Không đợi Cố Mặc nói hết, cô tự động quay lại, mắt có chút lóe sáng lên bất ngờ. Giọng thở dài cắt ngang:
"Em biết rồi, Tiểu Viên bệnh lại nặng hơn chứ gì?...
"Em sẽ gọi điện cho Cố Thảo bảo bà ta cắt trợ cấp phía bệnh viện đi. Em nên cách ly khỏi nhà họ Đường càng sớm càng tốt. Về vấn đề tiền, em kiếm được". Vi Khiết tự tin nói
"Nhà họ Đường đang giúp ích rất nhiều. Không thể em nói dứt khoát là dứt khoát được". Cố Mặc vừa lái xe vừa giải thích
"Em đang đầu tư và kiếm được một khoản kha khá từ sàn chứng khoán. Ngoài ra, em còn làm thêm vài dịch vụ hacker nữa. Khá dư dật". Cô nàng Đường mắt ghim thẳng trên người Cố thủ trưởng, cô vân vê móc khóa trên túi đeo ngang vừa cười nói
Cố Mặc bất ngờ ngay lập tức, hóa ra bạn gái anh lại còn có bản lĩnh này nữa, thực khó có thể tưởng tượng đống tài năng thiên phú của cô. Quả thực, không ít lần cô làm anh hết bất ngờ này đến bất ngờ khác nhưng có một số chuyện khó tiêu hóa thật.
" Khiết Nhi, em còn biết những lĩnh vực gì nữa? Tâm lý tội phạm, điều tra, phân tích, chứng khoán, âm nhạc..."
"Nói xuông không hết được đâu, để từ từ rồi anh khác biết thôi". Vi Khiết trả lời trào phúng
"Cơ mà, A Mặc em kiếm được tiền không có nghĩa là anh cắt luôn trợ cấp bạn gái của em đâu nhá". Cô nhanh chóng bổ sung
"...".
Chiếc xe Jeep nhanh chóng đến nơi, khu bệnh viện lớn hiện ngay trước mắt. Nơi đây vùng đấy không được đẹp lắm. Khung cảnh rất xác xơ. Các tòa nhà san sát nhau do thời gian lâu nên đã bị bao phủ một lớp sơn mốc trắng do sự khắc nghiệt của thời tiết để lại. Từ Đại học Đông Thành đến bệnh viện rất xa, cô đang tính thời gian tới, cả đoạn đường chắc phải bắt chuyến xe buýt cộng với km đi bộ mới tới mất.
"Xuống xe đi". Cố Mặc đã xuống phía dưới từ bao giờ mở cửa giúp cô nhóc xuống, anh biết tâm trạng của cô hôm nay không được tốt như mọi người, nói đơn giản hơn cuộc gặp này anh nhận thấy cô có chút không thoải mái
"Ừm, hình như rất lâu rồi em không gặp Tiểu Viên rồi". Vi Khiết chẳng biết tại sao trong lòng mình có cái gì đó đang đè nén, tim đập thình thịch, cô biết đây là cảm giác kích động mà thân chủ mang đến.
Đứng bên cạnh Cố Mặc, anh cao hơn cô hơn cả một cái đầu. Chiều cao m của cô bỗng chốc hóa tí hon. Bàn tay lớn của anh chủ động nắm lấy tay cô, kịp thời trấn an tinh thần cô, không nói gì dắt cô bước vào.
Bước chân dài của Cố Mặc khiến cho Vi Khiết không sao theo nổi cho vừa. Cửa phòng bệnh nhanh chóng đến, anh định mở cửa vào giúp cô. Ngay lúc đó tay anh bị tay cô níu lại, Vi Khiết lắc đầu, đôi mắt tỏ vẻ lo lắng, mà đúng hơn thân chủ lo lắng còn cô thì thấy hồi hộp. Biết là điều sớm muộn cần phải chấp nhận nhưng đột nhiên đối mặt gần hơi chút căng thẳng. Dù sao đã mấy năm nay cô không có đến một người thân để tiếp xúc rồi.
"Không sao, Đường Viên không vấn đề gì cả, thằng bé nếu điều trị tích cực chắc bệnh sẽ thuyên giảm sớm thôi". Cố Mặc cảm nhận độ run từ đôi tay bé nhỏ truyền sang mình, anh không giỏi an ủi chỉ biết kéo cô vào ngực mình trấn an đôi câu.
Vi Khiết thở mạnh rồi lại hít sâu một cái nữa ổn định tinh thần mình, cô gật đầu trấn an Cố Mặc rồi tay gỡ ra lấy hết can đảm mở cửa vào trong. Còn anh đứng ngoài, biết ý không làm phiền đến hai chị em trong nhà nói chuyện.
