Ở một thị trấn nhỏ, có một cô gái nhỏ, chỉ mới mười tuổi cô đã bộc phát được khả năng ma pháp hơn người.
Chỉ mới lên mười hai, cô đã đạt được sức mạnh của ba loại nguyên tố lửa,nước và gió.
Đến lên năm mười ba, cô bắt đầu phá vỡ sức mạnh của mình, giúp cô đạt được khả năng thuần thục các loại ma thuật khác ngoài ba nguyên tố. Nhưng, ở một thị trấn nghèo nàn, những người mà học được một ma thuật thôi đã được coi là tài năng rồi.
Ấy thế, một cô bé chỉ mới đạt tới cái tuổi mười ba, mà có thể sử dụng được ma thuật lửa,nước, gió cùng một lúc, người ta sẽ gọi cô là gì? Thần Thánh? Không.
"Chắc chắn con nhóc đó là Phù Thuỷ !!!"
Dân làng nơi đây bắt đầu gắn cái tên cô với hai từ 'Phù Thuỷ' hoặc 'Con của Phù Thuỷ' và bắt đầu có những ý định xấu với cô.
Cô bé là một cô gái không cha không mẹ, cô được trưởng làng nhặt nuôi khi thấy cô trôi nổi xuôi theo dòng suối.
Như vậy, cô không phải là người trong làng, càng dễ dàng thuận lợi cho những kẻ coi cô là Phù Thuỷ.
"Nó vốn là con của Phù Thuỷ, ông đem nó về đây chỉ gây ra thảm hoạ thôi !"
Họ bắt đầu xua đuổi cô mà quên đi công sức của cô, những lúc mùa đông lạnh lẽo, cô đã tạo nên nguồn lửa cho họ, cùng lúc đó, dòng suối của họ bị đóng băng, chính cô đã tạo ra nước cho họ, những mùa hè nóng nực, chính cô đã dùng sức mạnh mình sưởi ấm cho họ.
Ấy vậy, đây là thứ họ trả ơn cho cô sau bao năm qua.
Họ bắt đầu ném đá vào cô, cả trưởng làng cũng không thể nói gì thêm nữa ngoài buộc cô rời đi.
Nhưng ở một nơi xa xôi chỉ thấy bóng một dân làng, cô phải biết đi đâu chứ.
Cô đã cầu xin họ cho cô ở lại, cô hứa làm bất cứ thứ gì cho họ, nhưng
"Tránh xa ra khỏi cái làng này đi đứa con của Phù Thuỷ! Mày chỉ gieo thảm hoạ cho làng của bọn tao thôi!"
Họ bắt đầu đánh đập, ném đá vào cô, mặc dù cô đã xin họ, dù cho tay chân trày, máu chảy, cô vẫn xin họ cho mình ở lại.
Một cô bé mười ba tuổi, dù cô mang cho mình những ma thuật đó, nhưng thế giới mênh mông kia đáng sợ lắm, cô cũng rất sợ bóng tối, cô nghe trưởng làng kể về những bóng đêm chuyên bắt những đứa trẻ không ngoan, cô sợ lắm.
Họ vẫn đánh đập cô không thương tiếc, cô không muốn chống trả, cô không muốn làm bị thương họ, dù sao cô cũng đã gắn liền với họ nhiều năm, cô coi họ như người thân mình, nhưng họ thì chỉ xem cô như phù thuỷ và bắt đầu lăng ma xua đuổi cô. Điều đó khiến cô tức giận, cô đưa cả hai tay mình về họ, quyết định bộc phát ma thuật trong khi họ vẫn ném và đánh cô.
"Fire B.."
Nhưng, một chàng trai đã xuất hiện từ đâu bay ra chắn lấy những gạch đá được ném vào cô.
Một chàng trai với mái tóc đen, khoác cho mình một bộ đồ đen và cái áo choàng đen, chàng như hoàng tử của bóng đêm vậy, có lẽ đúng như những câu chuyện bóng đêm cô thường đọc, nếu cô không ngoan,bóng đêm sẽ đến bắt lấy cô và trong khoảng khắc ban nãy, cô có lẽ đã là một cô gái không ngoan khi có ý định tấn công dân làng.
"a-anh l-là-sứ..giả..bóng--..đêm..ạ? anh.. đến.. đ-ể.. bắt..em ư..?"
