“Lê Cẩn, bây giờ anh có rảnh không?” Tiêu Dĩ Thư làm xong phần việc mà Lê Cẩn giao cho cậu, hiện tại đang làm những thứ mà mình muốn học.
“Ừ, rảnh.” Sắp đến giờ ăn trưa, Lê Cẩn đã hoàn thành xong những việc tự sắp xếp cho mình vào buổi sáng, nên lúc nào cũng có thể ăn trưa. Anh nháy mắt ái muội nói: “Sao thế Tiểu Thư, em muốn anh à?”
Tiêu Dĩ Thư: “…” Sao anh cứ nghĩ đến chuyện này mọi lúc mọi nơi vậy? “Đây là dự án em làm trước khi chuyển lên đây, em không biết có dùng được không, anh xem giúp xem nhé?”
“Được.” Lê Cẩn cười tủm tỉm đứng dậy đến bàn làm việc của Tiêu Dĩ Thư, một tay đặt trên lưng ghế mà Tiêu Dĩ Thư đang ngồi, một tay thì chống lên bàn làm việc, bao quanh nửa người Tiêu Dĩ Thư, động tác cực kỳ mờ ám. “Nào, mở ra cho anh xem.”
Tiêu Dĩ Thư nghiêng đầu trừng mắt với Lê Cẩn: “Rốt cuộc anh có thực sự muốn xem giúp em không đấy, cứ phải dùng tư thế này mới được à?” Nói xong thì nhét bản dự án vào người Lê Cẩn. “Đi ra bàn làm việc của anh xem đi.”
“Nhưng anh thấy dùng tư thế này có cảm giác hơn.” Lê Cẩn không hề dịch chuyển.
“Anh đúng là nói nhăng nói cuội, bình thường anh làm việc cũng là tư thế này à? Vậy thì còn làm việc thế nào?” Tiêu Dĩ Thư tức giận nói. “Hừ, anh không muốn xem giúp em thì thôi.”
“Được được được, là anh không tốt!” Lê Cẩn thấy Tiêu Dĩ Thư nổi giận, đành phải ngừng công kích. Aizzz… Ăn chút đậu hủ thôi mà cũng khó như thế.
‘Cốc cốc cốc!’ Đột nhiên cửa phòng bị gõ.
“Nhanh nhanh nhanh, anh đi về nhanh đi!” Tiêu Dĩ Thư vội vàng đẩy Lê Cẩn đi, hai người đang thế này mà bị người khác thấy sẽ không hay đâu.
Lê Cẩn đành phải cầm bản dự án đi về bàn làm việc của mình đầy vẻ ấm ức, sau khi ngồi xuống thì khôi phục dáng vẻ lạnh lùng nói: “Vào đi!”
Cửa phòng bị đẩy ra, Lê Cẩn và Tiêu Dĩ Thư đều tưởng là Kiều Lạc hoặc là một trong các thư ký, nhưng không ngờ lại là Hạ Yên.
Tiêu Dĩ Thư lập tức cảnh giác mãnh liệt. Tuy cậu biết Lê Cẩn chỉ thích cậu, hơn nữa hai người cũng đã kết hôn, nhưng không hiểu tại sao, cậu luôn có cảm giác thù địch mạnh mẽ với Hạ Yên, luôn cảm thấy người phụ nữ này rất nguy hiểm.
Ban đầu, Lê Cẩn chỉ hơi ngạc nhiên một chút, rồi lập tức không tỏ vẻ gì hết. Hạ Yên là trợ lý của Thái Tiểu Linh, chạy chân giúp Thái Tiểu Linh là chuyện bình thường. “Có chuyện gì sao?”
Đương nhiên Hạ Yên đang chạy chân giúp Thái Tiểu Linh, cô cầm kẹp tài liệu đặt xuống bàn làm việc của Lê Cẩn. “Thư ký Thái bảo em mang cái này đến cho Lê tổng ký tên.”
Lê Cẩn vẫn chưa công khai giải thích tin đồn lần trước trong công ty, cho nên bây giờ toàn bộ công ty đều cho rằng Hạ Yên và Lê Cẩn sắp kết hôn, dĩ nhiên Thái Tiểu Linh cũng nghĩ thế, do đó bình thường vẫn luôn nịnh nọt “vị tổng tài phu nhân tương lai” này, hôm nay còn đặc biệt giao việc đưa tài liệu vào văn phòng của Lê Cẩn cho Hạ Yên, tạo cơ hội cho Hạ Yên.
Ngoại trừ Từ Ti Ti ra, mấy thư ký khác đều rất hâm mộ Thái Tiểu Linh, các cô cảm thấy vận khí của Thái Tiểu Linh thật sự quá tốt, không biết chừng sau này còn chen được vào vị trí của Từ Ti Ti cũng nên.
Lê Cẩn mở ra xem kẹp tài liệu kia, sau khi xác định không có vấn đề thì ký tên mình lên, rồi đưa lại cho Hạ Yên.
