Thật ra giấc mơ ngày hôm đó dường như rất dài, nhưng khi tỉnh dây cô chỉ nhớ rõ cái đại khái. Cẩn thận suy nghĩ một chút lại có thể nhớ tới không ít chi tiết. Do đó cô cũng không xác định được tính chân thật của giấc mơ đó. Cho đến khi cô gọi điện thoại xác nhận người tên Giang Nhã Tuyên này thật sự tồn tại, giấc mơ phảng phất như liên tục nhắc nhở cô rằng những điều trong mơ là có thật.
Cho nên cô mới có thể xác định rằng cô nằm mơ thấy một giấc mơ biết trước tương lai.
Sau khi xác nhận sự tồn tại của Giang Nhã Tuyên trong công ty, lại xác nhận chuyến bay của Nguyên Trạch Tường thay đổi, tính chân thật của giấc mơ không cần phải nghi ngờ nữa.
Vì vậy chiều hôm đó cô liền bắt đầu nghiêm túc nhớ lại xem trong mơ cô đã thấy được những gì? Nhưng đến lúc thật sự muốn nhớ lại thì phát hiện ra, không phải cô muốn nhớ là có thể nhớ lại hết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ được.
Do đó tuy rằng cô vẫn luôn nhớ rõ Hầu Tĩnh Thục đối với cô hình như không có ác ý, thậm chí còn vì cô mà nói giúp, nhưng khi nghĩ về chuyện này lại giống như bị một tấm lụa trắng bịt kín, nhìn không rõ lắm.
Hầu Tĩnh Thục này dù sao cũng chỉ là một phông nền đại khái có chút quan hệ, Tạ Manh cũng đã suy nghĩ qua, nhưng những thứ cô biết phần lớn cũng đều là chuyện tình cảm của nam nữ chính. Làm vai phụ pháo hôi, rất nhiều chuyện cô sẽ không thể biết rõ ràng.
Vừa rồi khi Hầu Tĩnh Thục tới gần mình, ký ức có liên quan với Hầu Tĩnh Thục mới có thể xuất hiện rõ ràng trong đầu cô.
Trong giấc mơ tuy rằng cô không đến nỗi không còn đường nào để đi, nhưng cũng gặp phải quá nhiều khó khăn. Tuy rằng không thể nói khó khăn lớn thế nào, nhưng đúng là Hầu Tĩnh Thục cũng đã vì cô mà nói giúp vài câu.
Đương nhiên, cũng không phải là chuyện gì to tác. Chính là vào ngày lão gia tử qua đời tròn một năm, Tạ Manh cố ý từ nhà đến tham gia vào lễ cúng, nhưng người của Nguyên gia không cho cô vào.
Lúc đó cô cũng làm gì thích mấy người ở Nguyên gia, nhưng lão gia tử đối xử với cô rất tốt, giỗ đầu tiên lại là ngày giỗ rất quan trọng.
Cứ cho là đã không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa, cô vẫn muốn đến cho ông một cái cúi chào để cảm ơn lão gia tử lúc còn sống đã đau lòng cho cô, cô vốn nghĩ rằng Nguyên gia sẽ để cô vào bái một bái.
Nhưng mà, người không đồng ý là Giang Nhã Tuyên, người không đồng ý là Nguyên Tự, người không đồng ý còn có Nguyên Trạch Tường…
Bọn họ đều là… người trong Nguyên gia.
Tạ Manh tự biết không thể vào khi bọn họ còn ở đó, cho nên cô đứng đợi ở cửa bia mộ đến tận tối. Nhưng Giang Nhã Tuyên đã sớm biết cô sẽ chờ, nên cũng kéo người ngăn cô lại.
“Cô biết ông nội có ơn với cô, cô lại đối xử với người của Nguyên gia thế nào? Đối xử với Tư Lập thế nào? Cô có tư cách gì đến thăm ông nội?”
“Giang Nhã Tuyên, làm người vẫn nên chừa lại một đường, để sau nàu còn vui vẻ khi gặp lại.”
“Tạ Manh à, cô và tôi hiện tại cách biệt một trời, sẽ không gặp lại.”
Tạ Manh nhớ rõ đêm hôm đó có chút lạnh, cô mặc một chiếc áo tay ngắn, trên người lạnh, trong lòng cũng lạnh.
