Sự hờn dỗi của cô nàng Đường khiến cho Cố Mặc phải siêu lòng, anh men tay mình đến tay cô nắm lấy như một loại trấn an với cô gái nhỏ. Bàn tay to lớn, có phần thô ráp chạm vào đôi tay nõn nà khiến cho xúc cảm có chút ấm áp, ngứa ngáy. Đơn giản chỉ là cái nắm tay nhưng vừa đủ cho hai bên cảm nhận được mạch máu xuyên suốt khắp cơ thể đang tuôn trào trong mỗi người.
Vi Khiết vẫn muốn dẫy ra, băn khoăn quay mặt lại hỏi:
"Có làm bạn trai tôi không? câu chốt đấy".
"Làm". Cố Mặc đến giờ này không biết nên khóc hay nên cười nữa, ai bảo cô nhóc này luôn quá ư thẳng thắn khiến anh nhiều lúc không biết nên trả lời thừa hay thiếu. Rốt cuộc vẫn chọn cách nói súc tích hằng ngày nhận lời tỏ tình
Vi Khiết nhận được câu trả lời thỏa đáng, lẽ ra nên tiêu hóa được ngay từ đầu nhưng thân thể vẫn có chút lâng lâng như hút thuốc phiện vậy. Nói thế nào nhỉ? Cô tưởng con đường đeo đuổi còn dài nhưng hóa ra nó ngắn và nhanh hơn cô tưởng.
Cô gặp Cố Mặc thật ra cũng chưa được quá lâu. Tính đến giờ khoảng tầm hơn tháng. Tần suất gặp mặt cũng chẳng thể nói là quá dày. Người giàu luôn bận rộn. Tất nhiên người mang trên vai hai danh hiệu như anh lại càng bận nên cô chẳng quá mong xa việc cưa cẩm bền chặt lắm. Ít ra chỉ lấy nó là mục đích để bám lấy anh.
"Cố Mặc, anh không thể hối hận đâu? Giờ có thể suy nghĩ lại". Vi Khiết cười nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách sâu tựa chẳng thể thấy đáy của anh, cô thật muốn nhìn xem vì đâu anh lại có thể dứt khoát trong mối quan hệ phức tạp này
Cố Mặc không ngẫm nghĩ, anh đã quyết định và luôn dứt khoát, anh chưa bao giờ phải hối hận về hành động của mình. Đối với cô gái nhỏ trước mặt lại càng không hối hận
"Tôi rất nghiêm túc. Không giống em chỉ cần ai đó 'từ chối' là có thể bỏ xuống ngay được. Còn mối quan hệ giữa chúng ta... chẳng phải như em nói hồi trước sao? Dù gì cũng chẳng quan hệ huyết thống với nhau. Em với tôi tình cảm nam nữ nảy sinh hoàn toàn bình thường".
Cố Mặc ôm cô vào lòng, tự chủ thơm lên lọn tóc dài ngay ngắn của Vi Khiết. Mùi cỏ thơm ngây ngất khiến cho mùi hương của cô mang một sắc thái cực nhẹ nhàng, thư thái. Anh rất kiên nhẫn nói, cũng rất khi anh nói nhiều được mấy câu như này với ai đó. Có thể nói Vi khiết hoàn toàn là sự trùng hợp ngoại lệ trong đời anh.
"Ồ? Chẳng phải anh luôn mồm nhắc bộ mặt gia tộc à? Hận không thể đánh bóng nó ngày nào hay ngày đấy còn gì?". Cô nàng Đường bĩu môi
"Em nên ngừng nói lý và ngoan ngoãn làm cô gái nhỏ cho tôi".
Cố Mặc thật chẳng muốn cãi lý vài câu nữa với cô, sự thật cho thấy nhiều lần anh không thể thắng nổi, cãi nữa chỉ làm hai bên thêm mối thù sâu sắc mà Vi Khiết lại luôn không để mình thiệt thòi bao giờ.
"Ừm..'chụt'...". Cô nàng Đường bất ngờ quay mặt ra đằng sau hôn vào bên má phải Cố Mặc, tiếng kêu to và rất sinh động khiến cho ai đó ngẩn người đơ luôn còn cô khoái chí vùng vẫy khỏi bàn tay anh