“Anh nói xem, nhỡ ba em không đồng ý thì phải làm sao?” An Nặc dựa vào lòng Phó Quốc Hoa hỏi.
“Anh sẽ nghĩ biện pháp.” Phó Quốc Hoa mặt trầm tư.
“Biện pháp gì?” An Nặc hỏi tới. “Đến lúc đó em sẽ biết, đừng lo lắng.” Đây coi như là cam kết giữa hắn với cô.
Thật ra An Nặc cũng không quá lo lắng, bởi vì Phó Quốc Hoa trong cảm nhận của cô vẫn luôn là người đáng tin cậy, cũng có thể do nguyên nhân cô yêu anh, mà cô chưa bao giờ cảm thấy anh không xứng với cô, hơn nữa anh còn hơn cô rất nhiều là đằng khác. Ba cô là một người hiểu chuyện, mặc dù Phó Quốc Hoa tuổi hơi lớn một chút, nhưng ở thời đại này như vậy là không xứng đôi.
Hai người cứ ngồi chung một chỗ như vậy, không cần nói gì, nhưng vẫn có thể cảm thụ được không khí ấm áp.
Lính trong quân doanh nghe nói Phó Quốc Hoa có người đến thăm, hết cả buổi chiều Phó Quốc Hoa dẫn An Nặc đi thăm nhưng nơi có thể đi, để cho cô có thể hiểu đại khái tình hình trong quân doanh, tất cả bính lính trong doanh đều chú ý đến cô gái xinh đẹp đang đi phía sau đại đội trưởng, còn đặc biệt chạy đến báo cáo với chính ủy. Chính ủy nghe được chỉ liếc mắt một cái: “Đẹp hơn nữa cũng không đến lượt các anh, nghe rõ chưa.”
Mặc dù mọi người không có được tin tức xác thật, nhưng mọi người trong quân doanh đều truyền tai nhau, cô gái xinh đẹp đó chính là em gái của đại đội trưởng. Cái lời đồn đại không thiết thực này cho đến buổi chiều Phó Quốc Hoa dẫn An Nặc đến phòng ăn mới nghe được.
Đến bữa ăn, Phó Quốc Hoa dẫn An Nặc đến phòng ăn, đi ngang qua mọi người đều chào một tiếng “Chào đội trưởng.” Rồi hướng về phía An Nặc lộ ra những ánh mắt hứng thú. Chỉ là Phó Quốc Hoa chưa mở lời giới thiệu, bọn họ chỉ là cấp dưới dĩ nhiên không dám mở miệng hỏi thăm. Cho nên cũng chỉ có thể tò mò nhìn.
Sau đó từng đoàn từng đoàn trưởng cùng chính ủy hướng phía Phó Quốc Hoa cùng An Nặc đi tới, truyền ánh mắt cho nhau, thật không ngờ em gái Phó Quốc Hoa lại xinh đẹp như vậy. Mấy người đó tiến tới, Phó Quốc Hoa thấy bọn họ nhìn An Nặc với ánh mắt hứng thú liền đem từ không hoan ngheeng hiện lên trên mặt.
Đối diện với mấy người cùng cấp bậc, bình thường Phó Quốc Hoa đều cùng bọn họ cười giỡn. “Đội trưởng, đến ăn cơm sao?” Đứng ở chính giữa, chính ủy mở miệng. Mặc dù đối với Phó Quốc hiện ra vẻ mặt đùa giỡn, nhưng lại hướng về An Nặc với thái độ nghiêm chỉnh nói: “Xin chào, chúng tôi đều cùng là đội trưởng, tôi tên là Tề Diệp.” Hai người bên cạnh cũng lần lượt mở miệng. “Xin chào, tôi tên là Lôi Tuấn.” “Xin chào, tôi tên là Dương Siêu.”
Phó Quốc Hoa coi như đã nhìn ra, mấy người này chạy đến đây chính là muốn làm quen với cô gái nhỏ nhà hắn. Bọn họ đến đây ăn cơm sao? Hắn còn chưa trả lời, mấy người đó đã hướng về phía sau hắn giới thiệu bản thân rồi. Nghiêm nghị nhìn lướt qua ba người. Còn nghĩ bọn họ nhiệt tình như vậy có hù An Nặc hay không. Lại thấy An Nặc đứng ở đó tự nhiên thanh thản hướng bọn họ vươn tay. “Chào mọi người, tôi tên là An Nặc là...” thời điểm vừa nói chuyện vừa cười liếc mắt nhìn Phó Quốc Hoa bên cạnh. “Vị hôn thê!”
