CHƯƠNG
Tô Mạc Chận trong quân đoàn của nhân vật chính trước sau như một lời nói ác độc, Lăng Hạ mặc kệ hắn. Tiêu Hồng Ngư là thuộc tính mặt than, lãnh tâm mặt lạnh, hắn thông minh lựa chọn đường vòng. Tống Tiểu Hổ hôn mê, Mộ Dung Tuyết bị thương nặng cần điều dưỡng, cuối cùng vẫn trò chuyện với Thủy Linh tương đối nhiều.
Chỉ là hàn huyên một hồi, Lăng Hạ liền phát hiện lòng dạ tiểu cô nương Thủy Linh này không phải bình thường, biến đổi cách nói hỏi thăm chuyện tình Ngự Chi Tuyệt cùng ma tu đạo, hơn nữa thái độ đối với hắn rõ ràng tràn đầy cảnh giác. Lăng Hạ cũng chỉ cười cười vòng vo qua chuyện, dù sao trong mấy người bọn họ chỉ có Tống Tiểu Hổ là thật tâm muốn tốt cho Ngự Chi Tuyệt.
Nhưng hắn gõ đánh thọc sườn cũng biết, bây giờ hậu cung của Tống Tiểu Hổ còn trống rỗng, cư nhiên một em gái cũng không có, này không khoa học!
Rốt cuộc Tống Tiểu Hổ cũng thức tỉnh, nhìn thấy Lăng Hạ mắt liền tròn xoe.
Lăng Hạ mỉm cười vui mừng nhìn hắn: “Tiểu Hổ, đã lâu không gặp.”
Mắt Tống Tiểu Hổ trừng lớn, bờ môi run rẩy mấy cái. Lăng Hạ còn nhớ rõ lúc mình xuyên lại lần thứ hai, Tống Tiểu Hổ thiếu chút nữa gào khóc. Lần này nhân vật chính cuối cùng cũng có tiến triển, không rơi lệ gì, chỉ có đôi mắt chớp mắt đỏ lên.
Lăng Hạ không nhịn được giống như trước đây xoa xoa đầu con nhím của hắn, về tình cảm lúc trước hắn càng thiên về Ngự Chi Tuyệt, cảm giác Ngự Chi Tuyệt so với Tống Tiểu Hổ càng cần phải chăm sóc. Nhưng nhân vật chính dù nghịch thiên, bàn tay vàng giỏi đến bap nhiêu thì trên bản chất cũng chỉ là một đại nam hài đơn thuần nhiệt huyết.
Đồng bạn tuổi thơ chọn con đường khác, còn có hắn vật hy sinh này động một chút là ngủm, đối với nhân vật chính lòng trách nhiệm cực mạnh nặng mà nói cũng là gánh nặng cực kỳ.
Tống Tiểu Hổ gắt gao lôi kéo tay của hắn: “Lăng đại ca, làm sao huynh lại ở đây? A Tuyệt y. . . . . Thật xin lỗi, năm đó cái gì ta cũng không biết. Sau này ta gặp lại A Tuyệt, hỏi huynh ở đâu, y chỉ nói huynh đã chết, y sẽ báo thù cho huynh, nói ta không cần lo.”
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm bả vai cùng gương mặt thon gầy của Lăng Hạ, càng thêm đau lòng.
Chuyện của Lăng Hạ cùng Ngự Chi Tuyệt hắn luôn biết quá ít, cái gì cũng không thể ra sức.
Lăng Hạ mỉm cười nói: “Ta không sao, chỉ bị thương nhẹ, đoạn thời gian trước mới dưỡng tốt thân thể. Ngược lại là đệ, mấy năm này sống tốt không?”
Dưới ánh mắt soi mói của hắn, Tống Tiểu Hổ cảm thấy thân mật tin tưởng như trưởng bối, thao thao bất tuyệt bắt đầu nói. Kinh nghiệm của nhân vật chính không khác Lăng Hạ dự đoán là mấy, tu luyện, kỳ ngộ, thăng cấp, cái khác chính là kết giao không ít bạn tốt, còn tìm được đầu mối về cha mẹ mạnh đến nghịch thiên của hắn.
Tống Tiểu Hổ nói xong lời cuối, chần chờ nói: “Lăng đại ca, vậy huynh phải theo A Tuyệt sống ở ma tu đạo sao? Có thể khuyên y rời đi trở về cùng ta được không? Sư phụ vì y mà tức giận bị bệnh hơn mấy tháng.”
Lăng Hạ trầm mặc một chút cười nói: “A Tuyệt không thể nào trở về, tiểu Hổ. Hơn nữa đệ có nghĩ qua, bây giờ A Tuyệt trở về, người chính phái sẽ bỏ qua cho y sao?”
