Tạ Hưng Chí và Lâm Liên ngồi ở nhà ngóng Tạ Manh, trong lòng nóng như lửa đốt. Tạ Hưng Chí mỗi khi bồn chồn không yên là lại chạy đi nấu cơm, cả một buổi sáng ông cứ loanh quanh trong bếp hết xào lại nấu. Còn Lâm Liên thì thích đi lau dọn nhà cửa, từ sáng sớm bà đã lôi chổi ra quét tước khắp nhà.
Vì thế mà lúc Tạ Manh và Nguyên Tự về đến nhà, cả hai người chỉ thấy một căn nhà bóng loáng sạch sẽ và một bàn ăn lấp lánh hào quang Mãn Hán toàn tịch.
Tạ Manh: “…”
Nguyên Tự: “???”
Nguyên Tư Lập chả hiểu gì, chỉ thấy trong phòng sáng sủa đẹp đẽ, nhóc còn thấy ở dưới sàn hiện lên rất nhiều hình ảnh bà ngoại nữa. (sàn nhà Lâm Liên lau bóng quá đấy mà:))
Nhóc thấy vậy hô to: “Bà ngoại, cháu đến gặp bà đây!”
Lâm Liên cứ nghĩ chờ Tạ Manh về sẽ hỏi thăm chút chuyện ở đấy, kết quả là Nguyên Tự thế mà cũng về cùng. Tình hình này, bà cũng không thể không biết ngượng mà đi hỏi Tạ Manh trước mặt Nguyên Tự là: Manh Manh, Nguyên gia cho con bao nhiêu? Cho nhiều hay cho ít?
Thế thì Nguyên Tự sẽ nghĩ gì về bà chứ? Chẳng phải sẽ nghĩ nhà bà ham tiền nên mới gả con gái đi sao?
Vì thế, khi thấy Nguyên Tự cũng đến, Lâm Liên chỉ có thể cười hiền từ, đè nén lại mọi thắc mắc trong lòng, quay sang hai đứa nói: “Vào nhà ăn cơm đi.”
Tạ Manh nhìn xung quanh, rồi lại nhìn đồng hồ, sửng sốt hỏi: “ giờ rồi? Bố mẹ bây giờ đang ăn bữa trưa hay bữa chiều thế?”
Lâm Liên: “… Gì cũng được.”
Nguyên Tự: “…”
Mẹ vợ đã nói thế, anh cũng không thể bảo đã ăn rồi được đúng không? Cho nên cả nhà lại đi ngồi vào bàn ăn, Tạ Giai và Tạ Hãn Dịch cũng từ trong phòng đi ra. Mọi người đều nhìn bọn họ mất tự nhiên, sau đó cũng vẫn ăn như không có gì.
Nguyên Tự thấy hơi buồn cười, cũng biết cả nhà là đang tò mò chuyện Tạ Manh ở Nguyên gia, nhưng mà, dù anh có biết cũng không chủ động mở miệng nói đâu.
Tạ Manh ngược lại là hoàn toàn không thèm để ý, chờ mọi người ngồi hết vào bàn, cô gãi sống mũi, cười nói: “Con được chia cho triệu.”
Cạch. Cạch. Cạch. Cả ba đôi đũa đều rơi loảng xoảng xuống mặt bàn.
Tạ Giai ngơ ngác nhìn cô, rồi bất ngờ cảm thán: “Vậy giờ em là phú bà rồi ư?”
Tạ Manh có chút nói không nên lời: “Nói thì nói như vậy, nhưng mà có kèm theo một điều kiện. Nếu em ở lại đó thêm nửa năm, nửa năm sau mới ly hôn thì có thể lấy triệu. Hai năm sau mới ly hôn có thể lấy nốt triệu. Tổng cộng là triệu.”
Lâm Liên nhanh nhảu nói: “Thế không được, hai năm sau con cũng đã rồi.”
Sau đó, mọi người trên bàn rơi vào trầm mặc…
Một bên cảm thấy Lâm Liên nói rất có lý, một bên lại cảm thấy có triệu sau hai năm mà còn sợ lãng phí thời gian thì có phải ngu hay không?
Nguyên Tự mở lời: “… Mẹ không cần lo lắng, Tạ Manh lúc ấy cũng có trong tay triệu rồi. Trừ khi mẹ tìm được cho cô ấy một đối tượng có nhiều tiền hơn, nếu không rất khó nói họ đến với Manh Manh có phải vì tiền không đấy ạ.”