Chàng trai quay người về phía cô, đôi mắt màu đen của chàng nhìn cô với một biểu cảm buồn bã, như đang tội nghiệp cho cô vậy.
Chàng lấy một cái khăn trắng đưa cho cô, khoác nhẹ áo khoác của mình lên cô.
"H-Hắn cứu con bé ư!? Chắc chắn hắn là sứ giả của phù thuỷ gửi đến để nhận con mình!"
"Không còn cách nào khác, tất cả mau tấn công hắn!"
Bọn họ nói thế thôi nhưng chẳng tên nào dám lại rằng cả hai mà chỉ đứng từ xa vừa lăng mạ vừa ném những viên đá, những cây gậy.
Chàng trai đó thì không để họ vào trong mắt mình, nhẹ đặt cô gái đang bị thương kia lên tay mình.
"Ma thuật được sinh ra là để giúp đỡ mọi người, đừng sử dụng nó với những mục đích độc ác. Nhất là một cô gái xinh đẹp như em, thì không nên sử dụng nó với những mục đích đó, nó sẽ làm bẩn sắc đẹp của em."
Những lời chàng trai đó nói khiến cô đỏ mặt, chưa từng có ai khen cô đẹp bao giờ cả, cũng chưa có ai bế cô lên theo kiểu công chúa này bao giờ cả, chưa một ai. Kể cả cha đỡ đầu cho cô, trưởng làng.
"Anh không thấy đau.. sao..?"
Chàng trai vẫn đỡ lấy những lần ném đá đó nên khiến cô lo lắng, nếu chàng trai đó có mệnh hệ gì, thì tất cả là do cô.
"Nhớ lời anh, một bé gái ngoan thì không nên dùng ma thuật để hại người khác. Em tên gì?"
"Em.. em là Satella, chỉ Satella thôi ạ.."
"Thế Satella-chan, em không có quyền lựa chọn, em sẽ đi với anh."
"Vâng.."
Cô không biết chàng trai đang bế chặt cô là người như thế nào, nhưng người cảm thấy buồn bã cho cô, chắc chắn không phải người xấu, chưa kể chàng trai còn đang đỡ những viên gạch đá trong khi giữ cô.
"Anh là Solo... à không, cứ gọi anh là Owari nhé, từ nay chúng ta sẽ bên nhau."
"Owari..-san?"
Cô bắt đầu đánh vần cái tên đó và cố gắng thuộc nó, bởi vì, nó sẽ giúp cô không quên được ngày hôm nay, cái ngày mà cuộc sống của cô từ cùng cực trở thành kẻ may mắn nhất.
Chàng trai đạp xuống đất cả cơ thể cậu và cô bay thẳng lên bầu trời và lơ lững trên đó.
"Anh.. biết bay sao..?"
Cô bỡ ngỡ, ngạc nhiên, đây là lần đầu cô không thấy một con người lơ lững trên bầu trời, đối diện với loài chim.
"Dân làng ở đó, có ai là tốt bụng với em không?"
Một câu hỏi né đi câu hỏi của cô. Cô bắt đầu nghĩ về nó, khi lần đầu cô được nhận nuôi và ý thức được điều đó, dân làng chẳng mấy ai là ưa cô vì mái tóc và đôi mắt của cô đều là màu tím, rất khác với họ. Khi cô có thể sử dụng được ma thuật, họ bắt đầu trầm trồ và nhờ sự giúp đỡ của cô.
Trong khi trưởng làng, người biết được điều đó đã ra giá cả cho mỗi lần cô tạo ra nước, lửa cho mỗi người. Ông đã bị mù quáng quên rằng ở một cái làng nghèo, thứ quan trọng là tình cảm, chứ không phải tiền. Đó cũng là một phần lý do khiến cô bị ghét.
Quy chung lại, cả làng này, tất cả đều là một lũ tham lam sống vì lợi ích mình. Nhưng lúc đó cô vẫn không hiểu sao trưởng làng lại cứu vớt cô. Cho đến một ngày cô vô tình tìm thấy một mảnh giấy trong cạnh bàn ông.
