cả Luna nữa.
Bởi vì tôi thích cô ấy.
Bởi vì đó là một con người mang tên Shirakawa Luna.
Đó không gì khác, chính là suy nghĩ của tôi.
◇
Sau khi đi qua MEGA WEB, chúng tôi cứ thế mà đi vào Venusfort. Đây là cơ sở kinh doanh quy mô lớn, nằm ở gần đu quay. Bên trong, từ tầng 1 đến tầng 3 có những ki-ốt thời trang, tạp hoá, nhà hàng, cửa hiệu outlet, v.v… Thỉnh thoảng ở đây cũng tổ chức sự kiện otaku nên đối với tôi cũng có chút gì đó thân thuộc.
“A—, lâu rồi mới quay lại nhỉ—!”
Vừa vào cổng chính tầng hai, Luna đã ngước nhìn lên trần nhà thông tầng, cô giơ cả hai tay lên.
“Tớ thích chỗ này lắm. Tại vì Odaiba hơi xa nên dạo này tớ không sang mấy.”
Tầng hai của Venusfort có kiến trúc mang phong cách dãy phố châu Âu, gợi lên bầu không khí hệt công viên giải trí vậy.
“Ryuuto đã từng đến chưa?”
“Rồi. Hồi xưa, lúc tớ đi mua đồ với gia đình. Hình như là nhà tớ vào cửa hàng outlet.”
“Thế à.”
“...”
Tự nhiên tôi định hỏi lại một câu tương tự, nhưng lại cứng họng.
[Cậu nói là lâu lắm rồi mới đến, vậy thì lần trước đến là khi nào vậy?]
Liệu cô ấy sẽ đáp lại câu đó như thế nào đây?
—Tớ không phải lần đầu đâu. Cả cái việc mặc yukata như thế này rồi cùng đi bộ với đứa con trai…cả việc cùng nhau ngắm pháo hoa nữa, mặc dù không phải là lễ hội nơi này.
Tôi nhớ lại những gì Luna nói hồi lễ hội mùa hè.
Phải chăng là cả nơi này nữa ư? Phải chăng là lần trước…cô đã đến cùng với bạn trai trước đây của mình?
Nếu vậy còn đu quay thì sao? Có lẽ cô đã ngồi vào cùng với bạn trai mình, từng người một. Thế rồi cô cũng hôn giống như vậy…
Ý nghĩ như vậy chợt thoáng qua đầu, làm trong tôi dấy lên cảm giác khó chịu.
Tôi cho rằng mình đã chấp nhận quá khứ của Luna và đã nhẹ lòng hơn rồi, nhưng…mới nãy thôi, suy nghĩ đó lại quay trở về.
Có lẽ tôi cần thêm chút thời gian nữa để xác định dứt khoát.
Nhưng mà, chỉ một chút nữa thôi. Chỉ cần chút thời gian nữa thôi, dù cho trái tim tôi bị chuyện này làm cho hỗn loạn.
Đó là một bước tiến lớn khi tôi đã có thể suy nghĩ như vậy.
“...Ryuuto? Cậu sao thế?”
Tôi giật bắn.
“Không có gì đâu. Cậu có cửa hàng nào muốn ngắm không?”
“Không, tớ chỉ muốn âu yếm thôi! Chỉ đi bộ thôi là vui rồi mà!”
Luna ngước nhìn lên.
Trên trần nhà thông tầng là 1 bức tranh bầu trời được vẽ kín. Đám mây hình con cừu nổi lên, quả là một bầu trời xanh sảng khoái. Cùng với dãy phố kiểu châu Âu, tôi cảm thấy mình như đang đi bộ trên con phố của một vương quốc xa lạ.
“Ở đây giống như nước ngoài, tớ thích lắm. Này, Ryuuto đã từng ra nước ngoài chưa?”
“...A—hồi xưa, cả nhà tớ đã định đi Guam một lần.”
“Hể~ thích thế!”
“Nhà tớ đã tới tận sân bay rồi, nhưng mà hộ chiếu của bố lại hết hạn mất nên không đi được.”
