Nghe thấy Lương Mục Phàm gọi mình thì Đỗ Hoành Dương cũng nói gì đó với Trình Mộc Cát xong rồi mới cùng anh rời đi.
Lúc cả hai vừa khuất bóng khỏi lớp học thì Lương Thoại Di liền bước đến trước mặt của cô, còn kiêu ngạo đập tay thật mạnh lên bàn, đây chính là đăng dằn mặt cô thôi, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này thì Trình Mộc Cát cũng chỉ biết cười nhạt, đây đúng là trò hù dọa trẻ con thôi.
Nhưng sau đó Lương Thoại Di lại nói:
- Mày đừng nghĩa anh Hoành Dương thật sự thích mày, tính cách của anh ấy như thế nào chắc mày chưa biết đâu nhỉ...!Anh ấy...
- Tôi biết.
Giọng nói nhẹ nhàng của Trình Mộc Cát làm cho Lương Thoại Di cứng đờ, cô vừa nói là cô biết tính cách của anh Hoành Dương sao? Làm sao có thể, Trình Mộc Cát chỉ mới chuyển đến đây mới có vài tháng, làm sao có thể hiểu rõ con người của anh Hoành Dương được, nhưng nhìn vào đôi mắt kia thì Lương Thoại Di lại có chút lòng tin, ánh mắt tuy không sắc lẹm như dao, cũng không đáng sợ như ác quỷ, nhưng trước mắt của cô ta thì đôi mắt kia tựa như là một mặt hồ trong veo, không chút gợn sóng, nhưng giống như nó có ma lực mà nhìn thấu tất cả mọi việc, dù có né tránh cũng không thể nào né tránh được nó.
Lương Thoại Di lắc đầu một cái, cô ta đang bị cái quỷ gì vậy, tại sao càng nhìn Trình Mộc Cát thì cô ta lại càng cảm thấy sợ hãi trước ánh mắt bình thản đó chứ? Không đúng, rõ ràng là người cần sợ hãi phải là Trình Mộc Cát mới đúng, không phải là cô ta, nghĩ đến đây thì cặp mắt của Lương Thoại Di cũng liếc nhìn về phía bên cửa, cũng may là hai người họ vẫn chưa quay lại.
Thừa cơ hội này Lương Thoại Di muốn để cho Trình Mộc Cát biết được, vị trí của cô trong tim của Đỗ Hoành Dương chỉ là tạm bợ mà thôi.
Từ nhỏ anh Hoành Dương đã được xem là "Trúc Mã" của cô ta, sớm muộn gì thì cha mẹ Đỗ cũng không để Trình Mộc Cát đặt chân vào Đỗ gia, đối với những cô gái ở Minh Thành thì chỉ có duy nhất Lương Thoại Di này mới đủ tư chất trở thành con dâu của Đỗ gia mà thôi.
- Trình Mộc Cát, mày có bao giờ nghĩ bản thân quá tự cao tự đại hay không?
- Đương nhiên là không, đối với ai thì tôi không biết, nhưng đối với A Dương thì tôi biết rất rõ.
- Câm miệng! A Dương là cái tên cho mày tùy tiện gọi sao? Anh ấy là con cháu Đỗ gia, một con nhỏ nghèo nàn, quê mùa như mày...!Ha, làm sao có tư cách.
Lương Thoại Di vừa dứt lời thì những bạn nữ xung quanh cũng ùa lên cười theo, nhưng nhìn sang sắc mặt của Trình Mộc Cát thì không hề biến sắc, mà còn lộ ra một nụ cười tinh ranh, nói:
- Vậy chờ xem nhé.
Câu nói của cô vừa dứt thì gương mặt đang đầy sự châm biếm kia liền biến mất, thay vào đó là nét mặt thống khổ đến tột cùng, Lương Thoại Di vẫn còn đang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra liền quát lên một tiếng:
- Mày bày ra vẻ mặt thương hại này cho ai xem? Muốn lấy lòng thương hại của anh Hoành Dương sao? Đừng mơ tưởng nữa!
Đúng lúc này Đỗ Hoành Dương giống như không thể nào chịu nổi nữa liền đẩy Lương Thoại Di ngã xuống đất, ánh mắt không còn một chút cảm giác, cái gọi là ôn nhu, nuông chiều khi xưa cũng không có, bây giờ trong cặp mắt kia chỉ còn lại sự giận dữ và sát khí dày đặc.
Lương Thoại Di hoàn toàn không thể tin được rằng Đỗ Hoành Dương như vậy mà dám đẩy cô ta ngã, cô ta thật sự không dám nghĩ đến chuyện này.
Nhưng chưa để Lương Thoại Di nói lên câu nào thì Đỗ Hoành Dương đã nói:
- Lương Mục Phàm, mày nói em gái của mày không có ý xấu là đây sao? Năm lần bảy lượt tìm Tiểu Cát gây sự, bây giờ chính mắt mày nhìn thấy, chính tai mày nghe, rõ ràng là nó đang dọa người đấy!
Lương Mục Phàm có chút không dám tin nhìn sang em gái của mình, vốn dĩ anh chỉ nghĩ Thoại Di do được nuông chiều nên chỉ có chút đanh đá và hống hách thôi, nhưng tại sao lần này em gái của anh lại giống như người mẹ đạo đức giả vậy chứ?
Riêng Lương Thoại Di bị chính người mình thích gọi bằng "nó" liền chết sững, cô ta nhìn Đỗ Hoành Dương không chớp mắt, tất cả mọi thứ tốt đẹp liền như một thước phim mà sụp đổ hoàn toàn, không còn nghi ngờ gì nữa, ngay bây giờ vị trí của cô ta trong mắt của Hoành Dương chẳng khác nào là người dưng cả.
Ngay cả hình tượng của cô ta trong mắt của Đỗ Hoành Dương cũng trở về con số không.
Mặc dù Trình Mộc Cát rất muốn đứng một bên để xem trò cười, nhưng cô lại giả vờ kéo kéo tay áo của bạn trai mình, có chút đáng thương nói:
- A Dương, đừng như vậy...!Em...!Em sợ.
Lúc này ánh mắt sát khí kia của Đỗ Hoành Dương liền được thu lại, dịu dàng xoa xoa gương mặt đáng thương của cô, đáp:
- Anh xin lỗi, anh xin lỗi.
Đã làm bé con sợ.
Ngoan, ngoan nào, anh thương..