Thời gian thoáng một cái đã trôi qua, phần diễn của Tô An Ninh quay rất thuận lợi, một tuần đã xong xuôi hết rồi.
Hôm nay còn một phần diễn cuối cùng thôi, quay xong là cô hơ khô thẻ tre rồi.
Hơ khô thẻ tre: ý chỉ việc hoàn thành một tác phẩm/phần diễn.
Thay xong quần áo cô đi đến trường quay phim, nơi dàn cảnh đã hoàn thành, cô tìm Chu Tử Kiều để đối lại lời thoại một lần rồi ra ngoài sân.
Màn cuối cùng là hình ảnh Lam Linh Nhi vì thay Triệu Việt đỡ một nhát đao mà chết. Quay xong nửa phần trước, lúc đang nghỉ ngơi, thầy đặc hiệu lại gần trang điểm lại phần đã bị nhòe đi của Tô An Ninh.
Sau khi thầy đặc hiệu đi rồi, Phương Hành Chu vút một cái đi đến, đưa cho cô một chai sữa tươi.
“Uống đi này.”
“Cảm ơn.” Tô An Ninh nhận lấy, uống hai ngụm.
Phương Hành Chu ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô rồi hỏi, “Hơ khô thẻ tre xong rồi thì lúc nào về trường?”
“Hôm nay đi luôn, em chỉ xin nghỉ một tuần, ngày mai phải đến trường báo cáo rồi.” Tô An Ninh cầm chai sữa tươi trong tay mà xoay vòng vòng.
“Thế thì chờ anh chút nhé, anh đưa em đi.” Phương Hành Chu nói.
Tô An Ninh lắc đầu, “Không cần đâu, anh quay phim cho tốt đi.”
“Thôi được rồi, trên đường đi nhớ cẩn thận, đến nơi gọi điện thoại cho anh.” Phương Hành Chu cũng không cưỡng cầu nữa.
Tô An Ninh gật đầu.
Dịch Y Y cầm kịch bản đi đến, dùng tay sửa lại tóc tai, vẻ mặt tươi cười, còn tận lực thốt ra chất giọng uốn éo mềm mại, “Anh Hành Chu, chúng ta đối lời thoại nhé.”
Tô An Ninh đang uống sữa tươi nghe thấy giọng nói nũng nịu của cô ta, ngay lập tức cười sặc phun ra, bắn vào cả người Dịch Y Y.
“Tô An Ninh! Cô đúng là đồ ác tâm!” Dịch Y Y rít lên nói, lúc nhìn thấy Phương Hành Chu đưa khăn giấy cho lại lập tức đổi sang một gương mặt tươi cười.
“Anh Hành Chu, em không sao đâu, anh giúp em cầm kịch bản để em đi thay quần áo nhé ạ.” Dịch Y Y trước khi đi còn trừng mắt nhìn Tô An Ninh một cái.
Tô An Ninh lau miệng, đặt chai sữa tươi lên bàn, nhướn mi nhìn anh ta, “Phương Tiểu Chu, anh đúng là có năng lực, một cô gái vì theo đuổi anh mà đi cửa sau vào đoàn, cảm giác có cảm động không?”
Phương Hành Chu sờ cằm, “Nếu như là em thì có thể anh sẽ cảm động đấy.”
“Nghĩ hay quá nhỉ.” Tô An Ninh lườm anh ta một cái.
Có người đi đến gọi Tô An Ninh lại quay phim, cô đứng dậy, “Đi đây.”
Phương Hành Chu gật đầu.
Lúc quay phim, trạng thái của cả hai người họ đều rất tốt, một lần đã qua rồi.
Quay xong Chu Tử Kiều đưa tay đỡ Tô An Ninh dậy, ôn hòa cười nói, “Chúc mừng hơ khô thẻ tre.”
“Cảm ơn.” Tô An Ninh cười cười, phủi bụi trên người mình.
Lúc này có người đến muốn chụp ảnh cùng cô.
Chụp ảnh xong, Dịch Y Y tiến đến đưa tay ngăn cô lại, chất vấn: “Tô An Ninh, quan hệ của cô và Anh Hành Chu là như thế nào hả?”
Vấn đề này cô ta đã muốn hỏi từ lâu rồi, nhưng mà mãi không tìm thấy cơ hội thích hợp.
“Cô cảm thấy quan hệ của chúng tôi là thế nào thì là thế ấy.” Tô An Ninh không muốn nói nhảm với cô ta, cô còn muốn nhanh chóng lên xe.
“Không nói rõ ràng thì không được đi đâu hết.” Dịch Y Y không buông tha cho cô, nắm lấy cánh tay cô kéo lại sau.