“Ê—!? Thế thì hỏng rồi!?”
“Thành hỗn chiến luôn đấy. Cả bố và mẹ đã to tiếng ở sân bay, còn chị tớ thì bật khóc luôn.”
Xấu hổ vì nói về chuyện gia đình cho Luna nên tôi lỡ dùng cách nói hơi làm màu.
“A—đúng thật là…tội mọi người quá…”
“Kết cục là, nhà tớ đi đến bể bơi trong thành phố, thế là kỳ nghỉ hè kết thúc.”
Chẳng phải là cái kết thú vị lắm, nhưng Luna đã bật cười.
“Thế thì Ryuuto cũng chưa từng ra khỏi Nhật Bản à.”
Khuôn mặt của cô lúc nói câu đó trông rất vui.
“Ngày mai nếu mà tớ nói với bố là “con muốn du lịch nước ngoài” thì tớ sẽ bị bố nói là “để dành cho du lịch tân hôn” mất thôi. Bố tớ lại chỉ có cái thói là tốn tiền rồi phiền phức nên hay nói như thế đấy—”
Du lịch tân hôn, tôi giật nảy vì cái cụm từ đó thì Luna lại ghé khuôn mặt cô ấy về phía tôi.
“...Tớ muốn chúng ta đi cùng nhau, một ngày nào đó.”
Sắc giọng ấm áp của cô làm tai tôi thấy dễ chịu, cả trái tim cũng bồn chồn.
“...Ừ.”
Với nguyện cầu sâu thẳm trong lòng như vậy, tôi gật đầu.
“Nè, Ryuuto muốn đi đâu?”
“Ừm ~ …Dù sao tớ cũng chưa từng đi, chỗ nào cũng được. …Lu, Luna thì sao?”
“Tớ ấy, tớ thích đi châu Âu! Ý này, Pháp này? Roma cũng được đấy!”
“Roma là ở Ý đấy.”
“Thế á? Thế thì theo số đông, chọn Ý đi—!”
Vì lý do mà mình chẳng hiểu rõ, địa điểm cho tuần trăng mật đã được quyết định mất rồi.
Nói đến Ý thì.
“Hình như là Venusfort tái hiện lại dãy phố của Ý hay sao ấy nhỉ?”
“Ơ, thế á?”
“Tớ không biết…hình như là có mấy cái đồ như replica của “Miệng Sự Thật”, nên tớ nghĩ chắc vậy.” [note49562]
Hình như là hồi cả nhà đến đây lúc xưa, tôi đã nghe điều đó từ mẹ.
“MIỆNG SỰ THẬT?” [note49563]
“Nó xuất hiện ở trong một bộ phim cũ có tên là “Ngày nghỉ của Roma”, là bức điêu khắc tròn có hình khuôn mặt…”
“A ~ , gần đây tớ thấy ở trên quảng cáo rồi! Có cái đó sao?”
Mắt Luna bừng sáng.
“Tớ muốn ngắm quá! Miệng sự thật, bọn mình đi thôi nào!”
Cứ vậy, chúng tôi nhìn vào bản đồ hướng dẫn nội cơ sở rồi hướng đến chỗ replica của “Miệng sự thật”.
Nó nằm ở ngay gần cổng chính. Vì chẳng để ý nên tôi có lỡ đi qua. Nó giống y như đồ thật như thế này (nhưng mà tôi đã thấy đồ thật đâu), hơi đáng tiếc thật.
“Chà—, y chang quảng cáo luôn!”
“Nếu tớ không nhầm thì, nếu như kẻ nói dối mà cho tay vào cái miệng này thì bàn tay đó sẽ bị nghiền nát đấy.”
Tôi giải thích với Luna trong khi cô ấy đang đùa nghịch, thế là cô mỉm cười.
“Thế thì Ryuuto yên tâm đấy ha.”
“Ể?”
“Bởi vì Ryuuto là “the last man” mà.”
Điều mà Luna đang nói đến chắc là một câu trong ngữ pháp tiếng anh mà trước đây chúng tôi từng học cùng nhau.
