Đây là vòng tranh tài ba trăm mà vào tiếp một trăm, biểu hiện của mọi người đều tràn đầy sự tự tin, đứng trên sân khấu mà tỏa sáng.
Thí sinh đi hay ở là do các vị thầy trong ban giám khảo bỏ phiếu quyết định, ngay tại chỗ mà quyết định vận mệnh.
Đợi mãi cuối cùng cũng đến lượt Tô An Ninh, họ thông báo cô chuẩn bị lên sân khấu.
Lục Hạo làm một động tác cố lên với cô.
Tô An Ninh gật đầu với cậu ta rồi đi vào hậu trường.
Cùng đợi với cô ở chỗ chờ còn có năm người nữa, ba nam hai nữ.
Thấy Tô An Ninh, họ đều thấy rất bất ngờ, muốn đi về phía trước chào hỏi nhưng lại không dám.
Mấy người họ vụng trộm thì thầm với nhau, thỉnh thoảng nhìn về phía Tô An Ninh.
Tô An Ninh dĩ nhiên là biết có người đang nhìn mình, với kiểu tình huống thế này cô đã quen từ lâu.
Hai tiểu cô gái cuối cùng vẫn không thể chịu được mà tay nắm tay đến trước mặt Tô An Ninh, đôi mắt mở to, mặt hơi đỏ lên.
“Tô An Ninh, là chị thật sao? Bọn em rất thích chị, chị có thể kí tên cho bọn em không ạ?”
Tô An Ninh gật đầu, khẽ cười, “Có thể.”
“Tốt quá.” Hai cô gái vui vẻ cười, nhưng vấn đề là không có bút. Cuối cùng thì Tô An Ninh đi tìm nhân viên công tác mượn một cây bút mực, kí cho họ ở mặt sau điện thoại.
Hai người họ vui mừng nói cảm ơn.
Triệu Thiến đã thi xong rồi, lúc đi vào hậu trường thì trùng hợp nhìn thấy cảnh này, bật cười một tiếng.
Lúc đi ngang qua Tô An Ninh thì dừng lại, “Tô An Ninh, chúc mừng cô, ngay cả thi thử giọng cũng không thông qua mà trực tiếp được tiến vào tranh tài thứ hai rồi. Năng lực của ngôi sao nhí quả là to lớn mà.”
Trong lời nói có gai, tràn đầy ý mỉa mai.
Cô ta tưởng là xé phiếu báo danh rồi thì Tô An Ninh sẽ không tham gia cuộc thi được nữa, nào ngờ lại còn chuyện tuyển qua mạng.
“Cảm ơn đã quan tâm.” Tô An Ninh hơi nhếch khóe môi lên, đáy mắt ngâm đầy ý cười, “Nếu như không có cô ở đằng sau trợ lực cho, thì chắc là tôi cũng không thể lấy được thành tích xuất sắc như thế để tiến vào đây.”
Sắc mặt Triệu Thiến hơi biến hóa, “Cô nói gì cơ, tôi không hiểu.”
“Không phải phủ nhận, tôi biết rồi, phiếu báo danh của tôi là cô cố ý đánh mất đó nhỉ.” Tô An Ninh nhìn thẳng vào đôi mắt cô ta, thực ra cô cũng không biết, chỉ là muốn làm cô ta bùng nổ thôi.
“Là tôi thì sao nào? Không phải tôi thì sao nào?” Triệu Thiến cố ý nói vòng vèo.
“Chẳng sao.” Tô An Ninh cười yếu ớt một tiếng, “Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một câu thôi, có thời gian thì đừng lãng phí trên người người khác, không bằng bỏ nhiều tâm tư vào mình một chút, không nên để cho vòng tiếp đã bị đào thải.”
Khi còn bé mẹ cô đã dạy cô rằng, không cần quá để ý đến những người xa lạ, trên thế giới này số người hi vọng con không ổn so với số người hi vọng con ổn, vĩnh viễn nhiều hơn gấp mấy lần.
Cuối cùng cũng đến phiên Tô An Ninh ra sân, MC đọc tên của cô lên, dưới sân khấu liền vang lên những tiếng hoan hô.
Lúc Tô An Ninh đi lên sân khấu, khán giả xem ở phía dưới lại càng sôi nổi hơn, tiếng vỗ tay hoan hô không ngừng.
“Tô An Ninh, chúng tôi yêu cô!”
“Tô An Ninh, chúng tôi mãi mãi ủng hộ cô!”
