"Đồ trời đánh thánh vật, Georgie! Em biết là không nên làm vậy với một người đàn ông, phải không?"
Georgina chớp mắt vì giọng điệu gay gắt của Drew trước khi nàng nghĩ đến ý nghĩa của câu hỏi. "Em làm gì chứ?" Nàng hỏi một cách ngớ ngẩn, nhận ra anh đang ôm chặt chiếc bình và suýt làm rớt nó khi nhìn thấy nàng. Nhưng lý do vì sao anh lại ngạc nhiên thì nàng không dám chắc, vì nàng đã chào anh trước khi bước vào phòng.
"Em định xuất hiện trước đám đông với bộ dạng như thế à?" Anh giải thích, mắt nhìn vào cổ aó khoét quá sâu của chiếc váy dạ hội.
Nàng lại chớp mắt. "Vì Chúa, Drew, em phải có bộ dạng như thế nào cho buổi tiệc đây? Có phải em nên mặc một bộ đồ làm việc cũ kỹ không? Hay là bộ đồ làm vườn, dính đầy bụi đất?"
"Em biết anh muốn nói gì." Anh gầm gừ. "Cái váy này quá là ..."
"Váy em đâu có sao đâu nào, bà Mullins, người thợ may của em, đã dám chắc với em là nó rất đẹp."
"Vậy thì bà Mullins không biết gì hết."
"Không biết gì?"
"Khiếu thẩm mỹ." Khi thấy nàng há hốc miệng kinh ngạc và đôi mắt màu sô cô la của nàng nhíu lại, Drew quyết định nhượng bộ. "Này, Georgie, cái váy thì không sao, nhưng nó không đủ kín đáo, em hiểu anh nói gì không?"
"Em hiểu ý anh rồi, Drew Anderson," Nàng bực bội. "Vậy là em phải ăn mặc cổ lỗ sĩ chỉ vì anh của em không thích cái cổ áo của em à? Em dám cá là anh chưa bao giờ càm ràm khi những cô gái khác mặc chiếc áo như thế này, phải không ?"
Vì anh thật là chưa bao giờ càm ràm về chuyện này, anh quyết định một cách thông minh nhất là im miệng không nói đến đề tài này nữa. Nhưng mà ... mẹ kiếp, nàng làm cho anh quá ngạc nhiên. Anh biết là nàng đã trổ mã và trở thành một cô gái xinh đẹp, nhưng như vầy cứ như là đem ra khoe khoang vậy .
Georgina thương hại vì thấy anh đỏ mặt lúng túng. Suy cho cùng, nàng không có nhiều cơ hội để ăn mặc như thế này mỗi khi Drew có mặt ở nhà, vì vậy cũng đã nhiều năm nay , anh không nhìn thấy nàng trong những dịp như vầy, trừ những bộ quần áo mặc thường ngày .. và gần đây nhất là mặc đồ của đàn ông. Nàng đã may chiếc váy này từ lễ Noel năm ngoái để dự tiệc hàng năm ở nhà Willards, nhưng lúc đó nàng lại bị cảm nặng cho nên không thể mặc nó. Nhưng kiểu dáng Georginacian vẫn còn đang rất thịnh hành, cũng như các nền vải mỏng, chiếc áo của nàng được may bằng vải mỏng dính với nền in hình hoa hồng trên nền vải lụa trắng. Và sợi dây chuyền đá ruby của mẹ nàng rất thích hợp với chiếc áo cổ sâu của nàng, điều mà Drew không thích mấy .
Nhưng sự phản đối của anh hơi kỳ cục. Đâu phải là nàng ăn mặc hở hang lắm đâu. Một sợi dây ruy băng dày một inch rưỡi đượcc may ngay bên phần ngực của nàng, rất kín đáo so với những chiếc áo khác mà nàng từng nhìn thấy trên mình những người đàn bà khác. Khe giữa ngực nàng hơi lộ ra chút đỉnh, nhưng nó đúng là phải vậy mà.
"Được rồi, Drew." Nàng cười. "Em hứa là sẽ không làm rơi món đồ nào. Và nếu lỡ có làm rơi thì em sẽ nhờ người khác nhặt lên hộ, được chưa ?"
Anh đấu dịu. "Hãy nhớ lời em nói đấy," Nhưng anh không thể không nói thêm, “Sẽ rất may mắn khi Warren không lấy một chiếc bao trùm lên đầu em đấy."
Nàng trợn mắt. Nàng chắc sẽ không có được một buổi tối vui vẻ rồi, các anh của nàng sẽ trợn mắt với bất cứ gã đàn ông nào lảng vảng bên cạnh nàng, hoặc là sẽ bao tròn lấy nàng để không một gã đàn ông nào đến được gần nàng.
