Kế Lão Bà

chương 25: bonus (6): chỉ là một mình em thôi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Note: Giữ đúng lời hứa với mọi người, lâu lâu quăng lên tí thính Tuần tới Lạp bay sang Nhật ngắm hoa anh đào, lúc về không chừng lại có không ít ý tưởng cho truyện nha Bình luận bên dưới một vài gợi ý thể loại cho Lạp nhé:)))

Lạp muốn nhắc mọi người lại tí xíu là Kế Lão Bà chỉ có một bản thảo gốc duy nhất trên tài khoản wattpad @SuraChan, không có chuyển ver. Mọi người lên đây đọc mới đầy đủ và được cập nhật thường xuyên nè, chứ mấy trang sstruyen, truyenfull gì đó toàn lậu không đó Còn nếu mọi người muốn đọc thêm vài PN đặc biệt + Lí lịch của nhân vật + Kết thúc của KLB +hình minh hoạ cho Trạch Vũ và Ninh Dương +chữ kí của Lạp thì hãy đặt mua ebook nhé:))

Bonus

Hôm nay là Ngày Kỉ Niệm Mười Năm Lần Đầu Gặp Nhau của vợ chồng nhà họ Trạch, hai người sau một buổi tối "hâm nóng tình cảm" ở bên ngoài liền về nhà nghỉ ngơi, trong lòng đều mong chờ màn kỉ niệm đặc sắc nhất trong đêm. Trạch Vũ đã gửi ba tiểu quỷ sang cho Trạch Nghi từ sáng, cặp phu thê có lỡ "to tiếng" một tí cũng không có việc gì.

Ninh Dương khoan khoái từ trong nhà tắm bước ra, trên người là bộ áo ngủ hình cừu thực dễ thương. Không cần nói chắc độc giả cũng có thể đoán ra nguồn gốc của nó là từ đâu, ngoài ông chú đẹp trai có sở thích biến thái kia ra, còn có ai sẵn sàng xếp hàng suốt bốn giờ đồng hồ mua tặng bà xã cơ chứ. Ninh Dương vừa uống nước vừa nhìn chính mình trong gương, thật vui vẻ xoay đi xoay lại ngắm nghía. Cậu đã gần ba mươi tuổi đầu, mặc loại quần áo như vậy không hợp chút nào, nhưng dù gì đó cũng là công sức của Trạch Vũ, cậu không những không bài xích mà còn yêu thích hơn gấp bội, đem bộ đồ cất kĩ trong tủ, chỉ những dịp đặc biệt mới dám mặc lên.

Ninh Dương đối diện với bản thân mình trong gương, nhớ lại đêm đầu tiên hai người ở bên nhau, xấu hổ lấy tay bưng đôi gò má nóng rực. Đã qua từng ấy thời gian, kí ức trong Ninh Dương vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu, cảm giác đau đớn cùng lạ lẫm chưa bao giờ nhạt phai trong tâm trí. Nam nhân ấy mang đến hạnh phúc ngọt ngào, thanh thuần nhưng sâu sắc, so với bất cứ tình cảm thanh xuân vườn trường nào, rung động trong tim cũng không quá sai biệt. Trạch Vũ đích thực là mối tình đầu của cậu, vừa là tri kỉ, cũng lại là một người chồng mẫu mực. Có được y, cậu cảm thấy đời này kiếp này của mình không còn gì phải nuối tiếc nữa.

Sau khi chỉnh đốn trang phục của mình, Ninh Dương tiến vào phòng ngủ, tim nảy lên từng nhịp, nhìn thế nào cũng có chút khẩn trương. Trái với tưởng tượng của cậu, nam nhân ấy ngồi trên giường an tĩnh xem ti vi, gương mặt nhìn nghiêng không giấu được dấu vết của tuổi tác, anh tuấn chững chạc mang lại cảm giác đáng tin cậy. Bất quá bản tính của y cũng không có quá nhiều thay đổi, vừa nhìn thấy vợ đã đặt điều khiển sang một bên, mỉm cười dang tay chờ đợi cậu.

-Bà xã, mau lại đây!

Ninh Dương không nói gì, cười đáp lại y, nhanh chóng trèo lên giường vùi mình vào trong vòng tay ấm áp ấy, lại không quên ôm eo thật tình tứ.

