Kế Hoạch Chinh Phục Lọ Lem

chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bên kia ngọn đồi này có thể thấy một hồ nước, bộ bàn ghế trắng xinh kia được sắp xếp ở một vị trí rất hài hòa để thưởng thức những tách trà chiều cùng ngắm cảnh. Vài hàng rào gỗ trồng rau không hề làm mất nét tự nhiên nơi đây. Chiếc xích đu bố trí ngay khúc quanh trở đầu xe khiến nàng đoán những đứa trẻ sẽ rất hạnh phúc nếu được chạy quanh nơi tuyệt thế này.

Rồi thì nàng tỉnh khỏi trí tưởng tượng đẹp đẽ của mình khi xe chạy từ dưới đồi lên đây. Nhà của hắn ta vừa cách điệu rất hiện đại với kính và kim loại vẫn có nét hiền hòa giữ bố cục xanh xung quanh. Phải nói nàng nghẹn ngào khi nhìn thấy chổ này. Xe dừng ngay sát hành lang gỗ có bậc tam cấp dẫn lên nhà thì hắn thấy Thục Uyên khom đầu có vẻ ũ rũ rất thê thảm.

- Cô bị sao vậy? Đừng nói say xe nha? Xe không mui đó!

Hắn ở bệnh viện nên nhờ nhân viên của J.K chạy xe đến rước. J.K cho hẳn chiếc xe thể thao xinh đẹp không mui rước thằng em khiến cả hai có dịp ngồi vi vu cạnh nhau ngắm cảnh. Tuy nhiên đi xe thế này mà nàng còn say xe thì hắn thấy nàng “thảm” thật. Nàng cố gắng gượng nói không ra hơi sự thật nàng vừa ngộ ra.

- Có những người giàu như anh sao lại còn có bọn người nghèo như tui làm chi cho chen chúc chật đất vậy trời? – Nhà Nhật Thiên trong khu nhà cao cấp, vị trí trên đồi này toàn quyền sở hữu cá nhân của hắn. Trong khi nàng cả chậu đất trồng cỏ cũng không có. Hắn nghe nàng nói rất thê lương không ngăn nổi cười.

- Haha… vì ông trời luôn luôn bất công mà!

Cái gã này thật là biết cách giúp người khác lấy lại tinh thần. Nếu không phải hầu hạ hắn ta như thế này thì nàng đã rất hạnh phúc khi làm hắn gãy chân rồi.

Nhật Thiên mở cửa bước xuống. Lúc đi bệnh viện hắn không mang theo gì, về được cái chân bó bột. Nàng đang đứng ngẩn ngơ nhìn toàn bộ tường nhà bằng kính trong suốt thì nhân viên của J.K chào Nhật Thiên rồi đi khỏi.

Lần trước nghe hắn có “vài” chiếc xe, nàng biết hắn giàu nhưng có nhà thế này chỉ ở một mình thì khiến nàng ganh tị rồi nha. Nhật Thiên vui vẻ giơ tay gọi nàng…

- Đến đỡ tui nè! – Hắn đứng giang tay, gương mặt chờ đón khiến nàng xém trào máu mũi vì sốc. Bộ dạng gợi tình của hắn thật là khó đỡ nổi.

- Cây nạn của anh đâu? – Nàng dĩ nhiên không muốn chạy đến rồi. Hắn cười trả lời ngay.

- Tui cố tình bỏ lại bệnh viện để cô dễ chăm sóc tui hơn đó!

Vẻ mặt dâm tặc lợi dụng của hắn thậm chí không có lấy một chút xấu hổ. Nàng nghiến răng, lòng rất – rất không muốn nhưng vẫn buộc bản thân đi đến đỡ lấy người hắn. Nhật Thiên rất vui, tay ôm ngay vai nàng. Cô gái càng khó ôm, khi ôm quả nhiên rất tuyệt nha.

Đỡ được hắn vào trong nhà nàng đã thở trối chết. Nhưng nội thất bên trong càng làm nàng nghẹn ngào hơn. Toàn bộ đồ đạc và cách bố trí rất hiện đại. Căn nhà đẹp thế này nàng cũng muốn được ở quá. Khổ nỗi nàng biết là mình sẽ nằm mơ cả đời cũng không đạt được.

