Buổi tối, Hạ Yên và Châu Dĩ Tuyền ngủ chung một phòng. Hai cô gái này thường xuyên ngủ chung với nhau vốn có rất nhiều chuyện để tán gẫu, nhưng đêm nay Hạ Yên quá im lặng, dường như có tâm sự nào đó.
“Sao thế A Yên, ở nơi khác nên không ngủ được à?” Châu Dĩ Tuyền phát hiện mình đã nói mấy câu mà Hạ Yên không hề có phản ứng, nên rất khó hiểu. “Lúc ngủ ở nhà tớ cậu đâu có như vậy.”
Hạ Yên quay sang nhìn Châu Dĩ Tuyền: “Không, chỉ là tớ đang suy nghĩ một câu mà cậu nói lúc trước.”
“Câu nào?” Châu Dĩ Tuyền hăm hở hỏi. “Tớ có nói câu gì đáng để cậu suy nghĩ sâu xa như thế sao?”
“Thì trước khi ăn tối cậu đã nói ấy, cậu nói hy vọng sau này chồng cậu có thể tốt với cậu bằng một nửa anh họ cậu đối với anh dâu họ của cậu là đã thỏa mãn.” Hạ Yên nhưng đang nói cho Châu Dĩ Tuyền nghe, mà cũng như nói cho chính mình nghe. “Tớ cũng nghĩ vậy, thật sự tớ rất hâm mộ anh dâu họ của cậu.”
“Nhất định sẽ có mà. A Yên xinh đẹp như vậy, cái gì cũng giỏi, đàn ông vừa nhìn thấy cậu là không còn biết đường đi nữa, nhất định sẽ bảo bối cậu.” Châu Dĩ Tuyền cảm thấy Hạ Yên nghĩ ngợi quá nhiều. “Yên tâm đi, sau này nhất định chồng cậu sẽ tốt với cậu, có thể lấy được một đại mỹ nữ như cậu là phúc khí của anh ta.”
“Cậu thật sự nghĩ vậy?”
“Đương nhiên. Thật ra không chỉ mình tớ nghĩ vậy, cả ba mẹ tớ, cả dượng tớ cũng nghĩ vậy. Trước đât tớ còn từng nghe dượng tớ khen cậu, nói cậu cởi mở khéo léo, bảo tớ ở chung cùng cậu thật nhiều để tu tâm dưỡng tính nữa.” Châu Dĩ Tuyền nói đến đây còn thấy có chút không phục. “Tâm tính tớ không tốt chỗ nào chứ, là bọn họ quá cứng nhắc thì có.”
“Chú Lê từng khen tớ?” Ánh mắt Hạ Yên sáng ngời, chiều nay nói chuyện với Lê Thiếu Văn, cô còn tưởng Lê Thiếu Văn không thích cô chứ, trông có vẻ xa cách.
“Đúng vậy, dượng tớ ít khi khen ai lắm, ánh mắt dượng rất cao, lại còn hay nói đùa là sau này anh A Cẩn cưới vợ phải cưới được một người giống như cậu vậy.” Châu Dĩ Tuyền nói xong thì bật cười. “Sau này có anh dâu họ rồi, dượng mới không nói nữa.”
Tuy không biểu hiện ra mặt, nhưng trong lòng Hạ Yên cực kỳ vui sướng, Lê Thiếu Văn thích mình, vậy thì cơ hội của mình càng lớn.
Có điều tuy vui sướng trong lòng, nhưng vẫn làm bộ cười khổ nói: “Chú Lê đúng là hay nói đùa, sao anh Lê lại để mắt đến tớ chứ.”
“Sao lại nói vậy, A Yên, cậu tốt như thế, rất xứng đôi với anh A Cẩn, chỉ là bây giờ anh ấy kết hôn rồi, chẳng phải là không còn cách nào sao.”
… Trên đây chỉ là dự đoán của Hạ Yên, còn phản ứng thật sự của Châu Dĩ Tuyền là thế này:
“Cũng phải, trong lòng anh A Cẩn chỉ có anh dâu họ của tớ thôi.” Châu Dĩ Tuyền hoàn toàn không nghe ra ý tứ lấy lui làm tiến của Hạ Yên, lại còn gật đầu nghiêm túc. “Nhưng mà đừng lo, đàn ông tốt trên đời này có nhiều lắm, dựa vào điều kiện của cậu loại nào mà không tìm được.”
