Diêu Tín Hoa nhiều năm chưa từng về lại cố hương, cứ tưởng rằng người không còn vật cũng đã mất. Không ngờ dựa vào trí nhớ năm đó, lại còn rất thuận lợi tìm được nơi an tang của cha nương.
Diệp Thiếu Phong kinh ngạc thấy trước mộ có trái cây cùng điểm tâm, còn có vàng mã rải rác xung quanh bởi vì trời mưa mà chưa cháy hết.
Diêu Tín Hoa chỉ lặng lẽ đứng trước mộ, sắp xếp chỉnh tề lại các tế phẩm bị ngã lệch, sau đó chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại.
Diệp Thiếu Phong cũng ngồi xổm xuống theo.
Nàng từ đầu đến cuối vẫn không mở miệng, hắn cũng lẩm nhẩm lời muốn nói trong lòng.
Bái tế xong, hai người yên lặng đi song song.
Tiết Thanh Minh mưa rả rích. Tựa như những giọt lệ nhớ thương người thân, mỗi khi chạm vào trí nhớ trong tim, sẽ rơi liên tục không ngừng.
“Mộ phần này do nhũ mẫu của ta lập. Nhà ta chịu nạn diệt môn, mặc dù quan phủ đã lập án, nhưng thủy chung tra không ra manh mối. Ta một nữ cô nhi, đương nhiên cũng vô lực xử lí hậu sự cho cha nương. Nhũ mẫu của ta lúc một tuổi nghe được chuyện của nhà ta, đặc biệt chạy từ nông thôn đến đón ta về nhà chăm sóc, còn giúp ta hạ tang cha nương. Phí hạ tang đều do hàng xóm láng giếng thường ngày được cha ta cứu trị gom góp lại. Cha cả đời làm việc thiện, cuối cùng không bị người cô phụ.” Nháy mắt một cái, lệ đã rơi.
Hắn vươn tay lau đi cho nàng. “Vậy sao ngươi lại biến thành khất cái? Nhà nhũ mẫu ngươi lại gặp biến cố sao?”
“Không, là ta tự mình bỏ đi.” Nàng chỉ sống cùng nhà nhũ mẫu không tới một tháng.
Nàng hàng đêm ngủ không yên ổn, thường bừng tỉnh từ trong ác mộng. Cuộc đối thoại giữa nhũ mẫu cùng trượng phu nàng, cũng do một lần tỉnh lại vào nửa đêm nghe lén được.
“Cha nàng đắc tội người trong cung mới đưa tới họa sát thân, quan phủ căn bản không phải tra không ra hung thủ, mà là không dám tra!” Cố ý hạ giọng, đó là giọng của trượng phu nhũ mẫu, “Nếu tiếp tục lưu lại nàng, sớm muộn chúng ta cũng sẽ chọc giận bề trên đấy!”
Nhũ mẫu thở dài một tiếng: “Ngươi nhỏ giọng chút! Làm người phải biết báo ân! Nếu không nhờ Hoa đại phu, Phương gia các ngươi đã sớm đoạn tử tuyệt tôn!”
Những câu tiếp theo nàng không nghe được nữa, đầu óc hỗn loạn. Ngày hôm sau, nàng cảm thấy trừ nhũ mẫu ra, những người khác ở đây giống như đều dùng ánh mắt nhìn người bệnh hủi mà nhìn chằm chằm vào nàng.
Sớm thông minh như nàng liền quyết định rời đi.
Cũng không phải cảm thấy lòng người để đổi thay, nhân tình đạm bạc, mà là nếu thật sự liên lụy một nhà nhũ mẫu gặp phải thảm cảnh, không bằng để một mình nàng tự sinh tự diệt. Lưỡng hại tướng quyền, nàng chọn bên nhẹ hơn. Trong những điều cha nương dạy nàng, chưa bao giờ có bốn chữ “thiệt người lợi mình” cả. Huống chi, nàng tin tưởng một mình mình có thể làm được.
“Một mình ngươi?”
