CHƯƠNG
Ngự Chi Tuyệt ngủ rất say, hô hấp đều đều mà kéo dài, đôi môi đỏ tươi mang theo chút hơi nước ướt át, đôi tay như cũ ôm thật chặt Lăng Hạ.
Lăng Hạ đưa tay sờ sờ tóc của y, bây giờ tiền để dành mặc dù không nhiều, nhưng không đến nỗi đói bụng. Chỉ mất con mồi, không đến nỗi lùng bắt khắp thế giới chứ? Vô luận như thế nào, hắn cũng quyết định mạo hiểm một lần.
Đến cuối tháng hôm đó, Lăng Hạ như không có việc gì cùng mọi người đi cho ưng non ăn, khi hai người An Huy Yên đi về rồi, Lăng Hạ lập tức kêu Đại Bạch, lúc trước hắn nhờ người mua một túi đựng đồ tiện nghi nhất, balo-leo núi cùng tiền đều ở bên trong, đây là phòng ngừa ngộ nhỡ.
Hắn trịnh trọng nhìn vào mắt của Ngự Chi Tuyệt nói: “A Tuyệt, hôm nay ta phải đi cứu một người bạn, có thể phải mạo hiểm. . . . . .”
Ngự Chi Tuyệt từ lâu đã nhận ra trong khoảng thời gian này hắn khác thườn, không biến sắc gật gật đầu nói: “Là hạng người gì?”
“Ừ, về sau đệ gặp sẽ biết.” Lăng Hạ nhảy lên Đại Bạch, đưa túi đựng đồ kia tới nói: ” A Tuyệt, đệ thay ta bảo quản trước, trước buổi tối ta nhất định sẽ trở lại.”
Ngự Chi Tuyệt ngừng một chút nói: “Có phải rất nguy hiểm hay không? Huynh nhất định sẽ trở lại đây?”
Lăng Hạ chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt y: “Ta chắc chắn sẽ cứu người bạn kia ra, nếu thật sự không đúng hạn trở lại, đệ liền thay ta chăm sóc Đại Bạch, giúp ta giữ gìn kỹ túi đựng đồ. . . . . .”
Ngự Chi Tuyệt nghe mà lưng phát run từng trận, ngay cả khi y biết Lăng Hạ sẽ không thể xảy ra chuyện gì, ngực vẫn uất ức, đến mức khó chịu dị thường,