Ca mổ của mẹ anh kết thúc lúc đêm khuya, phẫu thuật thành công nhưng vẫn chưa qua cơn nguy kịch, được chuyển vào phòng hồi sức cấp cứu để theo dõi.
Trần Qua thuyết phục dì Tống về nhà nghỉ ngơi, còn anh cùng Diệp Tri Cẩn ở lại bệnh viện canh chừng.
Sau đó bệnh tình lại nguy kịch một lần nữa, đến gần sáng mới dần ổn định lại.
Trần Qua tạm thời thở phào nhẹ nhõm, Diệp Tri Cẩn nắm tay anh, tiến tới trước mặt anh thủ thỉ: "Em đặt phòng ở khách sạn rồi, đi nghỉ ngơi một lát nhé?"
Trần Qua đi tìm bác sĩ hỏi tình hình rồi cùng Diệp Tri Cẩn tới khách sạn.
Tâm trạng hai người nặng nề, tay nắm chặt tay suốt cả đường đi, không ai nói gì.
Rạng sáng Diệp Tri Cẩn có tựa vào đùi Trần Qua ngủ mấy tiếng đồng hồ, so với Trần Qua suốt đêm không ngủ thì tinh thần tốt hơn chút.
Hắn bảo Trần Qua nằm lên giường nghỉ ngơi, dịu dàng hỏi anh có muốn ăn chút gì không.
Trần Qua kéo tay hắn, khàn khàn nói: "Nằm cùng anh một lát đi."
Diệp Tri Cẩn bèn cởi áo khoác rồi lên giường nằm, nghiêng người ôm eo, dán mặt vào lồng ngực anh.
Trần Qua hôn đỉnh đầu hắn một cái.
Hắn ngẩng mặt lên nhìn, trong đôi mắt to đều là hình bóng của anh, môi mềm hôn lên cằm anh, một cái tiếp một cái rồi dần dịch lên trên, sau đó hai đôi môi vấn vít lấy nhau.
Một tuần sau mẹ anh được chuyển vào phòng bệnh thường.
Mặc dù bà đã vượt qua nguy hiểm nhưng dù sao cũng mới vừa trải qua một ca phẫu thuật lớn nên sức khỏe yếu đi rất nhiều, mới đầu luôn mệt mỏi ngủ mê man cả ngày, mãi sau một thời gian chữa trị mới dần dần chuyển biến tốt.
Một ngày nọ sau khi Diệp Tri Cẩn vừa tan làm bèn đến thăm, bà đang ngồi tựa vào đầu giường nghe y tá đọc báo, tinh thần thoạt trông không tệ.
Y tá thấy bọn họ tới bèn cất báo rồi rời khỏi phòng bệnh.
Trần Qua ngồi một lúc thì đi tìm bác sĩ hỏi phương pháp điều trị sau này, trong phòng bệnh chỉ còn lại mẹ anh với Diệp Tri Cẩn.
Mẹ anh bảo Diệp Tri Cẩn ngồi gần lại một chút, Diệp Tri Cẩn mơ hồ cảm giác bà muốn nói gì đó, kéo ghế lại gần.
Bà mỉm cười nhìn hắn, quả nhiên nói: "Dì có mấy chuyện muốn hỏi con."
Diệp Tri Cẩn cho rằng bà phát hiện mưu kế khi trước của họ, suýt thì hoảng hồn, may mà kịp thời khống chế được vẻ mặt, cố làm vẻ trấn tĩnh nói: "Dì hỏi đi ạ."
Không ngờ bà chỉ hỏi lúc Tết có phải bọn họ cãi nhau hay không.
Diệp Tri Cẩn thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nhớ tới một vài kí ức vụn vặt lúc Tết, hắn cười một tiếng, thẳng thắn nói: "Dạ."
Bà mỉm cười thở dài, đưa bàn tay không cắm kim truyền nước về phía hắn.
Diệp Tri Cẩn đặt tay mình lên.
"Dì biết mà," bà nói, "Vậy giờ thế nào rồi?"
Diệp Tri Cẩn trở tay nắm lấy tay bà, nói: "Rất tốt ạ."
Bà cười gật đầu một cái, nói tiếp: "Lúc Trần Qua còn rất nhỏ dì với ba nó đã tách ra, công việc của dì lại bận rộn nên quan niệm về tình cảm của nó rất thiếu sót, cũng rất ham chơi.
Nhưng dì có thể nhìn ra nó đối với con là thật lòng."
"Lúc ăn Tết có hai món con ăn nhiều thêm mấy đũa, chưa tới hai ngày sau nó đã quay về quấn lấy dì Tống đòi dạy cho nó," mẹ anh nói xong cũng tự thấy buồn cười, "Thằng nhóc này từ nhỏ mắt đã mọc trên đỉnh đầu, dì chưa từng thấy nó lấy lòng ai như thế cả."