Không thích vẻ mặt nghiêm túc cùng giọng điệu trầm trọng của hắn, nàng hít hít mũi, nhướng mày, nặn ra một nụ cười: “Thế nào? Muốn nghe lịch sử phấn đấu của ta sao?”
Hắn không cho nàng thay đổi bầu không khí, vẫn đúng lí hợp tình như cũ: “Xin lắng tai nghe.” Dù nàng không nói, hắn cũng có thể tưởng tượng ra một tiểu cô nương không nơi nương tựa lưu lạc một mình sẽ phải chịu bao nhiêu đau khổ. Hắn để nàng nói, chẳng qua là muốn khiến nàng lệ thuộc vào hắn nhiều hơn một chút.
Đáng tiếc Diêu Tín Hoa lại không phối hợp: “Nếu ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ tốt, tỷ tỷ đại nhân, ta sẽ suy xét nói một chút cho ngươi biết.” Nàng thời thời khắc khắc nhớ mãi không quên, một ngày nói một trăm tám mươi lần cũng không thấy phiền.
Diệp Thiếu Phong mắt trái một chữ “Nằm”, mắt phải một chữ “Mơ”.
Hắn muốn cho nàng biết: đồng dưỡng phu là có cốt khí!
“Giả nam nhân!” “Đồ nhân yêu!” “Ngu ngốc!”
Vốn muốn nhớ lại thuở xưa, cũng thuận tiện mang Diệp Thiếu Phong đi thăm nơi nàng sinh ra, không ngờ đang chậm rãi đi trên đường lại gặp phải một đám tiểu hài tử đang đánh nhau.
“Nương ta kể ngươi ngay cả gà mái không biết đẻ trứng cũng không bằng, bởi vì ngươi căn bản không phải nam cũng chẳng phải nữ! Ghê tởm ghê tởm!”
Nhiều nam hài tử vây quanh một nam hài tử gầy yếu, vừa chửi bới vừa đấm đá, còn có đứa ném bùn vào người hắn. Nam hài tử bị khi dễ không chút yếu thế, cũng bốc lên một nắm bùn hung hăng ném vào mặt nam hài tử khi dễ hắn hung dữ nhất, sau đó phi thân đẩy hắn ngã nhào trên đất đấm dữ dội. Nam hài tử bị đẩy ngã hiển nhiên mạnh hơn, không bao lâu đã phản kích, áp đảo nam hài tử gầy yếu trên mặt đất, ngồi trên người hắn, chuẩn bị trả thù.
Không biết là nam hài tử nào trong đám đề nghị: “Bóc quần nó ra! Xem rốt cuộc nó bất nam bất nữ như thế nào!”
Những đứa khác lập tức phụ họa: “Tốt tốt!”
Nam hài tử vẫn không lên tiếng chịu đựng mọi người khi dễ rốt cuộc thét chói tai: “Đừng! Dừng tay!”
Nhưng dù sao hai đấm nan địch bốn tay, mắt thấy sẽ bị người vũ nhục ---
“Dừng tay!”
Diệp Thiếu Phong một tay xách lên một tiểu tử hư hỏng. Diêu Tín Hoa lại dứt khoát một cước đạp nam hài đang cưỡi trên người người ta ra ngoài, sau đó ôm tiểu hài tử bị khi dễ kia vào ngực giống như gà mẹ hộ gà con.
“Đồng bọn của nhân yêu đến rồi! Chạy mau!” Người lấy nhiều khi ít lấy mạnh lấn yếu nếu nhìn thấy người mạnh hơn mình, bình thường sẽ chạy trốn rất nhanh. Cho nên, một đám nam hài tử đảo mắt đã không thấy bóng dáng.
“Có bị thương nặng không?” Diêu Tín Hoa vội muốn kiểm tra vết thương trên người tiểu nam hài, lại bị đẩy ra, may nhờ Diệp Thiếu Phong kịp thời đỡ lấy, nếu không đã ngã nhào trên đất.
“Không cần ngươi quan tâm!” Hắn nắm chặt vạt áo của mình, cảnh giác nhìn bọn họ.