"Anh đang làm gì thế?" nàng hỏi, ám chỉ chiếc bình để xoay câu chuyện sang hướng khác.
"Anh chỉ muốn xem kỹ cái món đồ mà chúng ta đã phải đánh cược bằng những chuyến làm ăn với Trung Quốc."
Georgina đã nghe nói về chuyện này vào buổi tối khi nàng vừa về đến nhà. Chiếc bình không chỉ là một món đồ cổ, mà còn là một vật vô giá được làm từ triều đại nhà Tần, gần chín trăm năm, và Warren đã thắng nó trong một cuộc cá cược. Vậy cũng chưa đủ, anh đã dùng chiếc tàu của mình để đánh cuộc! Nếu như nàng không biết chuyện Warren đã quá say lúc đó thì nàng sẽ không bao giờ tin đó là sự thật, vì anh xem tàu Nereus quan trọng như chính mạng sống của anh.
Nhưng Clinton đã khẳng định chuyện này. Lúc đó anh cũng có mặt nhưng không ngăn cản Warren, mặc dầu có muốn anh cũng không cản nổi. Không thể chối cãi được là anh còn muốn chiếc bình đó hơn cả việc dám liều để có thể bị thua mất một con tàu của Skylark. Dĩ nhiên một chiếc tàu không thể so sánh được với giá trị của chiếc bình.
Lúc đó, cả hai đều không biết rằng, vị vua Trung Quốc, người đánh cuộc chiếc bình của ông ta để lấy con tàu của Warren, đã không có ý định đưa chiếc bình ra nếu ông ta thua, như sau đó đã xảy ra. Đám thuộc hạ của ông ta đã tập kích cả hai trên đường quay trở lại tàu, và nếu như đám thủy thủ không đến giải vây kịp thời thì tối đó cả hai đã không còn sống sót. Cũng vì chuyện đó, bọn họ chỉ kịp cho tàu rời khỏi Quảng Đông để tránh bị bắn. Đó là lý do họ đã trở về nhà sớm hơn dự định.
Nàng nhìn Drew cẩn thận đặt chiếc bình xuống bàn của Clinton và nhận xét. "Em thật lấy làm ngạc nhiên là Clinton đã không chút bực bội, vì phải một thời gian lâu sau tàu của Skylark mới dám vào hải phận của Trung Quốc lại ."
"Ồ, anh cũng không hiểu. Cho dù là việc buôn bán với Quảng Đông đem đến rất nhiều lợi nhuận nhưng anh nghĩ có lẽ là anh ấy đã mệt mỏi vì cuộc hành trình quá dài. Anh biết Warren cũng đã mệt mỏi. Và bọn họ đã dừng lại ở một vài cảng khác ở Châu u trên đường trở về để kiếm mối làm ăn mới."
Chuyện này trước đây nàng chưa từng nghe nói đến. "Vậy là đã tha thứ cho nước Anh và đã cân nhắc đến chuyện làm ăn ở đó à?"
Anh nhìn nàng và tặc lưỡi. "Em đang nói chơi à? Bọn chúng đã làm chúng ta mất biết bao nhiêu tiền vì đã làm trở ngại tuyến đường của chúng ta một cách độc đoán trước chiến tranh à? Nếu không muốn nhắc cả đến chuyện các chiếc tàu khốn khiếp của bọn chúng đã chặn đường chúng ta và xem chúng ta như là những kẻ trốn chạy vậy. Chắc là phải đến ngày tận thế Clinton mới làm ăn lại với bọn chúng, cho dù là chúng ta có cần giao dịch với họ đi nữa, nhưng bây giờ thì chúng ta không cần."
Nàng nén lòng không nhăn mặt lại. Nếu như nàng đã từng hy vọng, một ngày nào đó, nàng sẽ quay lại Anh để gặp James một lần nữa, thì nàng nên dập tắt ngay đi. Nếu như chuyến đi đến Jamaica lần rồi của anh không phải là chuyến cuối cùng thì nàng đã có thể dễ dàng trở lại đó để gặp anh. Nhưng anh đã nói là anh chỉ đến đó để giải quyết tài sản của anh rồi quay về sống luôn ở Anh .
"Em đã không nghĩ như vậy," nàng thì thầm.
"Tại sao em lại nhăn mày vậy, Georgie ? Em đã tha thứ cho nước Anh sau khi bọn khốn khiếp đó đã cướp đi Malcolm và làm cho em đau khổ đến thế này à ?"
Nàng định cười. Anh quốc thì không rồi, nhưng có một người Anh nàng sẽ tha thứ cho mọi chuyện, chỉ cần là anh ta... gì thế nhỉ ? Yêu nàng thay vì chỉ muốn có thân thể nàng à? Chuyện này còn khó hơn lên trời .
