Kế Hoạch Dưỡng Thành Ca Hậu

chương 24: ghi âm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cố Thời Cảnh vừa dứt lời, ánh mắt hoài nghi của đạo diễn đã tia tới, chỉ là tiếp đó liền đổi lại thành nét mặt tươi cười.

Ông ta đã lăn lộn trong giới nhiều năm như thế rồi, cũng có chút năng lực phân biệt, “Quen là tốt rồi, vậy trước tiên chúng ta thử qua một lần nhé. Tô tiểu thư, có thể chứ?”

Đối với năng lực của Cố Thời Cảnh thì ông ta rất rõ ràng, nhưng về Tô An Ninh thì lại không biết. Tuy trên mạng đồn đại rằng cô gái này rất giỏi giang, nhưng ai biết có phải thật hay không chứ?

Tô An Ninh gật đầu, “Có thể.”

“Vậy thì tốt rồi, mời hai vị.” Đạo diễn cười đưa tay ra.

Cố Thời Cảnh gật đầu với ông ta, sau đó nhìn về phía Tô An Ninh, để cô vào trước.

Tô An Ninh cũng không muốn làm loạn bối phận, cười cười, “Thầy Cố cứ vào trước đi ạ.”

Cố Thời Cảnh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt thật sâu, giọng nói trầm thấp, “Ưu tiên con gái.”

Hai người giằng co một hồi, Tô An Ninh nhận thua, buổi tối cô còn phải vội về doanh tập huấn nữa, tự nhiên là không muốn tốn thời gian lên trên chuyện này rồi.

Nhìn thấy Tô An Ninh đi vào, đạo diễn cũng thở dài một hơi, ông ta không nghĩ tới, một người lạnh lùng kiêu ngạo như Cố Thời Cảnh sẽ bỏ thời gian của mình lên việc thế này.

Ca khúc chủ đề của “Phong Hoa” tên là “Anh mà em biết”. Lời bài hát rất hay, Tô An Ninh đã xem qua rồi, dựa theo nốt nhạc mà luyện tập mấy lần.

Cố Thời Cảnh cầm qua tờ lời bài hát, ngồi xuống bên người cô, nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi, “Nhớ hết lời chưa?”

“Vâng, nhớ rồi ạ.” Tô An Ninh gật gật đầu, hôm Cố Thời Cảnh đưa lời bài hát cho cô, cô đã học ngay rồi.

Trí nhớ của cô rất tốt, chỉ cần nửa ngày là có thể không cần nhìn khư khư vào lời nữa rồi.

“Thế thì tốt.” Cố Thời Cảnh thấp giọng nói, “Chúng ta thử một lần.”

“Vâng.” Tô An Ninh gật đầu.

Trong lòng thật ra vẫn hơi căng thẳng, giả như đổi thành người bình thường thì còn ổn, nhưng bây giờ người trước mặt lại là Cố Thời Cảnh cao cao tại thượng, được mọi người phong thần, là Thiên Vương của giới ca hát.

Cô còn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày được hợp tác trình bày một ca khúc với anh.

Căng thẳng thì căng thẳng, nhưng lúc hát thử với Cố Thời Cảnh thì Tô An Ninh vẫn thực hiện rất thuận lợi.

Cố Thời Cảnh thấp giọng cười nói, “Cũng không tệ lắm.”

Anh dừng lại một chút, ngón tay thon dài chỉ vào hai câu trong lời bài hát, nói, “Ở chỗ này em không khống chế được âm điệu, nếu như áp dụng giọng trầm thì sẽ có hiệu quả tốt hơn.”

Tô An Ninh nhìn hai câu lời bài hát kia, hơi ngạc nhiên, quả là anh nói đúng thật. Ở chỗ này cô đúng là cô vẫn chưa nắm bắt được tốt, không ngờ tới anh có thể tìm ra tật xấu của mình chuẩn xác như thế.

Sự bội phục đối với anh của Tô An Ninh tăng lên thêm một độ, ngay cả ánh mắt nhìn về phía anh cũng đều mang theo vẻ khâm phục.

Mặt mày Cố Thời Cảnh mang theo ý cười, nhìn cô rồi đạo, “Dựa theo lời tôi nói, em thử lần nữa đi.”

“Được.” Tô An Ninh lập tức gật đầu, mở miệng hát lên.

Cố Thời Cảnh nghiêm túc mà chuyên chú nhìn cô, ý cười ở đáy mắt vẫn chưa hề biến mất.

