Kế Hoạch Dưỡng Thành Đại Thần

chương 12: tổng quản thái giám

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đầu thật đau, mi mắt như bị khối sắt nặng ngàn cân đè lên, nặng nề không mở ra nổi.

Thân thể đau như bị kim châm, nỗi thống khổ lan rộng khắp trong nội tạng cùng xương cốt, tựa như những lưỡi đao gió nhọn hoắc sắc bén cứa vào người, lạnh buốt thấu tận tâm can.

Đoàn Hàn Chi giật giật ngón tay, yết hầu phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn, sau đó chậm rãi mở mắt.

Trong phòng bệnh, hết thảy đều là màu trắng. Vách tường trắng, giường trắng, trần nhà và ánh đèn huỳnh quang chiếu xuống tấm thảm trải sàn, khiến lòng người hoảng loạn.

Đoàn Hàn Chi miễn cưỡng quay đầu đi, chỉ thấy trên tay đang cắm ống kim truyền máu, nhìn lên trên, rõ ràng là một túi máu treo trên cột truyền dịch.

…Y làm sao thế này? Tại sao phải truyền máu?

Thủng dạ dày? Viêm ruột thừa? Hay phẫu thuật?

Ngoại trừ đám phóng viên không ngừng chầu chực bên ngoài, chỉ còn lại một mình y sao?

Đoàn Hàn Chi giơ tay lên, cẩn thận kiểm tra. Làn da được bảo dưỡng tốt, một chút thô ráp cũng không có, ngón tay xinh đẹp thon dài, móng tay cắt tỉa gọn gàng hình bầu dục. Một bàn tay như vậy quả thực không khác những nghệ sĩ dương cầm.

Đột nhiên, y rút kim tiêm truyền máu ra, dùng hết toàn lực chống tay lên mép giường ngồi dậy. Rồi ngay cả giày cũng chẳng thèm mang, cứ như thế loạng choạng bước đi.

Thế nhưng, y mới đi có vài bước ngắn ngủi, trước mắt lập tức xây xẩm choáng váng, bởi vì đột ngột dừng truyền máu khiến cho trước mắt biến thành màu đen. Chờ khi phản ứng được, y đã nửa quỳ trên mặt đất, lỗ tai kêu ong ong.

Hình như cánh cửa vừa bị đẩy mạnh, có cả bác sĩ cùng y tá hoảng hốt xông vào. Đoàn Hàn Chi chỉ cảm thấy đầu óc mơ mơ hồ hồ, giống như bị người ta ba chân bốn cẳng khiêng lên, sau đó một lần nữa quăng lên giường.

“Treo túi máu lên!”

“Cắm kim tiêm vào, đè y lại, đè y lại!”

“Thả lỏng, thả lỏng đi, mạch máu như thế không cắm kim tiêm vào được…”

Mu bàn tay thoáng truyền đến đau đớn, kích thích thần kinh Đoàn Hàn Chi, khiến y mở bừng hai mắt.

Máu tươi một lần nữa theo ống dẫn chảy vào cơ thể, mang đến từng đợt ấm áp mê hoặc. Đoàn Hàn Chi nằm trên giường, hít sâu mấy hơi, dưỡng khí cùng máu tươi lan rộng đến toàn bộ mạch máu trong cơ thể, giúp gương mặt tái nhợt của y khó khăn lắm mới xuất hiện chút sức sống của người bình thường.

“Tự dưng đi xuống đất làm gì, còn ngại phá hư cơ thể chưa đủ à?” Bác sĩ nhịn không được trách móc: “Muốn kêu ai thì nhấn chuông là được rồi, ở đâu có kiểu bệnh nhân tùy ý xuống giường đi lung tung, nếu xảy ra chuyện gì ai sẽ chịu trách nhiệm?”

Đoàn Hàn Chi há miệng, thanh âm gần như biến đổi: “…Bác sĩ, tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Bắt gặp ánh mắt Đoàn Hàn Chi, bác sĩ thế nhưng ngừng một chút, sau đó né tránh không đáp: “Cậu có người nhà không?”

“Chỉ có mình tôi.”

“Còn cha mẹ? Hoặc anh chị em?”

“Tôi sống một mình.”

“Những người khác?”

“Tạm thời không liên lạc.”

Thấy bác sĩ đắn đo do dự, Đoàn Hàn Chi trầm hẳn xuống: “Ông nói đi, không sao đâu, tôi chịu được mà.”

Bác sĩ phất tay, toàn bộ y tá đều lui ra ngoài, cuối cùng tự mình đóng cửa. Trong phòng bệnh, cửa sổ đóng chặt, bên ngoài là bóng đêm bao la bát ngát, xuyên qua bóng đêm là cánh đồng cỏ vô cùng vô tận, phảng phất có thể nhìn thấy ánh đèn đường mờ ảo dọc theo đường quốc lộ xa tít tắp.

Phòng bệnh hết sức yên tĩnh, cho nên tiếng bác sĩ nhẹ nhàng đặt bút trên tư liệu có thể nghe thấy rõ ràng.

“Cơ thể bị hội chứng suy đa tạng.” Bác sĩ nhìn thẳng vào mắt Đoàn Hàn Chi, “Có tính di truyền, thuộc loại bệnh hiếm gặp.”

thật ra mình cũng không dám khẳng định đây có phải hội chứng suy đa tạng không, nhưng tra google cả buổi thì hình như là nó >.

Truyện Chữ Hay