Sau khi hù Thiên Tự một pha chết khiếp, ba anh chàng hoàng tử của chúng ta lại tiếp tục trở về ký túc xá trước giờ giới nghiêm.
-------- phòng của nó và hắn ---------
_ Bà xã, cần ông xã giúp gì không? - Tự dựa cằm vào vai nó hỏi, nhìn vào dễ hiểu lầm quá.
_ Có, gọt khoai tây và củ dền đi. - Không nhìn lấy cậu một lần, nó tiếp tục thái thịt thành miếng thật thuần thục.
_ Tuân lệnh bà xã. - chào theo kiểu quân đội thật dễ thương, Tự nhanh nhảu lấy dao gọt khoai, thế nhưng vừa cầm lên đã quay sang một câu khiến người nghe suýt đập đầu vào tường :
_ Bà xã, gọt sao vậy? - nó lắc đầu chịu thua, vòng ra sau lưng Tự, cầm lấy tay cậu rồi di chuyển lưỡi dao lướt trên củ khoai tây, giọng nói cũng ấm hơn bình thường :
_ Gọt mỏng vỏ thôi, nếu đường gọt thẳng sẽ cảm giác ngon và đẹp mắt hơn. Đừng nắm dao chặt quá , nếu dao trượt ra sẽ đứt tay đấy . - Tự cảm giác hơi thở của nó phả vào cổ vô cùng dễ chịu, gương mặt khẽ ửng hồng vì nhìn thấy được mọi nét đẹp lẫn quyến rũ của nó ở cự li gần như vậy: lông mày , lông mi, mắt mũi, môi và cả làn da đều đẹp như thiên thần, một tuyệt tác bất hủ dù đó là đẹp trai, nhưng ngũ quan nó chưa lạnh lẽo bằng tay nó, thực sự là rất lạnh. Ngón trỏ phải của nó hơi thô thô như rằng nó đã cầm súng rất nhiều năm, tầm năm. " khoan năm chẳng phải là lúc đó sao, chẳng lẽ...."
Thoáng thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tự đang nhìn chăm chăm vào tay thuận súng của mình, nó vôị buông tay ra, cẩn thận một chút sẽ tốt hơn vì những người có kinh nghiệm sẽ dễ dàng đoán ra một người cầm súng trong bao nhiêu lâu chỉ qua tiếp xúc nhỏ. Quay lại công việc của mình, nó mang quả trứng vừa được luộc chín đang ngâm nước lạnh để trên bồn nước rồi nhìn hắn: kẻ vô tư nằm dài trên ghế, hai chân soãi thẳng, vô cùng nhàn nhã ngồi xem " Nhiệm vụ bất khả thi phần " -.-
_ Này Nhật Phong, lại giúp tôi bóc trứng đi .
_ Không biết, bảo tên điên kia làm luôn đi. - tiếp tục xem phim, hoàn toàn không quan tâm đến Thiên Tự đang bốc hỏa:
_ Tên kia, ngươi bảo ai điên hả ?? - đang loay hoay bào củ cuối cùng, lại nghe hắn đang mắng mình, Tự hét toáng lên, toan lao vào thì nó chặn lại, lắc đầu ra hiệu bảo dừng lại, còn chưa kịp phản ứng thì nó đã lấy con dao từ bao giờ, một phát.....Phập. Mũi da cắm thẳng xuống mặt bàn gỗ vừa chuẩn độ, lún xâu cm và ngay sát đó là chân của hắn. Toát mồ hôi hột nhìn con dao sắc lẻm đang " đậu " sát chân mình ,...chỉ cần lệch . cm nữa, bảo đảm bây giờ nó đang an tọa trên đùi hắn :
_ Trứng nguội rồi , cậu đến sẵn tiện mang trả dao cho Thiên Tự giúp tôi. - rồ̀i lại tiếp tục nấu ăn như chưa từng có chuyện gì xảy ra, để lại hai anh chàng mắt như cá ngão.
