Trần Kha Nghị xách túi lớn túi nhỏ rời khỏi chợ cùng Kỳ Vân. Nhìn anh có chút buồn cười, hình như ngay tại lúc này chỉ có một mình anh là người đàng ông duy nhất đi chợ, mấy người xung quanh cứ len lén nhìn bọn họ. Nhưng bộ dạng này nhìn thế nào cũng thấy giống mấy thím nội trợ trông không hợp với phong cách của anh chút nào. Tuy nhiên Kỳ Vân lại thấy vô cùng đáng yêu, anh rất ra dáng người đàn ông của gia đình. Cô vui vẻ đi sát bên anh.
"Có cần em xách phụ không?" thấy anh chật vật với đống đồ cô lên tiếng.
"Không cần!" Toàn những thứ nặng vẫn nên để anh tốt hơn.
"Thật không? để em phụ cho!" Cái người này lại cố chấp rồi.
"Cõng thêm em vẫn dư sức." Anh cười nói. Có hơi cồng kềnh nhưng không đến mức nặng không chịu nổi.
Cô bĩu môi, còn có tâm trạng đùa bỡn cô xem ra vẫn còn dư thừa tinh lực. Cô không thèm nhìn anh, bước nhanh hơn, được một đoạn cô dừng lại chỉ tay về phía đường: "Hoa đào kìa!" Nói rồi cô hớn hỡ chạy đến.
Gió nhẹ lay những cánh hoa bay tung bay trong gió, mùi hương thoang thoảng kèm "vị" se se lạnh của khí trời. Cô đưa tay hứng lấy, một cánh hoa mềm mại chạm nhẹ vào lòng bàn tay cô. Đã lâu rồi không có tâm trạng thoái mái như lúc này.
Một khung cảnh thật đẹp, như một bức tranh đầy hữu tình. Một con người không ham mê nghệ thuật như cô cũng không nhịn được mà cảm thán: "Đẹp quá!"
Chẳng mấy chốc Trần Kha Nghị đã đứng trước mặt cô: "Vui vậy sao?" Nhìn cô nở nụ cười thoải mái, dang tay nhắm mắt tận hưởng anh cảm thấy vui lây.
Khoé môi Kỳ Vân cong lên: "Anh không biết đâu, hồi nhỏ chỗ này em và anh Gia Kiệt có rất nhiều kỹ niệm đó!" Một bầu trời tuổi thơ của cô đều ở dưới gốc cây này. Tâm trí cô bay bổng nhớ về ngày xưa.
Anh cười lạnh. Đúng vậy! làm sao anh biết được? Ký ức hạnh phúc của cô làm gì có anh. Chợt nhớ đến bức hình cô tựa đầu vào vai Gia Kiệt hình như chính là ở gốc cây này nhỉ? Chỉ có điều lúc đó cây không có hoa mà thôi.
Kỳ Vân vẫn chưa cảm nhận được bầu không khí khác lạ. Cô hào hứng kể lại kỹ niệm tuổi thơ cho anh nghe. Trần Kha Nghị khoanh tay, tựa lưng vào gốc cây, giọng nói cũng trở nên trầm hơn: "Em đang ở trước mặt anh tưởng nhớ về người cũ sao?"
Lúc này cô mới để ý đến nét mặt anh. Có chút đáng sợ, chỉ là lỡ lời, mà mấy chuyện cô kể đâu phải chỉ có mình anh Gia Kiệt, còn có mấy đứa bạn cùng chơi đồ hàng ở đây mà, sao anh chỉ để ý đến Gia Kiệt rồi bắt bẻ cô.
"Đúng đó thì sao?" Cô không chịu thua, lớn giọng nhìn thẳng vào anh nói: "Anh muốn nghe không vẫn còn rất nhiều chuyện anh chưa biết." Cô như con nhím nhỏ bắt đầu xù lông, giương mắt nhìn anh khiêu khích.
Trái với suy đoán của cô Trần Kha Nghị sẽ nổi giận, hoặc là hung hăng giáo huấn cô, đại loại là như vậy. Nhưng không! anh chỉ im lặng nhìn cô. Nhìn vào mắt anh cô cảm nhận được một màu u buồn.
Kỳ Vân có chút chột dạ, cúi đầu, khí thế vừa rồi cũng không còn nữa. Là cô nặng lời với anh rồi sao? Thật ra cô chỉ nhất thời tức giận mà quên mất cảm nhận của anh. Cô dùng tay đụng nhẹ vào người anh, giọng nói như sắp khóc đến nơi: "Này, đừng làm em sợ." Cô sợ anh sẽ không quan tâm đến cô nữa. Anh vẫn im lặng. Cô lí nhí hỏi: "Anh đang ghen sao?"