Trần Qua đẩy cửa ra, thấy hai người trong phòng bệnh đều cười nhìn mình bèn nheo mắt nói chắc nịch: "Nói xấu con cái gì đó."
Anh bước vào, ba người nói chuyện một hồi.
Mẹ anh có vẻ hơi mệt sau khi nói không ít lời, Trần Qua nhìn thời gian rồi dẫn Diệp Tri Cẩn xuống bãi đậu xe.
"Anh chưa từng thấy dáng vẻ yếu ớt như vậy của mẹ, ấn tượng của anh về mẹ như dừng lại ở hình ảnh mẹ anh là người xinh đẹp nhất trong số những bậc phụ huynh đi họp phụ huynh, hôm nay thấy mẹ nằm trên giường bệnh mới phát hiện năm tháng vô tình, mẹ anh già thật rồi...!Cuối năm ngoái sức khỏe không tốt, không ngờ lại đột ngột ngã bệnh."
Diệp Tri Cẩn lặng lẽ vân vê ngón tay anh, "Phẫu thuật của dì rất thành công, bác sĩ cũng nói chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe thì không có vấn đề gì mà, vừa hay có thể mượn cơ hội này suy xét đến chuyện về hưu."
"Anh cũng nghĩ vậy," Trần Qua tán đồng, "Cũng vất vả hơn hai mươi năm rồi, nên nghỉ ngơi sớm thôi."
"Nhưng mà có thể sau này áp lực của chồng em lớn lắm đấy," anh giả vờ than thở, mập mờ nháy mắt với hắn, "Vừa phải chăm mẹ vừa phải nuôi vợ."
Nắng chiều chiếu mặt Diệp Tri Cẩn hơi nhuốm đỏ, hắn nắm chặt tay anh, thủ thỉ: "Em không cần anh nuôi mà."
"Phải không?" Trần Qua ngậm cười nhìn hắn, "Sao em nói giống mẹ anh thế? Xong rồi, mẹ thì không cần anh chăm mà vợ cũng không cần anh nuôi..."
Diệp Tri Cẩn biết anh lại đùa cợt, dứt khoát không thèm để ý đến anh nữa.
"Diệp Tri Cẩn," Trần Qua gọi cả họ lẫn tên của hắn, nắm tay hắn thật chặt, "Anh muốn nuôi em."
Diệp Tri Cẩn ngẩng đầu nhìn anh.
Trần Qua dịu dàng nhìn hắn, ánh mắt kia vừa chân thành lại kiên định, như thể nhấn chìm hắn trong đó.
Bọn họ tới bãi đậu xe, xung quanh không người, không tự chủ lại môi lưỡi khắn khít.
Trần Qua đặt Diệp Tri Cẩn lên cửa xe, ngậm lấy đôi môi hắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy mở hàm răng cùng môi lưỡi hắn giao hòa, dây dưa khuấy đảo.
Một tay anh ôm eo Diệp Tri Cẩn, một tay mân mê dái tai hắn.
Diệp Tri Cẩn đương nhắm mắt dưới bàn tay anh khe khẽ run.
Đang hôn động tình thì Trần Qua chợt rút lui.
Diệp Tri Cẩn nhất thời không phản ứng kịp, đuổi theo anh muốn tiếp tục thì bị Trần Qua đè lại hôn mạnh một cái, ngón tay cái của anh lau đi vệt nước còn sót lại bên khóe miệng hắn, dịu dàng nói: "Được rồi, về thôi."
Diệp Tri Cẩn nhìn anh, như đang phỏng đoán anh đang nghĩ gì, cuối cùng đành giơ tay phải mở cửa xe chui vào rồi nói hẹn gặp lại với anh.
Cuối tháng ba mẹ anh xuất viện, hai người cùng đi ăn tối với bà, sau đó Trần Qua đưa Diệp Tri Cẩn về nhà.
Đến dưới lầu chung cư, Diệp Tri Cẩn ngồi im không nhúc nhích.
Trần Qua giúp hắn cởi dây an toàn, hỏi hắn sao vậy.
Diệp Tri Cẩn nhích lại gần, chóp mũi sắp sửa đụng chóp mũi, đặt tay lên đùi anh rồi hỏi: "Anh có muốn lên nhà ngồi chút không?"
Cơ bắp Trần Qua căng cứng ngay lập tức, ngập ngừng giây lát mới bắt cái tay hắn lại rồi ghé sát hôn lên bên khóe môi hắn một cái, sờ gương mặt ửng hồng của hắn, nói đùa: "Hôm nay coi như xong đi, mấy cái đĩa anh mang tới đều xem hết rồi, chờ khi nào em mua mới thì anh lại lên."
Một tháng qua bọn họ phát hồ tình chỉ hồ lễ (), Trần Qua không chạm vào hắn.