“Nhã Tuyên.” Hầu Tĩnh Thục đại khái là vì thấy Tạ Manh đáng thương, liền mở miệng nói: “Ở đây là mộ viên, Nguyên lão gia tử có lẽ cũng sẽ nhìn thấy.”
Nhờ có những lời này của Hầu Tĩnh Thục, hôm đó Tạ Manh rốt cuộc cũng tới được trước mộ của lão gia tử, cô bái ba lạy, tình cảm ông cháu này cũng xem như hoàn tất. Sau này, cô cũng chưa từng tới đây nữa, cùng Nguyên gia xem như chấm dứt sạch sẽ.
Nhớ tới giấc mơ đã cho cô những ký ức này, Tạ Manh giương mắt nhìn Hầu Tĩnh Thục một cái, tuy rằng chỉ là một câu nói, nhưng Tạ Manh cô cũng không phải là người không biết phân biệt đúng sai. Cho nên khi Hầu Tĩnh Thục đến nói chuyện với cô, cô cũng không làm cô ấy khó xử. Ân tình này, cô sẽ nhận.
Bất quá… chậc, nhìn cũng không giống người có đầu óc không bình thường, sao lại làm bạn với Giang Nhã Tuyên chứ? Thể loại tiểu tam này, nguyền rủa sau này Nguyên Tự sẽ tiếp tục cắm sừng cô!!! vẽ vòng tròn
Hầu Tĩnh Thục sau khi ngồi xuống liền thấy Tạ Manh đột nhiên nhíu mày cúi đầu, miệng lẩm bẩm. Cô kỳ quái mà nhìn, mới phát hiện một chân của Tạ Manh đang điên cuồng vẽ vòng tròn trên mặt đất.
(chị Manh làm giống vậy nè nhưng mà bằng chân)
Hầu Tĩnh Thục: “…” Từ chối hiểu!
Lâm Mộ Lan bên cạnh tới gần cô nhỏ giọng hỏi: “Cô ấy không làm khó cậu chứ?”
Hầu Tĩnh Thục lắc đầu nói: “Không có.”
Lâm Mộ Lan yên tâm thoải mái gật đầu, sau đó nói với Giang Nhã Tuyên phía sau: “Có thể bởi vì hôm nay cô ta thay đổi quần áo đó.”
Giang Nhã Tuyên bật cười, nhìn Lâm Mộ Lan nói: “Ý chị là chỉ cần thay đổi quần áo thì sẽ thay đổi tính tình? Đây là Sailor Moon biến thân sao?”
“Ha ha…”
Vừa nói như vây, mấy người xung quanh đều ha ha cười theo.
Tạ Manh tuy rằng không biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng thân là một Nguyên tổng phu nhân ngạo mạn dối trá, cho nên cô lập tức nhìn về phía những người đó, quát: “Cười cái gì? Có phải nói xấu sau lưng tôi đúng không?”
Giang Nhã Tuyên và Lâm Mộ Lan vội vàng lắc đầu nói: “Không có.”
Tạ Manh híp mắt nhìn hai người bọn họ, sau đó nói: “Chắc chắn có nói, nhìn bộ dáng chột dạ này của các cô xem.”
Nói xong, cô quay đầu vào bên trong gọi: “Giám đốc Hứa, người của ông nói xấu sau lưng tôi này, mau tới đây giáo huấn họ hai câu. Nếu không sẽ đi thổi gió bên tai đó!!!”
Cửa phòng giám đốc Hứa mở phăng ra, nụ cười trên mặt ông cứng đờ trả lời: “Phu nhân sao lại tới đây thế? Thật đúng là bồng tất sinh huy, bồng tất sinh huy. Phu nhân yên tâm, tôi chắc chắn sẽ dạy lại các cô ấy thật tốt.”
Giang Nhã Tuyên: “…”
Lâm Mộ Lan: “…” Có cái khỉ chứ ở đó mà đổi quần áo thù đổi tính cách.
Hầu Tĩnh Thục: “…” Ai nha.
Tạ Manh nghe xong liền không thèm để ý đến bọn họ nữa. Chẳng lẽ cô đứng ở cửa phòng kế toán chỉ để làm cây cảnh trang trí thôi sao? Cô cmn chính là ở đây đợi chú nhỏ đó được không? Không phải chú nhỏ nói hôm nay sẽ tới sao? Nếu theo bình thường mà nói, chú nhỏ có lẽ sẽ không lại tới đây, hôm qua đã đi ngang qua rồi, cứ cho là hôm nay còn đến công ty thì cũng nên đổi nơi khác thị sát. Chẳng lẽ lại thật sự tiếp tục đi dạo từ chỗ ngày hôm qua sao?
