[object Object]*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.[object Object]
[object Object][object Object][object Object]
Thời gian trôi rất nhanh, đông qua xuân tới, trong nháy mắt, bốn năm trôi qua.
Tom đã theo người giám hộ của hắn sống thâm niên 4 năm ở Hẻm Xéo.
Trong khoảng thời gian này, dần dần cậu bắt đầu dùng xưng hô “Severus” vô cùng thân thiết này để gọi người giám hộ của mình.
Tuy rằng trẻ con gọi thẳng tên người lớn không hợp lẽ thường, nhưng hai Slytherin một lớn một nhỏ không đặt thế tục thường tình vào đâu. Sau vài năm, chuyện cũng thành thói quen.
Hơn nữa hình thức ở chung của cả hai cũng không bình thường nốt… Thông thường theo lẽ phải người giám hộ sẽ trông chừng ba bữa của trẻ nhỏ, thế nhưng sau khi ăn xong vài bữa ăn do Severus nấu, Riddle đã triệt để thất vọng.
Mặc dù dùng nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, nhưng Bậc thầy Độc dược có thể đem cơm ăn bình thường biến thành hương vị ma dược cao cấp.
Điều đó có nghĩa “muốn bao nhiêu khó ăn có bấy nhiêu khó ăn, muốn bao nhiêu bi kịch có bấy nhiêu bi kịch”…
Vì vậy trong bốn năm này, Tom Riddle đã luyện ra năng lực nấu nướng cấp cao mà bạn cùng trang lứa tuyệt không có được. Không vì bất kỳ lẽ gì, đơn giản là người giám hộ của cậu có trù nghệ tuyệt không vượt qua cửa để xe… Cho đến cuối cùng, ngay cả Severus cũng quen Riddle chuyên môn hóa nhà bếp. Hai người một rắn trong khoảng thời gian dài vô cùng vui vẻ ăn thức ăn Tom làm, chỉ thỉnh thoảng ra ngoài ăn đổi vị.
Cửa hàng “Nồi cùng bình thủy tinh” của Severus cũng đã kinh doanh ở Hẻm Xéo.
Vị Bậc thầy Độc dược nào đó hoàn toàn không có chút lực hút khách nào, toàn thân tỏa ra khí thế “các ngươi nợ ta hai vạn gallon”. Nếu nói hắn mở hàng kinh doanh ma dược, chi bằng nói hắn đang làm thực nghiệm cho bản thân.
Ngoài ý muốn ở chỗ, người có thể đề cao khả năng kinh doanh cho cửa hàng là… Tom.
Thiếu niên xinh đẹp luôn khiến người yêu thích, càng khỏi nói đến dáng cười ngượng ngùng lễ phép kia có thể mời chào bao nhiêu khách hàng. Những ông chủ các cửa hàng xung quanh đều yêu thích Tom, có một bà cô chuyên bán quần áo còn mời chào Tom mặc nữ trang: “Thử váy nhỏ này xem? Nếu mặc ta sẽ tặng luôn cho ngươi nha.”
Mời chào bé trai mặc váy nữ… Severus thực sự không hiểu rõ vì sao lại có thưởng thức quái quỷ như thế.
Nhưng khiến hắn càng không thể chịu đựng là, Tom Riddle cư nhiên đáp ứng rồi! Cậu đáp ứng rồi! Nếu Severus không cưỡng chế đem bà cô với nụ cười quỷ dị kia dời đi, thiếu niên Hắc Ma Vương này có thể có dự định mặc áo váy cho mình.
Rốt cuộc trong đầu đứa bé này đang chứa cái gì?
Tháng 7 năm 1938.
Một phong thư từ “trường học pháp thuật Hogwarts” đã đánh vỡ yên tĩnh của căn nhà nhỏ.
Mặt trên phong thư vẽ huy hiệu trường Hogwarts —— do sư tử vàng, đại bàng đồng, lửng đen, rắn bạc tạo thành tấm chắn cho thư, ở giữa là một chữ “H” thật lớn.
—— hiệu trưởng Armando Dippet——
Riddle tiên sinh thân mến:
Chúng ta vui mừng thông tri ngài, rằng ngài đã được nhận học ở trường pháp thuật Hogwarts. Tên thư này có ghi rõ danh sách nhưng sách và trang bị cần đến. Học kỳ sẽ bắt đầu vào đầu tháng 9 này. Chúng tôi sẽ nhận thư trả lời từ cú mèo của ngài trước ngày 31 tháng 7.
Người thành thực của ngài, trợ lý của hiệu trưởng – Albus Dumbledore.