Đối diện với ba người đàn ông như vậy mà An Nặc vẫn có thể tự nhiên thanh thản, trong mắt ba người kia không khỏi hiện lên tia tán thưởng. Đến lúc nghe An Nặc giới thiệu là vợ sắp cưới của Phó Quốc Hoa, tất cả mọi người đầu tiên là kinh ngạc sau đó lại đột nhiên sáng tỏ. Không trách được thời gian trước Phó Quốc Hoa lại từ chối làm quen với cô gái trong đoàn văn nghệ, thì ra là trong lòng có người rồi. Mặc dù cô gái trong đoàn văn nghệ đó cũng không tệ, nhớ ngày đó Phó Quốc Hoa từ chối lúc đấy chính ủy còn quan tâm hỏi han một phen. Mặc dù cuối cùng bị hắn dùng ánh mắt của hắn khiến không thể mở miệng khuyên dc, trong lòng mọi người cũng cảm thấy thực sự tiếc cho hắn. Nhưng giờ nhìn An Nặc là có thể hiểu ra mọi chuyện,cô gái trong đoàn văn nghệ đó có thể không tồi, nhưng cái vị hôn thê này thì có thể nói là tuyệt đối xuất sắc.
Tề Diệp đột nhiên nhờ tới, đây chính là bác sĩ Tiểu An ở khu cứu trợ lũ lụt mà bính lính trở về nói, Tề Diệp nhìn Phó Quốc Hoa trong mắt ý tứ nói: lão đại, diễn phúc không cạn a, âm thầm dấu một chị dâu nhỏ xinh đẹp như vậy trong nhà.
Lúc An Nặc giới thiệu bản thân giọng nói không hề nhỏ, chung quanh không ít người nghe được. Một cái tin lớn như vậy, không bao lâu truyền ra, nhìn đại đội trưởng bình thường cẩn thận tỉ mỉ nghiêm chỉnh, thì ra cũng thích mỹ nhân. Chỉ là tin tức truyền ra những người có ý tứ với An Nặc liền ít hơn đi nhiều. Nếu không may để đội trưởng bắt được là chết chắc, ngày mai nhất định sẽ bị nhận bài huấn luyện tăng gấp bội.
Cơm nước xong trở lại phòng khách, An Nặc giữ anh lại nói chuyện một hồi lâu mới để cho anh đi, chưa quên để cho anh thịt bò khô mang theo, lúc bình thường có thể bổ sung năng lượng. Lời mặc dù nói như thế, thật ra cũng chính là tâm ý của An Nặc, muốn cho anh nến thử một chút.
Trước khi đi, Phó Quốc Hoa dặn dò An Nặc: “Buổi tối ngủ nhớ đắp chăn kín, nơi này buổi tối rất lạnh, nhớ chưa?” An Nặc khéo léo đáp. Phó Quốc Hoa gật đầu một cái: “Vậy đợi lát nữa không có việc gì liền đi ngủ sớm một chút, trưa mai huấn luyện xong anh sẽ dẫn em ra ngoài.” An Nặc gật đầu một cái.
Phó Quốc Hoa nhìn An Nặc đứng bên giường, giữa hai người cách một khoảng cách, cô vẫn ngoan ngoãn đứng ở đó nói chuyện với anh, cũng không tiến lại kề cận hắn, đột nhiên hắn có chút cảm thấy không thích ứng, trong lòng có chút trống trải. Lời cũng đã nói hết rồi, hắn cũng đến lúc phải đi.
Đang chuẩn bị xoay người mở cửa, An Nặc đột nhiên lên tiếng: “Đợi chút, còn thiếu em một nụ hôn chúc ngủ ngon.” Nhảy hai bước đến trước mặt anh, nhón chân hôn lên khoe miệng anh một cái, sau đó nhanh chóng lùi lại, hướng về phía anh làm tư thế mời.
Bị hôn bất ngờ Phó Quốc Hoa cảm thấy trong lòng như được lắp đầy, mặc dù trên mặt không hề thay đổi, nhưng tâm tình khá hơn rất nhiều, nhìn cô có ý muốn đuổi người, anh không muốn trở về cũng đã muộn, vì vậy đành theo ý cô hướng ngoài cửa đi, lúc đi qua cô liền nói: “Quỷ tinh nghịch.”
An Nặc nhìn anh ra cửa, cười hì hì nói: “Lãnh đạo, hẹn gặp lại.” Sau đó đóng cửa lại. Phó Quốc Hoa quay đầu nhìn cánh cửa đã đóng lại, lắc đầu một cái tiếp tục đi ra ngoài.
Sau khi Phó Quốc Hoa đi, An Nặc nhẹ nhàng rửa mặt, lúc không trang điểm quả nhiên thoải mái, mỗi đêm đi ngủ khi tháo bỏ tất cả trang sức xuống. Cô nằm giang chân tay hình chữ đại ở trên giường, cùng Phó Quốc Hoa ở chung một chỗ, cảm nhận được không khí ngọt ngào. Coi như không nói cái gì, trong lòng vẫn cảm thấy ngọt ngào. Đến lúc ngủ thiếp đi khóe miệng vẫn cong lên.
Phó Quốc Hoa cũng giống vậy, trên đường trở về vẫn một mực nghĩ đến An Nặc, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Trước kia khi kết hôn cùng Dương Thanh Mỹ, hắn chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác này. Khi đó hắn cho rằng kết hôn chính là như vậy, người khác nhận được thư người nhà gửi tới nhưng hắn không có, hắn nghĩ, có lẽ là bởi vì trong nhà hắn cũng không xảy ra chuyện gì lớn, Dương Thanh Mỹ cũng chưa bao giờ đến thăm hắn, nhưng bởi vì mẹ hắn ở quê đã già yếu, nên có Dương Thanh Mỹ ở nhà thay hắn chăm sóc hắn cũng cảm thấy yên tâm hơn, hơn nữa cũng không có đặc biệt nhớ cô, cho nên không có cảm giác được có cái gì không ổn.