Lời vừa nói ra, mọi người ngồi đấy càng thêm trầm mặc hơn nữa…
Cả nhà thực ra vẫn còn rất mơ hồ về khái niệm triệu tệ kia, nếu nói lần . vạn có khi còn dễ hình dung hơn chút. Sau đó lại nghĩ, đối với người thường như bọn họ mà nói, có lẽ . vạn đã là số tiền mà cả đời họ cũng chưa chắc đã tích góp được.
Mà bây giờ Manh Manh có lần chỗ đó…
Lâm Liên nghĩ xong mới nhận ra triệu là một sự giàu có không thể tưởng tượng nổi, vì thế những lời Nguyên Tự nói cũng có thể hiểu được. Nhưng mà, chẳng lẽ vì triệu mà đi cưới người mình không thích sao?
Nguyên Tự còn sợ đòn này vẫn chưa đủ, bắn thêm một quả đại bác: “ triệu là đủ khiến một người diễn kịch cả đời rồi.”
Mặt Lâm Liên càng dại ra, Nguyên Tự cười nói thêm: “Dù là đàn ông có triệu trong tay cũng không nỡ bỏ qua người phụ nữ có khối tài sản triệu. Có lẽ, mẹ cần tìm một chàng rể đến triệu cũng chỉ coi là cái đinh gỉ trong mắt là tốt nhất.”
Lâm Liên hoàn toàn chết lặng, bà phải đi đâu mới tìm được chứ!!!
Tạ Manh sảng khoái nói: “Gì mà tận triệu, có cho con trăm triệu con cũng sẽ nhận vai diễn cả đời này luôn. Không thể lỗ!”
Lúc này đến lượt mặt Nguyên Tự dại ra, thậm chí không còn cảm thấy gì nữa.
Mọi người trên bàn lại một lần nữa rơi vào trầm mặc, chỉ có Lưu Xương Nghĩa không nghĩ ngợi gì cười nói: “Đúng thế! Có thể lừa người khác cả một đời, đấy chính là bản lĩnh!”
Nguyên Tự: “…” Anh rể à, em nên bảo anh thế này là tốt hay không tốt đây?
Ăn cơm xong, Tạ Manh đi vào trong phòng soạn đồ. Lâm Liên kéo Nguyên Tự ra ngoài phòng khách, sau đó nói nhỏ: “Để Manh Manh nhà bác phải ở thêm hai năm, triệu này nhà bác cũng không ham.”
Lâm Liên đại ý muốn nói rằng gia đình bà không nhìn vào triệu này. Nhưng quả thật mọi người lại nhìn vào triệu kia, nói thế này Lâm Liên cũng hơi chột dạ.
Thấy bà có chút khó xử, Nguyên Tự liền cười giải vây: “Manh Manh xứng đáng nhận được số tiền này.”
“Không xứng, không xứng.” Lâm Liên vội xua tay, đây tận triệu đấy! Nói cứu người thì triệu cũng đủ rồi, huống chi hồi trước lúc đưa hai đứa con bà ra nước ngoài chữa bệnh đều được Nguyên lão gia tử tận tình giúp đỡ, chi phí trong khoảng thời gian ở nước ngoài chữa bệnh cũng đều do ông Nguyên chi trả.
Chỉ những hành động trên thôi đã vượt qua ân tình cứu mạng. Giờ lại còn đưa thêm một số tiền lớn thế này, thật sự là vượt quá sự tưởng tượng của bà.
Nguyên Tự khẽ cười một tiếng nói: “Cái này là trước khi ông nội mất, ông đã để lại cho Manh Manh, chuyện này không hề liên quan tới những người khác mẹ ạ.”
Lâm Liên cũng chỉ có thể cười cười, nếu không bà phải nói như thế nào bây giờ?
Tạ Manh kéo vali hành lý từ trong phòng đi ra, nhét vào tay Nguyên Tự: “Anh kéo cái này đi. Tôi còn phải mang máy tính nữa.”
Nguyên Tư Lập đứng dậy mà lòng lưu luyến khôn nguôi, đi theo phía sau hai người, Lâm Liên sờ đầu Nguyên Tư Lập nói: “Từ giờ trở đi cháu phải sống hòa thuận với chú thím nhé! Khi nào khai giảng lại đến đây, ông bà ngoại lại làm đồ ăn ngon cho cháu.”
Nguyên Tư Lập gật đầu thật mạnh, Tạ Manh cũng trấn an mẹ mình: “Mẹ không cần lo, cứ xem như con đi làm xa nhà đi! Một tháng hơn triệu, một ngày kiếm được vạn. Cứ nghĩ như vậy có phải thấy công việc này rất hời không haha”
Lâm Liên thở dài nặng nề nghĩ: Sao con gái bà có thể nói vậy mà không kiêng kị con rể chứ? Con rể chắc chắn bây giờ sẽ nghĩ cả nhà bà là loại tham phú phụ bần mất.
