Trong phòng bếp vang lên một trận lạch cạch.
Phương Hành Chu đứng tựa vào mặt bàn phòng bếp tiến hành chỉ đạo Tô An Ninh.
“Miếng thịt này phải nghiên cứu chế biến một chút ăn mới ngon được nè. Sao em lại bỏ lắm muối thế? Rửa lại một lần nữa nào.”
“Dầu nóng lên rồi hẵng bỏ đồ vào chứ, không thì ăn không ngon đâu đó.”
“Á, Tô An Ninh em thả đồ ăn nhẹ thôi, dầu bắn hết cả ra rồi nè.”
“…” Huyệt thái dương của Tô An Ninh nhảy lên từng cái, bàn tay đang cầm chiếc thìa sắt cán dài không khỏi nắm chặt lại mấy phần.
Phương Hành Chu vẫn còn lảm nhảm.
Đầu Tô An Ninh sắp phát nổ đến nơi, cô cầm chiếc thìa sắt cán dài chỉ vào Phương Hành Chu, hung hăng nói, “Phương Hành Chu, anh câm miệng lại!”
“Sao, làm sao? Không phải anh đang dạy em nấu cơm à?” Phương Hành Chu bị vẻ mặt của cô dọa, theo phản xạ lùi lại phía sau một bước.
Tô An Ninh lạnh lùng nói, “Anh nói nhỏ chút, em bị anh làm phiền muốn chết rồi này.”
“Ồ.” Phương Hành Chu gật đầu, tay chỉ nồi, rất nhỏ giọng mà nói, “Đồ ăn sắp cháy.”
Tô An Ninh, “…”
Trải qua hơn một tiếng đồng hồ chiến đấu, Tô An Ninh nấu được ba đĩa đồ ăn. Món ăn không được dễ nhìn cho lắm, hương vị thì miễn cưỡng coi như nuốt trôi được.
Lúc ăn cơm, toàn bộ quá trình Phương Hành Chu đều nhíu mày, dáng vẻ như đang ăn độc dược vậy.
Tô An Ninh vô cùng khó chịu với anh ta, dùng đũa gõ bàn một cái, “Này, Phương Tiểu Chu, làm gì mà anh phải như thế hả? Đồ em làm khó ăn thế sao? Đây là lần đầu tiên em nấu cơm đấy, anh phải cảm thấy vinh hạnh mới phải.”
“À, vinh hạnh vinh hạnh.” Phương Hành Chu thuận theo nói theo cô, ai ngờ đằng sau lại thêm vào một câu, “Không phải là rất khó ăn, mà là rất khó nuốt trôi.”
“Phương Tiểu Chu!” Tô An Ninh đạp anh ta một cái, “Đây là anh dạy em làm đấy, nhất định phải ăn xong!”
Phương Hành Chu làm ra một vẻ mặt “thà em giết anh cho rồi”.
Đồ ăn không đụng vào chút nào, chỉ ăn một ít cơm trắng.
Tô An Ninh thu dọn bát đũa, đi vào phòng bếp rửa sạch rồi ra ngoài.
Phương Hành Chu đang ngồi ở chỗ ban nãy của cô, ngồi thu dọn lại đống cục giấy cô vứt bừa trên sàn nhà.
Trên bàn đặt một chồng giấy, Tô An Ninh ngồi đối diện anh ta, ôm chiếc gối ôm dựa vào ghế sofa, “Anh rảnh thế, nhặt đống này làm gì chứ?”
Phương Hành Chu giương mắt nhìn cô một cái, “Em viết được bao lâu rồi?”
“Được nghỉ là bắt đầu.” Tô An Ninh uể oải ngửa đầu, “Không có linh cảm, không viết tới được cái gì hết.”
“Không viết ra được thì cũng không cần viết nữa, đúng là chưa thấy ngoài nào tự tra tấn mình như em.” Phương Hành Chu đứng dậy, đến trước mặt cô, vỗ lên vai cô, “Đứng dậy nào, anh đưa em đến một nơi.”
“Đi đâu? Em vừa ăn cơm xong đấy, có thể để em nghỉ một xíu được không?” Tô An Ninh bất động.
“Đi rồi sẽ biết.” Phương Hành Chu cướp lấy gối ôm ném sang một bên, kéo cô dậy, “Đi, vừa ăn cơm xong đã nằm là sẽ béo lên đấy.”