He is the last man to tell a lie. (Anh ta là người cuối cùng nói dối)
Tôi cảm thấy vui vì cô ấy nghĩ cho tôi như thế, đồng thời có chút nhột.
“Kiểu, kiểu giống như tựa đề của tranh tây Âu nhỉ. “The last man”.”
“Ahaha, tớ được Nicole nói câu y hệt—”
Nói đoạn, tôi nghĩ, đã cất công rồi nên thử nhét tay vào cho bõ.
“[Đây là câu chuyện của một người con trai, người đã thề nguyện tình yêu vĩnh viễn cùng với Shirakawa Luna qua MIỆNG SỰ THẬT…]”
Luna lên tiếng đúng lúc tôi chuẩn bị đưa tay vào, thế là tôi bất giác phụt cả nước bọt.
“Cái gì thế?”
“Ề hề hề, khởi đầu đẹp đúng không?”
“Của “the last man” hả?”
“Đúng đúng. Vai chính là Dicaprio thì hay quá—! Đợt trước đây tớ xem phim “Titanic” trên TV, tớ khóc sướt mướt luôn!”
“Cơ mà, quả nhiên Dicaprio của thời bây giờ thì không thể nào mà đóng vai học sinh cấp ba được.”
“Thật sao—? Tớ thì không xem phim nhiều lắm nên phải tra google mấy diễn viên Hollywood trẻ thôi—!”
“Không cần phải cất công đâu.”
Dù cho có nói toàn những điều trời ơi đất hỡi, thì khoảng thời gian mà tôi ở bên cạnh Luna vẫn thật sự rất thú vị.
Ước gì có thể ở mãi bên nhau như thế này.
Cứ mỗi lần gặp cô ấy, tôi lại không thể nào mà không ước nguyện điều đó.
Sau khi rời khỏi Miệng Sự Thật, tôi và Luna giết thời gian bên trong khu, chụp ảnh ở đài phun nước, cùng chia nhau món gọi là bánh cầu vồng ở quán cà phê ngoài trời ở quảng trường, sau đó, chúng tôi chuẩn bị trở về cổng chính.
“A—, vui quá! Bọn mình học trước được về chuyến du lịch Ý rồi nhỉ.”
Luna nắm tay đi cạnh tôi mà mãn nguyện thấy rõ.
“...Nhờ công ba Ryuuto lơ đễnh mà bọn mình lại được làm cùng nhau tiếp nhỉ. Làm “việc đầu tiên” ấy.”
Nói về chuyến du lịch nước ngoài à.
“À, ừ…”
Thực sự đó sẽ là chuyến du lịch tân hôn ư. Không biết sẽ bao lâu nữa nhỉ?
Bây giờ tôi vẫn còn chưa tưởng tượng nổi, nhưng mà suy nghĩ thì thấy hơi ngượng ngùng, và tôi cảm thấy hạnh phúc nữa.
“Cảm ơn cậu vì rủ tớ đến cả sabage nhé. Tớ vui lắm! Còn được nhìn thấy vẻ ngầu của Ryuuto nữa mà.”
“Luna cũng ngầu lắm. Lúc mà cậu bắn nhau với Yamana ấy.”
“Hì hì. Đâu ngờ Nicole lại mạnh thế—!”
“Sau khi đổi sang súng trường thì cậu ấy vô địch luôn nhỉ.”
“Có khi lần sau tớ cũng chọn súng trường đây!”
Cô ấy thích thú đến thế cơ à - Nghĩ vậy, làm người rủ rê là tôi cũng vui lây.
Luna gật đầu, trông tràn đầy sức sống.
“Ừ! Cả mọi người nữa, không biết mọi người có chơi với bọn mình nữa không—?”
“Tớ nghĩ Icchii và Nisshii sẽ chơi đấy.”
“Akari cũng nghiện rồi, thế thì bọn mình sẽ tập trung lại các thành viên của ngày hôm nay nhé! Lần tới mình sẽ lại tập hợp thêm nhiều thành viên nữa, nếu ép được Nicole trong trận đấu đội thì hay quá ~...”
