Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hy Sinh

chương 60

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG

Trực giác Tô Mạc Chận nhạy cảm đã biết mình tuyệt không phải là đối thủ của người tới, theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng hắn nhìn Khắc Lan Mẫn Bạch không sợ hãi chút nào, cắn răng cũng lưu lại.

Khắc Lan Mẫn Bạch kết hợp song côn thành một đầu côn dài, vác lên vai cười nói: “Ta còn tưởng ai, thì ra là Giáo chủ đại nhân a. Không phải ngài đang chuẩn bị hôn sự sao, chạy tới nơi này làm gì? Thuộc hạ đang đưa quà tân hôn đến cho Giáo chủ đại nhân đây.”

Ánh mắt Ngự Chi Tuyệt đảo qua, chính xác tìm được Lăng Hạ, lập tức híp mắt lại, trong lòng giận ngút trời.

Lăng Hạ mặc nữ trang, bởi vì biến cố mà vạt áo đã lơi lỏng, đầu tóc rối bời, bây giờ cúi đầu, thân thể như đang phát run.

Khóe miệng y nhếch lên khẽ cười nói: “Chạy đến nơi đây, dĩ nhiên là đón người của ta trở về. Còn có —— giết chết các ngươi.”

Song đầu phi xà cảm nhận được tâm tình của chủ nhân, ngửa đầu phát ra một tiếng rít chói tai, chấn đến mọi người trên mặt đất đều phải bưng tai. Nhiệt độ chung quanh trong chớp mắt giảm mấy chục độ, chèn ép cơ hồ hít thở không thông.

Khắc Lan Mẫn Bạch rùng mình, lập tức bày lá chắn phòng hộ ở chung quanh, quát lên: “Lui về phía sau!”

Nàng và thủ hạ của nàng phối hợp ăn ý, biết nguy hiểm lưu lại chỉ là trở ngại, ngay lập tức ngay ngắn trật tự lui về phía sau.

Lăng Hạ bị thanh âm song đầu phi xà chấn trong nháy mắt hồi hồn, ngay cả khi hắn không có cảm giác gì với Tô Mạc Chận, nhưng hiển nhiên Khắc Lan Mẫn Bạch cũng ở trong phạm vi mục tiêu của Ngự Chi Tuyệt. Hắn hít sâu một hơi, trong mắt đã khôi phục trấn định, ngẩng đầu lên nói: “Chi Tuyệt, chuyện này không liên quan đến Khắc Lan muội, đệ hiểu lầm.”

Ngay cả khi Ngự Chi Tuyệt bộc phát tức giận, nhưng thủy chung vẫn đặt sự chú ý lên Lăng Hạ. Lúc này nghe hắn không giống thường ngày gọi mình là “A Tuyệt”, lại thân mật gọi Khắc Lan Mẫn Bạch, lập tức trong mắt tử khí cuồn cuộn, giống như không nghe thấy khẽ cười nói với Khắc Lan Mẫn Bạch: “Một cũng chạy không thoát.”

Tay y giương lên ngưng tụ gần trăm băng tiễn, nhắm ngay Khắc Lan Mẫn Bạch cùng thủ hạ trên đất bắn tới, bầu trời như rơi xuống vô số bạch quang, phát ra tiếng xé gió bén nhọn. Cùng lúc đó, cái đuôi Song Đầu Phi Xà đột nhiên duỗi một cái, quấn lấy Lăng Hạ kéo ra phía sau.

“Chu nhi!” Khắc Lan Mẫn Bạch hét lớn một tiếng, thân hình huyết Tri Chu trong nháy mắt phóng đại vạn lần, to chừng một cái xe tải, dù vỏ ngoài cứng rắn chặn lại phần lớn băng tiễn, cũng bị đụng phải lui về phía ngã nhào. Khắc Lan Mẫn Bạch tung người nhảy vào không trung, dùng gậy nhanh chóng cản những băng tiễn khác lại. Nàng và những thủ hạ này xông xáo mấy năm, kì thực tình như huynh đệ.

Dù sao số lượng những băng tiễn kia quá nhiều, Tô Mạc Chận bất đắc dĩ, thay Khắc Lan Mẫn Bạch đỡ được một phần, cánh tay cũng bị đâm trúng.

Lăng Hạ kinh hãi, liều mạng giãy giụa mấy cái, đuôi rắn lại siết hắn đến thở cũng khó khăn. Hắn giùng giằng nhìn bóng lưng Ngự Chi Tuyệt hô to: “A Tuyệt, dừng tay!”

“Huynh tốt nhất nên nghỉ ngơi một chút.” Ngự Chi Tuyệt nghe tiếng hô của hắn, trong lòng hơi bớt giận, âm điệu vẫn bình tĩnh vô ba, “Ta sẽ thu thập những thứ này tạp chủng nhanh thôi.”