Nhật Thiên nhanh chóng ngồi xuống ghế sa-long lúc nàng không cưỡng lại tò mò đi quan sát tường kính phía sau có cảnh thành phố ở xa rất rõ. Tuy hơi xa nhưng nhà ngoại ô lại có vườn rộng thế này thật yên tĩnh dễ chịu. Nàng thấy chổ này thật phí phạm đối với loại người lắm lời vô duyên như hắn quá.

- Tui muốn tắm, mau giúp tui đi tắm! – Nhật Thiên nói khi nàng vẫn mãi đứng nhìn cảnh không để ý.

- Ừh… – Nàng trả lời, xoay lại mới tự lẩm nhẫm lại hỏi ngay. – Ủa? Làm gì cho anh chứ?

- Tay tui đau, chân gãy làm sao tự tắm? – Nhật Thiên đã hai ngày trong bệnh viện không được tắm rửa thoải mái rất bực mình rồi. Mặt nàng tức đến đen xì chửi ngay vào mặt hắn.

- Anh nghĩ tui điên hả? Bộ làm anh gãy chân thì tui phải làm hết chuyện anh muốn sao?

Nếu nàng cứ dễ dãi hắn ta lại được nước làm tới chỉ lỗ cho nàng thôi. Nhật Thiên nhìn nàng chuẩn bị bỏ về đúng như hắn đã tính toán. Hắn vui vẻ rút ngay tờ hóa hơn đỏ và nói theo khi nàng đi ngang…

- Cô không chịu trách nhiệm cũng được, ít ra cũng trả hết tiền viện phí của tui!

- VIỆN PHÍ???

Nàng lao lại cầm ngay tờ biên lại toàn là các con số không thật tròn và nhiều. Vô công rỗi nghề như nàng, tiền lương làm thêm chỉ đủ xoay sở tiền nhà trong tháng. Số tiền làm nàng choáng ngay vì giá phòng bệnh cao cấp hắn nằm hại ra. Chưa kể cả lần nứt xương, rồi khám gãy chân gộp lại khá nhiều tiền. Nhật Thiên run đùi vui vẻ biết nàng thế nào cũng không có tiền mà…

- Trả tiền hay phục vụ người bệnh cô chọn đi!?

- Gì mà khoản chi cấp cứu suy hô hấp gì nữa trong đây nè. Tui chỉ làm anh gãy chân thôi!

Nàng chỉ vào chổ kê khai trên hóa đơn khiến hắn có chút giật mình, sau đó hắn cố cười cười nói lãng đi ngay không khéo nàng chú ý chuyện hắn phải vào bệnh viện trong tình cảnh thê thảm ra sao…

- Trừ tiền đó ra thôi. Có tiền không, trả tui ngay đi!

- Anh muốn ép tui làm đầy tớ cho anh đó hả? – Nàng biết mình không có tiền thật nhưng bị ép hầu hạ hắn nàng không cam tâm xíu nào.

- Ừhm. Ai biểu cô nghèo làm chi!?

Hắn cười sắp toét cả miệng vì phấn khích khi chọc được nàng đến bộ mặt nhăn nhó thế kia song cũng không thể trái ý hắn. Thục Uyên lại cố dùng sự bình tĩnh tuyệt vời của một người không xu dính túi để không nhào đến làm gãy cái chân thứ hai của hắn ta. Giờ nàng không dùng thân “đền đáp” thì có làm cục lực cả năm cũng không trả nổi nợ cho hắn. Xem như là nàng tiếp tục xui thôi.

- Nhẹ nhẹ tay thôi cay mắt quá! – Nhật Thiên la lên khiến nàng mạnh tay đè đầu hắn xuống.

- Anh khom đầu xuống thì có cay mắt đâu!?

Thục Uyên lại tiếp tục cầm vòi nước xả sạch bọt trên tóc hắn. Thật ra Nhật Thiên chỉ có ý nhờ nàng gội đầu giúp mình thôi không phải tắm cho hắn từ đầu đến chân. Hắn cũng nghĩ là nếu làm quá, cô gái này thể nào cũng có gan giết mình luôn nên không dám.