-Hôm nay ông an tĩnh như vậy, tôi không thấy quen chút nào.

-Lớn tuổi rồi, không thể lúc nào cũng như trẻ con được. - Trạch Vũ điều chỉnh tư thế để vợ tựa lên vai mình, tì lên đỉnh đầu cậu cọ cọ đến phát nhột.

Ninh Dương nghiêm túc ngẩng đầu lên nhìn Trạch Vũ, ở bên môi y thổi thổi đầy ý tứ khiêu khích:

-Người nói ra câu này không phải là chồng tôi.

Người bên này nghe câu nói đó xong, bản mặt dù cố tỏ ra nghiêm túc vẫn không giấu được ý cười, vươn tay lấy điện thoại bên tủ đầu giường giơ ra trước mặt mở khoá, mở mục tin nhắn đưa cho vợ xem. Vợ yêu của y không hiểu đầu cua tai nheo gì, đón lấy điện thoại trong tay y, cùng y đọc vài dòng tin nhắn. Đọc xong, hai người nhìn nhau, không ai hẹn ai đồng loạt phá lên cười:

-Trạch Vũ à, ông thật không có tiền đồ, lại để con trai nhắc nhở mình phải trưởng thành lên hahaha..

-Trò này rõ ràng là do tiểu màn thầu bày ra, về đến nhà tôi sẽ xử lí nó..

Ninh Dương cười muốn đau cả rốn, không ngồi nổi nữa mà nằm hẳn ra giường, ôm bụng lăn qua lăn lại. Trạch Vũ vươn tay ôm vợ yêu, rốt cuộc bị cậu kéo cùng mình lăn, cuộn lại trong chăn như hai con sâu chen chúc trong một cái kén, về sau vất vả lắm mới gỡ ra được.

Trạch Vũ đầu bù tóc rối chống tay dưới đầu thở hồng hộc, nhìn vợ yêu bên cạnh cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy, không nhịn được cười đến híp cả mắt. Hai người đều cảm thấy bản thân mình thật ngốc, là những người trưởng thành mà lại trêu đùa nhau đến mắc trong chăn không gỡ ra được, nếu chuyện này bị các con biết thì không biết sẽ bị chúng trêu chọc đến cỡ nào.

Ninh Dương xoay người ôm lấy eo Trạch Vũ, chôn mặt vào lồng ngực ấm áp của y. Người kia cũng rất phối hợp ôm lại, còn cúi xuống cọ cọ cằm lên gò má mịn màng của cậu.

-Ông lại quên không cạo râu! -Cảm giác được da mặt mình ram ráp, Ninh Dương ở trong ngực Trạch Vũ lên tiếng nhắc nhở y.

Nam nhân nửa đùa nửa thật tiếp tục cọ cọ, tay đặt trên mông vợ không biết xấu hổ bắt đầu xoa nắn:

-Người trưởng thành đều có râu cả mà.

Hiểu được ý tứ trong lời nói của Trạch Vũ, Ninh Dương thật sự đau bụng đến không cười nổi nữa, rướn người cắn lên ngực y một cái, giương cặp mắt to tròn lên nhìn người đàn ông ấy, trong ánh mắt có thật nhiều yêu thương:

-Không cần để bụng bọn trẻ, tôi thích ông như thế này hơn.

-Em cũng nghĩ là tôi trẻ con sao?

-Chỉ cần tôi thích là được, ông quản nhiều chuyện như vậy làm gì?

Nghe được lời này của vợ, Trạch Vũ sung sướng suýt nữa đã nhảy cẫng lên, hạnh phúc hôn lên môi cậu, cảm thấy chưa đủ còn di môi xuống mân mê cần cổ trắng ngần, lưu lại không ít những vệt hồng hồng trên đó. Ninh Dương biết người này có bị sét đánh bảy lần cũng không thay đổi được bản tính, cố ngăn tiếng thở dốc thoát ra từ trong ngực mình, nhấc tay đẩy người đang đè trên người mình ra. Lúc này, cậu muốn ngắm y một chút, nhẹ nhàng chạm tay lên gương mặt điển trai của y, vuốt ve những nếp nhăn đã bắt đầu xuất hiện trên trán.

-Mỗi ngày ông đều sống thật vui vẻ, tâm hồn mãi mãi thanh xuân, sau một trăm tuổi cũng không già.