Khắc Lan Mẫn Bạch xoay người rơi xuống đất, lúc nâng đầu tức giận như cũ: “Giáo chủ đại nhân, Linh Xà đảo ta chưa từng làm bất kỳ chuyện gì không vâng lời Càn Khôn giáo, thuộc hạ muốn hỏi một câu, vì sao Giáo chủ lại rat ay với Linh Xà đảo ta?”

Con ngươi Ngự Chi Tuyệt đã hoàn toàn biến thành màu tím, lộ ra một nụ cười khát máu: “Ta muốn giết một người, còn cần lý do sao?”

Y nói rồi giương tay áo rơi xuống khỏi song đầu phi xà, dưới chân hắc sắc hỏa diễm từ từ dấy lên, y chậm rãi từng bước từng bước đạp hắc diễm đi tới, sát ý lẫm liệt ép người cơ hồ thở không thông. Y nhìn Tô Mạc Chận khẽ cười nói: “Ừ, tóc lam, người thứ nhất chính là ngươi.”

Tô Mạc Chận rùng mình dùng đao chống xuống đất, chờ ngọn lửa đánh tới bóng dáng của hắn đã biến mất, rất nhanh xuất hiện ở một nơi khác.

Ngự Chi Tuyệt chậm rãi nghiêng đầu chính xác nhìn tới chỗ Tô Mạc Chận, gật đầu thở dài nói: “Ừ, rất hiếm thấy lực tinh thần hệ thổ, khó trách to gan như vậy, có thể từ tẩm cung của ta mang Lăng Hạ đi, ngươi quả nhiên có chút bản lãnh.”

Tô Mạc Chận cả kinh xuất mồ hôi lạnh cả người, dường như hắn sẽ bị hắc diễm kia quấn lên —— hắn có thể cảm thấy khí lạnh thấu xương cùng tà ý bên trong! Khóe miệng đối phương cười khẽ, tròng mắt màu tím cũng rét lạnh như băng, hắn không nghi ngờ chút nào, mình chính là con côn trùng dính chặt trên tơ nhện, sắp bị nhện nuốt vào trong bụng. . . . . .

Khắc Lan Mẫn Bạch vỗ một gậy lên lưng Tô Mạc Chận quát lên: “Này, họ Tô, xem ngươi sợ thành cái dạng này!”

Tô Mạc Chận nhất thời giựt mình tỉnh lại, mồ hôi lạnh rơi xuống, lúc cặp mắt màu tím kia theo dõi hắn, chân của hắn như bị đóng đinh động cũng không được. Hắn giơ đao lên nhỏ giọng nói: “Đa tạ cô nương nhắc nhở.”

Khắc Lan Mẫn Bạch hừ một tiếng, đặt cây gậy trước người. Nếu như Ngự Chi Tuyệt tiếp tục nổi điên, tiểu tử tóc xanh này dĩ nhiên là đồng minh của mình rồi.

“A Tuyệt!” Lăng Hạ biết tình thế nguy cấp, liều mạng giãy giụa, nuốt xuống mùi tanh lần nữa dâng lên, hắn khó ức chế một hớp phun ra ngoài, khàn giọng tức giận nói, “A Tuyệt, ta nói đệ không nghe sao?” Hắn nói xong ho sặc sụa một hồi, vết máu loang lổ.

Bước chân Ngự Chi Tuyệt ngừng một chút, màu tím trong mắt nháy mắt lui xuống, biến thành màu đen thâm trầm không đáy.

Khắc Lan Mẫn Bạch chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh đập vào mặt, Ngự Chi Tuyệt đã lui trở về, rơi vào song đầu phi xà ôm Lăng Hạ vào trong ngực.

Tô Mạc Chận giương mắt nhìn, nhìn thái độ này của y, nào chỉ đem Lăng Hạ làm nam sủng a, quả thật như tâm can bảo bối. Một nam sủng rống lớn tiếng với y như vậy, Giáo chủ đại nhân khí thế hung hăng lại nghe a!

Mặc dù Khắc Lan Mẫn Bạch cảm thấy một màn trước mắt quái dị, cũng không suy nghĩ nhiều, vẫn cảnh giác ngăn cây gậy trước người.

Lúc này không chạy thì đợi đến bao giờ? Tô Mạc Chận biết Khắc Lan Mẫn Bạch chưa chắc đã gặp chuyện, nhưng giáo chủ kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình đồ, lập tức hôn lên mặt Khắc Lan Mẫn Bạch một cái nói: “Thanh Minh hộ pháp, sau này còn gặp lại.” Sau đó gọi Địa Hành Thú, Địa Hành Thú mở miệng rộng nuốt hắn vào, mang theo hắn trốn xuống đất.