“Tô An Ninh,…”
Tô An Ninh chào hỏi với mọi người phía dưới, làm trình tự giới thiệu đơn giản xong rồi bắt đầu biểu diễn.
Bản gốc của bài hát này cũng là của cô, bị cô phủ bụi thật sâu trong quá khứ. Bây giờ cuối cùng cũng nhìn thấy mặt trời, còn có thể được rất nhiều người nghe thấy.
Ánh đèn trên sân khấu chợt tắt, chỉ có một chùm đèn chiếu lên người cô, lộng lẫy. Cô mở miệng hát ra câu đầu tiên, dưới sân khấu hoàn toàn yên lặng.
Khán giả ở dưới sân khấu giơ cao bảng hiệu lên, trên đó viết tên của Tô An Ninh, tạo thành từ đủ màu đỏ xanh, không ngừng nhấp nháy.
Giọng ca của trời, âm điệu du dương lan ra khắp nơi.
Ca khúc kết thúc rồi mà mọi người vẫn chưa lấy lại tinh thần được. Đến khi ban giám khỏi lên tiếng, mọi người bên dưới mới vỗ tay ầm ầm.
Ba vị lão sư trong ban giám khảo đánh giá Tô An Ninh rất cao, nhất tri cho cô màu xanh thông qua.
MC lên sân khấu, cười nói: “Chúc mừng Tô An Ninh thành công đi tiếp nhé.”
“Cảm ơn.” Tô An Ninh cầm mic, trên mặt nở ra nụ cười nhẹ nhàng, khẽ gật đầu với mọi người.
Cô vẫy tay với khán giả phía dưới sân khấu rồi đi xuống.
Đi vào hậu trường, một đường đều được người ta chúc mừng, Tô An Ninh rất thân thiện mà nói cảm ơn.
Có cuộc điện thoại gọi đến, là Phương Hành Chu. Cô đi đến một chỗ khuất người nhận máy, giọng cô lanh lảnh, mang theo sự vui vẻ rất rõ ràng, “Phương Tiểu Chu, em được đi tiếp rồi.”
“Anh thấy rồi.” Lúc Phương Hành Chu đi trang điểm lại, vừa đúng lúc đến Tô An Ninh trình diễn. Anh ta cầm điện thoại xem trực tiếp, đến khi kết thúc rồi, nghĩ cô chắc là không bận gì liền gọi điện cho cô luôn.
“Chúc mừng nhé. Đáng tiếc là anh không ở cạnh em, chứ không thì anh còn có thể ăn một bữa no nê với em đấy, chúc mừng thật tưng bừng.”
“Anh nói phải, đúng là phải chúc mừng một chút, buổi tối em đi tìm Hủ Hủ ăn cơm vậy.” Tô An Ninh cười nói.
“Anh cũng muốn.” Phương Hành Chu la lên.
Tô An Ninh nói, “Có thể, chờ anh về rồi hẹn.”
Cô lại nói tiếp, “Quay phim cho tốt, không có chuyện gì thì em cúp đây.”
“Được, vậy em phải tiếp tục cố lên đấy.” Phương Hành Chu dặn dò.
Tô An Ninh cất điện thoại đi, vào nhà vệ sinh trang điểm lại, rồi quay trở lại phòng.
Cuộc tranh tài vẫn còn tiếp tục, nếu không có gì ngoài ý muốn thì khoảng chừng một tiếng nữa mới chính thức kết thúc. Tất cả thí sinh được đi tiếp sẽ lên trên sân khấu để gửi lời cảm ơn.
Tô An Ninh cùng mọi người ngồi đằng sau, bên cạnh là Lục Hạo, cậu ta cũng thành công đi tiếp, vừa rồi biểu hiện cũng không tệ lắm.
Một đoàn người đi lên sân khấu, xếp thành một hàng dài. Tô An Ninh đứng ở hàng sau nhưng cũng không ngăn được sự nhiệt tình của fan hâm mộ, ở bên dưới điên cuồng gọi tên cô.
Lục Hạo mang theo sự hâm mộ nghiêng đầu nhìn cô, “An Ninh, fan hâm mộ của cô nhiệt tình quá.”
Nghe vậy, Tô An Ninh cười một tiếng, “Ừm, cậu cũng sẽ có thôi.”
Cô hơi nghiêng đầu nhìn cậu ta, lúc thu ánh mắt lại, trong lơ đãng nhìn thấy chiếc đèn chùm trên trần nhà lung lay đung đưa, có xu thế rơi xuống, vừa vặn ở ngay trên đỉnh đầu Lục Hạo.