Tô An Ninh hát xong một đoạn này, nghiêng đầu liền nhìn thấy xương hàm dưới đầy cương nghị của Cố Thời Cảnh, khóe miệng lướt qua một ý cười nhàn nhạt, dường như cả người đều trở nên nhu hòa hơn.

Mấu chốt nhất là vì sao anh lại cứ nhìn mình chằm chằm vào cô như thế nhỉ, chẳng lẽ trên mặt cô có gì sao?

Tô An Ninh sờ sờ mặt, thử thăm dò hỏi, “Thầy Cố, trên mặt tôi có gì sao?”

Cố Thời Cảnh, “Không có.”

“Vậy sao thầy cứ nhìn chằm chằm vào tôi thế ạ? Tôi còn tưởng rằng trên mặt mình dính gì chứ.” Tô An Ninh thở dài một hơi.

Cố Thời Cảnh thấp giọng nói, “Em xinh đẹp.”

“...”, Trái tim nhỏ của Tô An Ninh nhảy “thịch” một cái.

Cô cứ tưởng người lạnh lùng cao ngạo lại dứt khoát như Cố Thời Cảnh sẽ không nói ra mấy lời như vậy. Vậy mà hôm nay anh chẳng những nói mà còn ở ngay trước mặt cô, dọa cô luôn rồi.

Tô An Ninh không biết nói tiếp như thế nào, chỉ có thể cười ha ha hai tiếng.

Cố Thời Cảnh lại là không hề bị ảnh hưởng chút nào cả, vẻ mặt tự nhiên vạch ra vấn đề vừa mới xuất hiện của cô.

Tô An Ninh cố gắng không nhìn tới bờ môi mỏng khẽ đóng khẽ mở của anh, ra dáng như đang chăm chú nghe giảng. Nhưng nghe thấy giọng nói vừa trầm thấp lại gợi cảm của anh, cô không có cách nào tập trung sự chú ý của mình nổi.

Không khỏi nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy bờ môi của anh, môi anh mang sắc hồng nhạt, nhấp môi thành một đường thẳng, khóe môi hơi cong lên, ánh đèn trắng chiếu xuống lại đắp thêm một vầng sáng nhàn nhạt, càng toát ra sự mê người.

Thẳng đến khi trên bàn vang lên tiếng “cộc cộc”, Tô An Ninh mới hoàn hồn lại từ trong sự tưởng tượng của mình, ngẩng đầu nhìn Cố Thời Cảnh, không tự chủ được nhìn đôi môi anh.

“Thầy... Cố, sao, sao thế ạ?”

Ngón tay thon dài trắng nõn của Cố Thời Cảnh co lại, dừng trên bàn, vẫn còn duy trì động tác gõ bàn.

Giọng của anh trầm thấp mà nuông chiều, “Em thất thần, đang nghĩ gì thế?”

Trái tim nhỏ của Tô An Ninh lại tăng gia tốc mà nhảy “thịch thịch” lên mấy lần, chỉ là rất nhanh cô liền kìm được lòng của mình lại.

“Không có việc gì ạ, tranh tài sắp bắt đầu rồi nên tôi hơi lo lắng ạ.”

“Không cần lo lắng, tôi tin tưởng em có thể giành được chức quán quân.” Ánh mắt Cố Thời Cảnh chuyên chú, giọng nói trầm thấp, không hiểu sao lại khiến cho người ta cảm thấy an tâm và tín nhiệm vô cùng.

Tô An Ninh cười, đôi mắt cong cong, “Cảm ơn thầy Cố để đề cao tôi như thế.”

Cố Thời Cảnh nhìn đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm lóe lên tia sáng của cô, cười ra tiếng, “Vậy chúng ta chính thức bắt đầu thu âm thôi.”

Ghi âm xong thì đã năm giờ, thời gian để rời đi vẫn còn hai tiếng, hoàn toàn có thể kịp chạy về.

Đạo diễn cười nói, “Hai vị vất vả rồi, có muốn cùng xuống dưới ăn một bữa cơm không?”

“Đạo diễn, không cần khách khí đâu ạ, tôi còn có việc phải đi trước.” Tô An Ninh đứng bên người Cố Thời Cảnh, ngẩng đầu nhìn anh, “Thầy Cố, còn thầy ạ?”

“Tôi đi cùng em.” Cố Thời Cảnh cúi đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp.