Mới vừa rồi Khắc Lan Mẫn Bạch nói rõ nàng đến Linh Xà đảo, hắn đương nhiên đã biết thân phận của đối phương. Tô Mạc Chận không ngờ, nữ ma đầu trong truyền thuyết ma tu đạo, lại xinh đẹp khả ái như vậy.

Ngự Chi Tuyệt lạnh lùng liếc cái đống nổi trên mặt đất, một băng tiễn xuất ra phóng xuống đất, bắn thủng chân trái Địa Hành Thú. Y biết không có đánh trúng chỗ yếu, chỉ hừ lạnh trong lòng một tiếng, lần sau gặp lại, chắc chắn sẽ thiên đao vạn quả tên tóc lam này!

Lăng Hạ sợ y tiếp tục ra tay, níu thật chặt ống tay áo của y khó khăn giải thích: “Không liên quan. . . . . . đến. . . . . . Khắc Lan muội.”

Ngự Chi Tuyệt rất nhanh nhét vào miệng hắn một viên thuốc, lại điểm lên ngực mấy cái, thay hắn lau máu khô nơi khóe miệng lạnh nhạt nói: “Ta biết rồi, sẽ không ra tay với nàng ——bây giờ huynh đừng nói.”

Lăng Hạ ngửi mùi vị quen thuộc chỉ cảm thấy tâm lực quá mệt mỏi, nhắm hai mắt nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Nhìn song đầu phi xà trên không trung từ từ đi xa, Khắc Lan Mẫn Bạch tức giận cắm cây gậy xuống đất, bất giác liều mạng lau mặt: “Họ Tô hỗn tiểu tử, dám bôi nước miếng lên mặt cô nãi nãi ngươi, cẩn thận lần sau gặp cô nương cắt đứt chân chó của ngươi!”

Lăng Hạ nghe tiếng gió ù ù, trốn tránh nhắm mắt lại không nhìn màu đỏ chói mắt kia, tim quặn đau khó nhịn.

Hắn không biết vì sao Ngự Chi Tuyệt phải lừa gạt mình, nếu hỏi rõ ràng, chỉ sợ kết cục thất vọng hơn. . . . . .

Không biết bay bao lâu, song đầu phi xà đột nhiên xà xuống——đến tẩm cung.

Hình như có người nào đó ngăn đường Ngự Chi Tuyệt, muốn bẩm báo chuyện. Ngự Chi Tuyệt như cũ dùng áo khoác bao lấy Lăng Hạ ôm vào ngực, lạnh nhạt nói: “Hậu sự giao cho Tả Hữu trưởng lão xử lý, trong vòng ba ngày bất luận kẻ nào cũng không được bước vào tẩm cung, nếu không giết không ta!”

Lăng Hạ mở mắt, liền thấy trước mắt là một mảnh đỏ bừng, bóng dáng của Ngự Chi Tuyệt cách vải vóc màu đỏ bóng loáng mềm mại, loáng thoáng, hình như hết sức xa xôi, ngực của hắn trong nháy mắt không thể hô hấp.

Ngự Chi Tuyệt ôm hắn nhanh chóng đi vào bên trong tẩm cung. Lăng Hạ nghe nhịp tim đập của y, không khỏi nhớ lại cảnh mình vừa xuyên không tới, Ngự Chi Tuyệt cũng ôm hắn lên núi như vậy, khi đó hai người tâm không ngăn cách. . . . . . Mắt cay cay một hồi, hắn gắt gao cắn môi.

Rất nhanh đến gian phòng quen thuộc, trước mắt Lăng Hạ đột nhiên sáng lên, mắt phản xạ có điều kiện khẽ híp lại.

Chờ hắn mở mắt lần nữa, liền bị Ngự Chi Tuyệt nguội lạnh đè lên giường, môi đối phương cũng theo đó rơi xuống, giống như mưa to gió lớn kịch liệt xâm lấn trong miệng hắn, không mang theo chút dịu dàng nào.

Ngự Chi Tuyệt mút quá mạnh, đầu lưỡi Lăng Hạ vừa nóng vừa đau, không khí trong phổi trong thời gian ngắn chợt biến mất, thậm chí hắn đột nhiên sinh ra một loại sợ hãi —— đối phương muốn nhai luôn hắn nuốt vào bụng!