Nhưng Drew đang đợi một câu trả lời, và nàng nói một câu đúng như anh mong đợi. "Dĩ nhiên là không," Nàng quát khẽ và xoay người rời khỏi phòng, vừa kịp lúc Warren bước vào. Mắt anh dán chặt vào ngực nàng, và thái độ của anh lập tức thay đổi như báo hiệu giông bão sắp xảy ra, và nàng cắt ngang, "Đừng nói gì cả, Warren, không thì em sẽ xé bỏ nó và trần truồng dự tiệc đấy, anh cứ thử đi !"
"Em không dám thử đâu," Drew cảnh cáo khi Warren sắp sửa đi theo nàng ra khỏi phòng.
"Em có thấy con bé đã quá nẩy nở không?" Giọng nói của Warren nửa bực bội, nửa kinh ngạc.
"Ai mà chả nhìn thấy." Drew mỉm cười nhăn nhở. "Em cũng đã nói vậy và đã bị con bé dập tắt ngay. Nó đã trưởng thành rồi, Warren, trong lúc chúng ta không để ý."
"Cho dù là vậy, nó nên thay một chiếc áo khác hơi ..."
"Nó không chịu đâu, và nếu như anh cứ cố chấp thì nó sẽ làm giống như đã nói đấy."
"Đừng đần độn như vậy, Drew. Nó sẽ không ..."
"Anh có chắc không đấy?" Drew cắt ngang một lần nữa. "Con bé Georgie đã thay đổi, và em không chỉ nói chuyện nó đã trở thành một cô gái quá xinh đẹp đâu nhé. Chuyện đó là từ từ thay đổi. Còn chuyện này thì lại quá đột ngột, giống như là một người khác vậy ."
"Chuyện gì ?"
"Sự ương ngạnh của nó. Tánh khí bực bội nó đang thể hiện. Và đừng hỏi em là nó đã học được những thứ này ở đâu nhé, nhưng nó đã trở nên rất tinh ranh, bướng bỉnh. Mẹ kiếp, em không thể chọc ghẹo nó được nữa rồi, nó quát lại ngay đấy."
"Chuyện này đâu có liên quan gì đến cái váy chết tiệt mà nó đang mặc chứ?"
"Này, bây giờ ai là người đần độn đây?" Drew độp lại, và mượn câu nói của Georgina để trả đũa. "Anh sẽ rất thích khi nhìn thấy cái váy đó trên mình bất kỳ người đàn bà nào khác, phải không? Kiểu cổ áo rộng như vậy, suy cho cùng, đang rất thịnh hành đấy," và anh nói thêm với cái cười toe toét ," Tạ ơn Chúa ."
Câu nói đó làm Warren nhìn trừng trừng và vẫn còn quắc mắt khi anh đứng đón khách một lát sau và dọa dẫm bất kỳ gã đàn ông nào dán mắt vào Georgina quá lâu. Dĩ nhiên, không một ai nghĩ là chiếc váy xinh đẹp của nàng quá hở hang. Công bằng mà nói, nó quá kín đáo so với những chiếc váy mà một số khách khứa đang mặc trong bữa tiệc.
Giống như trong bất cứ thành phố nào mà đa số người dân sống bằng nghề đi biển, cánh phụ nữ luôn xuất hiện nhiều hơn cánh đàn ông . Nhưng so với một bữa tiệc không có nhiều thời gian để chuẩn bị trước, mọi chuyện diễn ra khá tốt đẹp. Đa số mọi người tụ tập ở phòng khách nhưng vì có quá nhiều người đến dự, và càng về khuya càng đông hơn, đến nỗi bất cứ căn phòng nào ở lầu một cũng có một nhóm người tụ tập cả .
Georgina rất thích thú với bữa tiệc, dù là Warren không bao giờ ở cách xa nàng quá vài feet. Ít ra thì anh cũng đã không cằn nhằn nàng nữa. Boyd cũng vậy, sau khi nhìn thấy nàng, anh luôn xuất hiện ở cạnh nàng mỗi khi có một gã đàn ông nào léng phéng lại gần, cho dù là già hay trẻ, và ngay cả khi hắn đi chung với vợ cũng vậy. Drew cũng luôn ở gần và thích thú quan sát hai người họ đang đóng vai trò của những người anh lớn.
"Clinton nói với chúng tôi là cháu sắp đi New Heaven."
"Đúng vậy," Georgina trả lời người phụ nữ béo mập vừa mới gia nhập vào đám đông của nàng.