Tống Tiểu Hổ không chút do dự nói: “Ta chắc chắn sẽ đứng bên phía A Tuyệt! Ta sẽ giải thích rõ cho bọn họ, chuyện năm đó không trách được A Tuyệt! Việc cha A Tuyệt làm sao có thể tính trên đầu y?”
Lăng Hạ bị giọng nói như đinh chém sắt của hắn chọc cười, thật đúng là nhân vật chính đơn thuần a. . . . . . mặt mày hắn cong cong cười nói: “A Tuyệt sống ở chỗ này cũng không hẳn là xấu a, những người ma tu đạo đó sẽ bị y thống trị vô cùng tốt .”
Tống Tiểu Hổ ngẩn ngơ, hắn một lòng muốn mang Ngự Chi Tuyệt về, lại không ngờ những thứ này. Hắn do dự nói: “Như vậy Lăng đại ca cũng muốn sống cùng A Tuyệt ở chỗ này sao?”
Lăng Hạ cười nói: “Dĩ nhiên, A Ly cùng với tiểu Hổ, ta liền cùng A Tuyệt thôi.”
Hắn nghĩ nói quan hệ giữa mình và Ngự Chi Tuyệt, nhất thời không biết làm sao lên tiếng, loại chuyện như vậy hắn vẫn không muốn nói ra kích thích trực nam nhân vật chính. . . . . .
Ngược lại Tống Tiểu Hổ đột nhiên nhớ tới, hiếu kỳ nói: “Lần trước Tô huynh đệ nói hắn thấy một nam sủng trong tẩm cung A Tuyệt. . . . . . Cái đó đúng. . . . . .”
Tô Mạc Chận tiện miệng này! quả nhiên dạy hư nhân vật chính rồi ! Lăng Hạ cảm thấy bắp thịt trên mặt mình đều cứng ngắc: “Không thể nào, đều là hiểu lầm. Ừ, tiểu Hổ có người trong lòng hay không?”
A Ly ở bên cạnh vo thành một cục ngủ say, Lăng Hạ nói xong những lời này hết sức chột dạ.
Hắn chuyển dời đề tài, Tống Tiểu Hổ có chút ngượng ngùng vội vàng giải thích: “Không có, ta muốn trở thành Võ Thần, làm sao có thời gian làm chuyện nhi nữ tình trường này?”
Lăng Hạ thở ra, hắn sợ nhất chính là Tống Tiểu Hổ uất ức Mộ Dung Tuyết, liền cười nói: “Lão bà có một là được, tiểu Hổ nhất định phải tìm một cô nương tâm đầu ý hợp, đối xử tốt với người ta. Mộ Dung Tuyết cùng Thủy Linh là sao?”
Tống Tiểu Hổ chờ hắn nói xong gương mặt cũng đỏ lên: “Thủy Linh là muốn tìm đến huynh trưởng Thủy Nguyệt của nàng, Mộ Dung Tuyết là muốn cầu xin A Tuyệt thả các vị tiền bối Thánh Nữ Phong ——nửa năm trước A Tuyệt thiết kế bắt bốn vị hộ pháp đi.”
“Thủy Nguyệt? bốn hộ pháp Thánh Nữ Phong đều ở nơi đây?” Lăng Hạ có chút kinh ngạc, hắn ấn tượng rất sâu với thiếu niên tuấn tú ôn hòa khiêm tốn hiếm thấy năm đó, hơn nữa hắn cũng không ngờ bốn nữ nhân lợi hại lại cực đoan năm đó đều rơi vào tay Ngự Chi Tuyệt.
Tống Tiểu Hổ gật đầu một cái, Thủy Nguyệt là thiếu niên luyện khí thiên tài nổi danh nhất Đại lục, năm đó bởi vì luyện chế pháp khí cấm chế mà bị trục xuất khỏi Liễu tộc, nghe nói trốn vào ma tu đạo, nhưng đến bây giờ không ai biết tung tích của hắn, lần này Thủy Linh tới chính là vì tìm ca ca nàng.
Lăng Hạ rơi vào trầm tư, tỉ mỉ phân tích những tin tức này. Thủy Nguyệt trốn vào ma tu đạo —— luyện khí thiên tài —— Cấm Thuật. . . . . .
Ánh mắt hắn chợt sáng lên, sá, chẳng lẽ Thủy Nguyệt chính là hắc hoả hộ pháp không rõ lai lịch? Cuối cùng vì Ngự Chi Tuyệt luyện chế pháp trận cuối cùng sao? Lừa bịp a! Phải biết mấy tên thuộc hạ vừa trung thành lại điên cuồng này, người sau tiếp người trước hướng Ngự Chi Tuyệt lên con đường hủy diệt! Mấy người này ở bên cạnh Ngự Chi Tuyệt, tuyệt đối là bom hẹn giờ a!
