CHƯƠNG
Chờ Ngự Chi Tuyệt vừa đi Lăng Hạ liền hối hận, hối hận ruột xanh mét rồi.
Hắn quan sát thân hình không có mấy lượng thịt của mình bây giờ, rất hoài nghi Ngự Chi Tuyệt làm sao có thể sinh ra tính thú . . . . . . Đều là đồng tính, mình có chính y cũng có a!
Hơn nữa chỉ cần vừa nghĩ tới những tập vẽ hắn nhìn thấy trong thư phòng Ngự Chi Tuyệt, mặt trên còn có chữ viết xinh đẹp quen thuộc đề tâm đắc cái gì đó, hắn có loại kích động muốn khóc bỏ chạy.
Sá a, lúc ấy Ngự Chi Tuyệt dùng mê hồn dược với mình đúng không? Không biết còn có thể đổi lời hay không?
Buồn bực một hồi lâu, Lăng Hạ ngồi dậy. Ngự Chi Tuyệt đã đưa dây chuyền người đeo mặt nạ để lại cho hắn, thư phòng cũng bỏ lệnh cấm rồi, thậm chí còn sai người dọn một phòng trống ở bên cạnh làm phòng luyện khí của hắn.
Lăng Hạ vuốt ngực, bây giờ hắn kích động thì ngực rất dễ buồn bực, không biết có phải là hậu di chứng do nhiều lần bị thương lưu lại hay không.
Dù sao lần này hộc máu cũng dọa sợ Ngự Chi Tuyệt, những đồ tốt nổi danh cứ nửa ngày sẽ được người hầu đưa tới một lần. Lăng Hạ cũng muốn thân thể mình mau mau tốt, đều bưng lên ăn, cố gắng hướng tới một tương lại tương thân tương ái hạnh phúc.
Lăng Hạ kiểm tra một chút, bi kịch phát hiện lực tinh thần của mình cùng nguyên tố hệ mộc còn chưa tới một nửa —— mặc dù trước đó cũng không tính là cao thủ gì. Hắn cũng biết chuyện này không vội vàng được, đi đường tắt khai phá sức mạnh đều là chuyện của nhân vật chính, mình loại tiểu nhân vật này vẫn phải tiến hành theo chất lượng tu hành đàng hoàng.
May mà có chuyện làm nên thời gian trôi qua thật nhanh, lúc sách bị một bàn tay xinh đẹp tay che lấy, lúc này hắn mới bất giác phát hiện trời đã tối rồi —— Ngự Chi Tuyệt đang đen mặt nhìn hắn.
Lăng Hạ vội vàng cười ôn hòa với y, nói đùa, nếu Ngự Chi Tuyệt cấm cung hắn, vậy thì bi kịch rồi. Hắn làm bộ đứng lên nói: “A, A Tuyệt về rồi sao? Ta vừa mới xem được hai tờ.”
Sắc mặt của Ngự Chi Tuyệt càng tối, Lăng Hạ vội vàng đứng lên cười nói: “A Tuyệt còn chưa dùng bữa tối sao? Chúng ta cùng nhau ăn chứ?”
Hắn đi tới, dắt tay Ngự Chi Tuyệt đi ra ngoài.
Ngự Chi Tuyệt quả nhiên cùng hắn đi ra ngoài, sắc mặt hơi tốt lên chút.
Người Dị Giới này không xem trọng ăn uống, nhưng Ngự Chi Tuyệt toàn dùng những thứ hết sức tinh mỹ, vô luận canh rau hay điểm tâm đều là sắc hương vị câu toàn, mùi vị đều nhẹ thanh lịch, Lăng Hạ ăn rất vui vẻ, thỉnh thoảng gắp cho Ngự Chi Tuyệt một món ăn, lo lắng giữa hai lông mày Ngự Chi Tuyệt cuối cùng cũng tản đi.
Dùng bữa xong thời gian vẫn còn sớm, Lăng Hạ liền đề nghị đi dạo, cổ đại không có tiết mục gì giải trí, sớm nghỉ ngơi một chút chỉ nghĩ tới chuyện kia thôi đúng không? Lại nói, hai người thật sự chưa từng làm chuyện gì lãng mạng của người yêu.