Tuy lời nói ra thì như vậy, nhưng là Tạ Manh vẫn cảm thấy không yên tâm. Suy cho cùng, nếu hai người này lần đầu gặp mặt cũng sẽ ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống sau này của cô. Cũng đừng trách cô ngăn cản một khoảng thời gian của bọn họ, dù sao chờ cô đi rồi, bọn họ chắc chắn sẽ còn có cơ hội gặp nhau.
Quả nhiên, điều không yên tâm này phút sau liền xuất hiện. Ở trước cửa bộ tài vụ, vài vị giám đốc đón một người đàn ông tuấn mỹ bước vào…
Nhóm người hai bên chạm mặt, mấy vị giám đốc đều dừng bước chân, sau đó lo lắng nhìn nhau.
Tạ Manh thấy Nguyên Trạch Tường thật sự đến, trong lòng trong miệng đều tràn ngập chua xót: “…” Anh cmn vẫn không nhảy qua nổi cái hố nhất kiến chung tình này có đúng hay không?
Nguyên Trạch Tường cũng đang kêu gào trong lòng! Cmn cô vẫn còn muốn ‘ngẫu nhiên’ gặp lần nữa sao?
Tạ Manh thầm rủa trong lòng xong, trên mặt liền cười vui vẻ, tràn đầy năng lượng mà phất tay: “Chú nhỏ, trùng hợp thật à nha!”
Nguyên Trạch Tường: “…” Phụt, cô thật sự lặp lại lần nữa!
Tuy rằng cái gì cũng chưa có xảy ra, nhưng mấy giám đốc bên cạnh Nguyên Trạch Tường khi nghe đến giọng nói của Tạ Manh đều hoảng sợ mà nhìn chiếc túi trong tay cô.
Nguyên Trạch Tường dừng bước, sau đó xoay người nói: “Bỏ đi, chúng ta đến xem phòng khác!”
Đám giám đốc lau mồ hôi trán, gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, bộ tài vụ là bộ phận nhàm chán nhất, không có gì thú vị cả.”
Một đám người khi tới thì nhàn nhã tự tại, khi đi lại một đường như bay.
Tạ Manh hơi mỉm cười, nhìn sau lưng bọn họ lớn tiếng hô: “Mỗi ngày cháu đều sẽ ở đây chờ chú đó nha! Chú nhỏ ~.”
Vì thế, cuối cùng cô cũng thành công thấy chú nhỏ nhà mình “A!” một tiếng đụng vào đầu.
Tạ Manh chờ bóng của bọn họ hoàn toàn biến mất, liền đắc ý mà câu miệng cười: “Ha hả, để tôi xem ngày mai, ngày kế, ngày kế nữa, bất cứ khi nào, anh còn có tâm tình tới đây nữa hay không?”
Mấy nhân viên trong văn phòng đang hưng phấn cho rằng rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy diện mạo siêu cấp đẹp trai của tam Nguyên gia lúc này: “…”
Thấy tam gia kia đi rồi, trong lòng mọi người bất mãn nói thầm: Nghe nói hôm qua cũng là bị Nguyên tổng phu nhân đánh vào đầu nên phải đi bệnh viện, hôm nay lại bị Nguyên tổng phu nhân dọa chạy mất rồi.
Tạ Manh cũng mặc kệ các cô ấy nghĩ như thế nào, cô nhìn bóng dáng Nguyên Trạch Tường, sau đó an tâm nghĩ: Chắc là sẽ không có can đảm lại đến nữa đâu.
Nguyên Tự xoa trán, xác nhận lại lần nữa: “Cô nói phu nhân ở phòng tài vụ nói cái gì?”
Hoàng Hải Mỵ lau mồ hôi lạnh, không dám chắc nói: “Cũng có thể là… Nghe lầm thôi!”
Giọng nói của Nguyên Tự lạnh băng: “Nói.”
Hoàng Hải Mỵ run rẩy nói: “Nói là… ừm… phu nhân nói mỗi ngày đều sẽ chờ tam gia hay gì đó.”