"Xin hãy nuôi đứa trẻ tội nghiệp này, đây là số tiền cảm tạ ! "
Đó là những gì mảnh giấy ghi, cuối cùng thì cô cũng biết vì sao. Chứ ở một dân làng nơi nghèo đói ,chẳng ai dám nuôi thêm một miệng ăn đâu. Cô lúc mà bị dân làng kêu là Phù Thuỷ, ông già trưởng làng đó tuy đã nói giúp cô, nhưng vô tình cô nghe thấy.
"Xin hãy để nó ở lại! Khi đến tuổi , chúng ta sẽ bán nó cho một nhà quý tộc có tiếng làm nô lệ!"
Xem ra, tình người là thứ gì đó không tồn tại trong ngôi làng này. Cô đã có câu trả lời của mình dành cho cậu.
"Họ..không phải là con người ạ."
"Thế à. Mà bỏ qua họ đi nhé, em đừng nhớ tới làm gì nữa, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa đâu."
Nghe lời cậu nói, cô thắc mắc.
"Tại sao ạ?"
"Vì họ không phải con người, chỉ thế thôi đừng nói nữa. Chúng ta còn chặng đường dài để đi, anh và em."
"Mặc dù em không hiểu lắm.. Nhưng cảm ơn anh.. đã cứu em.. Mong họ sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn."
"Em quả là một cô gái tốt nhỉ?"
Cô nở nụ cười vui vẻ khi nghe thấy cậu khen.
Cậu muốn cô luôn nhớ rằng, ma thuật không phải để làm hại con người. Nhưng nếu không phải là con người thì không sao đúng không? Đó là lý do ngôi làng phía sau cô đang bị bốc cháy dữ dội khiến không ai có thể thoát được.
-------------
Thời gian trôi qua, cô bé biết rằng mình không phải người may mắn duy nhất, mà có rất nhiều người cũng có cùng một may mắn với cô bé, đó là được cậu cứu. Cô bé đã sống chung với họ rất vui vẻ, nhưng trong lòng cô bé vẫn luôn hiển thị một cảm giác, cảm giác ghen tuông khi thấy cậu vui vẻ với các cô gái khác.
Cô bé dần tự nhận thức được bản thân mình trở nên tham lam khi muốn giữ cậu cho riêng mình, đó là vào khoảng thời gian khi cô bé đã trở thành một cô gái tuổi với cơ thể của người lớn.
Cô bé nhận thức được nếu bản thân mình vẫn giữ cho mình cái thói đó, chắc chắn sẽ có điềm không lành xảy ra vào tương lai, như khi đã có lúc cô bé đã ghen tuông đến mức muốn giết đi cả một cô bạn mình khi cô ta thân với cậu. Cũng như những đứa trẻ được quyền gần gũi với cậu quá mức, hay như cô gái với mái tóc vàng ngân luôn chiếm được trái tim cậu.
Cô đã dành nhiều thời gian để nói cho cậu tính cách đó của mình, và đó cũng là khoảng khắc cô tặng cho cô một con ấn mang tên 'Ghen Tuông(Đố Kỵ)'
Nó vừa thể hiện lên tính cách thời xưa của cô, cũng đồng thời phong ấn đi cái tính cách nó không để nó lớn mạnh. Nhưng nếu cô mà không kiểm soát được nó, nó sẽ nuốt chửng lấy cô và nhân cách đó một ngày một lớn hơn. Và một khi một nhân cách nào đó trong các phù thuỷ mà càng trở nên to lớn, chắc chắn chẳng phải điều tốt lành.
Đó cũng là khoảng khắc cô được gọi với cái tên Phù Thuỷ Ghen Tuông, người sở hữu ma thuật phong ấn mạnh mẽ bậc nhất trong bảy phù thuỷ.
Nhưng cái khoảng khắc khi mà cô cùng sáu người kia chứng kiến cảnh cậu chết đi, tính cách của họ bị bại hoại, Kiêu Ngạo ngày càng trở nên kiêu ngạo, cô bé đi phán xử từng người này đến người khác, dù họ chỉ sai một lỗi nhỏ, họ cũng đối diện với cái chết, hay như phàm ăn với sức mạnh bá đạo của mình, cô khiến rằng như nửa nhân loại lúc đó đón nhận cái cảnh đói khủng khiếp đến mức ăn đi cả người thân mình, cô được coi là phù thuỷ tàn ác nhất lịch sử, đến nổi mức tiền thưởng cho cái đầu của cô lên tới con số đủ để xây một vương quốc, nhưng đồng với số tiền đó, kẻ nào có thể lấy được cái đầu cô?