Trăng thật sáng, xuyên thấu qua lá cây loang lở, rải xuống mặt đất giống như một tầng Thủy Ngân.
Lăng Hạ và Ngự Chi Tuyệt đi từ từ dưới tàng cây, tư thế biến thành Ngự Chi Tuyệt nắm tay của hắn rất nhanh.
Lăng Hạ len lén ghé mắt nhìn Ngự Chi Tuyệt, bây giờ nét mặt giáo chủ đại nhân vừa vui mừng lại không ưỡn ẹo, hai người từ khi gặp lại tới nay, phần lớn đều là Ngự Chi Tuyệt quá cường thế, bây giờ ngược lại có mấy phần bóng dáng thiếu niên năm đó.
Ngự Chi Tuyệt rất nhanh nhận ra ánh mắt của hắn, không được tự nhiên xoay đầu sang bên kia.
Lăng Hạ giật mình, không nhịn được phải dựa vào, hắn bây giờ thấp nửa đầu so với Ngự Chi Tuyệt, cần ngẩng đầu lên mới có thể hôn được đối phương.
Thân thể Ngự Chi Tuyệt rõ ràng cứng ngắc lại, sau đó phục hồi tinh thần rất nhanh, dùng sức nắm quả đấm khắc chế sự kích động muốn đẩy ngã đối phương trong lòng—— đây là lần đầu tiên Lăng Hạ chủ động thân cận y.
Y chậm rãi nhắm mắt lại, Lăng Hạ chỉ chạm nhẹ lên môi y, nơi bị chạm kia tê tê dại dại, nhịp tim lại không thể khống chế.
Y bất giác đặt tay lên lưng Lăng Hạ, vững vàng ôm lấy đối phương, nhiệt tình đáp lại. Môi của đối phương ấm áp hơn nữa mang theo tư vị trong veo, y hôn thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Lăng Hạ rất nhanh bị đặt lên cây, hắn mặt đỏ tim đập đồng thời có một loại cảm giác lệ rơi đầy mặt. Vốn muốn lãng mạn một chút, tại sao lại biến thành loại cảm giác + thế này?
Đầu lưỡi nhạy cảm đều là tư vị của đối phương, Ngự Chi Tuyệt xâm chiếm trong miệng hắn, đầu lưỡi đặc biệt linh hoạt, hôn hắn không thở nổi. Mặc dù không muốn thừa nhận, chân của hắn đã mềm nhũn, dường như là giắt trên người Ngự Chi Tuyệt mới có thể đứng vững vàng, mới hôn một cái mà thiếu chút nữa đã có phản ứng như vậy. . . . . . Sá!
Chỉ là, dầu gì Ngự Chi Tuyệt cũng ngừng lại, một tay đặt trên cây, một tay đặt trên eo hắn cố định chặt hắn trong lòng mình.
Lăng Hạ thở hổn hển ngước đầu nhìn Ngự Chi Tuyệt, không nhịn được lấy tay xoa xoa tóc y như trước kia, Ngự Chi Tuyệt hơi híp mắt lại, ngay cả khi giả bộ phớt tỉnh, thì miệng không kiềm được đều nhướng lên.
Bốn phía hết sức tĩnh mật, chỉ nghe tiếng côn trùng kêu vang cùng tiếng lá cây, dần dần lại thêm tiếng tim đập. Ngự Chi Tuyệt mở mắt, hai người bốn mắt ngây ngốc nhìn hồi lâu, vẫn hôn môi.
Lăng Hạ không thể không thừa nhận, bây giờ hoàn toàn chính là yêu trạng thái.
Làm chuyện gì cũng không yên lòng, nhìn cái gì cũng sẽ liên tưởng đến Ngự Chi Tuyệt, hơn nữa mỗi lần nhìn thấy lòng đều tràn đầy vui mừng. . . . Rõ ràng không còn thuần khiết như lúc mười mấy tuổi, chạm tay nhẹ một cái cũng sẽ đỏ mặt, bây giờ thì xong, thường bị Ngự Chi Tuyệt nhìn một cái nhịp tim đã đập gia tốc.