Cũng không biết có phải do Hạ Yên canh đúng giờ rồi mới vào không, mà lúc này vừa vặn chính là giờ, đã đến giờ nghỉ trưa. Hạ Yên cầm tài liệu lên, cười với Lê Cẩn nói: “Anh Lê, lần trước em mời anh ăn cơm nhưng lại xảy ra chút chuyện, đã hứa sẽ bù đắp một lần, trưa nay anh có rảnh không?” Bây giờ là giờ nghỉ trưa, nên Hạ Yên không gọi Lê Cẩn là Lê tổng nữa, khôi phục lại cách gọi thân mật là “anh Lê”.
Tiêu Dĩ Thư trừng to mắt nhìn hai người, chuyện này được hẹn từ bao giờ thế? Tại sao mình không biết gì cả?
Lê Cẩn bị hỏi đột ngột như vậy, mí mắt giật nhẹ, vô thức quay sang nhìn Tiêu Dĩ Thư, sau đó thì thấy Tiêu Dĩ Thư trừng mắt há miệng. Trước đây anh chỉ ứng phó qua loa với Hạ Yên thôi, đối phương lại nói nhất định phải mời anh một bữa, vì thế anh mới tùy tiện nói một câu “Để sau rồi nói”.
Hiện tại thật sự là anh có rảnh, nhưng ngàn vạn lần không thể đồng ý được. Thật ra cũng chỉ là xã giao, gần một tháng nay anh cũng có đi ăn cùng mấy khách hàng nữ và một nữ minh tinh, Tiêu Dĩ Thư đều không tỏ vẻ gì, căn bản không thèm quan tâm, dù sao cậu cũng biết đó chỉ là xã giao.
Nhưng không hiểu tại sao, Lê Cẩn cảm thấy lần này nhất định không thể đồng ý, trong tiềm thức luôn có dự cảm chuyện này rất nguy hiểm, sẽ liên quan đến “tính phúc” sau này của mình.
“Ừm… Không cần, thật sự không cần mời nữa.” Sắc mặt Lê Cẩn không tốt đẹp gì, có điều anh cũng không thể tùy tiện nổi giận với Hạ Yên, dù gì người ta cũng không phải nhân viên chính thức của anh. “Thật ra chuyện về Nhuận Hoa, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn bàn bạc với ba cô, đến lúc đó tôi hẹn thời gian đi ăn với ba cô là được.”
Lê Cẩn nói rất khéo léo uyển chuyển, nhưng ý tại ngôn ngoại thì chính là: Cô cũng không phải người phụ trách của Nhuận Hoa, ăn cơm cùng cô là tôi nể mặt ba cô, ba cô mới miễn cưỡng có quy cách ăn cơm cùng tôi, cho nên cô đừng tự giẫm đạp lên mặt mình làm gì, tưởng mình có mặt mũi lớn lắm à.
Hạ Yên thông minh như vậy, làm sao mà không hiểu chứ, nụ cười tươi trên mặt sắp không duy trì được. Lúc nãy khó khăn lắm cô mới có đủ can đảm để hô hoán trước mặt Tiêu Dĩ Thư, nhưng không thể ngờ lại bị bẽ mặt như thế. Lê Cẩn không hề giữ thể diện cho cô, rõ ràng trước đây đã đồng ý rồi, nhưng giờ lại lật lọng hoàn toàn như thế!
“Em biết rồi, nhất định em sẽ nói với ba, ba em đã muốn mời anh một bữa từ lâu.”
“Được.”
Sau đó, bầu không khí trong văn phòng giảm mạnh xuống, Lê Cẩn và Tiêu Dĩ Thư đều không có ý định nói chuyện tiếp với Hạ Yên. Hạ Yên vừa bị mất mặt như thế, dù giờ muốn nói nhiều đến mấy cũng không thể nói được, đành phải chôn giấu trong bụng, còn trên mặt thì vẫn cười. “Vậy anh Lê, anh cứ làm việc đi, em ra ngoài trước.”
“Được.”
Sau khi Hạ Yên rời đi, Tiêu Dĩ Thư mới thở ra nhẹ nhàng một hơi. Bây giờ cậu cứ nhìn thấy người phụ nữ này là lại căng thẳng, cũng không biết tại sao lại vậy nữa, có điều vừa rồi Lê Cẩn không giữ thể diện cho Hạ Yên, cho nên tâm tình Tiêu Dĩ Thư cũng tốt lên nhiều.
Hạ Yên đi rồi, Lê Cẩn lại khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, anh cười hì hì nói với Tiêu Dĩ Thư: “Tiểu Thư, chúng ta ăn trưa đi, hôm nay anh đã đặt rất nhiều món em thích đấy.”
“Vâng.” Lê Cẩn vừa có biểu hiện không tồi, Tiêu Dĩ Thư nhìn anh thấy thuận mắt vô cùng.
…
Hạ Yên đóng cửa văn phòng của Lê Cẩn lại rồi đứng ngoài cửa, móng tay sắp đâm thủng làn da trong lòng bàn tay, hôm nay thật sự là không còn một chút mặt mũi nào.
Cô lấy điện thoại di động ra, mở danh bạ gọi một cuộc điện thoại.
“Alô, A Yên à.”
“Dĩ Tuyền, tối nay cậu rảnh không, tớ mời cậu đi ăn.”
“Được, ăn ở đâu?”
“Cậu muốn ăn ở đâu?”
“Ừm… Để tớ nghĩ đã…”
…
Hạ Yên quyết định gặp mặt Châu Dĩ Tuyền trước.
__Hết__