Nhưng cô gái nhỏ này thì khác, thì ra không có chuyện gì quan trọng vân có thể viết thư để tâm sự, dù viết những chuyện nhỏ nhặt nhưng lại khiến cho hắn cảm nhận được khác, chỉ một câu em nhớ anh cũng khiến cho hắn vui vẻ thật lau. Cô còn âm thầm đến quân doanh thăm hắn khiến hắn cảm thấy kinh ngạc cùng vui mừng. Cho nên hắn biết hai người gặp mặt không nhất định là hắn phải về nhà mới nhìn thấy. Đại khái đây mới là có nhà, có cảm giác của nàng dâu. Mặc dù hai người còn chưa kết hôn.
Sáng sớm ngày thứ , An Nặc bị tiếng gõ cửa đánh thức. Mở cửa, Phó Quốc Hoa đứng ở bên ngoài, cầm trong tay một cặp lồng, bên trong là cháo trắng, phía trên còn có một ít dưa muối, còn có một cái màn thầu và một quả trứng gà. Trứng gà còn là do Phó Quốc Hoa dùng đặc quyền để lấy.
Bộ đội ăn cơm đều rất nhanh, sợ An Nặc đói bụng, nên bữa sáng của cô hắn chủ động mang tới.
Vừa định để anh đi vào trong, Phó Quốc Hoa lại đem đồ giao cho cô, nói thời gian eo hẹp, còn phải chạy trở về huấn luyện. An Nặc gật đầu một cái, anh liền sải bước đi. Ăn điểm tâm, An Nặc rất cảm động, mặc dù đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng anh quả thực là đã đặt cô ở trong lòng rồi.
Buổi trưa, mặc dù thời gian trôi qua thật nhanh, nhưng dù sao như vậy cũng đã đủ rồi, anh đã dành thời gian cả buổi chiều ngày hôm ua cho cô, cũng đã đến lúc cô phải về rồi.
“Anh phải nhanh chóng trở về lấy em, em về nhà trước dọn đường cho anh đánh trận nha.” An Nặc cười nói giỡn.
“Ừ” Phó Quốc Hoa giơ tay sờ tóc cô, mỗi một lần nhìn cô giống như chú mèo nhỏ tinh nghịch, hắn liền muốn xoa xoa tóc cô. “Nếu như người trong nhà không đồng ý, tình hình không như dự kiến, thì trước cứ theo bọn họ, chuyện còn lại chờ anh trở về giải quyết.”
An Nặc gật đầu một cái. Cùng anh đi ra bến xe, cô bước lên xe không quay đầu nhìn lại, nhưng cô biết chỉ cần quay đầu là nhất định có thể nhìn thấy anh đang đứng ở đó nhìn cô.
Bởi vì anh nói anh sắp được nghỉ phép, cho nên An Nặc cũng phải cố gắng, mỗi tuần không có ca trực đều sắp xếp chạy về nhà. Mà lúc về nhà chuyện nói nhiều nhất là nói đến Phó Quốc Hoa, kiểu như, anh Quốc Hoa chăm sóc con rất tót, Quốc Hoa còn trẻ như vậy đã là đội trưởng rồi, còn tuổi trẻ tài cao. Lại như, anh ấy thật có lòng trách nhiệm, anh ấy.....
An Nặc mỗi lần về nhà đều nói đến Phó Quốc Hoa, cố gắng tận dụng mọi chuyện, cũng không hề che giấu cô có hảo cảm với Phó Quốc Hoa, có lúc làm như tò mò hỏi thăm chuyện tình của anh, vòng vèo khiến người trong nhà khen anh. Bởi vì thời gian không còn nhiều lắm. An Nặc hy vọng có thể dùng cách thức đơn giản mà hữu hiệu này là bước cơ sở chờ lúc anh trở về.
Lúc này, ba mẹ, anh trai và chị dâu cô rốt cuộc cũng cảm thấy An Nặc có gì đó không bình thường. Mở miệng hỏi cô luôn nhắc tới Phó Quốc Hoa là có ý gì. An Nặc cũng ngay thẳng trả lời: “Con nhìn trúng anh ấy.”
Cha An Nặc vội vàng lên tiếng: “Con đang nói lăng nhăng gì đấy, tuổi con và Phó Quốc Hoa cách nhau nhiều như vậy, nếu nó có đối tượng khác rồi, không phải ảnh hưởng đến hạnh phúc của người ta sao.”
An Nặc nhìn ba mình thật lòng lo lắng cho Phó Quốc Hoa, xem ra cũng rất có cảm tình với anh. Vì vậy to gan nói: “Anh ấy có đối tượng rồi, nhưng đó cũng chính là con, ba hãy yên tâm!”