Cánh tay Tô An Ninh bị cô ta túm đến đau, “Buông ra.”
Lúc hai người lôi lôi kéo kéo, Tô An Ninh bị Dịch Y Y đụng một cái rơi vào trong hồ nước.
“Bùm” một tiếng khiến cho không ít người chú ý tới.
Dịch Y Y bị dọa tới nói không nên lời.
Thời tiết tháng tám ôn hòa, nhưng nước hồ thì lại lạnh, chẳng bao lâu Tô An Ninh đã cảm thấy toàn thân rét run lên.
May mà nước hồ không sâu lắm, Tô An Ninh rơi tõm một cái xuống rồi đứng lên ngay.
Đứng trên mặt nước hồ lau mặt một cái, bỗng nghe thấy tiếng “ầm” một cái, Phương Hành Chu cũng đã lao xuống dưới rồi.
Anh ta đi mấy bước đến trước mặt Tô An Ninh, nắm lấy tay cô lo lắng hỏi, “Không sao chứ?”
Tô An Ninh lắc đầu, “Không sao cả, sao anh lại cũng nhảy xuống đây?”
“Không phải là anh lo lắng cho em à?” Phương Hành Chu kéo cô lên trên bờ, “Lên đây nhanh nào.”
Trên bờ có không ít người tụ tập, thấy hai người họ đi lên liền vội vàng lại giúp đỡ kéo lên.
Dịch Y Y tiến lên giải thích, “Anh Hành Chu, em không cố ý đâu mà.”
“Tránh ra.” Phương Hành Chu đẩy cô ta ra, ôm lấy Tô An Ninh rời đi.
Tô An Ninh thay quần áo xong rồi, cả người vẫn còn hơi run rẩy, sau khi sấy tóc xong cô còn nhảy mũi mấy cái nữa.
Phương Hành Chu hỏi cô có chuyện gì thế.
Tô An Ninh hít mũi một cái, “Anh tự mà đi hỏi Dịch Y Y ấy.”
Phương Hành Chu im lặng, rót một cốc nước nóng cho cô, “Hôm nay đừng về nữa, về khách sạn tắm rửa đi, không thì ốm mất.”
“Không được, vé máy bay của em đặt xong rồi.” Tô An Ninh uống một ngụm nước nóng rồi đứng dậy, đi vào trong phòng lấy vali.
Phương Hành Chu cũng chỉ khuyên cô được thế, rồi cũng đưa cô đến sân bay.
Đến cửa sân bay, Phương Hành Chu không tiện đi xuống, dặn dò cô, “Trên đường đi nhớ cẩn thận đấy, nếu như không thoải mái thì mau chóng đến bệnh viện kiểm tra.”
“Biết rồi.” Tô An Ninh xuống xe, kéo vali vẫy tay với anh ta.
Qua kiểm an rồi lên máy bay, toàn bộ chặng đường đi cô đều hắt hơi, làm cả một đám người nhìn chòng chọc khinh khỉnh.
Sau đó tiếp viên hàng không đưa cho cô vài viên thuốc cảm lạnh, uống xong rồi cô mới nhắm mặt lại mà ngủ.
Về đến thành phố C đã là năm giờ chiều, Tưởng Hủ Hủ đến đón cô.
Dáng vẻ Tô An Ninh mặt ủ mặt chau, dựa vào người Tưởng Hủ Hủ, giọng nói hơi yếu ớt, “Hủ Hủ, tớ khó chịu quá.”
Tưởng Hủ Hủ cầm vali của cô, thấy cô không ổn lắm nên đưa tay sờ trán, thấy hơi nóng nóng, “An Ninh, cậu sốt rồi, tớ đưa cậu đến bệnh viện.”
“Không sao đâu, tớ về uống thuốc rồi ngủ một giấc là ổn ấy mà.” Tô An Ninh xua tay từ chối, cô không thích đi bệnh viện.
Tưởng Hủ Hủ thấy thái độ cô kiên quyết thế cũng không nói thêm gì nữa, lúc quay về trường thì ghé qua hiệu thuốc mua thuốc cảm lạnh.
Về kí túc xá rồi, lúc Tô An Ninh đi vào thì va phải Triệu Thiến đang đi ra ngoài.
Cánh tay Tô An Ninh bị đập vào khung cửa, đau đến nhíu mày.
Triệu Thiến lại ác nhân cáo trạng trước nói, “Tô An Ninh, cô đi đường có thể nhìn ngó chút được không hả?”
“Triệu Thiến, lời này phải là chúng tôi nói mới đúng chứ, rõ ràng là cô va phải An Ninh, cô phải nói xin lỗi An Ninh mới phải.” Tưởng Hủ Hủ tiến lên đi đằng sau.