Tô An Ninh bất đắc dĩ theo anh ta ra ngoài cửa, hai người đón xe đến một cửa hàng thú cưng.
Tô An Ninh đứng bất động ở cửa ra vào.
Phương Hành Chu quay đầu nhìn nét mặt của cô liền hiểu ra, cô vẫn chưa quên được chuyện kia, chỉ là đó cũng là do anh ta sai, “Vào xem đi mà.”
Ánh mắt mang theo một tia cầu xin.
Tô An Ninh quay mặt đi, một lúc sau mới gật đầu.
Phương Hành Chu rất vui vẻ.
Đi vào trong cửa hàng thú cưng, nhân viên cửa hàng đi ra tiếp đón. Phương Hành Chu nói với nhân viên cửa hàng: “Đưa con mèo nhỏ lúc trước tôi xem lại đây.”
“Được, tiên sinh, anh chờ một lát nhé.” Nhân viên cửa hàng quay người rời đi.
Tô An Ninh đi vào cửa hàng thú cưng, cảm xúc của cô không tốt đẹp gì cả. Nhìn thấy con mèo con bị giam lại trong lồng lại nhớ tới bé mèo đã làm bạn với mình năm năm.
Không biết nó ở thế giới bên kia có ổn không nữa.
Phương Hành Chu nhận con mèo con trong tay nhân viên cửa hàng, đến trước mặt Tô An Ninh.
“An Ninh, tặng cho em này. Mặc dù nó và con mèo kia của em không giống nhau, nhưng anh tin em sẽ thích nó.”
Tô An Ninh nhìn con mèo con đang vùi trong ngực Phương Hành Chu, lười biếng thêm cả cặp móng vuốt nữa. Nhìn thấy Tô An Ninh, nó không hề ngại ngùng chút nào, dùng cặp mắt to tròn kia nhìn cô.
Cứ như vậy trong một nháy mắt, Tô An Ninh dường như thấy được con mèo nhỏ của cô.
Nó cũng thích dùng ánh mắt như thế mà nhìn cô, lúc nào cũng lười biếng mà vùi trong ngực cô, rất ỷ lại vào cô.
Phương Hành Chu tiến lên, đưa con mèo lên tay cô, “An Ninh, em ôm nó đi.”
Tô An Ninh thực ra vẫn có chút mâu thuẫn, cô không muốn quên đi mèo nhỏ, tiếp nhận một con vật mới khác, ký ức về mèo nhỏ nhất định sẽ bị một thứ mới mẻ thay thế mất.
Mà cô thì lại là người thích nhớ chuyện xưa cũ.
Nhưng mà Phương Hành Chu dù sao cũng đã làm bạn với cô trong nhiều năm tháng như thế, mèo nhỏ đã không còn nữa rồi, cô lại còn muốn đánh mất đi một người bạn thuở ấu thơ sao?
Xoắn xuýt một phen, cuối cùng Tô An Ninh vẫn đưa tay nhận bé mèo con, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó. Gan của con mèo này rất lớn, không hề sợ sệt chút nào, ngược lại rất hưởng thụ.
Đi ra từ cửa hàng thú cưng, Phương Hành Chu hỏi cô: “Không mang về à?”
“Tạm thời chưa nuôi được, em báo danh tham gia cuộc thi tranh tài của Tinh Quang rồi.” Tô An Ninh đi ra, hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi thở ra, tâm tình đã tốt hơn nhiều rồi.
“Chú Tô biết không?” Phương Hành Chu sóng vai đi cạnh cô.
“Vẫn chưa nói cho ba em biết.” Tô An Ninh ngẩng đầu nhìn anh ta, nói: “Em cảnh cáo anh đấy, quay lại đừng có mà bép xép lung tung.”
“Anh biết rồi.” Phương Hành Chu cười một tiếng, tảng đá treo trong lòng cuối cùng hạ xuống được. Nha đầu này đúng là giỏi mang thù quá đi mất, hại anh ta một tháng ngủ không ngon giấc rồi.
Sau ba ngày ở lại, trời vừa sáng Phương Hành Chu đã khởi hành quay về thành phố S.
Tô An Ninh chỉ ước gì anh ta đi nhanh nhanh một chút, mấy ngày nay cô nghe anh ta ríu rít bên tai đến nỗi sắp nổ tai luôn rồi.
Ngày mùng tháng Quốc Khánh này, ở bên trong nhóm lớp, cô giáo đã nhắn tin đến rồi.