Đạo diễn thấy thế, cũng không quá nhiều cưỡng cầu, ông ta nói vậy chẳng qua chỉ là có lòng, việc họ từ chối lại theo đúng như dự liệu của ông ta.

Đạo diễn đưa bọn họ đến cửa thang máy, sau đó nói, “Thời gian quay MV ngắn đã định ra được rồi, tôi sẽ thông báo cho hai vị sau.”

Ông ta cười cười, “Hôm nay hai vị lão sư hát rất tốt, rất mong chờ biểu hiện của hai vị trong MV.”

Cửa thang máy đóng lại, Tô An Ninh nghiêng đầu nhìn Cố Thời Cảnh, dáng người anh thẳng tắp, vững vàng như trúc, bất kể nhìn thế nào thì cũng là một người đàn ông rất hoàn mỹ.

“Thầy Cố, đạo diễn vừa mới nói quay một MV ngắn là có ý gì ạ?”

Lúc ấy cô không hỏi là vì nghĩ đến Cố Thời Cảnh thân là ông chủ sẽ rõ ràng hơn.

“Ý trên mặt chữ.” Cố Thời Cảnh buông mắt nhìn cô, hàng lông mi dài mà đen nhánh hơi cong lên, bóng lông mi hạ xuống.

Tô An Ninh nhìn con ngươi trầm tĩnh của, “Cái này hình như trong hợp đồng không viết, là ý kiến vừa mới sao ạ?”

“Không phải.”

Cố Thời Cảnh hỏi lại, “Không muốn phát hành album đầu tay của mình à?”

“Ý của anh là nói, muốn đưa bài hát này làm thành album sao?” Tô An Ninh hỏi, có chút hơi bất ngờ.

“Đúng thế.” Cố Thời Cảnh gật đầu, thấp giọng nói, “Album của tôi và em.”

Mãi cho đến khi ra khỏi công ty, đầu Tô An Ninh vẫn còn mông lung. Cô cứ cho rằng đây chỉ là một ca khúc chủ đề đơn giản, không nghĩ tới sẽ lại sẽ làm thành album, lại còn cùng với Cố Thời Cảnh nữa.

“Thầy Cố, thế này là thầy muốn tái xuất sao?”

“Ừm.” Cố Thời Cảnh nhẹ giọng đáp.

Trong nội tâm Tô An Ninh kinh ngạc không thôi, trên mặt lại tỏ vẻ bình tĩnh. Cô nghĩ, Cố Thời Cảnh mà quay về thì nhất định sẽ vén lên một trận sóng gió cho giới âm nhạc rồi.

Lúc đầu Tô An Ninh định đón xe trở về, nhưng Cố Thời Cảnh lại nói muốn đưa cô về.

Ban đầu cô cũng không định phiền phức đến anh, thế nhưng mà anh cứ kiên trì như vậy nên cuối cùng cô cũng gật đầu.

Lúc An Nại Nhĩ đến, Tô An Ninh vừa ăn cơm với Cố Thời Cảnh xong.

Cố Thời Cảnh để An Nại Nhĩ một mình đón xe về, anh đưa Tô An Ninh về doanh huấn luyện.

An Nại Nhĩ trêu chọc nhìn hai người một chút, “Được được, tôi tự mình lái xe về, sẽ không quấy rầy thế giới riêng của hai người đâu.”

Sau đó mỉm cười nhìn thoáng qua Tô An Ninh.

Tô An Ninh, “…”

Cái gì gọi là thế giới hai người chứ, xin đừng hiểu lầm có được không?

An Nại Nhĩ đã quay người đi rồi, cô nhìn sang Cố Thời Cảnh, sắc mặt của anh lại rất lạnh nhạt.

“Lên xe đi.” Cố Thời Cảnh cúi đầu nhìn qua, đôi mắt kia thâm thúy vũng nước trong chiếc hồ sâu thẳm, không có chút rung động nào.

Đại thần chính là đại thần, làm sao có thể để ý những lời nói đùa kia chứ.

Tô An Ninh gật đầu, đi lên xe.

Hôm nay thời tiết không đẹp đẽ gì, sương mù mông lung, hơn sáu giờ một chút trời đã dần dần tối.

Xe rất yên ổn đi về phía trước, yên tĩnh bình yên.

Tô An Ninh dựa vào thành ghế nghỉ ngơi, những ngày này luyện tập ca nhạc thường xuyên phải thức qua đêm đến rạng sáng. Cô híp mắt một hồi rồi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Xe đột nhiên dừng lại, đánh thức Tô An Ninh, cô ngồi thẳng người lên xoa mắt nhìn Cố Thời Cảnh, “Thầy Cố, sao thế ạ?”