. Lúc đó có lẽ chỉ có Tham Lam,Lười Biếng, Dục Vọng là giữ được bình tĩnh, nhưng khi mất lấy cậu, họ sống như không sống vậy, một cuộc sống vô nghĩa đối với họ khi họ thiếu mất đi hiền nhân của mình, tuy họ không làm hại loài người, nhưng cũng không có nghĩa là giúp, họ đã trở nên vô cảm với loài người lúc đó. Và đã có một sự kiện khủng khiếp diễn ra vào khoảng khắc đó, đó chính là việc các phù thuỷ chia phe nhau ra mà đấu đá nhau, một bên cho rằng con người không cần tồn tại trên thế gian này, một bên cho rằng ngược lại, giữ gìn thứ mà cậu đã bảo vệ, dẫn đến một cuộc chiến v.
Lúc đó có lẽ chỉ có một mình Đố Kỵ, người giữ được bình tĩnh sau tất cả, đáng lý cô cũng đã phải nổi điên khi mất đi cậu vì sau tất cả cô là phù thuỷ đầu tiên cậu gặp gỡ.
Cô đã bước vào không gian bí mật của cậu, nơi chứa rất nhiều sức mạnh mà cậu còn giữ lại. Bên trong, có bảy quả cầu sáng xuất hiện trước mắt cô, mỗi quả cầu đại diện cho mỗi sự trong sáng của con người, Điềm Tĩnh, Kiên Nhẫn, Tôn Kính,Niềm Tin,Thuần Khiết và Nhân Từ, tất cả đều được cậu tạo ra và ban tặng cho từng con người cực kỳ thiếu những đức tính đó để giúp đỡ họ, tránh để họ đi theo những con đường tiêu cực.
Cô giữ sáu quả cầu sáng trong tay, dùng sức mạnh của mình, cô ném nó ra ngoài không gian, nhờ vào sức mạnh của cô và của cậu đã được có sẵn bên trong, nó sẽ tìm được chủ nhân của mình sớm thôi.
Cô giữ quả cầu sáng cuối cùng trên tay, cái tên của nó là [Nhân Từ], nó rất đặc biệt, đặc biệt ở chỗ là trên thế giới này, chẳng ai cần nó cả. Có kẻ đã rất độc ác mặc dù đã sinh ra với sự nhân từ, nhưng do sự nhân từ đó bị những kẻ khác chà đạp nên kẻ đó đã trở nên độc ác, khiến cho lòng tốt bên trong chết đi. Con người họ chà đạp lên lòng tốt của nhau, dù cho họ có lòng tốt, nhưng chiến tranh không phải là do họ quyết định, họ không có quyền trao 'nhân từ' cho kẻ địch trên chiến trường, mặc dù họ không muốn giết những kẻ đó, những kẻ đó ngược lại cũng vậy.
Đó là cách rút ra của cô, dù cho thân tâm họ có vị tha, nhưng số phận đôi lúc đã nuốt chửng nó.
Mặc dù đó là cách nghĩ ích kỷ của cô thôi, nhằm mục đích cứu những người bạn của mình. Nhưng cô chẳng thấy nó sai ở đâu cả.
"Kẻ đã mang trong mình một quyền năng, thì sẽ không thể có được quyền năng thứ hai, nếu họ cố gắng để đạt được quyền năng thứ hai, cả hai quyền năng sẽ nuốt chửng họ vì họ không xứng đáng."
Cô nhớ lại lời chàng trai đó nói khi ban tặng cho cô [Đố Kỵ], quyền năng cho phép cô có sức mạnh phong ấn mạnh nhất trong cả bảy.
Cô biết mình rất tham lam khi đòi hỏi quá nhiều sức mạnh, nhưng cô cũng sẽ nhận được cái 'giá' của việc tham lam đó thôi, nhưng chỉ cần những người đồng đội cuối cùng của cô có thể sống tốt, cô chẳng màn.
Nuốt chửng lấy quả cầu phát sáng vào trong mình. Cơ thể cô như muốn phát nổ, lý trí của cô xoáy đảo liên tục.