“Hẳn là tất cả mấy đứa đều nhận được tin của Tinh Quang gửi tới rồi nhỉ.”
“Chú ý này, buổi sáng ngày mai cuộc thi tranh tài chính thức bắt đầu, tiến hành vòng chọn đầu tiên. Đúng chín giờ tập hợp ở trước cổng công ty Tinh Quang, không được đến muộn.”
“Nhìn thấy thì hồi âm lại đấy.”
Bên trong nhóm chat đã có rất nhiều bạn học hồi âm.
Lúc Tô An Ninh nhìn thấy đám bạn trong lớp nhắn tin ầm ĩ đã là chín giờ đêm.
Cô thoát Wechat, lướt một loạt tin nhắn trên điện thoại nhưng mà không có lấy một tin nào cả.
Tô An Ninh ấn vào Wechat của cô giáo, gửi tin nhắn cho cô ấy.
“Cô ơi, sao em không nhận được tin nhắn của Tinh Quang ạ?”
Tô An Ninh cầm điện thoại di động, trong lòng hơi nôn nóng. Chờ ba năm trời rồi, cô không muốn xảy ra bất kì một chuyện ngoài ý muốn nào hết.
Cô thoát Wechat, ấn vào dãy số điện thoại của cô giáo, gọi đến.
Đầu bên kia là một đứa bé trai bắt máy, nói rằng mẹ cậu về nhà rồi, mấy ngày nữa về đây.
Tô An Ninh thấy hỏi không được chuyện gì, liền cúp máy luôn.
Cô cầm điện thoại rồi quay về phòng, ấn mở Wechat tìm Wechat của Lục Hạo, nhắn tin cho cậu ta.
“Lớp trưởng, mấy bạn đều đã nhận được tin nhắn đi thi rồi sao?”
Lưu Hạo rất nhanh hồi âm lại, “Đúng thế, các bạn học ghi danh đều nhận được cả rồi.”
“Vì sao tôi lại không nhận được thế? Tôi cũng nộp phiếu báo danh rồi.” Tô An Ninh nhắn rồi gửi đi.
“Sao lại thế được? Cậu nhìn lại xem, bọn tôi đều nhận được hết rồi mà?” Lục Hạo gửi một biểu lộ nghi vấn ở đằng sau.
Tô An Ninh nhắn lại, “Nhìn lại nhiều lần rồi, thực sự không có.”
“Vậy tôi cũng không biết thế nào luôn?” Lục Hạo đưa ra đề nghị, “Không thì cậu đi tìm cô giáo hỏi xem đi.”
“Vừa mới tìm cô rồi, cô không ở nhà.” Tô An Ninh nói.
Lục Hạo, “Thực sự không được à, vậy buổi sáng ngày mai cậu cứ trước công ty của Tinh Quang đi, đến lúc đó nghĩ biện pháp sau.”
“Được, cảm ơn.” Tô An Ninh gửi xong, ném điện thoại di động đi, nằm ở trên giường nhìn lên trần nhà, làm sao cũng không thể ngủ nổi.
Mãi đến gần rạng sáng cô mới mơ mơ màng màng thiếp đi. Sáng sớm lại bị đồng hồ báo thức đánh thức, rất không có tinh thần.
Bữa sáng giải quyết qua loa, cô lấy một chai sữa tươi trong tủ lạnh, lúc đi trên đường đến Tinh Quang lại mua thêm hai cái bánh bao, cô cắn một cái mới phát hiện ra là bánh bao gạch cua.
Không phải là rất thích ăn, nhưng mà nghĩ đến việc lát nữa còn phải đợi để tham gia tranh tài, cô ăn hết cả hai cái bánh bao.
Cô đến trước cổng của Tinh Quang, nơi đó đã có rất nhiều người đang đứng rồi, các thiếu niên thiếu nữ xếp hàng rất ngay ngắn.
Cô tìm mãi mới thấy được bạn cùng lớp, Lục Hạo đang thống kế số lượng, thấy cô đi chào hỏi một tiếng.
“An Ninh à, kí tên đi này.”
“Được.” Tô An Ninh nhận quyển vở của cậu ta, kí tên một cái lên trên đó.
Triệu Thiến nhìn thấy Tô An Ninh, ngoài ý muốn mà nhíu mày một cái, giọng điệu rất không hòa nhã, “Tô An Ninh, sao cô lại đến đây hả?”