Nhưng mỗi khi bọn họ thân mật với nhau hắn đều cảm nhận được dục vọng không thể che giấu kia của anh một cách rõ ràng, anh đang kiềm chế.
() phát hồ tình chỉ hồ lễ (发乎情止乎礼): một câu trích trong học thuyết của đức Khổng Tử, nghĩa là dù cho ái tình có phát sinh thì bên trong tình cảm ấy vẫn luôn có những khuôn phép của lễ nghi đạo đức, ràng buộc con người ta không nên vượt quá lằn ranh đó.
Dẫu sao bọn họ cũng có một đoạn thời gian dài trong mối quan hệ bạn chịch, khởi đầu dị thường như vậy làm bọn họ suýt bỏ lỡ nhau, vất vả mãi mới có thể đi lại từ đầu, anh không muốn để cho Diệp Tri Cẩn cảm thấy bọn họ đang giẫm lên vết xe đỗ.
Diệp Tri Cẩn nghe lời từ chối của anh thì có hơi thất vọng, hắn sát lại gần bên tai anh, phả hơi thở ấm áp lên cổ anh, thầm thì: "Vậy anh muốn chịch em trong xe ư?"
Hô hấp Trần Qua hơi chậm lại, chợt nắm bả vai hắn, chăm chú nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt anh nhìn Diệp Tri Cẩn hệt như muốn nuốt chửng hắn vậy.
"Muốn không?" Diệp Tri Cẩn liếm láp lỗ tai anh, lặp lại một lần nữa.
Nếu muốn Diệp Tri Cẩn biết hậu quả của việc này, anh nhất định sẽ đổi nơi khác đòi hỏi hắn.
Trần Qua dừng xe ở một góc khuất, kéo cổ áo hắn lại rồi hôn lên.
Diệp Tri Cẩn bị anh hôn đến nổi hít thở không thông, khẽ rên rồi ôm lấy cổ anh, một tay linh hoạt lần xuống dưới cởi dây nịt da của Trần Qua ra, sờ nắn cái bọc phình lên cách lớp quần lót.
Trần Qua nhanh chóng cương cứng, vật kia đội quần lót nhô lên, loáng thoáng hiện ra hình dáng thô dài.
Anh kéo lấy Diệp Tri Cẩn rồi tách hai chân hắn dạng ra ngồi lên người mình, đưa ngón tay lên bên miệng hắn.
Diệp Tri Cẩn nghiêng đầu tựa vào bả vai anh, ngón tay trắng thon nắm lấy tay anh, vươn đầu lưỡi đỏ tươi liếm mút.
Hắn liếm rất tỉ mỉ, liếm xong ngón này lại đổi ngón khác, liếm đến khi ba ngón tay của anh ướt sũng bóng loáng mới thôi.
Trần Qua tụt quần của hắn đến đầu gối, len ngón tay được hắn liếm ướt vào trong cơ thể hắn.
Diệp Tri Cẩn đã lâu không được yêu thương nên huyệt nhỏ vừa khô vừa khít, Trần Qua mới vừa nhét một đoạn ngón tay mà hắn đã kêu đau, miệng huyệt co rút lại đè ép ngón tay anh.
"Đau không?" Trần Qua hôn lên mặt hắn, vuốt ve vật kia vỗ về cảm xúc nơi hắn.
"Không sao, tiếp tục đi..." Hắn sáp lại gần hôn môi với anh, kéo quần lót dùng tay giúp anh vuốt ve.
Trần Qua đùa nghịch một hồi thì cảm thấy Diệp Tri Cẩn hơi thả lỏng, huyệt nhỏ ướt mềm mút lấy ngón tay anh, vật phía trước trong tay anh cũng vểnh lên rỉ nước.
Hắn mềm mại dán trên người anh, những ngón tay rảnh rỗi của anh bao lấy bộ phận đương phấn chấn của Diệp Tri Cẩn, những tiếng rên rỉ đứt quãng vang lên bên tai.
"Được rồi," Trần Qua vỗ cánh mông hắn, "Cục cưng, tự ngồi xuống đi."
Diệp Tri Cẩn hôn hôn bả vai anh, chống tựa lưng ghế nhổm dậy rồi từ từ ngồi xuống để đưa thứ đồ Trần Qua đặt giữa kẽ mông vào cơ thể mình, cánh mông hạ xuống nuốt trọn lấy đầu khấc.
Hắn bị kéo căng không kiềm được thở dốc, Trần Qua còn đè bắp đùi hắn ấn xuống, chờ khi hắn nuốt trọn hết vật khổng lồ kia thì nước mắt đã chảy đầy mặt.
"Sao lại khóc?" Trần Qua biết mà còn hỏi, bàn tay đặt trên đùi nhấc mông hắn lên, ép hắn phải nâng mông nhả ra thứ đồ mình vừa nuốt vào.