Văn phòng lại im lặng ai phút, Nguyên Tự ấn ấn huyệt Thái Dương, sau đó đứng dậy nói: “ Dời hội nghị lại.”
Hoàng Hải Mỵ: “…” Lại dời?
Chuyện này Hoàng Hải Mị nghe được là bởi vì hiện tại khắp nơi trong công ty đều đã biết.
Không biết người đầu tiên truyền ra là ai, nhưng là lúc này trong diễn đàn của công ty đã đều đang nói về chuyện này. Cỏ xanh trên đầu Nguyên chẳng những có thể nuôi một đàn dê, mà bây giờ còn có khả năng nuôi thêm một đàn trâu nữa nha.
Tạ Manh đứng ở cửa bộ phận tài vụ khoe khoang mà run chân, cô còn ở chỗ này là để đề phòng Nguyên Trạch Tường quay lại lần nữa. Cô đã tính toán thời gian thật tốt, trong một giờ nếu Nguyên Trạch Tường không trở lại, như vậy dám chắc là sẽ không dám quay lại nữa. Cho nên cô muốn lại canh một giờ.
Kết quả, nửa giờ sau, cô chờ được Nguyên Tự.
Cửa kính bị đẩy ra, bàn tay trên cửa khung xương tinh tế, đẹp đến mức làm người ta nhịn không được mà chảy nước miếng.
Chủ nhân bàn tay cũng đẹp…
“…” Nếu không phải Nguyên Tự thì lại càng tốt hơn.
Tạ Manh đột nhiên đứng thẳng người, cô nhìn ngó khắp nơi, chính cô cũng không biết mình nhìn cái gì. Dù sao cô thấy sắc mặt kia của Nguyên Tự, khẳng định là không có chuyện tốt, hay là… chạy trước rồi tính sau?
Dù sao Nguyên Tự vốn dĩ đối với Giang Nhã Tuyên không phải nhất kiến chung tình, cho dù anh gặp được Giang Nhã Tuyên, chắc là… có thể… Cũng không có chuyện gì đi?
Nói chạy liền chạy, Tạ Manh nắm chặt túi trong tay, nhấc chân liền chạy.
“Tạ, Manh, cô chạy cái gì?” Nguyên Tự thấy Tạ Manh vòng qua cái bàn cách xa mình, trong lòng anh càng tức giận.
Cô mẹ nó náo loạn thành như vậy, cả công ty đều biết đầu tôi toàn cỏ xanh! Cô còn dám vừa thấy tôi liền chạy, đây là sợ những lời đồn đãi kia còn chưa đủ nhiều đúng không?
“Tôi không chạy, vậy anh đuổi theo tôi làm gì chứ?” Tạ Manh đứng ở bàn làm việc đối diện nhìn Nguyên Tự, đối với việc Nguyên Tự muốn tới gần mình rất là bất mãn.
Nguyên Tự gấp đến mức trả lời: “Tôi không tới đuổi theo cô, tôi là tới đón cô.”
“Đón tôi?” Tạ Manh híp mắt, sau đó hỏi: “Anh không có việc gì sao lại tốt bụng tới đón tôi?”
Nguyên Tự gật đầu, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Tôi đây không phải tới đón cô đi ăn cơm chiều sao!”
Tạ Manh nga một tiếng, gật gật đầu, sau đó vẫy tay với anh, nói: “Vậy anh lại đây.”
Nam nhân đối diện nhíu mày nghi ngờ, nhưng vẫn bước tới gần. Quả nhiên, khi anh còn cách Tạ Manh ba bước chân, Tạ Manh đột nhiên la lên một tiếng: “Quỷ mới tin anh đó!!!”
Sau đó, cô ngẩng đầu cười lớn rồi chạy về cửa lớn chỉ để lại cho anh một bóng lưng…
Cười lớn chạy đi…
Chạy đi…
“Ha ha ha ha ha ha ha ha…” Ngoài cửa còn vọng lại tiếng cười sang sảng của Tạ Manh.
Nguyên Tự ngơ ngác mà nhìn bóng dáng cô, sau đó che mặt, hôm nay… Thật sự có chút làm anh cảm thấy mất mặt.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Làm việc của các người đi.” Nguyên Tự lưu lại những lời này cho một đám người đang hóng chuyện, sau đó liền rời đi.
Ha! Hòa thượng chạy được nhưng miếu đứng yên, Tạ Manh, chúng ta buổi tối gặp lại!