Phiếu báo danh bị cô ta xé rồi, cô lại còn đến đây làm gì chứ.
Tô An Ninh nhàn nhạt trả lời, “Đương nhiên là mục đích cũng giống cô rồi.”
Triệu Thiến xùy một tiếng, “Thật á? Có thể vào được hay không cũng là vấn đề đáng nghi vấn đấy?”
Tô An Ninh quét ánh mắt về phía cô ta, “Cô có ý gì?”
“Có ý gì là sao cơ? Tôi nói gì sao?” Triệu Thiến giả vờ không biết, cầm quyển vở kí tên lên, liếc xéo Tô An Ninh một cái rồi quay người rời đi.
Tô An Ninh nhìn chằm chằm bóng lưng cô ta, ngẫm nghĩ ẩn ý trong lời nói của cô ta.
Lúc chín giờ, nhân viên công tác đi ra để sắp xếp người dự thi tiến vào công ty. Quá trình rất nghiêm khắc, yêu cầu mọi người phải mở tin nhắn trên điện thoại ra, đối chiếu từng cái rồi mới phát số cho.
Nếu không có tin nhắn sẽ bị yêu cầu rời đi ngay, rất nhiều người đã bị đuổi rồi.
Lúc đến lượt Tô An Ninh, vì không có tin nhắn nên cô cũng bị nhân viên công tác yêu cầu rời khỏi hiện trường.
Cô giải thích, “Tôi có đưa phiếu báo danh rồi nhưng không hiểu sao công ty của các anh không gửi tin nhắn cho tôi, có lẽ bỏ sót rồi chăng?”
“Vị tiểu thư này, xin cô đừng chất vấn năng lực làm việc của công ty chúng tôi ạ.” Nhân viên công tác trực tiếp đi ra sau cô, đi đến người kế tiếp.
Lục Hạo nhận số báo danh, đến trước mặt Tô An Ninh, vô cùng áy náy, “An Ninh, thật xấu hổ quá, là tôi sắp xếp lại phiếu báo danh, rõ ràng thấy của cậu ở trong đó, mà không biết sao cậu lại không được thông qua nữa.”
“Không sao.” Tô An Ninh lắc đầu, “Cậu cố lên nhé, tôi đi trước đây.
Không đi vào công ty được, Tô An Ninh vẫn mang chút tiếc nuối nho nhỏ. Chờ đợi ba năm đến cuộc thi âm nhạc, chẳng nhẽ cứ vậy mà bị chặn bên ngoài cửa sao?
Không thể xin ba cô giúp đỡ được, lúc trước lúc cô lựa chọn thanh nhạc, ba cô đã công khai nói cho cô biết rằng, ngoại trừ diễn phim ra, ông sẽ không giúp cô bất kì chuyện gì liên quan đến âm nhạc.
Bụng bỗng nhiên truyền đến một hồi đau đớn, Tô An Ninh ôm bụng đi vào nhà vệ sinh công cộng trong cửa hàng tổng hợp.
Lúc đi ra, cả người đều mệt lả đi, chỉ có vịn tường rời đi.
Cô đã ăn cái gì mà lại đau bụng thế này.
Không được, lại nữa rồi, Tô An Ninh bị giày vò đến mức hai chân nhũn ra, hai tay chống trên bồn rửa tay, gương mặt trong gương vô cùng yếu ớt, giống như bị hết hơi vậy.
Thỉnh thoảng cô còn buồn nôn muốn ói ra, trong dạ dày trống không, đến cả nước đắng cũng nôn ra rồi.
Khăn giấy đã không hết rồi, cô mở vòi nước rửa mặt, tẩy đi lớp trang điểm, nếu có người xuất hiện nhất định không thể nhận ra cô là Tô An Ninh.
Vừa định rời đi, ở bên cạnh đã vang lên một giọng nói trầm thấp, “Tô tiểu thư, cô cần giúp một tay không?”
Tô An Ninh ngẩng đầu nhìn, bên cạnh chẳng biết từ lúc nào đã có thêm một người đàn ông cao lớn, mặc âu phục, đeo kính đen.
Rất quen.
Đầu Tô An Ninh hơi choáng váng, thân hình đối phương trong mắt cô cũng đã chồng bóng lên nhau rồi.
Cô lung la lung lay ngã xuống một bên, lúc ấy mới chợt nhớ ra, người ấy là ai.