Nàng làm miễn cưỡng nhưng tay vẫn để ý tóc gã này mềm thật. Tuy ngắn nhưng sờ thật mượt. Kinh nghiệm gội đầu cho đàn ông đâu dễ có chứ nên cố gắng vui vẻ vậy. Sau khi xả sạch nàng trùm khăn lên lau còn hơn quậy nát cái đầu của Nhật Thiên để trả thù nhưng hắn chỉ biết chịu đựng không kêu la vì tay đau cũng không tự làm được.

- Xong rồi đó! Giờ thì tự tắm đi!

- Hì… Có muốn tắm chung không “em yêu”? – Nhật Thiên trở giọng trêu ghẹo nhưng mặt nàng lạnh tanh đáp.

- Anh muốn chết thì cùng tắm nha “anh yêu”!?

- Gã nào ưa nổi cô nhỉ?

- Không có ai ưa cũng không phải chuyện của anh!

Thục Uyên xưa nay sống một mình vẫn phơi phới không ai vùi dập được nên không lo lắng gì cả nếu thiếu người thương. Hắn cũng chịu thua cá tính ngang như cua của nàng nhưng hắn đâu có nói rõ còn có hắn thấy rất hứng thú với nàng.

Nhật Thiên lại cố gắng cởi áo thun lúc nàng cầm khăn ướt định ra. Vẻ mặt hắn thật khổ sở vì cái áo thun. Nàng thật muốn chửi hắn ta đã tay đau còn mặc áo đẹp làm gì cho khó cởi. Thế là Thục Uyên bước trở lại. Hắn cũng đơ ra nhìn nàng có ý giúp mình nhưng khổ nỗi nàng thấp hơn hắn chẳng thể kéo áo qua đầu.

Thế là nàng nhanh nhảu bước chân lên thành bồn tắm trắng để vừa cao hơn hắn.

- Anh đứng yên đi!

Nhật Thiên nghe thế đứng yên để nàng giúp mình. Nàng không biết hắn lén nhìn mình. Càng gần không hiểu sao hắn lại muốn gần nàng nhiều hơn nữa. Có lẽ hắn cũng khùng thật rồi như lời J.K nói nhưng làm sao bình thường lại được đây?

Thục Uyên bật cười vì cuối cùng cũng cởi được cái áo ra khỏi đầu hắn. Nhưng cùng lúc nàng cũng phát hiện hắn nảy giờ nhìn mình bằng ánh mắt đó. Cả hai đứng rất gần, vì nàng đứng cao hơn hắn nửa cái đầu mới lần đầu tiên nhìn rõ được mặt hắn. Hắn cũng không đến nỗi xấu tệ vì nàng chỉ thích những người đẹp kiểu như J.K thôi.

Song ánh mắt hắn nhìn nàng không che giấu chút nào là hắn thật rất để ý đến nàng khiến tim nàng có chút run rẩy. Nàng bối rối, muốn bước xuống nhanh khỏi tư thế nhìn nhau lại hụt chân té ngược ra sau bồn. Kiểu này té đập đầu là mất trí nhớ luôn. Nhật Thiên giật mình giơ tay theo phản xạ ôm đỡ người nàng lại. Hắn kéo ngược nàng về phía mình rất mạnh mẽ. Má nàng ụp ngay vào ngực trần của hắn vẫn còn vương mùi dầu gội nam. Khá choáng ván nhưng mặt tì lên người hắn khiến nàng choáng hơn.

Phải nói là nàng lần đầu tiên bị đàn ông ôm nói gì đàn ông đang ở trần ôm. Dù cố bình tĩnh lắm nhưng nàng không thể không mắc cỡ. Máu mũi của nàng sẽ phun ra mất thôi. Loại người ưa lợi dụng như hắn chắc cũng không tha cho nàng.

Nhưng không như nàng tính hắn sẽ day dưa ôm luôn không buông, từ trong vòm ngực hắn rên ngay một tiếng vì đau. Lúc này nàng mới bối rối lùi ra nhìn hắn giơ tay phải bị trật ra, mặt nhăn nhó…

- Cái tay tui… – Nhật Thiên nghẹn ngào nói không nên lời. Vì cái tay hắn cũng không hứng thú nổi khi ôm được nàng.