“Lăng đại ca, huynh cũng khuyên nhủ A Tuyệt thả tiền bối Thánh Nữ Phong đi.” Tống Tiểu Hổ lo lắng nói, “Ta không muốn y càng ngày càng cực đoan.”
Lăng Hạ chậm rãi gật đầu một cái.
Cuối cùng Tống Tiểu Hổ nắm quả đấm bày tỏ: “Ta biết rõ chính phái cũng có rất nhiều chỗ không hợp lý, nhiều chuyện không công bình, nhưng ta chắc chắn muốn làm Võ Thần thay đổi điều này!”
Đôi mắt kia kiên định mà chói mắt, làm cho người ta không tự chủ được lựa chọn tin tưởng, nhân vật chính có chính là loại lực lượng này.
Lăng Hạ không khỏi mỉm cười, cứu vớt thế giới là chuyện chỉ có nhân vật chính mới có thể làm, hắn ở đây, sẽ không để cho hai người chọi gay gắt trở mặt thành địch.
Lăng Hạ trở về lần nữa có không ít tâm tư, đặc biệt để A Ly lại cho Tống Tiểu Hổ.
Lúc trước hắn rất ít hỏi Ngự Chi Tuyệt chuyện trong giáo, một là thân thể không được, hai là Ngự Chi Tuyệt cũng không muốn hắn biết phiền lòng, hơn nữa hai người vừa thấy mặt đã gì kia??, căn bản không có cơ hội.
Thánh Nữ Phong là tâm kết của Ngự Chi Tuyệt, kinh nghiệm ấu niên, còn có mình, thù mới hận cũ chung vào một chỗ, Ngự Chi Tuyệt không hận mới là lạ. Nhưng mặc kệ từ phương diện nào suy tính, hắn vẫn muốn khuyên nhủ Ngự Chi Tuyệt để xuống.
Chẳng những là vì Mộ Dung Tuyết, cũng là vì A Tuyệt, hắn không muốn Ngự Chi Tuyệt vì những chuyện này mà khiến ma tu đạo mâu thuẫn gay gắt với chính phái.
Trở lại tẩm cung, đến nửa đêm Ngự Chi Tuyệt mới trở về, Lăng Hạ vẫn đọc sách chờ y, bình thường thời gian này hắn sẽ không chờ, trong khoảng thời gian này hắn rất dễ mệt mỏi.
Ngự Chi Tuyệt thấy hắn không ngủ, vẻ mặt cũng có chút lo lắng, Lăng Hạ vội vàng để sách xuống cười cười.
Lăng Hạ châm chước hỏi tình huống Thánh Nữ Phong, nét mặt Ngự Chi Tuyệt nhất thời thay đổi, trong mắt lóe lên một tia bạo ngược: “Lăng, những chuyện này huynh không cần phải lo!”
Y rất ít dùng loại giọng lạnh lẽo này nói chuyện, Lăng Hạ không khỏi cả kinh.
“Còn nữa, mấy người kia huynh cũng không cần gặp” Ngự Chi Tuyệt lấy tay vén vén tóc, híp mắt nói, “Ta sẽ sớm để bọn họ rời khỏi.”
Lăng Hạ ngạc nhiên, hắn không biết có phải là mình ảo giác không, cảm thấy mấy ngày nay hình như Ngự Chi Tuyệt rất dễ nóng nảy dễ giận, hơn nữa cũng thường thường lộ ra up áp khiến người ta hít thở không thông ở trước mặt hắn. Hắn chợt nghĩ đến một chuyện, thận trọng nói: “A Tuyệt, pháp khí lần đó. . . . . .”
Ngự Chi Tuyệt trực tiếp ném hắn lên giường, rất nhanh đè lên: “Những chuyện này huynh đều không cần lo lắng, chuyện bây giờ mới là quan trọng nhất —— chúng ta chừng mấy ngày không có làm rồi.”
Lăng Hạ đang muốn nói chút chuyện khác, Ngự Chi Tuyệt rất nhanh chận bờ môi của hắn lại, lưu loát cởi xuống y phục của hắn dùng hết tất cả thủ đoạn trêu chọc. Lúc hắn bị làm ngất đi, Ngự Chi Tuyệt vẫn còn ở phía sau làm lấy chưa đủ.
Ngày hôm sau nhìn tẩm cung trống rỗng, Lăng Hạ xoa eo chỉ muốn chửi má nó, dáng vẻ Ngự Chi Tuyệt bây giờ thật cổ quái, không có vấn đề mới là lạ! Hơn phân nửa là có liên quan đến thứ đồ quỷ dị kia! Hắn muốn ra khỏi tẩm cung, lúc này mới phát hiện cư nhiên mình bị cấm túc rồi, Ngự Chi Tuyệt hạ cấm chế ở cửa tẩm cung, hắn căn bản không được ra!
