Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần

chương 6: ảnh hậu uất trân

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đoàn Hàn Chi dẫn người đến căn phòng khách sạn y thuê dài hạn.

Vệ Hồng phát hiện, đây là căn phòng Đoàn Hàn Chi chuyên dùng để một đêm phong lưu bên ngoài. Lần trước hắn cũng là ở đây đánh mất danh hiệu trai tân gìn giữ hơn hai mươi năm. Hắn nhìn tiểu nam hài yêu diễm, ngoài miệng không nói gì nhưng sắc mặt đã tương đối khó coi.

Hắn biết, kỳ thật đây là chuyện bình thường. Với thân phận địa vị của Đoàn Hàn Chi, những tuấn nam mỹ nữ tranh nhau lên giường với y có thể xếp một vòng bao quanh thủ đô. Huống chi, y thích ăn chơi, bộ dáng lại xinh đẹp, dù y không phải là đạo diễn lừng danh, đoán chừng cũng có vô số mỹ nhân theo đuổi.

Y ăn chơi thành thói, cái gì cũng chẳng quan tâm. Thân thể phóng đãng mà cảm tình băng lãnh, ở buổi tiệc đêm xa hoa trụy lạc điên đảo thế nhân, y trút bỏ hình tượng trong giới điện ảnh, điên cuồng phóng thích cảm xúc, thủy triều chốn phồn hoa đô hội nhanh chóng bào mòn sức sống cùng thọ mệnh.

Phảng phất như đóa hoa diễm lệ trong đêm tối, dùng rượu, sắc đẹp cùng dục vọng làm chất dinh dưỡng, sau một đêm nở rộ liền nhanh chóng suy tàn.

Đoàn Hàn Chi say đến không biết đường về, Vệ Hồng phải nửa ôm nửa dìu y xuống xe, khó khăn lắm mới mang y về phòng được. Nam hài kia cũng giúp một tay, bất quá nói giúp không bằng nói là thừa cơ hộp ve vãn tán tỉnh, một bàn tay cứ không ngừng mò vào trong áo Đoàn Hàn Chi, bên này vừa đến cửa bên kia đã khẩn cấp muốn leo lên giường.

Vệ Hồng một phen đẩy nam hài ra, lạnh lùng nói: “Cậu không thấy y gần như trúng độc cồn sao, cậu còn ở đây làm gì?”

Nam hài sửng sốt, nhưng nụ cười càng thêm quyến rũ: “Y làm không được cũng không sao cả, tôi có thể hầu hạ y thoải mái. Thạch ca nói, chỉ cần đạo diễn Đoàn thoải mái, khi trở về hắn tự nhiên thưởng cho tôi.”

“Xéo qua một bên đi!” Vệ Hồng tức giận mắng, kéo Đoàn Hàn Chi về phía toilet. Vừa bước vào toilet, Đoàn Hàn Chi đã bổ nhào đến bồn rửa mặt muốn nôn, nhưng lại không nôn ra được gì cả. Hai tay chống lên bồn rửa mặt, cơ thể y phút chốc mềm nhũn, sau đó té ngã xuống đất.

“Còn uống? Uống đi! Có phải muốn uống đến chết mới hài lòng không?” Vệ Hồng đỡ y dậy, ôm vào trong ngực. Không ngờ Đoàn Hàn Chi vì té ngã nên tỉnh táo không ít, đẩy Vệ Hồng ra, lảo đảo bước ra ngoài.

Nam hài đang chờ trong phòng, thấy Đoàn Hàn Chi đi ra thì hai mắt sáng lên: “Đạo diễn Đoàn…”

Đoàn Hàn Chi lấy ví tiền từ trong túi quần ra, cũng không cần nhìn là bao nhiêu, tiện tay móc toàn bộ tiền mặt ném cho nam hài, sau đó lớn tiếng ra lệnh: “Xéo.”

Nam hài lập tức nhảy khỏi giường, vội vàng nhẩm tính, đại khái nhìn độ dày cũng biết có thể mua sắm thỏa thích, lập tức vui mừng khấp khởi: “Đạo diễn Đoàn đúng là người hào phóng.”

“Biết phải nói với Thạch ca thế nào chứ?”