Lúc đó, tự nhiên Luna im bặt. Nhìn khuôn mặt đó, biểu cảm của cô giống như đang cực kỳ xúc động.
“...Sao thế?”
Tôi giật mình dòm vào gương mặt cô, thế rồi Luna lắc đầu.
“Không. Không hiểu sao tớ hạnh phúc quá.”
Đôi mắt của cô đỏ lên, giọng dần trở nên run rẩy.
“Hẹn hò với Ryuuto được hai tháng…sắp ba tháng rồi, thế mà tớ lại có thể trò chuyện rất nhiều về những điều từ giờ trở đi, có thể trải nghiệm cùng nhau “ những việc đầu tiên”, có thể lập nhiều kế hoạch…không hiểu nữa. Tớ vui, đến khóc đi được.”
Miệng nói, mà khóe mắt cô cứ vậy mà rơi lệ.
“Luna…”
Không ngờ chỉ vì chuyện như này mà cô lại rơi nước mắt.
Nhưng, nếu như nghĩ về chuyện tình yêu từ trước đến giờ của cô. Tôi không thể nào không thấy “phóng đại quá” được.
“...Ngày kỷ niệm 3 tháng, làm gì đây nhỉ? Ngày thường ha. Cậu có gì muốn làm không?”
Nghe tôi cởi mở cất tiếng hỏi, Luna phản ứng chậm chạp “Ừm ~...”.
Từ trước đến giờ cô luôn rất quan tâm đến ngày kỷ niệm, thế mà giờ…Không lẽ nào, cô ấy giận dỗi vì bản thân mình đang kỳ vọng sự bất ngờ mà tôi lại buột miệng trước? - Tôi sốt ruột.
“Thôi, không cần ngày kỷ niệm nữa.”
Cô thờ ơ cất lời.
“Hả…”
Vẻ mặt của Luna không hề giận dỗi. Không những thế mà còn tươi rói.
“Chỉ cần Ryuuto ở bên cạnh tớ, như thế là đủ rồi.”
Luna cười khẽ, cô nhẹ nhàng áp khuôn mặt mình lên vai tôi.
“Bởi vì tớ nhận ra, những ngày tháng ở bên cạnh Ryuuto, đối với tớ rất quan trọng, chúng chính là những ngày kỷ niệm đặc biệt rồi mà.”
“Luna…”
Lòng ngực tôi nóng ran, Luna ngước nhìn tôi, rồi nhoẻn cười.
“Cho nên, tớ đã tốt nghiệp khỏi ngày kỷ niệm rồi!”
Giọng nói trong trẻo của cô ngân vang khắp nơi trần nhà thông tầng.
Gương mặt tươi cười rộn ràng của cô như chói sáng.
Aa, tớ thích cậu - tôi nghĩ.
Tớ thích cậu.
Tớ thích Shirakawa Luna nhiều lắm. Thích lắm, thích không chịu được.
Mình nhất định sẽ không làm tổn thương cô gái tuyệt đẹp nhất thế gian này. Từ sâu thẳm trong trái tim, mình muốn làm cho cô ấy hạnh phúc.
Để cho nụ cười này, sẽ không bao giờ phai tàn.
“...À, nhưng mà.”
Khi đó, Luna cất tiếng như nhận ra điều gì đó.
“Kỷ niệm nửa năm thì bọn mình tổ chức nhé! Cả tròn một năm nữa!”
“Thế còn đâu tốt nghiệp nữa?”
Tôi vừa nói vào vừa cười, Luna thè lưỡi “ì hì hì” như trẻ con.
Bầu trời nhân tạo chiếu sáng khu bên trong, chẳng rõ từ bao giờ đã nhuốm màu đỏ thẫm. Thế giới thực hẳn còn chưa đến chiều tà, thế nhưng, với Venusfort thì dường như màn đêm đã hạ xuống nhanh hơn một bước.
Cả chương chuyện chính kể về hai người nắm tay nhau vừa đi, tôi cũng cảm thấy từ đầu chí cuối, có vẻ như nó cũng toát ra một bầu không khí hiu quạnh hơn.