" Sẵn tiện? Sẵn tiện ? Sẵn Tiện Cái Đầu Nhà Ngươi, nếu chân ta bị thương thì sao hả , tên chết tiệt. TA HẬN NGƯƠI!!!! " nhưng suy nghĩ lại trái ngược với hành động, hắn mang bộ mặt như sắp giết người, tắt phụt cái tv, tay lăm lăm con dao rồi đặt một cái cốp xuống chỗ Tự. Mắt nhìn mấy quả trứng mà như muốn thiêu rụi nó luôn vậy. Bao nhiêu hình tượng lạnh lùng hắn gầy dựng suốt năm qua, chỉ trong một ngày đều bị nó đạp đổ sạch không còn một dấu vết. CHẾT TIỆT
-------- phút sau ---------------Sau một hồi căn phòng rơi vào im lặng, âm thanh duy nhất là tiếng dao lên xuống đều đều trên thớt và tiếng thức ăn sôi sùng sục, giờ đây các món ăn đã được trình bày đẹp mắt trên bàn vừa đủ khẩu phần ăn cho người. Ủa người, tại sao lại là người, chỉ có người thôi mà , tại sao lại tận người?
_ Ăn đi , nhìn tôi làm gì ? - nó bắt đầu ăn thì chợt nhìn thấy hai tên kia nhìn mình như sinh vật lạ , hay đúng hơn là tính hỏi ăn vào có " sao " không? Vì nhìn chung, tất cả món ăn đều rất đẹp mắt và thơm, có thể so với đầu bếp tài năng nhất luôn đấy lại còn nấu món đầy đủ chất dinh dưỡng chỉ trong vỏn vẹn có phút nên có " chút " hơi lo.
_ Không ăn thì tôi ăn hết đấy.- vẫn tiếp tục ăn, thậm chí là ăn đến chén thứ tư và không có dấu hiệu dừng lại. Tự và hắn cảm thấy yên tâm nên cũng thử một miếng, gương mặt ngay lập tức thay đổi, vẻ lạnh băng của hắn ngay sau khi nuốt xong đã bị đánh bay không còn một mảnh:
_ Tại sao bà xã / cậu lại là con trai? - một câu hỏi rất dễ khiến đấng nam nhi chột dạ và nếu nó thật sự là con trai thì có lẽ nó sẽ....
_ Nuốt ngay câu nói đó vào nếu như muốn còn có lưỡi để ăn cơm. - tuy lời nói không giận dữ mà trầm nhưng sát khí bức người , ánh mắt lạnh lẽo kia có thể giết chết người đối diện ngay tức khắc :
_ Ngon thật đấy, bà xã! - bật ngón cái
_ Cũng ngon . - ảnh giả bộ chứ thật ra là rất ngon .
_ Khen thừa. - chữ đánh bật mọi cảm của hai con người kia. Nhận ra thức ăn quá tuyệt cú mèo, hắn và Tự nhanh chóng lấp đầy cái bụng đói cồn cào của mình và đến khi không thể ăn được nữa thì đã thấy nó bắt đầu hết chén thứ (!!?!!), rốt cuộc nó ăn bao nhiêu mới no, dạ dày của nó dài bao nhiêu gang vậy ?
_ Bà xã, bộ ăn chưa no sao ? - Tự buông đũa nhìn nó mà nhịn không được tò mò hỏi, nó vẫn ăn rất ung dung như là định sẽ không bỏ thừa miếng nào ( vâng, chị ấy là người vốn quy tắc mà, tuyệt đối sẽ không dừng ăn cho đến khi nào không còn thức ăn nữa mà thôi)
_ Sắp no thôi. - vẫn tiếp tục ăn.
_ Bà xã nhịn đói ngày rồi hả ?
_ Không, mới hai ngày thôi. - thản như không phải chuyện cuả mình , cơ mà chị ấy nói thật đấy .
_ Tại sao vậy? Không lẽ bà xã tuyệt thực? - tuổi dậy thì dậy cả tò mò nè.
_ Biết Gin, KT, Subaru, Big Bang, NT, LT không ? - đôt nhiên nó lại hỏi một câu rất chi là liên quan. Tự và hắn nhìn nhau rồi gật đầu một cách khó hiểu:
_ Sáu công ty mạnh nhất của Mỹ, Anh , NHật đó, ai mà không biết chứ .
_ Vậy có biết chủ tịch của sáu công ty đó không? - lúc này thì nó đã ăn xong và đang chuẩn bị dọn dẹp bếp .