Buổi tối ngủ lại rất đơn thuần, không có động tác gì, chỉ là Ngự Chi Tuyệt thích ôm hắn hoặc là ôm hắn, hắn chuyển thân Ngự Chi Tuyệt cũng sẽ biến đổi tư thế.
Vết thương của Ngự Chi Tuyệt trong lúc hắn hết sức rối rắm đã hoàn toàn khỏi rồi, thậm chí ngay cả sẹo cũng không có.
Lăng Hạ nhìn đường cong hoàn mỹ của lưng Ngự Chi Tuyệt, lần nữa kích động muốn chạy.
Sá a! Y cố ý cởi áo để cho hắn nhìn là có ý gì? Ý là chúng ta có thể 【 xào xạc ——】sao?
Lăng Hạ kinh hồn bạt vía nặn ra một nụ cười: “Ừ, hôm nay ngực có chút không thoải mái, ta muốn ngâm suối nước nóng, sẽ khá hơn một chút.”
Ngự Chi Tuyệt không chút do dự nói: “Ta cùng huynh đi.”
“Không. . . . . . Không cần, đột nhiên nhớ buổi chiều ta đã ngâm qua.” Lăng Hạ vội vàng từ chối, bởi vì căng thẳng mà lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Mấy ngày nay hai người chung sống đặc biệt hòa thuận ngọt ngào, như đôi tình nhân nhỏ vừa sa vào tình yêu cuồng nhiệt, hắn hoàn toàn cũng quên những gì Ngự Chi Tuyệt nói trước kia, không còn nhớ chút nào.
Sá a, không thể yêu thuần khiết một chút sao? [ Không được a ~ Yêu thuần khiết thì độc giả đói chết sao Lăng đại ca J))))]
Ngự Chi Tuyệt đi tới cúi người xuống, đột nhiên kéo tay của hắn, ngậm hai ngón tay vào trong miệng, dùng đầu lưỡi ướt mềm bao lấy nhẹ nhàng liếm, cảm giác vừa nhột vừa tê khiến toàn thân Lăng Hạ chấn động, thiếu chút nữa kêu lên.
Hắn hốt hoảng cúi đầu, không tự chủ được run rẩy, cặp mắt phượng đẹp đẽ tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng của Ngự Chi Tuyệt quả thật có thể đốt cháy người: “Nhịn không nổi nữa. . . . . . Để ta làm đi.” [ Phụt!!!!!]
Thanh âm kia như hải yêu, trầm thấp mà từ tính, mang theo mị lực làm cho người ta đỏ mặt tim đập.
Lăng Hạ nhếch nhác không dám nhìn Ngự Chi Tuyệt, sao đứa bé chết tiệt này hơi trêu chọc một chút đã đỏ mặt, có lúc lại nhiệt tình như vậy làm cho người ta chống đỡ không được, lời tâm tình này da mặt dày nói thế nào được hả?
Hắn sự khó thở khạc ra một câu: “. . . . . . Ừ.”
Những lời này còn chưa nói xong, Ngự Chi Tuyệt đã dựa vào, vừa hôn, bàn tay vừa hướng tới vạt áo hắn.
Lúc Lăng Hạ bị đè xuống giường, đã bị mò cả người nóng ran. Ngự Chi Tuyệt vừa hôn vừa lấy tay vuốt ve không có chương pháp gì trên người của hắn, vẻ mặt bình tĩnh thành thục sớm không biết chạy đi đâu, biểu hiện như đứa trẻ mới lớn đặc biệt kích động.
Thật ra hai người lõa thể không biết đã bao nhiêu lần, nhưng có lẽ biết nội dung lần này bất đồng, nên mỗi một động tác của Ngự Chi Tuyệt đều làm cho Lăng Hạ căng thẳng không thôi, bắp thịt buộc thật chặt, ngay cả tiếng hít thở cũng bị đè nén đến nhỏ nhất.
Những lý luận kiến thức kia đã sớm vứt đi chỗ nào, Ngự Chi Tuyệt dựa vào bản năng đè trên người Lăng Hạ, dùng môi lưỡi hôn cắn trên người của hắn, tìm kiếm điểm mẫn cảm. Khi thấy Lăng Hạ vì một động tác của mình mà hô hấp trở nên gấp hơn, y liền nhớ, sau đó càng trêu chọc quá phận.
