Cố Quân Điệt ngồi xuống bên giường, bàn tay vân vê sợi tóc mềm mại của Du Chi, “Không thoải mái?”
“Không có.” Tiểu thiếu niên lắc đầu.
“Muốn ăn cơm không, hửm?”
Du Chi vừa muốn mở miệng thì bụng đã kêu lên một tiếng cực kì vang dội “Rột”
Cố Quân Điệt nhịn cười quay đầu sang phía khác.
Tiểu thiếu niên cúi đầu, nghĩ muốn đem chính mình giấu đi.
—– Thật mất mặt (┬┬﹏┬┬)
“Tôi đi lấy quần áo cho cậu.”
Thượng tướng vào phòng giữ đồ, mở cái bao to lần trước mang về, lấy một cái quần lót nhỏ màu trắng, sau đó lại chọn lấy một cái áo ngủ màu bạc hà. Mùa hè vẫn là nên mặc đồ màu sắc hài hòa một chút, thoạt nhìn rất nhẹ nhàng thoải mái.
Thượng tướng nghĩ rằng Du Chi sẽ không chịu mặc quần áo, liền trực tiếp đặt cậu ngồi xuống bên giường, sau đó mặc quần lót cho cậu.
“Tôi, tôi có thể tự làm được.” Tiểu thiếu niên ngượng ngùng nháy mắt mấy cái.
—– Để người khác mặc quần áo cho mình thực sự rất kì quái QAQ
Du Chi nhận lấy quần áo, trở mình tìm cách mặc vào, cuối cùng dưới sự hướng dẫn tận tình cùng kiên nhẫn của thượng tướng, một hồi lâu sau tiểu thiếu niên rốt cuộc mặc xong quần áo.
Bụng hình như ngày càng đói…
“Mặc xong quần áo” tiểu thếu niên trèo xuống giờng, lần đầu tiên được đứng trên mặt đất, nhưng còn chưa kịp vui vẻ thì đã phát hiện ra một bi kịch.
—– Đi đứng thật khó, vì sao lại đứng không vững a QAQ
Cố Quân Điệt rất tự nhiên kéo Tiểu Du Chi suýt chút nữa té nhào vào g ngực, nói: “Đi đứng cứ từ từ chậm rãi học, không cần vội.” Nói xong liền bế thiếu niên lên, đi đến nhà ăn dưới lầu một.