Kế Hoạch Tìm Lại Vợ Của Thiếu Gia Họ Lệ

chương 316: chương 316

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trước khi rời khỏi trang viên, bà Thomas nhìn Hứa Nhược Phi với một nụ cười ẩn ý trên khóe môi và nói: "Anna, nếu cô thực sự gặp được một người đàn ông tốt, tôi vẫn rất muốn được gặp mặt anh ta.

Dù sao thì trước đây cũng có nhiều người đàn ông theo đuổi cô như vậy, mà cô đều đã từ chối tất cả bọn họ.

Tôi thực sự rất muốn xem là người như thế nào mới có thể mê hoặc được cô.

"

Hứa Nhược Phi: "..."

Không, thực sự không hề mê hoặc được cô.

Chỉ là Lệ Đình Nam cho cô một vài linh cảm để điều chế nước hoa mà thôi.

Tại sao bà Thomas đã dựng lên một vở kịch tình yêu của Shakespeare trong đầu rồi...!

Trên đường trở về, Hứa Nhược Phi hỏi Tô Vân Nhi: "Biểu hiện của tớ rõ ràng như vậy sao?"

Tô Vân Nhi đã biết còn cố tình hỏi: "Cái gì cơ?"

Hứa Nhược Phi có chút chán nản lại đưa tay lên chống cằm, giọng nói ủ rũ sầu não: "Là nước hoa đấy."

Tô Vân Nhi kéo dài giọng, "ồ" một tiếng rồi nói: "Cậu đang nói về thuốc lá sao? Đúng thật là cũng khiến người ta rất ngạc nhiên đấy.

Rốt cuộc thì cậu và Lệ Đình Nam đã làm những gì mà ngay cả mùi thuốc lá cũng khiến cậu say mê như vậy..."

Hứa Nhược Phi: "...!Thôi bỏ đi, tớ không nên nhắc đến chuyện này trước mặt cậu."

“Đừng như vậy chứ, cậu nói đi tớ nghe này.” Tô Vân Nhi đánh vô lăng, liếc mắt nhìn Hứa Nhược Phi một cái, khóe môi cong lên: “Tớ còn nhớ có người nào đó từng nói chỉ muốn bỏ tiền túi ra để bao nuôi một vị tổng giám đốc nào đó thôi.

Nếu mà chưa từng có sự tiếp xúc gần gũi thân mật nào với anh ta, làm sao có thể biết rõ ràng mùi thuốc lá trên người người ta đến như vậy, hả? "

Hứa Nhược Phi thẳng thừng nhìn đi chỗ khác.

Ai mà biết rằng chỉ chuẩn bị cho bà Thomas một loại nước hoa lại có thể xuất hiện nhiều vấn đề đến như vậy cơ chứ?

Nhưng mà cô thực sự chưa bao giờ nghĩ rằng sau khi tiếp xúc với Lệ Đình Nam, hương thơm trong loại nước hoa của cô lại có sự thay đổi nhiều đến như vậy.

Chẳng trách trước đây mẹ Vương đã từng nói rằng, nếu một người không có kinh nghiệm sống phong phú thì chắc chắn không thể điều chế ra một loại nước hoa có nhiều tầng hương thơm được.

Vậy nên những loại nước hoa mà gần đây cô điều chế ra đều có liên quan đến Lệ Đình Nam hay sao?

Hứa Nhược Phi cẩn thận nhớ lại những hương liệu mà cô đã sử dụng, ngoại trừ thuốc lá và cỏ khô, còn có giấy cói và tuyết tùng.

Tất cả đó đều là mùi hương mà cô đã từng ngửi thấy trên người Lệ Đình Nam.

Mặt Hứa Nhược Phi dần dần nóng lên, cho đến khi trở lại trang viên, thật lâu sau thì khuôn mặt của cô vẫn đỏ bừng lên như vậy.

Tô Vân Nhi liếc nhìn Hứa Nhược Phi một cái, bất lực vỗ vỗ vào vai cô: "Được rồi, nên hoàn hồn lại rồi! Xuống xe đi! Muốn mơ mộng chuyện yêu đương thì trở về phòng, từ từ gọi điện thoại cho tổng giám đốc Lệ của cậu đi!"

...!

Sau khi hoàn thành xử lý xong xuôi chuyện liên quan đến hương liệu, Hứa Nhược Phi ở lại Paris thêm một ngày.

Vào ngày cuối cùng, cô và Tô Vân Nhi đưa Hứa Đình Phong và Hứa Nhược Hy đi chơi trên đường phố Paris cả một ngày, cuối cùng mệt đến nỗi khi bọn họ trở về trang viên của nhà họ Tô đã nằm sõng soài trên ghế sô pha không muốn động đậy nhúc nhích.

Ngược lại, Hứa Đình Phong và Hứa Nhược Hy lại tràn đầy năng lượng.

Hứa Nhược Phi cảm thấy đau mỏi khắp người, Tô Vân Nhi cũng vậy.

Bà Tô nhìn thấy bộ dạng nằm sõng soài không chút sức lực của hai người bọn họ, liền bất lực thở dài.

Bà ấy ngồi xuống một bên cạnh hỏi han: "Chuyện liên quan đến hương liệu đã sắp xếp ổn thỏa hét chưa, ngày mai sẽ chuẩn bị đi à? Đã đặt vé máy bay chưa? Có muốn đi máy bay riêng của gia đình để về không?"

Tô Vân Nhi chẳng còn chút sức lực nào yếu ớt vẫy tay để giúp Hứa Nhược Phi từ chối lòng tốt của mẹ mình.

"Mẹ, không cần đâu… còn máy bay riêng nữa, còn sợ Hứa Nhược Phi không bị người ta nhòm ngó hay sao.

Ngày mai con sẽ cùng cô ấy trở về Lâm Xuyên, mẹ đừng lo lắng."

Bà Tô trừng mắt nhìn Tô Vân Nhi một cái, sau đó lại quan tâm hỏi: "Nhược Phi, vậy lần sau khi nào con lại quay trở lại đây nữa vậy? Hay là dì cũng đi về Lâm Xuyên cùng con luôn cho rồi? Để người của nhà họ Hứa không có chuyện gì cứ kiếm chuyện bắt nạt con."

Hứa Nhược Phi và Tô Vân Nhi đưa mắt nhìn nhau, sau đó cả hai người cùng lắc đầu nguầy nguậy.

"Dì ơi, thật sự không cần đâu ạ."

"Mẹ ơi, thật sự không cần đâu ạ.

Cậu ấy thông minh nhanh nhạy như vậy ai có thể bắt nạt được chứ?".

Truyện Chữ Hay