- … xin lỗi nha! – Thục Uyên lúng túng không biết làm sao.

- Không sao! Cùng lắm tay gãy cô hầu tui thêm vài năm haha… – Hắn cười nhưng mặt vẫn nhăn xem ra không phải giả vờ đau.

- Tui giết anh luôn thì có!

Nàng nói có vẻ rất cứng nhưng khi chạy ra ngoài đã vội ôm lấy má cho bớt nóng. Nàng lại nghe mùi dầu gội của hắn vương cả hai tay mình khiến nàng nhăn nhó. Nàng sẽ cố quên bộ dạng ở trần của hắn, đàn ông nào không ở trần chứ, nàng phải cho bản thân mình bình tĩnh thôi.

Khi hắn còn chưa tắm xong, nàng bắt đầu đi khám phá căn nhà. Phòng đựng quần áo của hắn còn to gấp hai phòng trọ của nàng. Bên trong chứa toàn đồ hiệu, áo vest toàn là hàng đặt may tận Italy. Xem ra hắn ta cũng là loại người xem trọng bề ngoài. Nàng nhìn thật chỉ muốn mang vài thứ đem bán cho bù tiền trả nợ. Suy cho cùng đúng là hắn ta và nàng không cùng tầng lớp xã hội mà.

Tắm được sạch sẽ trông Nhật Thiên hạnh phúc hẳn. Nàng cầm giỏ vì thấy xong việc rồi nên nói…

- Tui về đây! Khi nào cần thì tui qua giúp!

- Ngày nào cũng phải qua! – Nhật Thiên nói ngay, dễ gì hắn tha cho nàng.

- Tui còn phải sống nữa đó! Tha cho tui đi!

Nàng nói van xin nhưng vẻ mặt không giống cầu xin chút nào. Nhật Thiên vô tư ngồi trên ghế nói đả kích nàng.

- Cô cũng không có việc làm ổn định mà. Cứ đến thì tui trả lương cho không bạc bẽo đâu!

Giọng hắn thật kinh bỉ nàng khiến nàng tức. Người nghèo cũng có sỉ diện dù ban nảy nàng còn định chôm vài món đồ hiệu của hắn đi bán. Nhưng bản thân Thục Uyên ngay thẳng, không vì hắn là chủ nợ mà sợ.

- Không cần! Mai tui sẽ đến!

Quả nhiên tính cách của nàng không làm hắn thất vọng chút nào. Nhật Thiên càng thích nàng cố chấp như vậy đối đầu chống lại hắn. Cô gái này cũng ngọt ngào đeo bám hắn như những cô gái khác thì còn gì để hắn thấy thích nữa.

Thục Uyên đi ra thì hắn cà nhắt đi theo nói ngay thềm cửa.

- Tui đưa cô về cho!

- Chân què ở yên đi!

Nhật Thiên tựa cửa nhìn dáng nàng thôi cũng cảm thấy vui vẻ. Hôm sau lại được gặp nàng rồi không cần tốn công tốn sức thật là sung sướng. Nhưng hắn quên dặn nàng đến sớm rồi, không biết nàng bao giờ sẽ đến? Nhật Thiên chưa gì đã lê lết vào nhà nằm chờ nàng quay lại.

Thục Uyên đi từ từ dưới những tán cây râm mát dễ chịu. Thật sự nàng rất tức hắn nhưng nơi này khiến nàng dễ chịu lại. Xem như nàng bần cùn không có tiền trả nợ thì cố hầu hạ hắn thôi. Xong hết sẽ không vướn víu gì với gã ta nữa.

Thế là nàng ngày nào cũng đi đi về về. Diệu Minh vì thế hói ngay…

- Dạo này pà đi đâu cả ngày thế? Bộ có công việc mới sao không khoe tui!?

- Có thì mừng rồi! Đi làm công trả nợ thôi!

Nàng mà kể lễ được với con bạn cũng đã nhẹ lòng nhưng sợ Diệu Minh lại giúp tiền mình. Nàng không muốn thành gánh nặng cho ai cả. Quả nhiên chưa biết gì Diệu Minh đã nói ngay có vẻ lo lắng.

- Nợ gì vậy có nhiều lắm không? Có cần tui…

- Thôi đi! Pà lo cho đám cưới của mình đi cứ xòe tiền giúp người khác không àh.

- Người khác gì ở đây? Pà là bạn thân của tui mà!

Tuy không nói nhưng Thục Uyên vui lắm khi còn có ai đó muốn giúp mình. Diệu Minh nhìn nàng ăn mì gói không khỏi thở dài. Cả hai ngày xưa học chung nhưng Thục Uyên đứt gánh giữa chừng vì không có tiền, ở chung lâu càng biết bạn mình khổ thế nào nên Diệu Minh nói…

- Pà tuổi rồi đó không tìm ai nương tựa đi. Bằng tuổi tui rồi công việc không thể ổn định. Thấy tui sắp lấy chồng không, pà cứ “chơi một mình” không biết buồn sao?

- Pà không nói thì tui cũng có nhớ ra đâu làm sao buồn? – Nàng nhăn mặt trả lời. Dù biết Diệu Minh muốn khuyên mình nhưng toàn đem chuyện khổ tâm nhất của nàng ra gợi lại.

- Tại vì không nói pà đâu có thấm vào đầu!

- Tui cứ sẽ ở một mình cho trai thèm chơi!

- Chứ không phải không gã nào dám yêu pà sao Uyên!

Thục Uyên cáu mày làm Diệu Minh xanh mặt chạy trước. Cả hai cười giỡn trên tầng thượng và cùng ăn mì tiếp. Thật sự trước đây còn đi học nàng cũng có quen vài người nhưng hình như người ta đều thấy nàng thảm quá. Nàng cũng chẵng muốn ai vì thương hại mà giả vờ tốt với mình. Cuộc đời nàng quay đi quay lại cũng là một ngõ cụt, chẳng ai can đảm cùng đi với nàng chung một đường đâu.

Ngoại trừ lại có một gã nhà giàu nào đó ấm đầu mới đủ can đảm thích nàng thôi.

Thục Uyên đi bộ lên ngọn đồi từ trạm xe buýt. Bảo vệ khu nhà cũng quen mặt nàng rồi. Có lẽ họ cho nàng là người giúp việc của hắn ta. Chợt có chiếc xe màu vàng chạy lên. Vừa nhìn nàng đã biết là Ngọc Hân. Cô chị không nhìn thấy, có vẻ là đến gặp Nhật Thiên.

Tự dưng chân nàng chùn hẳn muốn đi về ghê. Để Ngọc Hân thấy nàng thê thảm đi “ở đợ” trả nợ thì nhục nhã lắm. Thế là nàng đi thẳng qua phía hồ nước bên kia để tránh gặp mặt Ngọc Hân. Giờ về cũng bị Nhật Thiên gọi điện chửi nên nàng chờ ở đây vậy.

Hồ nước lớn hơn một sân bóng, mặt nước từ xa lấp lánh ánh mặt trời. Các căn biệt thự trong khu này không phân biệt nhau ra bằng hàng rào nên cứ như một ngôi làng tận sâu trong rừng. Những người ở đây thật đáng ganh tị.

Và nàng lại quay nhìn phía sau mái nhà màu xám của Nhật Thiên. Nàng không biết hai người đó đã xong chuyện chưa? Chuyện Nhật Thiên là sếp của Ngọc Hân cũng khiến nàng không muốn dính líu với hắn nhiều chút nào.

Nhật Thiên mặc quần short, gác chân bó bột lên bàn, ngồi xem tài liệu Ngọc Hân vừa mang đến. Hắn không quan tâm cô ta nhìn mình vô cùng ngọt ngào. Dù đang mất phong độ vì chân như thế nhưng hắn vẫn đẹp trong mắt Ngọc Hân.

- Cô cứ fax qua cho tôi là được rồi không cần mang đến thế này đâu!?

- Em cũng muốn đến thăm anh. Lúc còn ở bệnh viện sao anh không báo cho em biết. Em còn tưởng giám đốc đi du lịch không ngờ chân lại ra như thế.