Nhìn phong thư vô cùng quen thuộc, tư lự trong lòng Severus lại bốc lên. Hắn giương mắt, đánh giá thiếu niên Riddle trước mắt. Vài năm qua, đứa bé này đã cao lên không ít, hình thể cũng không giống dáng vẻ suy dinh dưỡng trước đây.
Phù thủy đến 11 tuổi đều phải đến trường học Hogwarts, đương nhiên Tom Riddle không phải ngoại lệ.
Thế nhưng Severus bắt đầu lo lắng —— tại thời không kia, Tom đã đổi tên trong trường. Đến khi tốt nghiệp, hắn đã hình thành thế lực Tử Thần Thực Tử thuở đầu… Trên tay đầy máu tươi, hơn nữa còn tạo ra hồn khí.
Tại thời không này, chuyện như vậy còn có thể phát sinh lần thứ hai hay không?
Hiện tại Tom chỉ là một đứa bé bình thường có chút thông minh trưởng thành sớm, đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra khiến cậu trở nên như vậy?
Trong đôi mắt đen như hắc diệu thạch của Severus thoáng hiện lên tia đen tối, hay là, hiện tại chính là cơ hội cuối cùng để hắn giết chết đứa bé này. Nếu tương lai Tom trở thành Voldemort, tất cả đều hỏng bét… Hiện tại hắn vẫn có thể niệm một chú Avada Kedavra để ngăn cản nhưng bi kịch có thể phát sinh trong tương lai.
“Sev, Sev,” Tom cầm thư ra, thanh âm hỏi thăm cắt đứt suy nghĩ của hắn, “Đây chính là thư nhập học của trường Hogwarts?”
“Ừ, đúng vậy.” Severus phục hồi tinh thần, tay đặt trên đũa phép cũng buông xuống.
—— bốn năm trước hắn không thể xuống tay trước đứa bé vô tội, bốn năm sau cũng vậy.
Tom không chú ý tới những tâm tình biến hóa của hắn trong mấy phút này, chỉ hứng thú đánh giá danh sách vật phẩm mang theo.
Một lúc sau cậu kinh hô lên: “Chờ chút, tân sinh năm một chẳng lẽ chỉ đọc một quyển “Chú ngữ tiêu chuẩn, sơ cấp” hay sao? Ta cho rằng năm này phải đem bảy cuốn sách Milan D’ Shaq học hết chứ, làm ta tưởng chuẩn bị bài của ta sẽ kém cơ.”
“…” Ngươi cho rằng học sinh ở Hogwarts đều là thiên tài giống ngươi a.
Khóe miệng Severus co quắp một trận, sau đó hắn phát hiện cạnh phong thư thông báo còn đính kèm thư nhỏ. Đại thể ý tứ ghi rõ Tom Riddle “sinh ra ở thế giới Muggle” —— vì thế trường học muốn biết Tom có cần người hướng dẫn hay không.
Người hướng dẫn?
Lý do gì vậy, Severus thoáng chốc tức giận. Người hướng dẫn để làm gì? Mang theo Tom đi Hẻm Xéo mua đồ ư?
Đừng có đùa, đứa bé Tom này đã ở Hẻm Xéo bốn năm, ở đây… ít nhất… có một nửa chủ cửa hàng đều nhận biết cậu.
Hơn nữa chính Severus cũng không hi vọng nhìn thấy kẻ được gọi là người hướng dẫn… Căn cứ phỏng đoán của hắn, người hướng dẫn chắc chắn là trợ lý hiệu trưởng Dumbledore. Cũng như đến thời điểm Dumbledore lên làm hiệu trưởng, người hướng dẫn thường là giáo sư Mc Gonagall vậy.
Hắn không muốn nhìn thấy Dumbledore.
Severus biết Dumbledore có năng lực phát hiện vô cùng nhạy bén, hầu như không tương xứng với thân phận Gryffindor của hắn. Bản thân hắn đến từ tương lai có rất nhiều ký ức không thể lộ, hắn không biết mình có bị Dumbledore phát hiện hay không… Hắn thực sự không muốn tiếp tục thao tác Bế quan bí thuật mà hắn đã từng am hiểu sâu sắc.
—— Cuộc sống song mặt gián điệp hắn đã chịu quá đủ rồi.
Hôm nay hắn chỉ là một Severus Snape mở cửa hàng ở Hẻm Xéo, là linh hồn vốn không nên tồn tại tại thời đại này. Hắn chưa từng chịu tội, không có trách nhiệm, chỉ là người giám hộ của đứa bé Tom bình thường này, không hơn.