Cô bước vào, ánh mắt nhìn về phía cậu thanh niên mắt nhắm nghiền gầy xanh xao đang cố gượng mình truyền chất máu màu đỏ thẫm trên giường bệnh. Đó là Đường Viên, em trai của thân chủ, thằng bé kém cô hai tuổi, năm nay , cả tuổi thơ của nó từ khi sinh ra như đã được định sẵn trong bệnh viện, đau đớn triền miên. Nó và cô đều là hai đứa trẻ bất hạnh. Bị ruồng bỏ, bị đánh đập, hành hạ, thậm chí còn mất đi người mẹ mình yêu nhất trên đời. Tưởng thời gian sẽ giúp được sống an ổn thì Đường Viên mắc bệnh, Vi Khiết phải như con thiêu thân ở nhà họ Đường, cầu xin từng tháng năm một để đổi tiền chữa trị cho em trai. Bất hạnh hơn, chị em xa cách, gặp nhau cũng chỉ biết ngậm ngùi khóc vì quá khổ.
Vi Khiết hai bờ vai run run nhìn Đường Viên, trong lòng cô đau nhói, ngực tức không thể thở nổi, nước mặt ứa chực trào ra bất cứ lúc nào. Cô lững thững bước tới gần giường bệnh hơn, chân vô hồn không có lực. Tay nhỏ run cầm lấy bàn tay gầy gò xanh xao của Đường Viên, để vào trong chăn, kéo lên cẩn thận.
Đường Viên ngoại trừ hơi gầy ốm thì thằng bé khá đẹp trai. Tóc che mai hình nấm, lông mày đậm nét, lông mi dài như con gái, mắt hai mí nhắm nghiền dễ thương, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi tim nhợt nhạt thiếu sắc khiến người chị nhìn vào mà xót xa.
Vi Khiết kéo ghế nhẹ đến thành giường, ngồi xuống để tránh ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của em trai. Nhưng ai ngờ đâu Đường Viên lại rất tỉnh, cảm giác được người bên cạnh, đôi mắt thằng bé lim dim rồi mở ra, mày lúc đầu khó chịu nhíu chặt lại, hẳn tưởng y tá đến thay thuốc. Cho đến khi nhìn thấy chị gái ở bên cạnh, nó mới thả lỏng mày ra, đôi mắt mở to ngạc nhiên, môi nhợt nhạt nở nụ cười tươi rói, gọi một tiếng to rõ ràng:
"CHỊ...."
Vi Khiết dật mình, cười nhẹ với cậu em trai bệnh mà vẫn vui mừng, trong vô thức cô xoa lấy cái đầu của cậu giống như kiểu thân chủ trước đây rất hay làm, dịu dàng nói:
"Tiểu Viên tỉnh rồi à, mệt lắm không?... Đừng kích động quá, em đang truyền, cẩn thận chệch kim". Cô đỡ em trai nằm lại giường, khuyên nhủ
"Em không sao đâu, em khỏe lắm. Chị đến lâu chưa? Thực là...đến mà còn không gọi em dậy... chị ấy, tiểu vô tâm". Đường Viên ríu rịt không muốn nằm nữa, cậu nhất khoát phải ngồi dậy trò truyện, tâm trạng so với lúc này hớn hở rất nhiều
"Ừ, ừ...chị vô tâm... em chỉ cần giữ gìn sức khỏe, chị đây có sao cũng được...thân thể em dạo này không ổn hửm?...đừng cố sức quá...nếu không học nhiều được thì đừng cố a...".
Vi Khiết tận tụy an ủi, ánh mắt trào nước mắt hằn sự lo lắng, như cảm giác này là một phần linh hồn nhỏ của thân chủ đang chế ngự cô, không kiểm soát nổi xúc động mà tuôn trào
"Ài da, em khỏe lắm. Thanh niên trai tráng mà. Chị ấy, Cố phu nhân bắt nạt chị nhiều lắm đúng không?... Em cứ nghe ngóng tin từ chị mà thực lâu không thấy chị về Đông Thành". Cậu em trai lo lắng cho chị gái, cậu khéo mồm trấn an bà chị của mình, lau nước mắt cho chị rồi cười cười, nói nói hỏi
"Chị rất tốt. Tại chị ở Tô Thành rất bận không về thăm Tiểu Viên được. Em giữ gìn cái long thể phượng hoàng giúp chị là tốt rồi". Vi Khiết làm mặt quỷ, vuốt mũi em trai mình trêu
"Tuân mệnh, nương nương".
"Ranh con".
Vi Khiết bật cười, môi vẫn thoảng qua nụ cười hạnh phúc, lâu lắm rồi cô mới được hưởng hơi ấm từ ruột thịt. Vừa có cảm giác quen thuộc vừa có cảm giác lạ lẩm. Nhưng chốt lại thì vẫn rất hưởng thu.
Cô nàng Đường tâm trạng khá tốt khi gặp thân thiết với em trai thân thủ, nhìn thấy đĩa táo trên bàn liền cầm dao gọt, theo trí nhớ của thân chủ, Đường Viên thích nhất ăn táo cùng thịt bò xào.
"Ăn táo nhé, chị gọt cho nhóc đây. Tý ăn xong, truyền xong liền đưa nhóc đi ăn món thích. Đồng ý không?". Vi Khiết vừa chăm chú gọt táo, vừa chiều chuộng em