Cả nhà tiễn bọn họ xuống lầu, vào tầm chiều tà, không ít người đưa trẻ con ra ngoài tản bộ. Khu vực này là một khu chung cư cũ, rất nhiều ông bà đều giúp đỡ trông cháu hộ bố mẹ nó. Thời tiết lúc này cũng đã trở lạnh, ai cũng mặc những bộ áo lông vũ dày ấm áp.
Từ xa thấy Tạ Manh và Nguyên Tự cùng nhau xuống lầu, mọi người đều dừng lại hóng hớt.
Dạo gần đây mọi người thấy cô con gái nhà họ Tạ về đây ở gần một tháng. Bà con ở thôn xóm ai cũng biết là cô gả cho nhà giàu, mấy người ganh tị ghen ghét nhân cơ hội này đồn ầm lên là Tạ Manh đã ly hôn.
Thậm chí có người còn khoe khoang là được nghe kể từ người bạn của một người họ hàng là do cô tính tình ngang ngược, tiêu tiền vô độ, lại còn vô sinh, vân vân và mây mây.
Lý do thì có hàng ngàn hàng vạn, nhưng nói chung là mọi vấn đề đều bắt nguồn từ phía bên nhà gái.
Hiện tại, Nguyên Tự lại cực kỳ săn sóc giúp cô kéo vali, còn chạy đi mở cửa xe cho cô ngồi rồi mới đi cất vali vào cốp. Mọi người thấy vậy không khỏi nhủ thầm trong bụng: Chàng trai này tốt tính thật đấy!
Đàn ông con trai tựa hồ chỉ cần làm tốt một chút thì điểm tốt ấy tự nhiên sẽ được phóng đại lên làm nhiều lần. Còn nếu làm không tốt, người ngoài nhìn vào sẽ lại nói, bạn nhìn xem trên thế giới này liệu có chàng trai nào không như thế đâu?
Tạ Manh không thèm để ý những ánh mắt soi mói của mấy người trong khu, cô lên xe ngồi rồi quay lại vẫy tay với Nguyên Tư Lập: “Thằng nhóc thúi!”
“Con gọi ai là thằng nhóc thối hả?!!” Lâm Liên lập tức mắng cô.
Tạ Manh: “…”
Bà đến chết mất thôi, sao bà lại có cô con gái ngốc nghếch như thế chứ! Sắp phải đến nhà người ta ở mà còn dám gây chuyện với bảo bối nhỏ nhà người ta là như nào?
“Vậy thì… ông tổ nhỏ, mau lên xe đi.” Tạ Manh tỏ vẻ tử tế.
Lâm Liên thật không còn gì để nói, chỉ có thể cười với Nguyên Tư Lập: “Thím nhỏ mà trêu cháu, cháu cứ nói cho bà, bà sẽ đánh thím một trận.”
Nguyên Tư Lập gật đầu thật mạnh, sau đó đắc ý nhìn Tạ Manh cười. Nguyên Tự thấy thế thở dài nghĩ: Haiz, thằng cháu anh cũng ngốc nghếch thật đấy, người ta chỉ khách sao nói với nó hai câu, nó lại tưởng được trao cho Thượng phương bảo kiếm luôn rồi.
Lâm Liên dắt Nguyên Tư Lập đến chỗ Tạ Manh rồi nói với cô: “Con nhìn đi, nó vẫn là một đứa trẻ. Mà trẻ con thì sao chứ, đúng là đúng, mà sai cũng chính là đúng. Con nhường nó một chút thì đã làm sao?”
“Dựa vào đâu mà con phải nhường?” Tạ Manh không hề bị thuyết phục.
“Hừ, con nhóc này!” Lâm Liên tức quá đánh vào tay cô một cái rồi nói: “Chỉ dựa vào việc con sống lâu hơn nó năm, con phải nhường.”
“Hừ!” Tạ Manh xuýt xoa, vỗ nhẹ vào cánh tay Tư Lập hai cái nói: “Cháu nhìn đi, bà ngoại sống lâu hơn thím năm là có thể tự ý đánh thím. Thím sống lâu hơn cháu năm, thím cũng có thể!”
Vừa dứt lời, Tạ Manh lại thành công nhận thêm một cú đánh từ mẹ của mình. Đương nhiên, Lâm Liên cũng không quên sửa lại lời nói của Tạ Manh: “Cháu đừng tin những lời thím ấy nói, người lớn không thể tùy ý động chân động tay.”