Không có phản ứng. Cô lòng như lửa đốt: "Em xin lỗi! không nên nhắc mấy chuyện này với anh." Cô căng thẳng, gò má ửng hồng mắt cũng hơi ngấn nước nhìn anh.
Trần Kha Nghị ôm cô vào lòng: "Đúng vậy! anh ghen, không chính xác hơn là anh sợ. Em có quá nhiều kỹ niệm đẹp bên cạnh Phạm Gia Kiệt... Còn anh, anh sợ em sẽ bỏ đi." Anh hơi dùng lực siết chặt cô vào lòng mình như thể nếu không làm vậy cô sẽ biến mất khỏi anh.
Kỳ Vân không nghĩ anh có lúc cũng sẽ sợ hãi. Là cô suy nghĩ không thấu đáo, chỉ đứng trên phương diện của mình mà suy xét, làm anh tổn thương. Cô xoa nhẹ lưng anh: "Vẫn là câu nói đó, em và anh Gia Kiệt chỉ là hoài niệm tuổi thơ, nghĩ đến sẽ cảm thấy vui vẻ, còn khi nghĩ đến anh em sẽ cảm thấy hạnh phúc."
Cô buông anh ra, chân thành nhìn thẳng vào mắt anh: "Em yêu anh!"
Khoé môi Trần Kha Nghị không kiêng dè gì mà cong lên, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc, trái tim như có liều thuốc an thần mà từ từ bình ổn lại: "Vậy ngay lúc này, dưới gốc cây này chỉ lưu lại kỹ niệm của hai chúng ta thôi được không?"
Kỳ Vân nhẹ nhàng gật đầu. Trần Kha Nghị một tay đỡ sau gáy cô từ từ dặt lên môi cô một nụ hôn. Nụ hôn này mang theo toàn bộ tình yêu của anh dành cho cô.
Hai người xiết chặt nhau dưới gốc cây cổ thụ, còn hoa anh đào nhẹ nhàng từng đợt tung bay trong gió đem theo tình yêu cùng hương vị mùa xuân. Khung cảnh này nhiều năm sau họ vẫn mãi không quên.
...
Đến khi Kỳ Vân cùng Trần Kha Nghị về nhà đã hơn một giờ sau. Rõ ràng chợ gần sát bên mà hai đứa này đi thật lâu, bà Kỳ định mở miệng hỏi nhưng nhìn khuôn mặt hồng hồng của con gái, dùng ánh mắt sâu xa mà nhìn một lúc, lời muốn nói vẫn là nên nuốt xuống.
Trần Kha Nghị hôm nay là đầu bếp chính. Ông bà Kỳ vào phòng xem phim, thực chất là nhường không gian cho đôi trẻ.
Kỳ Vân ở bên cạnh giúp anh nhặt rau. Sơ chế nguyên liệu, nấu xong nồi nước lẩu anh tắt bếp quay sang hỏi cô: "Lò nướng đâu hả em?"
"Không có." Cô lau tay nói.
Anh nghiêm túc nhìn cô: "Đừng đùa nữa mau đưa anh."
"Em nói thật." Nhà cô không có lò nướng đây là sự thật, bởi vì không thường xuyên dùng đến, phòng bếp tương đối chật chội, mấy lần giục mẹ mua đều không thành.
"Đi theo em!" Trần Kha Nghị thấy cô không giống đang đùa anh, cũng hiếu kỳ đi theo cô ra sân trước. Sau đó cô chỉ vào một cái cái lò nướng than bằng đất nung: "Ở đây người ta toàn nướng bằng cái này." Mà thức ăn nướng bằng than cũng ngon hơn so với nướng điện.
Trần Kha Nghị nhíu mày, kiểu bếp này là lần đầu anh nhìn thấy. Trong khi anh còn đang nghiền ngẫm kết cấu của kiểu lò này, cô đã ngồi xuống bắt đầu gắp than bỏ vào.
Sau một phút định thần. Anh anh cũng bắt đầu tập quen: "Để anh!" Người ta nói "nhập gia tùy tục" chính là ý nghĩa này. Không biết thì thử một lần sẽ biết, làm vài lần sẽ quen.
Kỳ Vân bỏ nốt cục than vào lò nhìn Trần Kha Nghị: "Anh biết làm không vậy?" Anh nhìn bếp than như vật thể lạ. Người thành phố rất ít người biết đến bếp than, mà anh lại đi du học nước ngoài nữa. Cô không tin cái gì anh cũng biết.
"Không phải là nhóm lửa thôi sao? Cứ để anh." Anh bắt đầu bắt chước cô bỏ than vào: "Nhiêu đây đủ rồi đó."