Hắn kịch liệt giãy dụa lấy tay chống đỡ giữa hai người muốn đẩy Ngự Chi Tuyệt ra, đối phương dùng lực lớn đến kinh người, g ngực rộng rãi mang theo nhiệt độ cực nóng, giống như núi không nhúc nhích áp sát vào thân thể của hắn, một tay dễ dàng cố định hai tay của hắn lên đỉnh đầu, một chân cũng ngăn chận hai chân hắn giãy giụa.

Trong đôi mắt Ngự Chi Tuyệt mang theo màu tím yêu dị, y nhẹ nhàng vung tay, nữ trang trên thân Lăng Hạ liền chia năm xẻ bảy phân tán đầy giường, tay rãnh của y không chút do dự nắm lấy điểm nhô lên trên ngực Lăng Hạ, khẽ xoa vê chầm chậm. Y cảm thấy thân thể phía dưới phản kháng chẳng phải lợi hại, phiền não trong lòng lúc này mới từ từ giảm bớt, bình thường lại.

Vì vậy y cúi đầu, dọc theo cái cằm đẹp mắt thon gầy, nhẹ nhàng cắn xuống yết hầu đối phương, thanh âm mang theo dục vọng khó che dấu được: “Ta muốn huynh. . . . . . Thân thể của huynh thật là xinh đẹp. . . . . .”

Đôi tay khó nhịn vuốt ve da thịt bóng loáng mềm dẻo của đối phương, đôi môi cũng tùy ý khẽ cắn trên người đối phương, giống như như vậy mới có thể xác nhận người này sẽ vĩnh viễn ngoan ngoãn, sống ở bên cạnh mình.

Lăng Hạ bị áp bức không có khả năng nhúc nhích, không kềm chế được sợ run, thân thể rõ ràng theo động tác trêu đùa thuần thục của Ngự Chi Tuyệt càng ngày càng nóng, nhưng tâm lại càng ngày càng lạnh.

Chờ hắn nhận thấy Ngự Chi Tuyệt cứng rắn tách hai chân của hắn, chống vật cứng rắn dọa người đó trên đùi mình, không thể tiếp tục khống chế khàn giọng hét lớn ra: “Đủ rồi! Ngự Chi Tuyệt! Đủ rồi! Ngươi giết ta đi!”

Hắn hô xong, lúc này mới phát hiện lệ rơi đầy mặt ——mình vậy mà lại khóc sao?

Sá! Nam nhân bị người đè phía dưới đã đủ mất mặt! Tại sao không thể nhẫn nhịn còn khóc mất mặt vậy? . . . . . . Nhưng mà, biết rất rõ điểm này, nước mắt lại càng trào nhiều, hắn cắn môi dùng sức nhẫn nại, nhưng sống lưng vẫn không cách nào ức chế run rẩy từng trận.

Nhiệt độ nơi bụng Ngự Chi Tuyệt đã đạt đến trình độ không thể nhịn được, thậm chí y đã cầm một chai dược cao bôi lên ngón tay, nghe tiếng la của Lăng Hạ mà chấn động, đánh rơi cái bình lạch cạnh xuống dưới giường.

Con ngươi y co rụt lại, tia màu tím quỷ dị cùng nóng ran trên người nhất thời như triều thủy rút xuống.

Y nhìn trên người Lăng Hạ có vô số vết cắn vết đỏ cùng nước mắt đầy mặt, ngạc nhiên không dứt, y đã làm cái gì?

Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Lăng Hạ khóc.

Người này lúc bị đánh, thay y chịu roi hình, che ở trước người y. . . . . . Mặt mũi đều bình tĩnh mang theo mỉm cười, vĩnh viễn đều trấn định tự nhiên, y chưa từng thấy qua bộ dáng người này yếu ớt.

Tay chân Ngự Chi Tuyệt luống cuống ôm Lăng Hạ vào trong ngực, tâm cũng theo tiếng khóc đối phương vỡ thành từng mảnh từng mảnh rồi. Y vụng về vỗ nhè nhẹ lưng Lăng Hạ nhỏ giọng an ủi: “Mới vừa rồi làm đau huynh sao? Huynh đừng khóc, ta không làm. . . . . .”

Nhận thấy vật cứng chống bên hông mình xác xác thật thật héo rút, Lăng Hạ mới thở phào nhẹ nhõm. Mắt hắn đỏ ngầu hung hăn cắn một miếng lên bả vai Ngự Chi Tuyệt ——

Ông đây cắn chết ngươi, để cho ngươi đứa bé chết tiệt này đi thành thân!

Để cho ngươi gạt ông đây phong ấn lực lượng ông đây lại!

Để cho ngươi hại Ông đây bị người khinh là nam sủng!

Để cho ngươi dọa sợ Ông đây đến mất mặt khóc lên!

Để cho ngươi mơ ước Cúc Hoa ông đây a a a!

Truyện Chữ Hay