“Dạ biết, dạ biết.”

“Biết là tốt rồi.” Đoàn Hàn Chi ngã gục xuống giường, lập tức nhắm nghiền hai mắt, “Vệ Hồng, đi thuê thêm một căn phòng nữa rồi tống tên tiểu tử này vào đó, lão tử không muốn nửa đêm bị đánh lén.”

“…” Vệ Hồng hỏi: “Còn tôi thì sao?”

“Cậu tại chỗ giải tán, tự do hoạt động.”

“…”

Vệ Hồng một bên hung tợn oán thầm cái người đã chìm vào giấc mộng, một bên đem nam hài sang căn phòng đối diện. Kế tiếp làm thủ tục nhận phòng, lăn qua lăn lại cả nửa ngày, chờ khi hắn quay lại đã thấy Đoàn Hàn Chi không biết vì sao ngồi dậy rồi, đang tựa vào giường hút thuốc.

Người này suốt ngày tay không rời điếu thuốc, mười ngón tay thon dài trắng nõn đầy khí chất nghệ thuật, chỉ duy nhất ở nơi giữa ngón trỏ cùng ngón giữa tay trái hơi có điểm ố vàng, chính là dấu vết lưu lại khói thuốc nhiều năm.

Kỳ thật dáng vẻ hút thuốc của y rất đẹp, ngón tay tạo cảm giác khí phách rõ ràng, điếu thuốc hẹp dài, nửa người trên hoàn toàn xích lõa, bên dưới chỉ mặc chiếc quần bò, gọn gàng phác họa đường cong đôi chân xinh đẹp. Dưới ánh đèn, sườn mặt y có một loại gợi cảm uể oải mà tang thương, trong làn khói thuốc, chìm đắm với một mảnh nicotine mê huyễn.

Vệ Hồng vừa định nhắc nhở Đoàn Hàn Chi chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn thì y bỗng dưng thản nhiên mở miệng: “Thật ra cậu có thể nổi tiếng.”

Vệ Hồng đứng bên đầu giường, rót một ly nước: “Sao lại nói mấy câu này? Đây là lúc nào rồi?”

“Lần đầu gặp cậu ở phim trường, tôi liền cảm thấy cậu tám phần có thể nổi tiếng.” Đoàn Hàn Chi thờ ơ phun ra một làn khói, “Tôi là ai chứ, mười sáu tuổi đã gia nhập ngành giải trí, đến bây giờ cũng hơn mười mấy năm, trên cơ bản nhìn người hết sức chuẩn xác. Ai sau này có thể nổi tiếng, ai sau này sẽ lưu lạc đầu đường xó chợ, tôi nhìn qua thì biết ngay. Với loại người như cậu, không cho cậu cơ hội thì không cách nào phất lên. Nhưng chỉ cần cho cậu cơ hội, cậu một bước lên mây tuyệt không là điều mơ tưởng.”

“…Cho nên hôm nay anh dẫn tôi đến chỗ đó?”

Đoàn Hàn Chi nhếch mi: “Cậu sợ?”

Vệ Hồng trầm mặc không đáp.

“Tôi biết cậu trong lòng không thoải mái.” Đoàn Hàn Chi cười rộ lên, “Nhưng cậu nghĩ xem, có ai cầm súng chỉa vào mấy người nghệ sĩ bắt họ bán thân không? Nếu thật lòng không tình nguyện, ai có thể bắt buộc bọn họ? Hoặc giống như ngày ấy, nếu cậu thật sự không đồng ý hầu hạ tôi, tôi có thể dùng đao cưỡng ép cậu nằm xuống ư?

“…”

“Ngành giải trí hỗn loạn thế đấy, tuy không ít chuyện thuận mua vừa bán, nhưng chỉ cần cậu có bản lĩnh, cậu có thể tự chủ.” Đoàn Hàn Chi rít hơi thuốc cuối cùng, chậm rãi nhìn ánh lửa tàn trong tay, “Người trẻ tuổi, cậu phải nhớ kỹ, cậu cố gắng như vậy chăm chỉ như vậy, đừng giống bọn người cậu thấy hôm nay, chỉ một chút lợi nhỏ liền có thể phá hỏng cậu.”