_ Ờ hình như có thấy mặt nhưng danh tính, thân phận thì lại hoàn toàn không ai biết , tuy vậy cả sáu công ty đều không hề gặp trục trặc gì cả, lại còn được các lãnh đạo của thế giới khen ngợi. Chỉ biết họ có gương mặt cực kì soái ca. - hắn thao thao bất tuyệt vẻ mặt rất vui vẻ, tay vụng về rửa từng chiếc dĩa ( bị ép đó ạ ) tất nhiên rồi, phong cách làm việc của họ khiến hắn cực kì nể phục. Tự ngồi vân vê cằm , tay còn lại lau lau chiếc dĩa hắn vừa rửa úp vào kệ ( anh này thì hoàn toàn tự nguyện ) :
_ Dù không có thông tin về danh tính nhưng họ đều không có một chút vết nhơ nào trong thương trường , rất trong sạch. Mà chi vậy bà xã?
_ Chúng đều thuộc quyền sở hữu của tôi . - ngắn gọn nhưng dễ khiến người ta giật mình mà chết.
_ HẢ?????????????? - đồng thanh, Tự thì suýt chút nữa buông luôn chiếc đĩa, cũng may mà nó đỡ kịp, đặt lên kệ với tốc độ ánh sáng !!!
_Một mình làm chủ tịch sáu cái công ty , sức đâu mà chịu nổi. - hắn có vẻ hơi tin tưởng, tin đồn chuyện Ngô gia chỉ cần nói nhúng tay vào thì hiệu suất làm việc , chỉ số thành công tăng lên % so với bình thường . Với sự thiên tài của nó thì có làm chủ mười công ty cũng là " chuyện hiển nhiên".
_ Vì vậy cậu mới có cơ hội đánh tôi chứ ? Không tin thì xem cái này đi . - nó đến bên máy fax vừa nhận được một tin nhắn đưa cho hai tên kia, rồi ung dung cầm trái ổi ngồi trên sô pha xem phim . Vừa nhìn vào tờ giấy , có bốn con mắt sắp lọt tròng:
Ngày - - . Ở Mỹ
: : duyệt toàn bộ dữ liệu của Gin ( c.ty chuyên về thiết kế nội thất ) trong tháng tới.
: : gặp đối tác ở nhà hàng Green.
: : kiểm tra trình độ, công tác làm việc của nhân viên
: : Kí hợp đồng với MAX .
: : ăn trưa, nghỉ ngơi.
: : sang công ty NT ( chuyên về khách sạn , cũng ở Mỹ ) làm những việc tương tự như trên.
: : công ty KT ( chuyên về máy móc, công nghệ thông tin ) làm việc tương tự.
: : công ty Subaru (chuyên về nước hoa, Nhật ) duyệt hồ sơ trong một tháng tới , kí hợp đồng với BJ, Ayato.
: : ăn tối cùng con gái của Ayato.
: -> : : tiếp tục những công việc như trên.
: : công việc riêng ( thực ra là đi xem quán bar ở Nhật và " thăm " mafia FI )
Ngày - -
: : chỉnh sửa lại các thiếu sót trong hợp đồng, xem xét các mẫu sản phẩm mới
: : họp hội đồng quản trị về...
: : sang Big Bang ( Anh Quốc ) tất cả các công việc cũng như trên kể cả việc riêng.
Ngày - -
: : khởi hành về VN.
: : trở về NT để gặp đối tác quan trọng .
: : đến trường .
_ BÀ xã, cái.. cái . này là thật hả , không đủ một tiếng nghỉ ngơi, bộ là người máy chắc ? - Tự thốt lên kinh ngạc, người bình thường thì nhập viện chắc rồi.
_ Ừ, cũng sắp ngất nếu như hôm nay không phải đánh nhau với một kẻ hiếu thắng. - Nhật Phong hoàn toàn không thể nói lời nào, cả người run lên bần bật vì tức giận: " chết tiệt, hai ngày không nghỉ ngơi vậy mà cậu ta có thể đánh mình bị thương không ít , nếu không kiệt sức thì mình thua thảm rồi . Ngươi chắc chắn không phải người . Tên chết tiệt Ngô Nhất Thiên.
Sau một hồi ăn cơm ké, xem phim ké , ngồi sô pha nhờ , rốt cuộc Tự cũng chịu lết mông về phòng mình, trong khi phòng cậu ta mang số nghĩa là ngay kế bên. Nó toan nhắm mắt ngủ thì tiếng thầy hiệu trưởng vang lên trong dãy kí túc xá:
" Tất cả các em nam sinh khối nghe đây, sáng mai các em sẽ tham dự đại hội thể thao với trường nữ Lobelia. Đúng h phải tập trung đầy đủ trước sân, CHÚC CÁC EM NGỦ NGON "
" Lobelia, ngày mai chắc chắc sẽ rất thú vị đây ! ".