Cô đẩy Lục Hạo sang bên cạnh, Lục Hạo không hiểu rõ hỏi cô, “Sao thế?”
Tô An Ninh còn chưa kịp trả lời thì chiếc đèn chùm trên đỉnh đầu đã rơi xuống rồi. Cô dùng lực thật mạnh đẩy Lục Hạo ra, cùng cậu ta ngã song song trên mặt đất.
“Ầm” một tiếng, chiếc đèn chùm rơi xuống nền nhà. Trong nháy mắt đã vỡ tan, mảnh thủy tinh chia năm xẻ bảy, bắn tung tóe lên cả người Tô An Ninh.
Cô mặc váy trắng, nơi bắp chân máu dần lan ra, không mấy chốc đã đỏ thẫm một vùng.
Tất cả mọi người đều vì cái ngoài ý muốn mà kinh sợ, vẫn là MC kịp hoàn hồn.
Chạy đến bên người Tô An Ninh ngồi xổm xuống, nhìn nơi cô bị thương, hỏi: “An Ninh, chân cô còn có thể cử động không?”
Tô An Ninh chống hai tay xuống đất, thử nhúc nhích chân một chút, chịu đựng đau đớn, nói: “Có thể.”
“Tôi đưa cô đến bệnh viện.” MC đỡ cô dậy. Lúc này trong đầu cô mù mịt, người khác nói gì cô cũng làm theo.
Hiện trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này, dĩ nhiên là phải tạm dừng ghi hình. MC vịn Tô An Ninh xuống sân khấu.
Vừa đến hậu trường, Tô An Ninh đã bị người ta giữ lấy eo mà ôm lấy. Trong nháy mắt lúc hai chân vọt lên giữa không trung, Tô An Ninh theo bản năng ôm chặt lên người bên cạnh.
Nghiêng đầu nhìn sang, lại thấy một gương mặt anh tuấn, cặp mắt sắc thâm thúy, không thể nhìn đến được tận cùng.
“Cố Thời Cảnh.” Cô hơi bất ngờ, lại ở đây mà gặp phải anh nên ngay cả tên anh cũng trực tiếp gọi luôn, chữ “thầy” cũng quên gọi.
“Không sao chứ?” Cố Thời Cảnh hỏi cô.
Tô An Ninh lắc đầu.
MC thấy Cố Thời Cảnh cũng rất ngạc nhiên lại cũng rất chấn kinh. Chỉ là rất nhanh để khôi phục lại như bình thường, “Cố tổng.”
“Ừm, cậu không cần đi theo, tôi đưa em ấy đến bệnh viện.” Cố Thời Cảnh quay người rời đi.
MC gật đầu.
Lục Hạo đã chạy theo đến hậu trường, nhìn thấy MC thì hỏi, “An Ninh đâu rồi? Cậu ấy đi đâu rồi?”
“Cậu không phải lo lắng, đã có người đưa cô ấy đi bệnh viện rồi.” MC trả lời, sau đó hỏi cậu ta, “Cậu không sao chứ?”
Lục Hạo lắc đầu, “Tôi không sao.”
Xe chờ ở bên ngoài, Cố Thời Cảnh ôm Tô An Ninh đi ra. An Nại Nhĩ nhìn thấy họ liền mở cửa xe ra, Cố Thời Cảnh đặt Tô An Ninh lên trên xe trước, sau đó cặp chân dài cũng bước vào ngồi xuống.
An Nại Nhĩ đóng cửa xe kĩ càng, sau đó lên xe nổ máy, lái về phía bệnh viện.
Tô An Ninh lúc này lại cũng khá tỉnh táo rồi, phát hiện ra mình đang nằm trong ngực Cố Thời Cảnh, liền xấu hổ vô cùng. Đang nghĩ ngồi dậy thì bị Cố Thời Cảnh đè xuống, anh thấp giọng nói, “Đừng lộn xộn, cẩn thận chân của cô kìa.”
Tô An Ninh đôi mắt anh, ánh mắt sắc đen láy, có một cảm giác tê dại từ bên tai, từ tâm dâng lên.
Cô không động đậy, nhắm mắt lại, cảm giác được rõ ràng nhịp tim của anh đang đập, từng nhịp từng nhịp, vô cùng mạnh mẽ.