Hạ Yên: “…” Cậu thật sự là bạn khuê mật của tôi à?
Châu Dĩ Tuyền hơi chậm chạp ngờ nghệch, không hề phát hiện ra mình vừa hoàn mỹ cắm một đao cho Hạ Yên, còn bổ sung thêm một câu. “Thật ra anh A Cẩn cũng không tốt đẹp như cậu nghĩ đâu, bình thường anh ấy rất nghiêm túc, lúc nào cũng yêu cầu ở tớ rất nhiều thứ, dù không có anh dâu họ của tớ, tớ cảm thấy tính cách hai người như vậy chắc là không hợp nhau đâu.”
Hạ Yên: “…” Trước đây mình còn thấy thích vẻ chậm chạp ngờ nghệch của Châu Dĩ Tuyền, nhưng giờ mới nhận ra, thật sự là khiến người ta rất uất nghẹn đấy biết không?
…
Một căn phòng khác, một mình Phương Ngữ Vi đang nằm trên giường, trong lòng đang không ngừng mắng ba người là tiểu nhân, một người là Tiêu Dĩ Thư, một người là Châu Dĩ Tuyền, người còn lại chính là Hạ Yên mới xuất hiện. Nhiều kẻ địch quá, Phương Ngữ Vi cảm thấy mình bận rộn quá rồi.
Cô thấy tình hình hiện tại càng lúc càng bất lợi cho mình, từ sau khi đến Lê gia, hình như mình chưa hoàn thành được việc gì.
Đầu tiên là nói chuyện với Tiêu Dĩ Thư để khiến đối phương tự ti xấu hổ rồi tự động biết khó mà lùi, không thành công, phản ứng của tên kia y như đầu gỗ, bất luận mình nói cái gì cũng chỉ biết trả lời “À”, đúng là đàn gảy tai trâu.
Tiếp theo là nói về vấn đề người thừa kế với Lê Thiếu Văn, nghe được đáp án với một thế giới quan mới, quả thật mình bị dọa sợ luôn, phải thất bại quay về.
Sau đó là châm ngòi để ly gián tình cảm giữa Tiêu Dĩ Thư và Lê Cẩn, vẫn không thành công, cảnh hai người kia ân ái quả thực làm mù mắt cô.
Cuối cùng là nghĩ cách để Lê Cẩn đến phòng mình, rồi nhân cơ hội gạo nấu thành cơm, cũng vẫn không thành công, Lê Cẩn cự tuyệt mình mà không thèm đắn đo nghĩ ngợi gì, thực sự không còn biết để mặt mũi vào đâu.
Những chi tiết nhỏ nhặt khác thì không cần liệt kê, mấy tiếng đồng hồ rảnh rỗi không có gì làm như khiến Phương Ngữ Vi phát điên, không thể làm gì hết, giờ còn có thêm một đối thủ mạnh mẽ đến đây, sau này phải làm thế nào mới được.
Bình tĩnh bình tĩnh, Phương Ngữ Vi tự nhủ với mình nhất định phải bình tĩnh, vào lúc này điều quan trọng nhất là không thể rối loạn, phải từ từ phân tích tình thế kỹ lưỡng.
Bình tĩnh được một lúc, đầu óc Phương Ngữ Vi lại hoạt động, cô phát hiện sự thất bại liên tiếp khiến mình bị đả kích thành hồ đồ rồi, bây giờ tỉnh táo lại, suy nghĩ cẩn thận, thật ra phần thắng của mình vẫn rất lớn.
Nói thật ra Hạ Yên kia đâu có gì uy hiếp đến mình. Phụ nữ thích Lê Cẩn và muốn trèo lên ngai vàng tổng tài phu nhân của tập đoàn Lê Thị nhiều không đếm xuể, Hạ Yên chỉ là một trong số đó thôi, còn Phương gia của cô thì có hôn ước với Lê gia mà, chỉ cần Tiêu Dĩ Thư rời đi, vậy thì Lê gia sẽ là thiên hạ của mình!