“Ui, cưng cô ta đến thế cơ à, hai người các cô thật sự có ‘một chân’ hả.” Triệu Thiến cười nhạo, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người họ.
Tưởng Hủ Hủ tức giận nhìn cô ta: “Triệu Thiến, cô đừng có mà nói năng bừa bãi!”
“Hủ Hủ, sao tớ lại có cảm giác ở trước mặt mình có một con quái vật khổng lồ khoa chân múa tay với mình thế này? Mau mau dìu tớ vào, đáng sợ quá đi mất thôi.” Tô An Ninh nhìn thoáng qua Triệu Thiến, ‘sợ sệt’ mở miệng.
Triệu Thiến chỉ cô: “Tô An Ninh, cô nói cái gì cơ?”
Tô An Ninh không đếm xỉa tới cô ta, dựa đầu vào Tưởng Hủ Hủ.
Tưởng Hủ Hủ nín cười, kéo tay Tô An Ninh đi vào phòng.
“Hừ.” Triệu Thiến đứng tại chỗ dậm chân, quay người ra khỏi cửa.
Đầu Tô An Ninh choáng váng ong ong, tắm rửa xong cơm tối cũng không ăn, chỉ uống thuốc rồi lên giường đi ngủ.
Tưởng Hủ Hủ vốn định gọi cô đi ăn cơm, thấy cô ngủ rồi cũng không gọi nữa.
Một đêm ngủ ngon, ngày tiếp theo Tô An Ninh vì đói mà tỉnh. Cô sờ sờ điện thoại nhìn qua giờ giấc, mới sáu rưỡi.
Điện thoại hiển thị mấy cuộc gọi và tin nhắn tới, là Tô Triết Hoa, còn có cả Phương Hành Chu nữa.
Cô nghĩ nghĩ rồi nhắn tin cho họ, biểu thị mình đã ổn rồi.
Tưởng Hủ Hủ ở giường dưới đã tỉnh, đang gấp chăn.
Sau khi nhắn tin xong rồi, cô ghé vào thành giường nhìn xuống dưới, giọng nói hơi khàn khàn, “Hủ Hủ, dậy sớm quá.”
“Ừm, hôm nay thầy Thiên điểm danh.” Tưởng Hủ Hủ gấp chăn xong xuôi ngẩng đầu lên nhìn cô, “An Ninh, không sao chứ?”
“Không sao.” Tô An Ninh lắc đầu.
Ở giường bên cạnh, Triệu Thiến mở màn giường ra, không nhịn được hét lên một câu, “Mới sáng sớm, các cô không thể nói chuyện nhỏ một chút được à?!”
Hai người không biết phải làm sao cười cười, không nói gì nữa.
Đến trưa, Tô An Ninh vẫn luôn mơ mơ màng màng, ngay cả bài giảng cũng nghe không lọt tai.
Buổi chiều không có lớp, ăn cơm trưa xong Tô An Ninh nhìn chiếc vali, nhớ ra mình còn chuyện chưa làm.
Cầm điện thoại lên gọi điện cho Cố Thời Thành, sau khi bên kia bắt máy thì Tô An Ninh hẹn thời gian gặp với anh.
Cúp máy, Tô An Ninh mở túi ra, lấy một quyển sổ nhỏ đưa cho Tưởng Hủ Hủ, đây là chữ kí của Phương Hành Chu cô lấy được.
Tưởng Hủ Hủ nhận lấy, rất mừng rỡ hận không thể ôm lấy Tô An Ninh mà xoay mấy vòng, “An Ninh, cậu tốt quá đi mất! Chữ kí tay của Phương Hành Chu đấy! Cậu nhìn thấy anh ấy rồi, anh ấy có đẹp trai như trên TV không?”
“Chắc giống thế.” Tô An Ninh tùy ý nói.
Phương Hành Chu cũng có một gương mặt hết mực đẹp đẽ.
Tô An Ninh xoay người dọn đồ đạc, “Hủ Hủ, buổi chiều tớ có việc phải ra ngoài một chuyến, không cùng cậu đi thư viện được rồi.”
“Ừm được, vậy cậu đi cẩn thận nhé.” Tưởng Hủ Hủ ôm quyển sổ nghiên cứu chữ kí, cũng không thèm quay đầu lại mà vẫy vẫy tay với cô.
Tô An Ninh buồn cười mà nhìn cô ấy một cái, kéo vali ra khỏi cửa.
Hôm nay thời tiết không quá đẹp, trong không gian là sương mù mông lung, giống như lúc nào trời cũng có thể đổ mưa xuống ngay vậy.
Cũng đã xuống đến đây rồi, Tô An Ninh cũng không muốn quay lại lấy dù phòng mưa nữa.