Trong đầu Vệ Hồng ong ong rối loạn, nhịn không được mở miệng hỏi: “Thế tại sao hôm đó anh nói cái gì quy tắc ngầm…?”

Đoàn Hàn Chi bật cười, vỗ vỗ mặt Vệ Hồng, ngón tay mang theo mùi thuốc thản nhiên xộc thẳng vào mũi, “Cậu thật là ngốc quá, cho dù ngày hôm đó cậu thật sự từ chối, tôi vẫn giao vai nam chính cho cậu. Tôi làm thế chỉ vì tôi có điểm thích cậu đôi chút mà thôi.”

Thấy những cảnh ở quán bar đêm nay Vệ Hồng đều mặt không đổi sắc, nhưng lúc này đột nhiên đỏ bừng cả mặt lẫn cổ.

Đoàn Hàn Chi xoay người đi, “Tôi mệt rồi. Cậu ra ngoài đi, tôi muốn ngủ.”

Vệ Hồng đi được hai bước, bỗng dưng quay đầu, ấp a ấp úng hỏi: “Đạo diễn Đoàn, anh trước kia… làm sao nổi tiếng?”

Đoàn Hàn Chi nằm nghiêng trên giường, im lặng khá lâu mới thản nhiên lên tiếng: “Có người nâng đỡ tôi.”

“Tại sao…”

“Cậu suy nghĩ quá nhiều đấy.” Khẩu khí Đoàn Hàn Chi thay đổi, phi thường không kiên nhẫn: “Chỉ là bạn bè trước kia thôi, trong ngành giải trí điều quan trọng là phải có nhiều mối quan hệ tốt, giao du rộng rãi. Đừng nghĩ tất cả đều là quy tắc ngầm, bên ngoài vẫn còn nhiều thứ khác.”

Vệ Hồng yên lặng đóng cửa phòng, mờ mịt đứng trên hành lang khách sạn. Đoàn Hàn Chi ngủ rồi, hắn nên đi đâu đây?

Về nhà? Ở nhà có thể thoải thoải mái mái ngủ mấy ngày, dù sao hai ngày tới Đoàn Hàn Chi hẳn là không có tinh thần quay phim, càng không có khả năng gọi hắn ra lăn qua lăn lại.

Nhớ đến xe của hắn còn đang sửa, hiện tại cũng chẳng có phương tiện để về, Vệ Hồng nghĩ hay là tùy tiện thuê căn phòng kế bên ngủ một đêm, ngày mai hẵng xem thử Đoàn Hàn Chi có phân phó gì hắn không. Nhưng hắn không muốn di chuyển, tinh thần vừa phấn khích kì lạ vừa mệt mỏi. Câu Đoàn Hàn Chi vừa nói với hắn hôm nay, ‘Tôi có điểm thích cậu đôi chút’ không ngừng lặp lại rồi lặp lại, cuối cùng vẫn nhịn không được lặp lại trong đầu.

Vệ Hồng tựa lưng vào tường, ở trước cửa phòng Đoàn Hàn Chi chậm rãi ngồi xuống, đầu chôn trong đầu gối.

Phân nửa tầng lầu ba rất ít khách thuê, đây lại là căn phòng được Đoàn Hàn Chi thuê dài hạn, chẳng có mấy nhân viên tạp vụ lui tới. Vệ Hồng liền tiếp tục duy trì thế này từ từ chìm vào giấc ngủ, đến khi mơ hồ tỉnh lại, cảm giác như mới trải qua giấc mộng dài, hắn thế nhưng vẫn ngồi trước cửa phòng Đoàn Hàn Chi, không hề nhúc nhích.

Hắn lấy điện thoại ra nhìn xem mấy giờ, không ngờ vừa mở máy, chuông đã kêu vang inh ỏi. Là đoàn phim gọi.

“Alo?”

“Vệ Hồng phải không?” Phó đạo diễn Ngụy Lâm ở đầu dây bên kia lòng như lửa đốt rít gào: “Đạo diễn Đoàn tại sao không nghe máy? Hứa Nhạn đâu? Chẳng phải tối qua cậu đi theo hai người họ?”