Mỗi năm tuổi tác của Trạch Vũ đều không ngừng tăng lên, nhưng y ở trong lòng Ninh Dương vẫn không quá khác biệt so với lần đầu họ gặp nhau, tuấn tú đầy anh khí, còn có chút ngỗ nghịch như một đứa trẻ. Ninh Dương tưởng tượng ra thật nhiều năm sau chính mình cũng trở thành một ông lão, ôm Trạch Vũ trong mắt vẫn là hình ảnh y đẹp đẽ nhất, nội tâm thoải mái như có một bàn tay ấm vuốt ve. Cậu quan sát người bên trên vui đến cong hết cả vành mắt, mỉm cười chờ câu trả lời của y. Không phụ lòng mong mỏi của cậu, nam nhân ấy lại buông ra một cậu khiến người ta phải phì cười.

-Không già, không già, tôi có bà xã đáng yêu lại hết mực thương tôi thế này, tôi sẽ vĩnh viễn là một chàng trai mười tám tuổi, là nam thần số một trong lòng em.

Trạch Vũ giống như sủng vật làm nũng bên vợ yêu, vùi mặt vào hõm vai cậu lắc lắc, chọc cậu cười ra tiếng một lần nữa..

-Đừng tự luyến, mười tám tuổi gì chứ? Bốn mươi tám tuổi còn hợp lí a...

Trông bản mặt uỷ khuất của "ông xã trẻ trung" nhà mình, Ninh Dương cười cười hôn khẽ lên bờ môi mềm của y, sủng ái mút mút vào một chút. Sắc lang đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội xông vào tác chiến ngay, kéo chăn lên phủ trên người của cả hai, bắt đầu tự lột quần áo của mình.

-Bốn mươi tám hay mười tám thì phải xem công phu trên giường nha, bà xã tự mình kiểm chứng nhé..

-Sắc lang này.. ai cần ông chứng minh hả.. A.. Đừng đâm vào chỗ đó..a...

Thời điểm Trạch Vũ chứng minh xong, cũng đã quá nửa đêm. Y ôm vợ trong chăn ấm, bàn tay đặt trên bụng cậu được một bàn tay nhỏ bé đan lấy tự giác siết chặt lại, truyền đi những thông điệp yêu thương không lời. Ánh sáng trong phòng đã lui đi, trong mắt chỉ còn là một mảng tối đen, nhưng hơi ấm từ hai cơ thể dựa sát vào nhau khiến y thực an tâm. Trạch Vũ sau vận động cũng có chút mệt, ôm vợ định đi vào giấc ngủ, không ngờ đến cậu vẫn tỉnh, còn cất tiếng lên hỏi y:

-Ngày này năm đó, khi chúng ta ở trong căn phòng này gặp nhau lần đầu tiên, lúc đó ông đã nghĩ điều gì?

Thực ra Trạch Vũ và Ninh Dương đã gặp nhau từ trước, nhưng chỉ có mình Trạch Vũ biết. Y không quá bận tâm điểm nhỏ nhặt ấy, coi như đó là bí mật của riêng mình, mặc định lần đầu tiên hai người gặp nhau là ở tại nơi này, khi Ninh Dương trốn trong tủ quần áo tránh y. Trạch Vũ hôn hôn lên cái gáy trơn láng của vợ, cất giọng trả lời:

-Tôi nghĩ rằng, bảo bối thực đáng yêu, âm mưu trốn trong tủ quần áo nhưng điện thoại còn chưa thèm tắt, đèn giường vẫn còn mở, có kẻ ngốc mới không biết là em đang trốn.

-Nếu như ngày đó tôi tắt đèn, cầm điện thoại chui vào tủ, có khả năng ông sẽ không tìm thấy tôi?

-Từ lúc em nhìn trộm tôi qua khe cửa, tôi đã biết em ở trong phòng rồi. Mị lực của tôi lớn như vậy, bảo bối làm sao không chết mê chết mệt được cơ chứ!

Bên tai Trạch Vũ bỗng truyền đến tiếng cười khúc khích, khiến tâm trạng y được nâng lên không ít.

-Lúc đó, tôi chỉ nghĩ rằng, ông thật xấu, rất xấu, không những thế còn biến thái nữa.