Trước kia Ngự Chi Tuyệt tuyệt đối sẽ không chuyên chế như vậy. . . . . .
Tiểu Hổ cùng A Ly bọn họ sẽ không thật sự bị Ngự Chi Tuyệt đuổi đi chứ?
Hắn vừa tức giận lại lo lắng, có lẽ Ngự Chi Tuyệt sợ hắn tức giận, cư nhiên phái một luyện khí sư tới dạy hắn luyện khí.
Lăng Hạ quan sát luyện khí sư này, trên mặt mang một mặt nạ màu vàng kim, từ thanh âm có thể đoán người hết sức trẻ tuổi, hành động cử chỉ cũng hết sức ôn văn lễ độ, giảng giải hết sức tỉ mỉ kiên nhẫn, nhưng một câu nói nhảm đều không nói, thậm chí không giới thiệu mình.
Trong lòng hắn vừa động, thử thăm dò kêu một tiếng: “Thủy Nguyệt huynh?” Hắn và Thủy Nguyệt mấy năm trước gặp hai lần, thanh âm cùng diện mạo đều quên không sai biệt lắm, hơn nữa phong cách luyện khí sư trước mặt hiển nhiên âm lãnh trầm tĩnh hơn nhiều so với Thủy Nguyệt trong trí nhớ.
Động tác người nọ thậm chí không đình đốn, cũng không hảo hữu hiếu kỳ hỏi thăm, như điếc tiếp tục nói, giống như một người máy.
Lăng Hạ tâm phiền ý loạn, căn bản không nghe lọt, luyện khí sư kia thủy chung không thay đổi âm điệu, Lăng Hạ có chút ngượng ngùng.
Hắn cùng luyện khí sư kia tham khảo một chút vấn đề luyện khí, từ từ bội phục luyện khí sư này. Phương pháp luyện khí của luyện khí sư này hết sức quỷ quyệt lại nhiều thay đổi, một câu nói, không giống cách thường, trong mắt vài chính phái nhân sĩ có lẽ là oai môn tà đạo. Nhưng cũng nhìn ra được, luyện khí sư này đối với luyện khí quả thật như si như cuồng, Lăng Hạ tự than không bằng.
Đối phương nói một canh giờ, rất nhanh khom người rời đi, Lăng Hạ lại tịch mịch.
Hắn cẩn thận hồi tưởng mấy ngày nay, kể từ khi ra khỏi mê cung, Ngự Chi Tuyệt luôn rất bận rộn, hơn nữa cái gì cũng không nói cho hắn biết, không khác trước kia lắm. . . . . .
Dù như thế nào, hắn cũng muốn khuyên Ngự Chi Tuyệt tiêu hủy pháp khí đó!
Lại cách một ngày, cuối cùng Ngự Chi Tuyệt cũng lộ diện, Lăng Hạ không thể chờ đợi tiến lên nói: “A Tuyệt, chúng ta hảo hảo nói chuyện đi, đệ phải lấy pháp khí lần trước ra!”
Tròng mắt Ngự Chi Tuyệt thoáng qua một tia sáng tím, không chút để ý ấn hắn lên giường, tay cũng thăm dò vào bên trong quần áo của hắn: “Lăng nhớ ta không? . . . . . .”
Má! Bây giờ gặp ông đây chỉ có một chuyện, chính là lên giường!
Lăng Hạ nóng nảy, dưới tình thế cấp bách một tay vung lên, cư nhiên trúng mặt Ngự Chi Tuyệt, phát ra một tiếng “chát” thanh thúy.
Động tác Ngự Chi Tuyệt nhất thời ngừng lại, Lăng Hạ gấp rút hô hấp, lo lắng nhìn tay mình nói: “Thật xin lỗi A Tuyệt. . . . . . Ta không phải cố ý.”
Trái tim của hắn nhảy thình thịch, hối tiếc không thôi, sao hắn biết sẽ đánh trúng mặt Ngự Chi Tuyệt?
Trên người chợt nhẹ, Ngự Chi Tuyệt không quay đầu phủ thêm một trường sam màu tím cao quý đi ra ngoài. Lăng Hạ ngẩn ra, mau chóng đuổi theo: “A Tuyệt, đệ đừng đi!”
Thân thể Ngự Chi Tuyệt rất nhanh biến mất ở trong đêm tối.
Lăng Hạ tức giận hung hăng vỗ một chưởng ở trên cửa, đáy lòng dâng lên cảm giác vô lực chưa từng có, ngực lại buồn bực đau một hồi.