Bốn nữ sinh xinh đẹp đi cùng nhau vào căng tin rất thu hút những ánh nhìn xung quanh ngó tới. Các nam sinh đi ăn từng tốp với nhau người huýt sáo, người chỉ trỏ thích thú. Các nữ sinh thì liếc xéo nhau ghen tị lời ra tiếng vào.
"Tiểu tiên nữ, cái cảm giác bị người ta chú ý như vậy, tớ mới là lần đầu tiên đấy". Cô bạn nấm nùn nhìn xung quanh da mặt mỏng dính ngượng đến đỏ như quả cà chua kéo kéo tay áo Vệ Ảnh rồi lấp sau lưng của Nhu Thanh
Vi Khiết không nhiều lời trả lời lại, một phần đám sinh viên ở đây không đáng để cô để ý nửa phần, ít ra nhìn họ bằng nửa con mắt cô cũng ngại, toàn những cô chiêu, cậu ấm, tài năng chưa thấy nhưng mặt đã dát vàng cho nhau. Một phần các bạn cùng phòng cô ai nấy đều đẹp là sự thật, bị để ý chính hiển nhiên.
Bốn cô gái xếp hàng vào để lấy đồ ăn. Căng tin có nhiều cửa, số lượng người đến cũng chưa đông nên rất nhanh chóng đến lượt bọn họ. Vi Khiết quẹt thẻ rồi ấn bảng điện tử chọn đồ cho mình. Thực đơn phong phút, cô cũng ấn rất thoáng tay. Hai đùi gà, một bát súp ngô, một đĩa rau, một suất cơm, một đĩa sủi cảo. Lấy xong, cô nàng Đường gật đầu thỏa mãn bê đồ đi, tiêu sái đi đến chỗ mấy cô bạn đang ngồi.
Có điều... đường đi đến chỗ cái bàn có vẻ không thuận lợi lắm. Một quả bóng rổ từ đâu bay đến trước mặt cô, bất ngờ lớn hơn nó lại rơi chúng vào khay cơm của Vi Khiết. Nước canh cùng thức ăn rơi xuống đất, tung téo khắp mặt sàn đen bóng. Tiếng động của bát sứ cùng khay inox va chạm vào nhau tạo ra tiếng leng keng..leng keng...lớn khiến vang cả căng tin, mọi người đang trò chuyện ăn uống đều đổ dồn về phía cô xem chuyện vui.
Vi Khiết nhìn đống thức ăn mình vừa lấy cứ thế rơi xuống đất, cô không có một chút phản ứng dư thừa nào, ngoài nhíu đôi mày liễu lại, ngưởng mặt lên xác định xem kẻ nào hôm nay lại chán sống thế.
Một đám nam sinh ở trước mặt đang ôm bụng cười đùa chỉ trỏ Vi Khiết. Họ đều trao tặng cô bằng ánh mặt đáng thương, vô tội. Tên nam sinh cao to nhất, đến gần nhặt lại quả bóng. Giọng điệu cời cợt.
"Ô, làm đổ cơm của cô rồi, thiên thần. Quả bóng rổi thật quá đáng đi. Ừm, nếu không muốn tiếc của thì tôi nghĩ cô có thể cúi xuống ăn tạm, đổi vị xem sao". Tên cặn bã cùng bạn của hắn lè lưỡi ra phụ họa, thêm tiếng xì xào bàn tán góp vui xung quanh
Vi Khiết vẻ mặt vẫn lãnh đạm như cũ, nói đúng hơn cô nở một nụ cười đủ cho vạn vật lạnh thấu xương. Sự tàn nhẫn trong ánh mắt quay trở lại, sự hòa hợp biến mất ngay trong giây phút đó.
"Cậu có hai lựa chọn. Một xin lỗi tôi. Hai xin lỗi tôi và đền thất cả những tổn thất liên quan". Cô nàng cười nhẹ, chỉ tay đến trước mặt tên cặn bã to lớn hơn cô gấp nhiều lần
Xung quanh vẫn tiếp tục xì xào bàn tán, toàn những lời xỉa xoái thối tai. Tiếng cười thô lỗ của mấy tên cặn bã đang khinh bỉ
"Haha...haha...cô biết tôi là ai không? Cô bắt thiếu gia đây xin lỗi? Anh em chuyện này nực cười quá...haha..haha
Đồng bọn góp vui thêm:
"Thiếu gia, con nhỏ có mắt không thấy thái sơn. Anh nên phạt nó đi".
