Cúp máy của Ngô Thừa xong, Vi Khiết vứt khăn lau đầu xuống ghế, chân lười nhác gác lên thành giường, người đổ về đằng sau, ôm chiếc gối ôm màu hồng phấn mà Cố Mặc lựa khi đi trung tâm thương mại lúc mới quen nhau. Cả ngày mệt mỏi, cô bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc xuyên ngày đêm nhưng đời éo le, cô đây còn làm sinh viên a, đã báo phép trống ngày rồi, báo phép nữa chắc thầy cô giáo sẽ bất lực không nhận cô vào lớp nữa mất.
Điều chỉnh tư thế hẳn hoi, cô nàng Đường quyết định tắt điện đi ngủ sớm, không làm việc gì hết cả. Tin nhà họ Đường thu thập xong, chỉ cần đăng lên là ổn. Việc bên doanh trại đã có Cố Mặc giải quyết. Cô bây giờ chính là đầu trống đi ngủ, không suy nghĩ, băn khoăn.
phút sau
...
Nhạc chuông điện thoại reo liên hồi, vẫn bài hát "Break my heart again" quen thuộc.
Vi Khiết đang trong trạng thái thiu thiu sắp tiến vào giấc ngủ thì bị đánh thức, cô tức điên lên nhưng tay vẫn ấn nút nghe.
"Alo?". Bực tức
"Alo? Đường tiểu thư phải không?...A...xin lỗi đã làm phiền cô giờ này...cô đang ngủ sao?". Giọng nam thanh niên khỏe khoắn vọng tới, hết sức chân thành cáo lỗi
Vi Khiết lơ mơ: "Ai vậy?"
Anh chiến sĩ bên kia nhanh chóng trả lời: "A, Đường tiểu thư, chúng ta từng gặp mặt rồi, ở căn hộ của Cố thủ trưởng"
Cô nàng Đường xoa xoa đầu, động tác dường như đang lục lọi trí nhớ của mình nhưng cô lại không có thói quen nhớ mặt ai, tên ai, đặc điểm ai a. Những người quan trọng không nói, còn không thì đến anh ta kiểu gì cô còn chẳng nhớ. Lục vô dụng.
Thấy đầu bên kia một hồi im lặng, anh chiến sĩ nhanh nhảu giới thiệu luôn, dù sao bây giờ đã không còn sớm nữa, gọi cho một cô sinh viên đại học luôn bận rộn thì quả thực hết phần khiếm nhã:
"Tôi tên Đình Lộc. Hẳn cô không rõ tôi thì cũng phải nhớ tên tôi chứ?"
(nhân vật phụ ở chương )
Vi Khiết chẳng muốn nhớ gì hết, cô nhíu mày, qua loa có lệ, nhanh chóng hỏi việc chính, vòng vo tam quốc nữa là hết đêm:
"Đình thiếu gia, rốt cuộc có chuyện gì? Anh có thể nói luôn được không? Bỏ qua phần giới thiệu".
"Đường tiểu thư khách khí rồi, Cố thủ trưởng gọi tôi là Tiểu Lộc, dù gì cô cũng khá thân với ngài nên gọi tôi như vậy sẽ thân thiết hơn".
"Còn về việc giờ này làm phiền cô thật ngại quá. Hạ Tướng có lệnh cho tôi nói về việc cô xử lý trong doanh trại. Tài suy luận xuất sắc làm ông ấy nể phục, muốn cô rảnh liền đến doanh trại lần nữa để Hạ Tướng cảm ơn thấu đáo và tiếp đón nhiệt tình hơn. Nói gì thì cũng là chuyện cơ mật nên....".
Chiến sĩ Đình Lộc nói lưu loát một hồi, đến một đoạn quyết định dừng chậm lại xem phản ứng cũng như ý kiến của người bên kia, rất ý tứ
Vi Khiết nhanh chóng nối câu:
"Chuyện này Cố Thủ Trưởng biết chứ?"
"Báo cáo, không biết". Theo thói quen Đình Lộc nghiêm giọng theo thói quen
"Ừm, cứ thế đã". Vi Khiết cụp mắt xuống, day mi tâm nghỉ ngơi một chút, mẹ nó, cô làm việc ăn tiền, không biết lại kinh động đến sự thú vị của ngài chức cao vọng trọng nào trong quân nhân đây, phức tạp.
"Vậy...". Đình Lộc tiếp tục thăm dò ý kiến
"Anh cứ báo với Hạ Tướng rằng tôi còn làm sinh viên, việc học hành vừa bận, vừa quan trọng. Nếu chỉ việc ấy thì không nhất thiết đâu. Tôi nhận tiền làm thì sẽ có cách ứng xử xứng đáng nhất. Còn nếu ông ấy vẫn sợ tôi hở miệng tiết lộ việc nước, thực lòng không cần thiết. Tôi căn bản người ngoài không hứng thú với bất kì thứ thông tin nào trong doanh trại".
Vi Khiết lười nhác nhưng giọng vẫn rất sắc xảo giải thích hợp tình, hợp lý từng chỗ một, chỉ qua vài câu thăm dò hội thoại cô như đoán được ý nghĩa của cuộc gọi đến ngày hôm nay. Chẳng sao cả, cô có lý do của cô, ngài Tướng kia có lý do của ngài ta, không xung đột. Việc từ chối gặp mặt thì lẽ đương nhiên, cô đây chưa ngu đến nỗi dây dưa với cơ mật nhà nước, vác thêm phiền phức vào mình. Cố Mặc hẳn sẽ có cách an bài thỏa đáng rồi.
"Không có chuyện gì, tạm biệt". Nói xong Vi Khiết không ý tứ liền cúp máy luôn, tiện thể tắt nguồn, vứt xuống dưới bàn học tầng . Giấc ngủ là vàng, nếu ai còn làm phiền cô nữa, chưa chắc cô đã bình tĩnh tiếp chuyện như hai người vừa nãy đâu. Tính khí vốn không tốt.