Đón xe đến nơi đã hẹn, là một quán trà, nơi này hơi vắng vẻ, xung quanh chẳng có ai cả.
Tô An Ninh đi vào, ngửi thấy một mùi hương rất đỗi thơm ngát.
Có nhân viên phục vụ tiến lên, rất lễ phép hỏi cô, “Xin hỏi cô là Tô tiểu thư sao?”
Tô An Ninh gật đầu, “Là tôi.”
Nhân viên phục vụ mỉm cười, “Vali của cô Cố tiên sinh đã gửi lại ở phía trước kia, còn vali của anh ấy cô cứ giao lại cho chúng tôi là được rồi.”
Nhân viên phục vụ lấy vali của Cố Thời Cảnh trong tay cô, rồi lại đẩy vali của cô đến.
“Được rồi, cảm ơn.” Tô An Ninh nhận lấy, nói cảm ơn.
Nhân viên phục vụ mỉm cười, “Không có gì ạ.”
Vì để ngăn ngừa những phiền toái không cần thiết nên Tô An Ninh muốn tự mình đưa điện thoại cho anh.
Tô An Ninh hỏi, “Cố tiên sinh đang ở đây sao?”
Nhân viên phục vụ gật đầu: “Đang ở tầng hai ạ.”
“Cô có thể đưa tôi đến được không? Tôi muốn tự tay đưa điện thoại cho anh ta.” Tô An Ninh xin phép.
Nhân viên phục vụ do dự một lúc, rồi cũng gật đầu.
Tô An Ninh theo sau lưng cô ấy, lên tầng hai rồi dừng lại trước một căn phòng.
“Cộc cộc”, nhân viên phục vụ gõ cửa, thái độ rất tốt, “Cố tiên sinh, Tô tiểu thư đến ạ.
Bên trong truyền tới một giọng nói trầm thấp, “Cho cô ấy vào đi.”
Nhân viên phục vụ đẩy cửa ra, làm một dáng điệu mời, “Tô tiểu thư, mời vào.”
“Cảm ơn.” Tô An Ninh gật đầu với cô ấy, đi vào phòng.
Sau đó nhân viên phục vụ đóng cửa lại.
Tô An Ninh vừa đi vào đã thấy Cố Thời Cảnh đang ngồi ở bên cửa sổ, mặc dù một tuần rồi chưa gặp nhưng vừa liếc qua thân hình anh, cô đã nhận ra ngay lập tức rồi.
Hôm nay anh mặc một bộ tây trang màu đen, đeo cà vạt, quần áo chỉnh tề, không có lấy một nếp uốn nào.
Như này thì chắc là vừa rời khỏi công ty nhỉ.
Hôm nay anh ta không che che chắn chắn, lộ ra một gương mặt hết sức anh tuấn, Tô An Ninh nhìn nửa bên mặt của anh, càng cảm thấy quen quen.
Cố Thời Cảnh đang pha trà, nghe thấy có tiếng động thì nghiêng đầu nhìn thoáng qua về phía cô, giọng nói thật thấp, “Ngồi đây đi.”
Tô An Ninh phát hiện ra mình cứ nhìn chằm chằm người ta cả buổi.
Cô tiến lại gần, dừng lại ở trước mặt anh, lúc thấy rõ gương mặt ấy, vẫn hơi giật mình một chút.
Người đàn ông trước mặt này quả thực là Ca Vương trong giới giải trí Cố Thời Cảnh, khó trách ở lúc sân bay cô cảm thấy anh quen thuộc đến thế.
Nói thật, Tô An Ninh rất thích anh hát.
“Cố tiên sinh, đồ của anh tôi đã đem đến, điện thoại cũng sửa xong rồi, anh xem qua một chút.”
Tô An Ninh lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra đặt lên bàn đẩy đến trước mặt anh.
Động tác pha trà của Cố Thời Cảnh vẫn không dừng lại, chỉ khẽ gật đầu với cô.
Tô An Ninh rất kiên nhẫn chờ anh, động tác pha trà của anh cực kì tao nhã, thong dong điềm tĩnh, tâm vô bàng vụ.
Tâm vô bàng vụ: trong lòng không vướng bận/không nghĩ đến chuyện gì khác.
Tô An Ninh phát hiện ra tay của anh rất đẹp, năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, anh cầm ấm trà gốm sứ lại càng làm nổi bật lên sự thon dài trắng nõn của nó.
Ngón tay như thế này rất thích hợp để đánh đàn dương cầm.
Ánh mắt Tô An Ninh nhìn theo ấm trà anh đặt xuống trên bàn, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của anh, “Nhìn đủ chưa?”