Diêu Tín Hoa vẻ mặt nhu hòa, dùng một giọng nói cực kì dịu dàng hỏi “Ngươi là nữ hài tử phải không?”
“Không phải! Không phải! Không phải!” Hài tử kia phủ nhận như phát điên, “Ta là nam hài! Không phải nữ hài tử!”
“Ta muốn giúp ngươi!” Nàng tiến lên bắt được tay hài tử kia, “Tin tưởng ta, ta không phải muốn khi dễ ngươi, ta có thể giúp ngươi.”
Hài tử kia ngây ngẩn của người, ánh mắt đề phòng biến thành hoài nghi, lại mang một chút xíu mong đợi: “Thật… không?”
Diêu Tín Hoa không chút do dự gật đầu: “Cha nương ngươi có biết chuyện thân thể ngươi không? Bọn nọ nói thế nào?”
Vẻ mặt hài tử kia đầy lo lắng, “Bọn họ nói ta còn không bằng bồi tiền hóa, ngày nào cũng đánh ta…”
Diêu Tín Hoa nhướng mày, ngay sau đó phát động, “Ta muốn giúp ngươi chữa thương, trước theo chúng ta trở về được không? Sau đó ta đưa ngươi về nhà.”
Hài tử chỉ lắc lắc nguầy nguậy.
Diêu Tín Hoa nắm lấy mặt hài tử kia: “Hãy nghe ta nói --- ngươi này có thể nói là mặc một loại bệnh cũng có thể nói là sinh sai lầm rồi. Nhưng tuyệt đối không phải lỗi của ngươi. Nếu như có thể, ta muốn nói chuyện nghiêm túc với cha nương ngươi, nếu bọn họ có thể tiếp nhận thì tốt, nếu như không thể, ta sẽ thay ngươi nghĩ biện pháp khác. Trước đi về với ta, ta trị thương giúp ngươi, được không?”
“…Ân.”
“Thiếu Phong ngươi đi ra ngoài trước đi.” Vừa về đến chỗ ở tạm thời, Diêu Tín Hoa liền đuổi Diệp Thiếu Phong ra khỏi phòng ngủ. Diệp Thiếu Phong dùng ánh mắt hỏi nàng rằng chuyện gì xảy ra, nàng chỉ nói lát nữa nói sau, còn dặn dò hắn đi mua một bộ y phục cho nữ hài tử về.
Diệp Thiếu Phong đi, chỉ còn lại Diêu Tín Hoa cùng hài tử kia ở chung một chỗ.
“Ngươi là nữ hài tử, đúng không?” Cũng vấn đề này, nhưng lần này là khẳng định.
Hài tử kia do dự một lát, cuối cùng từ từ gật đầu.
“Nói cho ta biết tên ngươi là gì được không?”
Tựa hồ như rất chán ghét, nàng trầm mặt đáp: “A Hương.”
Diêu Tín Hoa cười: “Ngươi có thể không thích tên của ngươi, nhưng tạm thời ta cũng chỉ có thể gọi ngươi như vậy. Cởi y phục ra cho ta nhìn một chút được không?”
A Hương nhíu mày, trong mắt lại tràn đầy phòng bị, nhưng cuối cùng dưới ánh mắt ôn hòa lại mang theo khích lệ của Diêu Tín Hoa, chậm rãi cởi áo khoác ra, bên trong mặc một cái yếm.
Thấy thân thể của A Hương, lúc này đến phiên Diêu Tín Hoa nhíu màu.
Thân thể gầy yếu đầy vết thương do bị đánh, vết thương mới vết thương cũ, xanh xanh tím tím.
“Ngồi lên ghế, ta thoa thuốc cho ngươi.”
Diêu Tín Hoa lấy rượu thuốc hoạt huyết từ trong bao quần áo ra, đổ ra lòng bàn tay, cẩn thận thoa lên thân thể A Hương.
“Thân thể của ngươi là nữ hài tử, nhưng ngươi lại luôn muốn làm nam hài, phải không?”