Cho nên hiện tại việc quan trọng nhất là đuổi Tiêu Dĩ Thư đi, tuy rằng tên này được Lê Cẩn bảo vệ rất kỹ, nhưng cũng là người từng có quá khứ mà, có thể lợi dụng Chung Khải kia xem.
Phương Ngữ Vi cười nhẹ ra tiếng, đúng là mình bị hồ đồ rồi, rõ ràng lúc trước đã cho người sắp xếp hẹn Chung Khải ra ngoài, nhưng gần đây quên mất, để mấy hôm nữa sẽ gặp vậy.
Sau khi nghĩ thông suốt rồi, Phương Ngữ Vi cũng yên tâm hơn, cả đêm đều ngủ rất ngon.
…
Còn trong phòng của Lê Cẩn và Tiêu Dĩ Thư thì lại là một cảnh tượng khác. Vì chuyện hôm qua, nên hiện tại Tiêu Dĩ Thư phòng bị rất chặt chẽ, buổi tối đi tắm sớm rồi quấn chăn đi ngủ ngay, Lê Cẩn chỉ có thể ở một bên giương mắt nhìn, tuy trong lòng ngứa ngáy khó chịu, nhưng anh cũng không thể dùng sức mạnh được.
“Tiểu Thư, sao hôm nay em ngủ sớm vậy, không nói chuyện với anh một lát, em khó chịu à, hay vẫn mệt?” Lê Cẩn muốn tìm đề tài, đầu tiên là phải làm cho Tiểu Thư đang đưa lưng về phía mình quay lại đây đã.
“… Ừm, buồn ngủ.” Giọng nói nhỏ nhẹ của Tiêu Dĩ Thư truyền tới, nghe có vẻ rất buồn ngủ vậy.
Lê Cẩn khóc không ra nước mắt, rõ ràng còn rất sớm mà, sao đã buồn ngủ rồi, bao nhiêu thời gian tốt đẹp đều lãng phí cả. Người mình thích ngủ ngay bên cạnh, muốn ăn mà không ăn được, Kiều Lạc nói rất đúng, mình thật sự đang dục cầu bất mãn đây, cứ thế này mãi, thân thể sẽ kìm nén ngột ngạt thành bệnh mất.
Thật ra Tiêu Dĩ Thư không buồn ngủ một chút nào, mặt cậu đang đỏ bừng nên phải quay lưng về phía Lê Cẩn, sợ Lê Cẩn phát hiện mình khác lạ còn phải kéo chăn lên che khuất nửa khuôn mặt. Đúng ra thì đèn trong phòng đều đã tắt, nguồn sáng duy nhất chính là ánh trăng bên ngoài xuyên qua rèm cửa sổ, Lê Cẩn căn bản không thể nhìn thấy cậu đỏ mặt.
Tiêu Dĩ Thư hồi hộp muốn chết, tim đập cực nhanh, từ lúc Lê Cẩn tắm xong đi ra ngoài cậu vẫn ở trong trạng thái này, cứ nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua. Đêm qua cậu và Lê Cẩn nằm trên chiếc giường này ôm hôn nhiệt tình, suýt nữa là không kìm nén được, nếu không phải Phương Ngữ Vi đến gõ cửa, có lẽ mối quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước rồi.
Tiêu Dĩ Thư sợ lại xảy ra chuyện như đêm qua, cho nên phải giả vờ ngủ, sao trước kia không phát hiện ra chứ, Lê Cẩn thật sự rất có mị lực, Tiêu Dĩ Thư cảm thấy mình sắp mất khống chế. Thế nhưng nếu mình buông trôi để chuyện này xảy ra, vậy thì quá vô sỉ, rõ ràng là không thích, nhưng lại phát sinh quan hệ thể xác, đây là một loại sỉ nhục đối với Lê Cẩn.