An Nại Nhĩ nhìn qua kính chiếu hậu xem hai người họ, thấy Cố Thời Cảnh vô cùng cẩn thận mà che chở cho Tô An Ninh, lại thấy hơi bất ngờ.
Anh ta đi theo Cố Thời Cảnh nhiều năm như thế, từ trước đến nay chưa từng thấy anh dụng tâm với ai như thế cả, ngay cả em gái của anh ah cũng chưa từng như thế.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, Cố Thời Cảnh định chuẩn bị Tô An Ninh xuống xe.
An Nại Nhĩ rất có lòng mà quản, ngăn cản mà cũng chỉ bất lực mà thôi, chỉ có thể nhắc anh, “Thời Cảnh, đeo kính râm.”
Cố Thời Cảnh đeo kính râm xong thì ôm Tô An Ninh xuống xe.
Người trong bệnh viện đông đúc tới lui, cũng may đều đang bận chuyện của mình nên cũng không để ý tới họ nhiều lắm.
Tô An Ninh sợ bị người ta nhận ra, chôn mặt trong ngực Cố Thời Cảnh, ngửi thấy mùi cỏ tươi tươi mát trên người anh.
Tô An Ninh được bác sĩ đưa vào phòng chữa bệnh và chăm sóc. Cố Thời Cảnh đứng ở bên ngoài gọi điện thoại cho Đỗ Liên, để anh ta đến hiện trường nhìn, kiểm tra xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Cúp điện thoại, An Nại Nhĩ cầm điện thoại đến, “Thời Cảnh, đạo diễn Lý còn đang chờ đấy?”
“Cậu đi nói chuyện đi, tôi ở lại đây.” Cố Thời Cảnh nghiêng đầu phân phó.
“Nhưng mà…” An Nại Nhĩ thấy vẻ mặt anh lạnh nhạt, lời muốn nói lại nuốt vào, “Được, vậy anh nhớ cẩn thận chút nhé, đừng để bị người ta chụp hình.”
Cố Thời Cảnh nhẹ “ừ” một tiếng.
An Nại Nhĩ lắc đầu rồi rời bệnh viện.
Không bao lâu sau bác sĩ đã đi ra, nói với Cố Thời Cảnh, “Vết thương đã xử lí ổn thỏa rồi, cô ấy không sao cả, giai đoạn sau chú ý không được chạm nước, không được ăn cay.”
Cố Thời Cảnh gật đầu, hỏi: “Có thể vào trong không?”
“Có thể.” Bác sĩ gật đầu, hai tay bỏ túi quay người rời đi.
Cố Thời Cảnh đẩy cửa đi vào, thấy cô đang kí tên cho người ta, anh đứng tựa ở bên cửa, chờ cô kết thúc mới tiên vào.
Y tá thấy Cố Thời Cảnh, liếc nhìn trộm mấy cái mới ra ngoài.
Tô An Ninh ngồi ở trên giường, nhìn thấy Cố Thời Cảnh thì cười cười, hơi câu nệ, “Chào thầy Cố ạ.”
“Không sao chứ?” Cố Thời Cảnh nhìn bắp chân được băng bó của cô, lộ ra một phần mắt cá chân và bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn.
“Không sao ạ, chỉ là máu chảy hơi nhiều nên nhìn hơi dọa người thôi ạ.” Tô An Ninh thành thật trả lời. Vết máu được bác sĩ xử lí rồi, nhìn cũng đỡ hơn nhiều.
Lúc bôi thuốc đương nhiên cũng không thể không đau.
“Ừm.” Cố Thời Cảnh đi đến trước mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc dặn dò, “Lần sau không được ngốc nghếch như thế.”
Lúc ấy tình huống phát sinh bất ngờ, căn bản Tô An Ninh không có thời gian nghĩ nhiều. Nếu như chậm một bước thôi, ngay lập tức sẽ không đơn giản chỉ là mình cô bị thương như thế này.
Chỉ là Cố Thời Cảnh cũng có ý tốt mà thôi, đương nhiên cô sẽ không không biết tốt xấu gì, gật đầu, “Vâng, cảm ơn thầy Cố ạ.”
Cố Thời Cảnh đứng thẳng tắp nhìn cô, “Tôi không lớn hơn cô bao nhiêu cả, không cần gọi tôi là thầy Cố.”
“À, vậy thầy muốn tôi gọi thầy là gì ạ?” Tô An Ninh nhẹ gật đầu.
Cố Thời Cảnh thấp giọng nói, “Gọi tên của tôi đi.”