Cô cố gắng giữ mình, sử dụng sức mạnh cuối cùng của mình. Bấy giờ khi [Đố Kỵ] và [Nhân Từ] kết hợp, cô rằng như là kẻ mạnh nhất thế gian.
Đưa tay mình lên trên mặt trời chói sáng kia, cô sử dụng sức mình cuối cùng của mình trước khi bị mất kiểm soát.
"Control Whole World."
Một làn sóng phát ra từ cánh tay cô phủ khắp thế giới, thứ sức mạnh không ai có thể khống chế được, kể cả các phù thuỷ còn lại. Có lẽ lúc đó chỉ duy nhất một người không ảnh hưởng, đó là cô gái mái tóc vàng ngân đang khóc trên đỉnh đồi. Nhưng khi nhìn thấy làn sóng sáng đó, cô gái lập từ dịch chuyển đến chỗ người đang phát ra, nhưng xem ra đã không kịp.
Satella, Phù Thuỷ của Đố Kỵ và Nhân Từ, kẻ đã sử dụng sức mạnh của mình thao túng ký ức của toàn bộ sinh vật trên thế giới, khiến họ quên đi cô, khiến họ quên đi cậu, khiến các Phù Thuỷ quên đi những ký ức đau khổ đó, chấp vá những ký ức của họ bằng những ký ức mới. Những ký không có tên cô, sau đó tặng họ một giấc ngủ an lành.
"T-Tại sao.. Tại sao người phải làm như thế !?"
Cô gái tóc vàng ngân hét lên về phía một cô gái với mái tóc tím, người mà cả cơ thể lẫn lí trí đang biến dạng.
"Thật tốt khi con ở đây.. Ta yêu cầu con một việc được chứ..?"
"Không có nhiều thời gian đâu! Để con tìm cách lôi thứ đó ra!"
Cô bé nhanh chóng chạy đến chỗ cô, nhưng nhanh chóng bị vô số những ngọn gai đen tấn công, cản đường cô bé.
"Làm ơn hãy giết ta.."
Có lẽ trên thế giới này, người có thể giết Nhân Từ có lẽ chỉ là chủ nhân của chính nó, hoặc tồn tại nằm ngoài thế giới này, tồn tại mang chức vị Thần Thánh,không ai khác đó là cô bé, kẻ không bị ảnh hưởng bởi những sức mạnh tâm trí của quyền năng.
Nghe thấy lời cô nói, đôi tai cô bé lúc này như muốn bị đục thủng. Cô bé đã giết đi cha mình, đã giết đi mẹ mình, đã giết đi những người chị em mình để họ có thể luân hồi, bấy giờ, cô lại kêu cô bé đi giết đi người thầy mình, còn thứ gì trên đời này cô bé không thể giết nữa? Có lẽ, chỉ có mỗi cô bé là không thể giết mình.
"N-Nhưng.."
Cô bé rưng rưng những giọt nước mắt.
"Không nhưng nhị gì hết! Nhanh chóng giết ta, đây có lẽ là lần đầu tiên ta yêu cầu con, Alice !"
"Vâng.."
Thanh kiếm xuất hiện trên tay cô bé, cô chậm rãi đi về phía người thầy của mình. Mặc dù bị vô số những đòn tấn công từ hai quyền năng, nhưng cô bé vẫn không dừng lại.
Cô đặt thanh kiếm lên lòng ngực của người thầy mình.
"Con được sinh ra chỉ để tước đi sinh mạng người khác thôi sao.."
Thanh kiếm ghim thẳng vào lòng ngực Satella, nhưng cô bé đã không giết mà sử dụng sức mạnh của Thần Luân Hồi, cho phép linh hồn của Satella sống mãi bên sáu phù thuỷ kia, dù cho Nhân Từ có thể tác động cô bé, nhưng nó cũng không thể làm gì, vì cô bé vốn không thề có ý định tấn công Satella, thanh kiếm cũng chỉ là thuộc dạng 'kiếm hồn' của cô bé thôi. Đó cũng là khoảng khắc, Nhân Từ mãi sẽ không xuất hiện dưới thế gian nữa.
?Họ không chấp nhận luân hồi, vì một kiếp người đã đủ với họ, họ sẽ mãi sống dưới