Lúc này trời đã hoàn toàn tối, trong xe một màu đen kịt, chỉ có chút ánh đèn thoáng hiện ở nơi xa xa.

Cố Thời Cảnh mở đèn điện thoại lên, màn đêm đen tối được thắp sáng, khuôn mặt xuất chúng của anh dưới chùm sáng thoáng hiện ra, càng toát ra vẻ anh tuấn.

“Hình như xe hỏng.”

Tô An Ninh kinh hãi đến không còn chút buồn ngủ, mở to mắt nhìn anh, lại lặp lại một lần, “Xe hỏng.”

Cố Thời Cảnh gật đầu.

Tô An Ninh hơi gấp gáp, “Vậy làm sao bây giờ được ạ? Sắp đến giờ rồi, tôi còn phải vội về nữa cơ ạ.”

Cố Thời Cảnh thấp giọng an ủi, “Đừng vội, tôi đi xuống xem xem sao.”

Tô An Ninh vội vàng gật đầu, “Vậy tôi cũng xuống dưới cầm đèn pin giúp thầy.”

Hai người một trước một sau xuống xe, Cố Thời Cảnh mở đầu xe ô tô lên.

Tô An Ninh cầm hai cái điện thoại chiếu sáng cho anh.

Kiểm tra một chút thì phát hiện mạch điện cháy hỏng mất rồi, trước sau ở nơi này không có cửa hàng nào cả, không có cách nào sửa được.

Ngón tay thon dài trắng nõn Cố Thời Cảnh dính chút mực dầu đen, lông mày anh hơi nhíu lại, sau đó nói, “Có khả năng là đêm nay không đi được.”

Lúc Tô An Ninh nhìn thấy đoạn mạch điện đã nghĩ đến kết quả này rồi. Nhưng miệng anh nói ra, cô vẫn hơi thất vọng một chút.

“Vậy tôi gọi điện thoại cho thầy Dư nói qua tình huống bên này của chúng ta, xem thầy ấy có thể gọi người đến đây được không.” Tô An Ninh đưa điện thoại di động trả lại cho anh, lại rút ra tờ khăn ướt trong túi cho anh, “Thầy Cố, thầy lau tay đi ạ.”

Cố Thời Cảnh nhận lấy, “Cảm ơn.”

Tô An Ninh gọi điện thoại, phát hiện điện thoại không có tín hiệu. Cô lại đi ra xa chút, bên cạnh là ruộng lúa, thỉnh thoảng truyền đến tiếng dế kêu.

Cô nóng lòng muốn liên lạc, cũng không chú ý nhiều.

Cô cầm điện thoại di động hướng về bốn phía tìm tín hiệu, dưới chân truyền đến một hồi xôn xao, giống như có cái gì đó chui vào trong ống quần của cô vậy. Cô cúi đầu, vừa dùng di động chiếu xuống, lập tức sắc mặt thay đổi, “Á” một tiếng kêu lên.

Cố Thời Cảnh nghe thấy tiếng kêu của cô, lập tức đi về phía cô, “Sao thế?”

Tô An Ninh giật nảy mình, không ngừng đá chân, nhìn thấy Cố Thời Cảnh, lập tức chạy tới lại gần anh. Cô nắm lấy cánh tay của anh, khẩn trương nói mãi không nên lời một câu đầy đủ.

“Cố, Thầy Cố… có, chuột… ở kia kìa.”

Cố Thời Cảnh nhìn về hướng cô chỉ, trên mặt đất đã không còn gì nữa rồi. Anh lại cúi đầu nhìn cô, gương mặt vốn đã trắng nõn giờ phút này lại càng thêm tái nhợt, cô cắn môi, người hơi run, trông đúng là cực kì tội nghiệp.

Trong lòng anh giống như bị thứ gì đâm một cái, gần như không chút do dự kéo cô vào ngực của mình. Bàn tay ấm nóng khẽ vuốt sau lưng cô, giọng anh trầm thấp mà chiều chuộng, “Không sao, có tôi ở đây rồi.”

Hết chương .

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Thời Cảnh: Sợ chuột lắm à?

Tô An Ninh: Không sợ đến cỡ ấy, chỉ hơi sợ một xíu xíu thôi.

Truyện Chữ Hay