Nếu Ngụy Lâm bình tĩnh hơn một chút sẽ phát hiện câu hỏi của mình có bao nhiêu kỳ quái — làm gì có chuyện hai nam một nữ ở cùng nhau cả đêm, bộ làm sandwich à?

Vệ Hồng nói: “Có lẽ đạo diễn Đoàn say quá nên không nghe chuông điện thoại reo, còn Hứa Nhạn… tôi không ở cùng cô ấy.” Nàng tám phần là đi cùng người tên Thạch ca rồi, nhưng mấy lời này thật không thích hợp nói thẳng với Ngụy Lâm.

Ngụy Lâm ở đầu dây bên kia nói: “Mau chóng bảo đạo diễn Đoàn nghe điện thoại, mau lên mau lên. Xảy ra chuyện rồi, bên công ty đại diện của ảnh hậu Uất Trân vừa mua lại hợp đồng, cho nên chúng ta đã thành bên đầu tư thứ ba, còn bên đầu tư chính muốn Uất Trân được nhận vai nữ chính thứ hai. Tại sao quay bộ phim này khó khăn đến thế chứ? Đầu tiên là phải đổi nam chính thứ nhất, hiện tại còn sắp đổi nữ chính thứ hai. Mau lên, mau bảo đạo diễn Đoàn nghe điện thoại.”

Đoàn Hàn Chi chưa bao giờ phát khùng thế này. Ít nhất Ngụy Lâm từng hợp tác với y nhiều năm cũng chưa thấy y tức giận được như thế.

‘Ầm!’ một tiếng đóng cửa xe, y xông thẳng vào đại sảnh công ty chế tác, Vệ Hồng cùng Ngụy Lâm hai người một trái một phải theo sau. Phó tổng công ty đã ở sẵn trước cửa đợi Đoàn Hàn Chi, vừa thấy y liền cười nói: “Đạo diễn Đoàn…”

Đoàn Hàn Chi đeo kính râm, mặt lạnh như nước nói: “Kêu lão tổng của các người ra đây.”

Phó tổng lau mồ hôi: “Lão bản đang ở trên lầu đợi ngài. Ai da, đợi một chút đạo diễn Đoàn, đợi một chút đi, công ty chúng tôi thật sự có nỗi khổ tâm mà, ngài hãy nghe tôi nói, ngài hãy nghe tôi nói a…”

Vệ sĩ bộ đội đặc chủng Hoa Cường mặt không đổi sắc gạt phó tổng sang một bên. Đoàn Hàn Chi cũng chẳng thèm quay đầu nhìn lại, lập tức chạy lên lầu.

Quanh cầu thang đã có rất nhiều phóng viên đến săn tin, vừa thấy mặt Đoàn Hàn Chi lập tức ập đến như thủy triều cuồn cuộn sóng, súng dài pháo ngắn chiếu sáng rạng rỡ: “Đạo diễn Đoàn! Đạo diễn Đoàn, đối với chuyện lần này công ty chế tác tự tiện chuyển quyền đầu tư cho người khác, ngài có ý kiến gì không? Ngài có dự định theo chỉ thị của ông chủ mới bắt đầu hợp tác với ảnh hậu Uất Trân không?”

“Đạo diễn Đoàn, lần đầu tiên hợp tác với Uất Trân, ngài có gì muốn nói?”

“Công ty đại diện của Uất Trân trên danh nghĩa thuộc sản nghiệp của tập đoàn giải trí Quan gia, nói cách khác quyền đầu tư bộ phim mới của ngài ‘Tử đấu’ đã rơi vào tay Quan gia. Trước kia ngài chưa từng hợp tác với Quan gia đúng không? Hiện tại ngài cảm thấy thế nào? Có cách nhìn thế nào?”

Cũng có kẻ liều mạng đem microphone dí vào miệng phó tổng công ty chế tác: “Phim của Đoàn Hàn Chi cho tới bây giờ đều vô cùng ăn khách, nhưng công ty chế tác của ngài lại đem hợp đồng nhường cho tập đoàn giải trí Quan thị, có phải phía bên kia ra giá trên trời? Ai cùng các vị thương thảo? Quan Phong, hay Quan Duệ?”