“Bà ngoại đừng lo, cháu đã biết. Thím ấy không cho cháu thì cháu sẽ nhường thím, cháu là nam tử hán đại trượng phu.” Nguyên Tư Lập đáng yêu nở nụ cười, nói xong, nhóc liền được Lâm Liên vuốt ve khen ngợi.
Tạ Manh cảm thấy hôm nay cô xem thế là đủ rồi!
Nguyên Tự không nói nên lời, cứ cảm thấy suy nghĩ cháu trai mình không đúng lắm, nhưng anh nhất thời cũng không nói được không đúng chỗ nào.
Anh ngồi vào ghế lái, rồi quay sang nói với Lâm Liên: “Mẹ, chúng con xin phép về trước, hai ngày nữa chúng con sẽ lại về thăm nhà mình. Nếu có việc gì mẹ cứ gọi điện thoại cho con, đều cùng trong Phụ Thành, đi lại rất thuận tiện.”
Lâm Liên cảm động gật đầu, vẫy tay tiễn bọn họ. Vì sao nói gả con gái đi rất đau lòng? Bởi vì biết con gái muốn ra khỏi nhà, đi lập tổ ấm nhỏ với một người khác, dù có trở về cũng không còn được như trước.
Nhưng mà lần này Tạ Manh đi, khả năng cao là sẽ lại quay về sau tháng nữa. Việc này với xuất giá gả đi lại không cùng tính chất, thật sự đúng là khóc không được.
Trên đường đi, Tạ Manh quay qua cáo trạng với Nguyên Tự: “Cháu trai anh bây giờ như thế này là không ổn, thế mà nó dám nói với mẹ tôi là nhường nhịn tôi? Có thể thấy được, nó tuy nhỏ nhưng bản chất là dối trá!”
Nguyên Tư Lập chán ghét Tạ Manh đến mức nào chứ? Vì để được bà ngoại khen ngợi mà gì cũng nói được, đây còn không phải là dối trá thì là gì?
Đúng! Chính là như vậy!
Nguyên Tự bỗng nhiên biết vừa rồi mình cảm thấy Tư Lập nói không đúng chỗ nào, thì ra là lời nói quá giả tạo!
Nhìn thấy khuôn mặt phụng phịu của Tư Lập trong gương chiếu hậu, Tạ Manh phía sau vẫn còn đang lảm nhảm, Nguyên Tự cảm thấy rất vui vẻ thỏa mãn.
Sau khi xe dừng lại trước cổng Nguyên gia, Nguyên Tự rất tự nhiên lấy vali từ cốp xe đi vào nhà.
Vừa vào lại thấy một bàn ăn Mãn hán toàn tịch ở trong phòng khách..
Nguyên Tự: “…”
Dì Vương cười nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên thiếu phu nhân quay trở về nhà. Nói gì thì nói, dì cũng không thể làm bữa tối qua loa có phải không? Hai người vào nhà đi, chiều nay dì đi chợ mua rất nhiều đồ ăn tươi ngon, còn gọi thêm cả đầu bếp đến nấu nướng.”
Tạ Manh theo bản năng sờ sờ bụng, lúc giờ vừa mới ăn bữa cơm, bụng bây giờ vẫn còn no.
Đương nhiên, mọi người đã làm bữa cơm chào đón, cô cũng không thể mở miệng nói lời từ chối là: Xin lỗi, con no rồi, con lên phòng đây.
Đây là làm bộ làm tịch cho ai xem?
Vì thế khi Nguyên lão phu nhân đi ra, Lâm Văn Văn, Nguyên Trạch Vũ và Nguyên Trạch Tường cũng đều ra ngồi vào bàn ăn.
Trong khi ăn cơm, Nguyên lão phu nhân còn rất phấn khởi khen ngợi: “Lần này Manh Manh trở về bà rất vui. Khoảng thời gian vừa rồi con không ở nhà, ngày nào bà cũng cô đơn một mình ngồi xem TV thôi.”
Nguyên Tư Lập: “…” Là cháu! Là cháu cô đơn một mình ngồi xem TV mới đúng!
Lâm Văn Văn cười nói: “Đúng đúng, ba mẹ ngày mai cũng có việc phải ra ngoài, con ở nhà nói chuyện với bà cho vui cửa vui nhà.”
Tạ Manh mỉm cười gật đầu, một ngày vạn cơ mà! Cô có điểm nào không vừa lòng ư? Không có, cô hài lòng chết đi được ý chứ. Đừng nói là nói chuyện, cô còn có thể mát xa toàn thân cho bà nội luôn cơ!
Nhưng mà nếu bây giờ cô có thể không ăn bữa cơm này, thì càng tốt hơn nữa.