-Không phải chứ? Gu thẩm mỹ của em không thể tệ như vậy được. -Trạch Vũ định gật đầu, rốt cuộc lại lắc lắc, dù gì hiện tại trong căn phòng tối đen Ninh Dương cũng không có khả năng nhận ra.

-Nếu gu thẩm mỹ của tôi không có vấn đề, làm sao có thể thích ông?

-Em lại nói xấu chồng em~ Chồng em đâu có kém chồng người ta ở điểm nào a..

Ninh Dương đột ngột xoay người, gối đầu lên tay Trạch Vũ, nghịch ngợm giật giật mấy sợi lông dưới cánh tay của y.

-Về khoản biến thái thì đúng là hơn thật! Tôi khi ấy có nằm mơ cũng không ngờ được, nụ hôn đầu, lần đầu, mối tình đầu của mình đều thuộc về ông chứ.. Sắc lang.. Tôi khi ấy còn chưa đủ tuổi nữa...

Trạch Vũ bắt lấy bàn tay của vợ yêu, đặt nó lên lồng ngực trần trụi của mình, cúi xuống thì thầm bên tai cậu:

-Mối tình đầu của tôi.. là em mà...

May mắn cho Ninh Dương là Trạch Vũ không thể nhìn thấy được gò má đỏ ửng dụ hoặc của cậu, nếu không y sẽ không ngại ngần gì mà đè cậu ra làm lần nữa. Ninh Dương không nghĩ đến việc này, có trong mơ cũng không dám tưởng tượng đến, hiện tại chỉ có thể xấu hổ vùi mặt vào ngực y, ghé tai lên nghe tiếng đập gấp gáp của con tim. Cậu không muốn hỏi thêm điều gì nữa, cũng không cần phải biết thêm điều gì, chỉ chừng đó thôi đã đủ làm cậu hạnh phúc chết đi được. Không chừng nói chuyện thêm một lúc nữa, Ninh Dương biết thêm được vài chuyện động trời khác, rồi sẽ vui đến mức biến thành tên lửa bay ra ngoài mất. Cậu ôm ông xã thân yêu của mình thật chặt, trong bóng tôi lần sờ cánh tay bên kia, đan bàn tay của mình vào bàn tay y.

Trạch Vũ cảm giác được cánh tay của vợ sờ loạn bên người mình, đưa tay lên bắt lấy tay cậu, trọn vẹn đáp ứng nguyện vọng của cậu.

Ninh Dương hạnh phúc mỉm cười, chợt nhớ lại một giấc mơ trước đây của mình..Trong mơ, một tiểu hồ ly nằm trong ngực của sắc lang trong chiếc ổ ấm áp, xung quanh là ba hồ ly nhỏ mũm mĩm xinh đẹp...So với bản thân mình, Ninh Dương chợt thấy có không ít điểm tương đồng, bất giác bật lên ý cười trong ổ bụng.

-Trạch Vũ.. Sắc lang.. Ba tiểu màn thầu..

Cậu không ngừng lặp lại những cụm từ xưng hô ấy, kể cả "ba tiểu màn thầu", cái tên mà từ lâu lắm rồi, cậu không hề gọi lại...Nam nhân bên cạnh vô cùng hài lòng, vừa hôn vừa bắt chước giọng của cậu nói lại những lời đó, trong thanh âm hoà lẫn không ít nghẹn ngào.

Ninh Dương đắm chìm trong hương vị ngọt ngào trên đầu lưỡi, bất tri bất giác nhớ nhung những ngày tháng đã qua..Cậu đã đi qua thanh xuân thật bình yên, thật hạnh phúc...giờ đây cảm nhận được dấu vết của tháng năm trên người mình, có những điều bất chợt nhận ra lúc này, có những đạo lí dần dần giác ngộ...Ninh Dương thư thả dựa vào người cậu yêu nhất, muốn nghĩ đến tương lai của hai người, nhưng rồi lại chủ động gạt bỏ đi ý nghĩ ấy.

Bên người này, tương lai như thế nào.. không còn quan trọng nữa...

Ninh Dương nhắm mắt lại, ở trong vòng tay có nhịp tim đập mạnh mẽ ấy, cong môi nở một nụ cười mãn nguyện....

Truyện Chữ Hay