Đám phóng viên chen nhau như cá mòi, nhất thời không ai nhúc nhích được. Một phóng viên đại khái rơi vào tình trạng kích động, trực tiếp chỉa microphone đến trước mặt Đoàn Hàn Chi. Đoàn Hàn Chi vung tay gạt mạnh ra, ngữ khí khó chịu nói: “Tránh ra! Chụp cái gì mà chụp!”

“Đạo diễn Đoàn, ngài tiết lộ chút thông tin đi!” Đạo diễn Đoàn không có gì nói với mọi người sao?” …

“Tôi không có gì để nói với các người, cút!”

Vô số bút ghi âm đồng thời ghi lại mấy câu này, sau đó đều nghiễm nhiên trở thành tiêu đề lớn nhất trên mấy tờ báo giải trí: Quan thị trở thành ông chủ mới, Uất Trân chạm tay đến cành oliu, Đoàn Hàn Chi đánh giá: Cút!

Không biết bao nhiêu người hâm mộ xúm vào bình luận ý nghĩa sâu xa của chữ “Cút!”, hàng trăm diễn đàn lớn nhỏ được lập ra trên mạng, nhất thời náo nhiệt vô cùng. Người hâm mộ của Uất Trân mắng Đoàn Hàn Chi: Quan trị là công ty giải trí lớn nhất cả nước, Uất Trân lại là ảnh hậu danh tiếng ngút trời, bất luận ngoại hình hay khí chất đều thừa sức được chọn vào vai nữ chính trong bất cứ bộ phim Hoa ngữ nào, kết quả người ta không ngại hạ thấp thân phận cao quý, chấp nhận vai nữ chính thứ hai, ngươi còn không biết điều? Được rồi, xem như ngươi thật sự muốn cự tuyệt đi, nhưng ngươi không thể nói năng cho dễ nghe hơn một chút ư? Uất Trân của chúng ta hoa quý ung dung, vừa có thân phận vừa có thực lực, vĩnh viễn ưu nhã đoan trang, mỹ diễm tuyệt luân, ngươi không cảm thấy từ “Cút!” kia đã làm vấy bẩn danh hiệu nữ thần phim Hoa ngữ của nàng?

Còn anti-fan của Uất Trân lại vui sướng khi người gặp họa, phát biểu ý kiến trên diễn đàn: Quả nhiên ả đàn bà được phong hiệu nữ thần con mắt mọc trên đỉnh đầu, xem đi, té lộn cổ rồi. Vai nữ chính thứ hai cô có thắp nhang cầu xin cũng không tới lượt, đạo diễn Đoàn đỉnh đỉnh đại danh căn bản không để nữ thần của các người vào mắt.

Đoàn Hàn Chi là dạng đạo diễn lạnh lùng, lâu lâu xuất hiện một lần đều đeo kính râm toàn tập, nhưng thật kì lạ vì y cũng có người hâm mộ. Tuy số lượng không nhiều, nhưng sức chiến đấu lấy một chọi mười tuyệt không thể khinh thường, phân bố ra khắp các diễn đàn lớn nhỏ dùng chiến thuật đánh du kích, hơn nữa đại đa số là những bình luận kỳ quái, kiểu như: “Uất nữ thần quả thật không có mắt, toàn bộ đoàn phim ‘Tử đấu’ đều là hậu cung của lão Đoàn. Đại thái giám bên cạnh là Ngụy Lâm, cúc cung tận tụy bao nhiêu năm không cầu danh phận chỉ cầu tình yêu. Hoàng hậu đức cao vọng trọng, mẫu nghi thiên hạ là Trương Hi, quý phi quyến rũ mê hoặc lòng người là Hứa Nhạn. Gần đây nhất còn có trung khuyển ngây thơ họ Vệ làm tân sủng. Kiếm đâu ra chỗ chứa Uất nữ thần?”

“Lão Đoàn nữ vương, thật sự là nữ vương! Khi y đá bay Đàm Diệc Vi ta đã cảm thấy y là nữ vương rồi, Uất Trân chỉ là hạng ruồi muỗi, không bằng một cái móng tay của y.”

“Lão Đoàn chọn diễn viên là phải xem công phu trên giường a, Uất nữ thần nhất định công phu trên giường không tốt, khó trách tại sao nhiều năm như vậy vẫn không kết hôn, người nam nhân nào nguyện ý cưới ‘nữ thần’ chớ?”