Diệp Tri Cẩn bị anh buộc chuyển động mấy cái, chốc sau lại thấy không thỏa mãn nữa, hai tay kéo cánh mông mình cố định lại rồi bắt đầu nhấp từ trên xuống.
Tư thế này đi vào cực kỳ sâu, hai chân Diệp Tri Cẩn dang rộng quỳ bên người Trần Qua, theo nhịp điệu của anh mà không ngừng run rẩy, cây hàng đập vào áo sơ mi của Trần Qua nhanh chóng run run muốn bắn tinh.
"Không được đâu cục cưng," Trần Qua chặn lại lỗ nhỏ, "Không được, bắn lên quần áo anh thì sao xuống xe đây?"
Hắn phát ra một tiếng nức nở, tựa vào đầu vai anh lấy lòng mà co thít huyệt nhỏ.
Trần Qua suýt chút nữa bị hắn kẹp cho bắn, bóp cằm hắn hỏi: "Gọi anh là gì?"
Diệp Tri Cẩn nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hồng, bịn rịn lưu luyến cọ cọ cổ anh, nghẹn ngào: "Chồng ơi..."
Nghe được xưng hô đã lâu không được gọi này, trong lòng Trần Qua dâng lên một luồng nhiệt nóng.
Anh thoáng kéo Diệp Tri Cẩn ra để cho nơi gắn kết hai người không dính chặt với nhau, tiếp đó lại cúi xuống ngậm lấy hắn, Diệp Tri Cẩn chỉ kịp thở dốc một hơi thì đã co rút bắn vào trong miệng anh.
Diệp Tri Cẩn thất thần nhìn anh nuốt hết tinh dịch của mình, thở dốc một hơi rồi sáp lại hôn lên môi anh.
Trần Qua vẫn còn lâu lắm, Diệp Tri Cẩn bị anh chịch cho vừa khóc vừa kêu loạn, không biết đã gọi bao nhiêu tiếng chồng thì anh mới rút vật kia ra, nắm lấy tay hắn cùng tuốt rồi bắn lên bụng hắn.
Hai người làm trong xe một lần, về nhà lại dây dưa quấn quýt lấy nhau lần nữa.
Trần Qua quỳ gối trên giường, áp sát đôi chân dài của Diệp Tri Cẩn rồi không ngừng thúc vào cơ thể hắn.
Diệp Tri Cẩn rất thích tư thế này, một lát sau bèn chủ động quấn lấy eo anh, ôm vai anh gắng gượng, cùng anh da kề da.
Trần Qua nghiêng đầu cắn dái tai hắn, bắt đầu chậm rãi đẩy đưa, thúc vào cực sâu, mới dập mấy cái mà Diệp Tri Cẩn đã không chịu nổi, cọ mắt cá chân lên lưng anh, xin anh nhanh thêm chút nữa.
Trần Qua đè hắn lên giường, sau khi điều chỉnh góc độ thì nhanh chóng đâm vào rút ra, hắn lại nói không muốn nữa, muốn anh ôm.
"Diệp Tri Cẩn," Trần Qua thương yêu hôn lên gò má hắn, "Sao em đòi hỏi nhiều thế?"
Diệp Tri Cẩn cắn môi nhìn anh, khóe mắt rưng rưng nước, cánh môi đỏ hồng, là dáng vẻ không chịu được nữa.
Trần Qua thấy hắn như thế thì thứ đồ chôn trong cơ thể hắn càng cương cứng hơn.
Anh nắm lấy mắt cá chân Diệp Tri Cẩn banh rộng hai chân hắn ra, chậm rãi rút vật kia ra ôm lấy Diệp Tri Cẩn rồi bế hắn lên, bảo hắn quỳ gối lên giường.
Diệp Tri Cẩn ngoan ngoãn nghe lời chống bả vai anh khẽ nâng một chân lên, cầm vật đàn ông của anh để ở cửa sau của mình, Trần Qua đâm vào lút cán, hắn liền phát ra tiếng rên rỉ thật dài.
Chân hai người giao nhau, Diệp Tri Cẩn dạng chân ngồi trên thắt lưng Trần Qua đón nhận đưa đẩy từ anh, đùi thon trắng nõn cọ vào bắp đùi anh, không biết bị chạm vào điểm nào mà dồn dập nức nở nghẹn ngào, gọi tên Trần Qua.
Hắn rất ít khi gọi tên anh, quả nhiên hiệu quả kích tình tăng lên gấp bội.
Trần Qua bóp eo hắn hung ác dập sâu vào, tưới không sót một giọt tinh dịch vào trong cơ thể Diệp Tri Cẩn, cuối cũng cũng hoàn toàn chiếm được báu vật của mình một lần nữa..