Mọi người bảo cô chăm sóc cho bà nội, cô lại dám bảo ăn không ngon miệng? Thế chẳng phải là ý tứ không muốn làm sao?
Tạ Manh chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp tục ăn cơm, Lâm Văn Văn và Nguyên lão phu nhân hôm nay rất nhiệt tình, cứ liên tục gắp đồ ăn vào trong bát cô.
Ăn cơm xong, Nguyên Tự mang vali đồ đạc vào phòng cho cô. Tạ Manh no không thở nổi, đi đi lại lại trong phòng nói: “Có người quét dọn phòng hộ tôi hả?”
Nguyên Tự: “Tất nhiên là thế rồi.”
Một lần nữa lại quay lại căn phòng này ở Nguyên gia, cũng đã lăn lộn ở đây hai năm, cô cũng không có xa lạ gì cả.
Cô sắp xếp đồ đạc một chút, đi tắm rửa thay đồ, sau đó vào phòng mở máy tính.
Vừa mới mở web, tiếng thông báo ting ting vang lên liên tục.
Tạ Manh nhíu mày, cô chỉ sử dụng tài khoản này để viết bài. Bình thường không có gì đặc biệt, cũng không có nhiều thông báo như vậy.
Tạ Manh nhanh chóng mở mục inbox ra, sau đó thấy tin nhắn của 『Nguyệt quang hàn tâm』:
【Thỏ nhỏ, cô đâu rồi?】
【Đây, làm sao?】
【Có drama! Cmn cô mau vào diễn đàn của Tấn Giang đi, cô bị phốt rồi!】
Đọc đến đây, Tạ Manh hốt hoảng. Phốt? Ai? Cô?
Đù má, bình thường cô vẫn hay lướt diễn đàn xem drama, đây là lần đầu tiên cô bị người ta phốt. Cô cuối cùng cũng trở thành thành phần dramu sao?
Tạ Manh tiếp tục đọc tin nhắn tiếp theo.
【Fans của đại thần Thần Hoan phốt cô đấy!】
Tạ Manh cảm thấy mình lag mất rồi. CMN, Thần Hoan đấy!!!! Tác giả lớn với hơn vạn fans lận!! Ôi má ơi, tác giả ngôn tình hiện đại tiêu biểu, cả cái Tấn Giang này đều phải cưng chiều Thần Hoan đấy!
Ơ thế nhưng mà Thần Hoan thì có liên quan gì đến cô?
Thần Hoan sáng tác theo phong cách ngôn tình ngọt ngào lãng mạn, còn cô là tiểu trong suốt của trường phái lãng mạn kỳ ảo cơ mà.
Tạ Manh trong đầu bật ra dấu chấm hỏi. Thôi được, cô phải lượn lên diễn đàn một chuyến xem sao.
Đầu bên kia, 『Nguyệt quang hàn tâm』 liên tục nhắn tin hỏi cô còn ở đó không, Tạ Manh rep lại ngắn gọn: 【Tôi phải lên diễn đàn xem cái đã.】
Tạ Manh vừa mở diễn đàn vừa suy nghĩ cách tìm tên mình như thế nào? Không ngờ là, cô không cần phải làm gì hết, tên cô hiện giờ đang chễm chệ ở đầu bảng hotsearch.
Tạ Manh: “…”
Chú thích:
() Mãn Hán toàn tịch (Manchu Han Imperial Feast), bữa tiệc huyền thoại, cũng là bữa tiệc lớn nhất tại Trung Quốc, quy tụ đầy đủ các món ăn từ khắp các vùng miền lãnh thổ. Bữa đại tiệc này được tạo ra nhằm hóa giải mối hận thù giữa hai dân tộc Mãn và Hán trong lịch sử xa xưa. Bữa đại tiệc bao gồm buổi tiệc trong ngày với tổng cộng món, trong đó có món chính và món ăn nhẹ.
() tham phú phụ bần: ý chỉ những người ham thích sự giàu có mà chán ghét phụ bạc kẻ nghèo khổ, muốn phê phán những con người coi trọng vật chất, coi trọng những vật ngoài thân mà không nhìn thấy những giá trị tốt đẹp ở bên trong.
() Thượng phương bảo kiếm: thanh kiếm quý do Thượng phương (một nơi chuyên sản xuất đồ vật chuyên dùng cho hoàng gia) chế tạo. Trong các vở kịch và các cuốn tiểu thuyết thì các vị đại thần có được “Thượng phương bảo kiếm” do hoàng đế ban cho nắm được quyền lực rất lớn, lớn đến mức muốn giết ai thì giết, tiền trảm hậu tấu.
Chia sẻ: