Giữa đoạn đường kẹt xe, làm người ta bất đắc dĩ sinh ra bi ai.
Lương Thiểu nhìn hàng dài trước mặt, do dự một chút, mới hướng Sở Thiên Tiếu chìa tay nói: “Cho tôi một điếu.”
Sở Thiên Tiếu rút ra một điếu thuốc đưa cho y, trong nháy mắt chạm tay phát hiện đầu ngón tay Lương Thiểu đã lạnh ngắt.
Lần thứ hai hút thuốc, Lương Thiểu rốt cuộc cũng tìm được cảm giác. Phà ra từng ngụm khói, thi hứng tuôn tràn cảm khái một câu: “Nhân sinh chính là cướp và bị cướp, bi ai chính là, thời điểm bị cướp lại cướp được rất nhiều.”
“Lúc nào?” Sở Thiên Tiếu hỏi y, cũng móc ra một điếu ngậm trên miệng.
“Nhiều lắm, khi còn bé cướp kẹo, lớn một chút cướp điểm, lớn hơn chút nữa cướp việc làm…” Lương Thiểu gảy gảy một ít tàn thuốc.
“Hiện tại, chính mình mới thật sự đi ăn cướp.”
Sở Thiên Tiếu nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của nam nhân, những lời tuyệt vọng làm y tản ra thần thái u buồn cam chịu.
“Tôi. Nghĩ. Muốn.” Sở Thiên Tiếu hé ra miệng, khói bay ra vẽ thành một đường vòng cung.
“Nghẹn nghẹn?”
Sở Thiên Tiếu không có giải thích mà tình cảm mãnh liệt vọt lên. Cắt nuốt nhấm nháp môi Lương Thiểu, đẩy thế nào cũng không chịu buông ra. Hắn nhất định đã bị trúng độc của tiểu bạch này rồi, thế nào lại luôn đối tiểu tử này có cảm giác.
Lương Thiểu bị hôn tiếng được tiếng mất “Người điên!%@%... ¥ hỗn đản, cặn bã, &^%$, lưu manh chỉ biết dùng nửa thân dưới suy nghĩ…” Nam nhân này lẽ nào giữa ngã tư đường kẹt xe cứng ngắc này định cưỡng gian y sao? Còn là trên đường đi ăn cướp a.
Lương Thiểu rốt cuộc phi thường hữu lực chém ra một quyền, trúng vào bên má Sở Thiên Tiếu. Sở Thiên Tiếu đứng lên, rốt cuộc đình chỉ động tác, hắn liếm huyết nơi khoé miệng, khoái trá như đang nhấm nháp ly kem vị ô mai.
Sau đó hắn làm như không có việc gì, hướng tài xế hai bên đang xem náo nhiệt giơ lên ngón giữa.
Qua mười giờ, kẹt xe rốt cuộc có chuyển biến tốt.
Phía trước một chiếc xe thế nhưng hạy chậm rì rì.
“Người điếc, thực sự là người điếc!” Lương Thiểu một bên nhấn còi một bên oán giận.
Sở Thiên Tiếu không nói lời nào, mở cửa kính xe, hướng về phía bầu trời “ba ba ba” bắn ba phát.
Trầm mặc chốc lát…
Xe xung quanh tự động cách xa bọn họ ba mươi thước, dè chừng đánh giá, chiếc phía trước nháy mắt tăng tốc độ lên một trăm.
Lương Thiểu sắc mặt biến xanh.
“A a a….Súng ở đâu?!!!”
“Dưới gầm xe.”
“Vì sao có súng?!!!”
“Tôi làm sao biết?”
“Chúng ta lấy súng đi cướp sao?!!!”
“Không cần súng, không lẽ cậu dùng duy nhất cái bật lửa?” Vừa nói chuyện, Sở Thiên Tiếu vừa làm biểu tình của một ông bố bất đắc dĩ.