Vi Khiết lại càng nở nụ cười lạnh hơn, cô khoanh tay trước ngực, ung dung, cao ngạo. Vừa hay cô mới khỏi cái tay phải xong chưa hoạt động gân cốt hoàn chỉnh, xem ra chưa tìm bài tập mà bài tập đã tới tìm mình.
"Tóm lại, không lựa chọn, không thiện trí xin lỗi tôi?. Cũng được,...
Cô nàng Đường bắt đầu buông thõng tay xuống hoạt động, nhanh như chớp cầm lấy cánh tay to lớn của tên cặn bã, ấn mạnh máu hắn xuống bằng móng tay mình, tạm thời hắn sẽ bị động không cử động được. Văn hoa lên thì động tác vừa rồi gọi là điểm huyệt. Mà khó nghe thì là cặn bã đứng hình.
Vi Khiết dùng tay phải túm tóc tên to mồm, tiện thể dùng chân đá móc hàm hắn. Chiếc quần jean co dãn rất tốt khiến cho cuộc hoạt động suôn sẻ quá mức. Nước dãi bắn ra, tay trái cô nàng áp sát mạnh mẽ đấm liên tiếp vào mũi hắn. Mặc cho sức mạnh của cô, tên đó căn bản bất lực sợ hãi dẫy dụa, không thể cử động được.
Nước bọt, máu văng tung téo, vài cái răng cửa có dấu hiệu lung lay. Tiếng kêu thất thanh khá phong phút, tiếng ọe, ọe, tiếng rên như gà bị chọc tiết vang khắp căng tin. Tiếng xôn xao xung quang chưa dứt, tình hình thay đổi, người chụp ảnh, người khen ngợi Vi Khiết dũng cảm. Bảo vệ đến nơi nhưng lại không có cách nào ngăn cản cô gái đang điên cuồng giữa căng tin ăn uống.
Vi Khiết giữ chặt tóc tên kia, úo mặt hắn xuống sàn, cho hắn liếm hết đống đồ ăn bị rơi xuống đất như một con chó đói. Không thể nhuốt, răng cào xuống mặt đất khiến hắn càng thêm đau đớn. Thân hình vạm vỡ đổ gục trước sự mảnh mai của cô gái xinh đẹp có sức mạnh phi thường. Hắn vẫn đơ ra không chống đỡ được. Điểm huyệt qua mạch máu ít ra phải phút sau mới có tác dụng trở lại. Nhưng quá phút tên cặn không có dấu hiệu phản kháng bởi chính thân hắn đã chẳng lo cho mình xong rồi.
Vứt phịch hắn xuống đất, Vi Khiết rút trong túi chiếc khăn ướt. Sự việc diễn ra quá nhanh chóng khiến cho những chiếc điện thoại đang quay về hướng cô hình như chưa đã việc giống như chủ nhân đang lắm chuyện tò mò của chúng. Ước chừng chưa đến phút để ra đòn.
Tất cả căng tin dường như đang sợ hãi đến thở mạnh họ cũng không dám. Ba cô bạn cùng phòng của Vi Khiết ngồi xuống đờ người triệt để, họ kể cả có ý định can ngăn nhưng cũng không có cơ hội đó. Bảo vệ đến thu dọn hiện trường, ban giám hiệu kịp chạy tới xem tình hình, họ nhìn cô bằng ánh mắt e ngại.
Đồng bọn của tên cặn bã đã chạy khỏi căn tin quá một nửa, số còn lại thì bị bảo vệ dẫn đi. Vi Khiết lau tay xong rồi lắc đầu than thở cho bữa cơm tối của mình. Cô biết chắc rằng sẽ lại đến làm việc với ban giám hiệu và chức trách có liên quan về vụ lùm xùm này.
Tên cặn bã được cán bộ y tế khênh đi, Vi Khiết thì lại bị bảo vệ của nhà trường mời đến phòng giám thị trưởng. Cô nàng Đường trước sau như một vẫn ung dung như vậy. Ném cho các cô bạn cùng phòng mình đang chạy theo chỗ cô một cái nhìn trấn an, rồi mình thì ung dung đi theo bảo vệ.