“Uất nữ thần dù công phu trên giường tốt đến mấy thì vẫn không có tiểu dưa chuột, làm sao công được tiểu cúc hoa xinh đẹp động lòng người của Đoàn nữ vương?”

Theo sau là mấy trăm câu bình luận như “Tán thành”, “Đây là chân tướng”, “Hoàn toàn sáng tỏ” đầy quỷ dị khiến người ta xem không hiểu, nhất thời tạo thành kỳ quan.

Bất quá, những phát ngôn kỳ quái này đều là chuyện tương lai của một số ít người, vào lúc cao trào nhất cũng chỉ được nhắc qua trên phương tiện truyền thông một lần, không tạo thành trào lưu cuồng nhiệt.

Còn ngay lúc này, phó tổng công ty chế tác đang hết đường xoay xở, lão tổng rốt cuộc đành vội vã chui ra khỏi văn phòng, liều mạng chen vào giữa đám người, hoàn toàn không để ý đến hình tượng mà lau mồ hôi: “Lão Đoàn a, chúng ta vào trong nói chuyện, vào trong nói chuyện nhé! Ai da, các vị anh em phóng viên xin nhường đường, nhường đường đi! Lần sau chúng tôi sẽ mở họp báo tuyên bố đầy đủ thông tin. Mọi người, xin hãy nhường đường một chút!”

Các vị anh em phóng viên càng thêm xúc động thâm tình: “Kêu gào gì hả? Ông là ai?”

“Đây là ai thế? Có liên quan gì đến Đoàn Hàn Chi?”

“Không biết, chắc nhân viên công ty vệ sinh chạy lộn chỗ. Không thấy người ta đang bận sao?”

Nhà đầu tư ôm đầu, hết sức khó khăn mở ra một con đường máu, liều mạng nắm tay Đoàn Hàn Chi: “Lão Đoàn a, tôi có nỗi khổ trong lòng a. Quan gia muốn mua quyền đầu tư, chúng tôi đâu có cách nào cự tuyệt? Công ty chúng tôi nếu có tiền nhất định sẽ đầu tư cho phim của ngài, dù không ăn không uống cũng phải đầu tư! Nhưng mà… một lời khó nói hết, chúng ta vào trong nói chuyện nhé? Tôi mời ngài dùng bữa được không?”

Đoàn Hàn Chi lạnh lùng rút tay ra, nói câu thứ hai khiến tập thể phóng viên như được tiêm thuốc kích thích: “Đội hình diễn viên như bây giờ là tốt lắm rồi. Phim của tôi không cần Uất Trân. Bộ phim này có nàng không có tôi, có tôi không có nàng.”

“Lão Đoàn…” Nhà đầu tư gấp đến nỗi cứng đờ người.

Đột nhiên ở ngay phía sau, một nữ nhân từ đại sảnh chậm rãi bước lên cầu thang, toàn thân mặc váy dài chấm đất màu trắng, dung mạo xinh đẹp nụ cười cao quý, thanh âm ôn hòa dịu nhẹ: “…Đạo diễn Đoàn, tính cách của ngài quả nhiên mãnh liệt như trong truyền thuyết. Mọi chuyện tôi đều nghe theo sự sắp xếp của công ty đại diện, nhất định không vì phải diễn vai nữ chính thứ hai mà có hành động lười biếng tiêu cực, xin ngài cứ yên tâm chọn tôi.”

Đám phóng viên ngẩng đầu, kinh hỉ la to: “Uất Trân!” “Nhân vật chính đến đủ cả rồi!” “Nhiếp ảnh gia, nhiếp ảnh gia!”

Uất Trân đi thẳng đến chỗ Đoàn Hàn Chi, khuôn mặt thành khẩn nhã nhặn khiến người ta vừa nhìn liền nảy sinh thiện cảm: “Cùng ngài hợp tác, tôi thật sự mười phần vinh hạnh. Xin ngài đừng vì chuyện của tôi mà sốt ruột nổi nóng… Ngài đang làm mấy anh em phóng viên khó xử đấy.”

Truyện Chữ Hay