Người này vẫn quá gầy, thân thể nhỏ yếu như thiếu niên, nhưng từng địa phương đều làm cho y rất thích thú, mỗi một tấc da thịt đều hấp dẫn y đi hôn, đi thăm dò.
Nhận thấy toàn thân Lăng Hạ đều căng thẳng cứng ngắc, Ngự Chi Tuyệt chậm rãi ngẩng đầu lên cưỡng chế mình dừng động tác. Y leo lên cắn vành tai Lăng Hạ, nói nhỏ vào lỗ tau hắn: “Thả lỏng một chút, huynh đừng sợ, “
Vừa nói xong, một tay nắm lấy núm ngực Lăng Hạ một chút, như tò mò nắm mấy lần, lúc nó cứng lên mới bắt đầu dùng lực độ thích hợp xoa nắn.
. . . . . . Không nên dùng cái giọng dụ dỗ con nít đó a! Mặc dù nghĩ như vậy, lỗ tai Lăng Hạ đều đã đỏ.
Hắn cắn răng hít sâu mấy hơi, mở mắt.
Hắn còn lớn hơn Ngự Chi Tuyệt mấy tuổi, dù sao gì kia cũng trốn không thoát, biểu hiện như vậy còn là nam nhân sao? Không phải chỉ khuất nhục một chút. . . . . . Có lẽ còn rất đau a sá. . . . . . Chuyện như vậy hắn cũng không thể rơi vào hạ phong!
Có lẽ nghĩ thông như vậy, Lăng Hạ liền cố làm ra vẻ tự nhiên ôm cổ của Ngự Chi Tuyệt, liều mạng hôn lên, thậm chí cưỡi trên người Ngự Chi Tuyệt.
Hắn cúi đầu học giọng nói vừa rồi của Ngự Chi Tuyệt ghé vào lỗ tai y nói: “Ta không sợ, ta cũng muốn đệ.”
Ăn ở hai lòng nói hết câu cậy mạnh này, hắn như kỳ tích nhìn thấy Ngự Chi Tuyệt vừa rồi còn uy phong, vậy mà lỗ tai đều đỏ.
Lăng Hạ nhất thời hết căng thẳng.
Bây giờ mái tóc đen dài của Ngự Chi Tuyệt như tơ lụa tán lạc trên bả vai rộng rãi bền chắc, mắt phượng híp lại, lông mi thật dài, môi mỏng diễm sắc khẽ nhếch lên để lộ hàm răng trắng muốt một chút. . . . . . Lăng Hạ nuốt ngụm nước miếng, giáo chủ đại nhân thật đúng là sắc đẹp thay cơm. . . . . .
Hắn say mê tiến tới, lấy tay đỡ cánh tay Ngự Chi Tuyệt, khẽ cắn xương quai xanh của Ngự Chi Tuyệt, hắn vẫn luôn cảm thấy xương quai xanh của Ngự Chi Tuyệt đặc biệt hấp dẫn —— đặc biệt là lúc mở rộng cổ áo, quả thật muốn mạng người!
Tròng mắt Ngự Chi Tuyệt tối sầm lại, cứng rắn nâng cằm Lăng Hạ lên đè nén nói: “Không cần động nữa, nếu không ta sẽ khống chế không được làm huynh bị thương .”
Lăng Hạ như tỉnh ngộ lại, khiến Ngự Chi Tuyệt gì kia gì thỏa mãn, nơi đó của mình không phải sẽ an toàn? Hắn đã sớm phát hiện, chỉ cần hắn chủ động, thuộc tính kiêu ngạo xấu hổ của Ngự Chi Tuyệt sẽ bộc phát, thuộc tính đuôi sói dài sẽ ẩn đi.
Hắn cũng mặt dày bất cứ giá nào muốn chủ động, móng vuốt sói theo bụng kiên cố không có một chút thịt của Ngự Chi Tuyệt tiếp tục đi xuống, cầm nơi đã sớm lâm vào trạng thái căng cứng thuần thục hoạt động, thậm chí còn đem của mình tới, dùng hai tay nắm không ngừng động.
——-
He he chương sau đãi cả nhà một bữa xôi thịt to hoành tá tràng nhá :v :v :v