Trạng thái hiện tại của Tiêu Dĩ Thư đang là không ngừng chuyển đổi giữa xấu hổ và tự trách cứ mình. Nếu Lê Cẩn biết cậu đang nghĩ gì, khẳng định sẽ vui sướng thành hỏng mất, loại tâm tình này không phải là thích sao! Ngoại trừ thích ra thật sự không còn cách giải thích nào khác!
Nghe thấy giọng điệu của Tiêu Dĩ Thư giống như thật sự rất buồn ngủ, Lê Cẩn đành phải ngừng công kích.
…
Suốt đêm không nói chuyện, ngày hôm sau Lê Cẩn và Tiêu Dĩ Thư đi làm chưa được bao lâu, Hạ Yên lại nói chuyện với Lê Thiếu Văn một lát rồi rời đi. Cô có chuyện muốn bàn bạc với ba mẹ, nói qua điện thoại thì không tiện, hơn nữa nếu không cẩn thận bị người của Lê gia nghe thấy sẽ không hay, huống hồ mình cũng phải về chuẩn bị.
Lê Thiếu Văn cũng không giữ cô ở lại, thấy cảnh thương tình, đi rồi cũng tốt, phải nhìn Lê Cẩn và Tiểu Thư ân ái với nhau, Lê Thiếu Văn lo lắng Hạ Yên sẽ khó chịu trong lòng.
Châu Dĩ Tuyền hơi tiếc nuối, còn Phương Ngữ Vi thì rất vui vẻ, cô cứ nhìn thấy Hạ Yên là bực bội, đi là tốt rồi.
…
Hạ Yên vừa về đến nhà đã bàn bạc kế hoạch cùng người nhà để tiếp cận Lê Cẩn.
“Tiểu Yên à, Lê Cẩn đã kết hôn rồi, thôi bỏ đi.” Mẹ của Hạ Yên, Quách Lệ khuyên nhủ. “Con cũng không còn ít tuổi nữa, cứ tiếp tục lãng phí thời gian vì cậu ta có gì tốt.”
“Bà thì biết cái gì, ngoại trừ Lê Cẩn, còn ai xứng đôi với Tiểu Yên!” Hạ Tấn Bằng hoàn toàn không nghĩ vậy, con gái ông ta là tốt nhất, vậy thì con rể của ông ta cũng phải là tốt nhất!
“Nhưng Tiểu Yên không còn ít tuổi nữa, đã rồi, thanh danh của con gái quan trọng thế nào chứ, nếu người khác biết Tiểu Yên có ý với Lê Cẩn, vậy thì Tiểu Yên phải lấy chồng thế nào!” Quả thực Quách Lệ lo lắng muốn chết, con gái của bà cái gì cũng tốt, nhưng sao trong chuyện này lại không xoay chuyển được vậy.
“Sau này đương nhiên nó phải lấy Lê Cẩn, có gì phải lo!” Hạ Tấn Bằng cười nói với Hạ Yên. “Người như vậy mới xứng với Tiểu Yên!”
“Nhưng Lê Cẩn là đồng tính luyến ái mà, nếu cậu ta chỉ thích đàn ông, thì dù Tiểu Yên nhà chúng ta nghĩ cách gì cũng không được!” Quách Lệ vẫn không đồng ý với cach nghĩ của con gái. “Đây không phải thành trò cười sao!”
“Bà nghĩ nhiều rồi, chắc chắn Lê Cẩn không phải đồng tính luyến ái.” Hạ Tấn Bằng tự tin nói. “Bà không đọc báo xem TV à, cậu ta có không ít scandal, có đàn ông nào mà không ăn vụng, cậu ta kết hôn được nửa năm mà scandal vẫn không dứt, toàn là tin đồn cùng minh tinh, như thế mà là đồng tính luyến ái được à?”
Quách Lệ nghe thấy câu “Có đàn ông nào mà không ăn vụng”, sắc mặt thay đổi, bà lại nghĩ tới người đàn bà và đứa trẻ mà Hạ Tấn Bằng nuôi bên ngoài.
Thôi bỏ đi, cứ lăn qua lăn lại cùng hai cha con đi, dù sao trong cái nhà này bà cũng không có tiếng nói, chỉ mong đừng xảy ra chuyện gì không hay là được…
__Hết__