“Cậu biết không? Nghe nói là Venusfort sắp biến mất rồi.”
Nghe thấy lời nói của Luna, tôi giật mình nhìn sang bên cạnh.
“Ê, thật á?”
Dường như không phải là nói đùa, Luna gật đầu với sắc mặt nghiêm túc.
“Ừ. Cả đu quay, cả MEGA WEB. Tất thảy nơi này.”
“Tại sao?”
“Hừm ~, để quy hoạch lại? Chắc thế. Tớ không nhớ rõ lắm, nhưng mà lúc nghe được, tớ hơi sốc.”
“Đúng thật…”
Trông như vẫn đang còn có thể sử dụng mà. Không hiểu sao thấy lãng phí quá…
“Cái nơi tuyệt đẹp, mộng mơ và tuyệt vời như thế này, tớ đã luôn nghĩ rằng nó đương nhiên sẽ còn tồn tại 10 năm nữa, 20 năm nữa. Nhưng mà không phải đâu ha.”
Luna thì thầm với sắc giọng đâu đó như thương cảm.
“Kể cả bọn mình đang ở đây, 100 năm nữa, chắc chắn mọi người sẽ biến mất mà. Cả cặp đôi đó, cả gia đình đó hẳn cũng vậy.”
Tôi thấy một ảo giác, những người đứng ở phía trước ánh nhìn của Luna, vì lí do nào đó, trông họ như cấu nên từ những đường kẻ mong manh, rồi dần mờ nhạt đi.
“Mọi người sẽ biến mất. Một ngày nào đó, chắc chắn thế, tất cả sẽ biến mất.”
Đó chắc chắn không phải là kiểu nói vô tâm, ngược lại, Luna lại đang thì thầm tỏ ý quyến luyến.
“Mặc dù vậy, có tồn tại hay không ý nghĩa của việc tớ sống mà cứ phiền não, mang những suy nghĩ đau khổ?”
“...”
Bất ngờ vì cô đột ngột đưa mắt nhìn, trong một chốc, tôi không nói nên lời.
Cô gái tên Shirakawa Luna, nếu như là một người hướng nội thì có tỏa sáng đi nữa, có lẽ tôi cũng không bị cô ấy quyến rũ.
Cô ấy hoàn toàn khác với tôi. Nhưng, mỗi lần nói đến Luna, là một lần tôi bị cô làm cho rung động.
Ở với cô ấy khiến tôi cảm thấy một thứ cảm xúc mà tôi chưa từng có từ trước đến nay.
Thấy tôi chẳng nói chẳng rằng, Luna rời mắt khỏi tôi, hướng đôi mắt về phía trước mà mỉm cười.
“Cho nên, quả nhiên là tớ cứ làm xe thể thao là được rồi.”
Ở đôi mắt đó có một thứ ánh sáng sắc lạnh vụt sáng. Ngỡ như là thứ ánh sáng lấp lánh của sinh mệnh mà cô gái mang tên Luna phát ra.
“Sống vì hiện tại. Tớ sẽ sống để sống. Giống như mình đã làm điều này từ trước đến nay.”
Giọng cô nhẹ nhàng tựa ca hát, rồi cô nhìn tôi.
“Dù bản thân tớ là vậy, Ryuuto vẫn yêu tớ chứ?”
Sao có thể tồn tại cô gái đẹp cỡ này cơ chứ? Không chỉ mỗi gương mặti.
Tất cả đều đẹp, đều đáng yêu.
“Tất, tất nhiên rồi!”
Bị áp đảo, tôi dốc hết sức mình gật đầu.
Tôi sẽ dốc hết sức mình theo đuổi, để không bị Luna bỏ lại.
“Cả đời này… tớ sẽ chỉ yêu mình Luna mà thôi.”
Lời nói ấy thật ngượng ngùng, nhưng đó lại từ chính trái tim tôi.
Bằng bàn tay mà tôi đã thề với Miệng Sự Thật, tôi vụng về nắm chặt lấy bàn tay của Luna.