“Sao ngươi biết được?” Giọng nói A Hương không giấu được kinh ngạc.
“Đại ca ta nói cho ta biết. Hắn nói trong thiên hạ thỉnh thoảng sẽ xuất hiện người bị sinh nhầm giới tính. Thân thể là nam nhân, nhưng trong nội tâm là nữ nhân. Hoặc thân thể là nữ nhân, nhưng trong nội tâm lại là nam nhân. Dĩ nhiên còn có lưỡng tính quái thai, đại khái cũng không sống được…” Phàm là thai nhi dị dạng hầu hết đều bị phụ mẫu mình vứt bỏ, có thể bình an lớn lên thật sự vô cùng hiếm có. Mà nhiều hài tử giới tính không nhất trí sau khi lớn lên mới lộ ra, nếu bản thân chịu đựng được thì thôi, không chịu đựng được sẽ khó tránh khỏi bị người phỉ nhổ mắng mỏ. Cho nên nàng mới căn cứ vào lời chửi bới của những nam hài kia mà lớn mật suy đoán, hài tử bị khi dễ này là nữ thể nam tâm. “Ngươi khi nào thì bắt đầu phát hiện có điều không đúng?”
A Hương lắc đầu một cái. “Không biết. Ta từ nhỏ đã thích chơi cùng các nam hài tử, thích làm việc nam hài tử làm, thích mặc y phục của nam hài tử. Cha nương ta đánh ta mắng ta rất nhiều lần, muốn ta học nữ công, an phận thủ tường ở nhà, mà ta lại không chịu được. Ta không có hứng thú với chuyện của nữ hài tử. Chừng hai năm nữa ta đã đến tuổi phải lập gia đình rồi, nhưng mà ta vừa nghĩ tới phải đi làm thê tử của người khác giống như nương ta, ta liền không chịu nổi!” Khó mà gặp được một người có thể nói ra tiếng lòng, A Hương càng nói càng kích động, nếu như không phải Diêu Tín Hoa hơi dùng sức ấn lại bả vai nàng, chỉ sợ nàng đã đứng bật lên.
“Chuyện của nữ hài tử” sao? A, vậy Diệp Thiếu Phong là cái gì đây? Rõ ràng từ trong ra ngoài đều không thể nghi ngờ là nam tử hán, lại bị nàng bắt học tập như thế nào phục vụ “tỷ tỷ đại nhân”, nữ công làm còn tinh xảo hơn cả nữ nhân. Có thể thấy được lấy nam nữ ra phân chia sở thích cùng nên làm cái gì không nên làm cái gì cũng không tuyệt đối chính xác.
Diêu Tín Hoa cười thầm trong lòng.
“A Hương, ta sẽ về nhà với ngươi, nói chuyện với cha nương ngươi một chút. Ngươi cũng hãy cho mình thêm hai năm thời gian, thử đi thích ứng với thân phận nữ hài nhi, tẫn hiếu đạo ngươi phải làm. Nếu như vẫn không được, ngươi liền rời nhà đi, tới tìm ta.” Bất luận triều đại nào, người ngoại tộc đều khó tìm được nơi quy túc. Nếu không may mắn sinh ra là người ngoại tộc, lại không thể sinh tồn một mình, cũng chỉ có thể cố tùy bọn họ thôi. “Ta nghĩ ra rồi! Nếu ngươi không thích cái tên A Hương này, vậy ta thay ngươi đổi một cái như thế nào?”
Nói xong nàng lấy ra giấy bút viết một chữ ---
A Hương cùng chữ kia hai mặt nhìn nhau, đều không quen biết.
“Chữ này cũng đọc là ‘hương’, nhưng không phải hương trong hương hoa, là mà là hương trong cố hương. Mặc dù nghe giống nhau, nhưng ý nghĩa lại khác nhau rất nhiều. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi tên ‘A Hương’, như thế nào?” Tự âm không thể thay tự nghĩa, vẻ ngoài cũng không thể đại biểu cho tâm hồn.
A Hương, không, A Hương, cuối cùng cũng cười.