Bà Wiggins tuy là đã kết hôn với một người nông dân, nhưng bản thân bà ta đến từ một thành phố và đã không có chút khó khăn nào để hoà nhập với hoàn cảnh. Bà xoè chiếc quạt trên tay và bắt đầu phẩy phẩy. Có quá nhiều người khiến trong phòng trở nên ngột ngạt .
"Nhưng cháu mới từ Anh về mà," người phụ nữ lớn tuổi nói, giống như là Georgina đã quên chuyện đó vậy. "Nhưng mà này, cháu thấy ở đó ra sao?"
"Rất rùng rợn," nàng nói một cách thành thật. "Đông đúc. Đầy dẫy những tên trộm và những kẻ xin ăn." Nàng không màng nhắc đến cảnh trí xinh đẹp ở vùng ngoại ô, hay là những ngôi làng cổ xưa, đã làm cho nàng luôn liên tưởng đến Bridgeport.
"Anh thấy chưa, Amos?" Bà Wiggins nói với chồng bà. "Giống như là chúng ta đã tưởng tượng vậy. Một nơi đầy tội lỗi."
Georgina không nói gì quá đáng. Suy cho cùng, ở đó cũng phản ảnh được hai mặt của Luân Đôn - giàu sang và nghèo đói - có lẽ nàng chỉ nói đến thế là cùng. Những người giàu thì không trở thành kẻ trộm, nhưng nàng đã gặp một nhà quí tộc của họ và anh ta tồi bại không khác gì những tên trộm.
"Thật là may mắn là cháu đã không ở đó lâu." Bà Wiggins tiếp tục nói .
"Vâng," Georgina đồng tình. "Cháu đã giải quyết công việc một cách nhanh chóng."
Bà ta thể hiện ra mặt là rất muốn biết công việc gì, nhưng không có gan hỏi thẳng. Và Georgina không muốn tiết lộ chuyện nàng đã bị phản bội, phụ tình và bị bỏ rơi. Nàng đúng là một kẻ ngu ngốc, ngây thơ, thơ dại hâm mộ một người đàn ông quá lâu. Và nàng đã đi đến kết luận là nàng không yêu hắn để mà chờ đợi như vậy. Cảm giác mà nàng có với Malcolm không là gì cả so với những gì nàng nhận được cùng với James Malory .
Một lát sau, nàng đổ lỗi rằng tên anh đã ám ảnh ý nghĩ của nàng, làm sống lưng nàng lạnh toát như linh cảm có chuyện gì đó, khi nàng nhìn thấy bà Wiggins sửng sốt nhìn vào khung cửa sau lưng nàng. Dĩ nhiên đó là một ý nghĩ điên rồ, muốn lấy ước mơ làm sự thật. Nàng chỉ cần liếc nhìn một cái để mạch nhảy chậm lại. Nhưng nàng không thể. Nàng luôn hy vọng, dù là vô căn cứ, nhưng nàng muốn thưởng thức nó, bám vào nó, trước khi nó tan vỡ thành mây khói .
"Tôi tự hỏi anh ta là ai thế nhỉ?" Bà Wiggins cắt ngang mọi suy nghĩ của Georgina."Một trong những người của anh cháu à, Georgina?"
Có lẽ. Chắc chắn rồi. Bọn họ luôn mướn thêm thủy thủ mới ở các cảng khác, và những khuôn mặt mới luôn làm cho những người ở Bridgeport hiếu kỳ. Nàng vẫn sẽ không quay lại nhìn .
"Anh ta không giống như là một thủy thủ," Bà Wiggins kết luận.
"Không, hắn nhìn không giống." Câu nói này đến từ Boyd, người mà Georgina quên bẵng là đang ở cạnh nàng.
"Nhưng hắn nhìn rất quen mặt. Tôi chắc là đã từng gặp hắn, hay thấy hắn ở đâu ... Tôi chỉ là không nhớ ở đâu thôi ."
Vậy là nàng đã hy vọng quá nhiều, Georgina bực bội nghĩ. Mạch nhảy của nàng trở lại bình thường và nàng bắt đầu hít thở lại từ từ. Nàng xoay người lại nhìn xem gã chết tiệt nào đã làm cho bọn họ quá hiếu kỳ như vậy... và sàn nhà như sụt lở dưới chân nàng.
Anh đứng ở đó, không xa quá feet, vạm vỡ, cao lớn và đẹp trai một cách lạ lùng. Nhưng đôi mắt màu xanh lá cây đang nhìn như muốn đóng đinh nàng và cướp đi hơi thở của nàng, chúng đầy vẻ lạnh lùng, và đe dọa nhất mà nàng từng thấy trong đời. Tình yêu của nàng, gã người Anh của nàng, và ... sự thật nhanh chóng trỗi dậy làm cho nàng nghẹt thở... sự suy sụp của nàng.