Anh quẹt một que diêm bỏ vào, cháy được một xíu que diêm tắt ngúm mà lửa vẫn không bén. Anh tiếp tục dùng bật lửa, kê nhánh cây khô vào, cẩn thận bỏ vào lò, kê miệng thổi vài cái. Cháy rồi! nhưng chưa kịp mừng lửa yếu dần rồi tắt mất, mà khói bay nghi ngút khiến mắt cay xè.
Anh đứng dậy nhìn cô mất tự nhiên ho một cái: "Để anh thử lại lần nữa." Trên trán anh đã lấm tấm mồ hôi, nói ăn thịt nướng đúng là tự hại mình. Không ngờ có ngày anh lại chật vật trước mặt cô như vậy. Mà cô lại đang rất vui vẻ ôm bụng cười lớn xem anh một mình loay hoay nhóm bếp. Không chừa cho anh chút hình tượng nào hết.
Kỳ Vân nhìn Trần Kha Nghị, không trả lời mà trực tiếp ngồi xuống, xếp lại đống than trong lò giống như ngọn núi nhỏ mà phía dưới có một lỗ trống vừa phải. Cô thuần thục châm lửa vào nhánh cây khô giống anh đã làm rồi đút vào khoảng trống, rất nhanh lửa cháy lan vào than, cô dùng quạt giấy quạt nhè nhẹ, lò liền rực lên ánh hồng hồng của than hoa. Cuối cùng cô phủi tay đứng dậy đắc ý nhìn anh.
Anh tránh né ánh mắt cô, mạnh miệng nói: "Do em may mắn thôi." Vòng qua cô đi vào bếp lấy nguyên liệu ra.
Nhận thua mất mặt lắm sao?
Ừm! rất mất mặt. Lần sau trở lại đây nhất định phải tặng ba mẹ vợ một cái lò nướng điện.
Thì ra giáo sư Trần cũng có chuyện không biết làm.
Tuy không biết nhóm than nhưng nướng đồ ăn Trần Kha Nghị vẫn là một tay chuyên nghiệp, hương thơm toả ra khiến bụng Kỳ Vân réo không ngừng. Rất giống tưởng tượng của cô tiêng xèo xèo từ miếng thịt chạm với mặt vỉ nướng bốc lên mùi thơm phức. Cô không nhịn được bốc một miếng thịt cho vào miệng.
Tuyệt vời!
Cô định bốc miếng nữa bị anh đánh vào tay: "Không cho phép ăn vụng, vào dọn cơm đợi ba mẹ về ăn."
Kỳ Vân tranh thủ anh không để ý bốc thêm miếng nữa rồi nhanh chân chạy vào nhà. Đến khi thức ăn dọn xong ba mẹ cô vừa về. Canh cũng thật đúng lúc.
"Hai đứa làm xong rồi hả, nhìn thật hấp dẫn." Mẹ cô nhìn bàn thức ăn đầy màu sắc cảm thán.
Ba mẹ Kỳ không khỏi khen ngợi tài nấu ăn của Trần Kha Nghị. Con đường ngắn nhất đến trái tim là đi qua dạ dày quả không sai. Bà Kỳ nuốt một miếng mực tấm tắc khen: "Nếu không biết cứ tưởng con là đầu bếp, nêm thật vừa miệng."
Ông Kỳ đem chai rượu ủ nhiều năm ra tiếp đãi, ông rót một chung đầy đẩy đến chỗ Trần Kha Nghị. Rượu quý này không dễ dàng gì đem ra uống trừ khi là dịp vô cùng đặc biệt. Mà Trần Kha Nghị được thưởng thức có nghĩa là trong lòng ông đã sớm nhận anh làm con rể, chỉ là ngoài mặt chưa nói ra mà thôi.
Chuyến đi này thuận lợi rất nhiều so với anh nghĩ. Tuy mới đầu đến đây có chút chuyện ngoài ý muốn làm anh khá bất ngờ. Bị bố vợ bắt gặp tại trận anh thầm nghĩ mới gặp đã bị mất điểm khá nặng rồi. May mắn sau thời gian ngắn tiếp xúc gia đình cô rất dễ hoà hợp, tuy phép tắc nhưng cũng rất hiện đại. Nhìn bữa cơm này là biết, một nhà đang thoải mái ăn cơm cùng nhau, lâu lâu lại kể một câu chuyện vui, cùng nhau lắng nghe rồi cùng cười. Anh nhìn lần lượt từng thành viên, đúng là một ngôi nhà tràn đầy ấm áp mà anh sau này cũng sẽ trở thành một thành viên ở đây, sau đó còn có con của cô và anh nữa... Sẽ tiếp tục duy trì ngọn lửa gia đình.