- Hì… chân tôi không phải dễ gãy đâu. Cô tự lấy nước trong tủ lạnh được không? Tôi không tiện đi. Đọc xong tôi kí tên luôn!

Nhật Thiên cười nói rồi lại tập trung đọc tài liệu công ty. Vẻ mặt tập trung khi làm việc của hắn thật khác bình thường không mang nét ưa giỡn nữa, chính vì thế cuống hút Ngọc Hân. Cô ta mang giỏ trái cây mình qua bên bếp. Và không như Ngọc Hân nghĩ, tủ lạnh của hắn có đầy đồ ăn nấu sẵn để vào các hộp dễ dàng hâm lại, tất cả xếp rất ngăn nắp. Xem ra có người đến chăm sóc hắn vì chân tay bất tiện.

Ngọc Hân cầm nước quay trở lại ngồi và nói…

- Tủ lạnh của anh được chuẩn bị đủ ghê!

- Àh… tôi không ra ngoài ăn được nên cô ta nấu sẵn hết! – Nhật Thiên nói khi mắt không rời tài liệu. Ngọc Hân mím môi lo lắng hỏi.

- Còn có ai ở đây với anh sao?

Dạng đàn ông có tiêu chuẩn tốt như Nhật Thiên chắc chắn sẽ có rất nhiều đối thủ. Ngọc Hân không muốn ai đó cướp hắn trước mình. Nhưng Nhật Thiên nghe nhắt mới nhìn qua đồng hồ. Mặt hắn cáu lại ngay…

- Đã giờ rồi, cái con nhỏ đó lại dám đi trễ nữa!?

Hắn rút vội điện thoại ra ngay dù có Ngọc Hân ở đó. Ngọc Hân hi vọng chỉ là người giúp việc. Nhật Thiên gọi vì không muốn Thục Uyên “trốn việc”.

Lúc đó nàng đang ngồi ngẩn ngơ ngắm cảnh thì thấy hắn gọi đến nên bực mình không thèm nghe máy. Ngọc Hân còn chưa đi thì hắn gọi làm gì không biết.

Trông hai người đó cũng hợp lắm. Nàng biết tính cách Ngọc Hân, không dễ dàng cho qua những cơ hội tốt như cua được sếp. Từ lúc đi học cho đến khi xin được việc một tập đoàn lớn ngon lành như vậy, tất cả không phải là tự Ngọc Hân may mắn có. Cô chị họ của nàng đã dùng nhiều cách mà nàng không muốn nói ra để đạt được hơn người khác.

Dù sao mỗi người mỗi cảnh, tệ như nàng nói người khác cũng nên xem lại mình trước. Nàng lại ngồi tiếp thì mắt thấy một người đi lên phía đồi này. Tuy trang phục bình thường hơi lạ nhưng nàng không thể nào không nhận ra thần tượng của mình.

- Anh J.K!!!

J.K đang cầm một chai rượu đi thong dong, nghe gọi nhìn qua ngay. Thục Uyên sướng run không ngờ lại được gặp nơi đây.

- Ủa? … có phải fan dễ thương của anh – Thục Uyên không?

- Anh còn nhớ em sao!?

J.K còn nhớ nàng và cả tên nữa. Nàng hạnh phúc đến chết mất không tin nổi thần tượng trong lòng đã dành một chổ nhỏ xíu xiu để nhớ mình. J.K cười toe toét tiến đến ngay. Hôm nay được nhìn thấy anh ấy mặc áo thun bình thường càng đẹp trai không mất chút phong độ nào. Chân tay nàng run run lên lo mình vui quá sẽ ngất xỉu thôi…

- Sao em ở đây… Àh quên! Thiên có kể em đến giúp việc trừ nợ nần gì đó!

J.K nói khiến hạnh phúc của nàng tuột dốc. Cái gã khốn nạn kia nỡ nói hết ra như thế với J.K yêu dấu. Hại nàng mắc cỡ trước J.K ghê nên trả lời lí nhí…

- Vâng ạh!

- Thế sao không vào nhà! Anh đang sang chơi với nó đây!

- Hắn… àh anh ta đang có khách. Còn anh sao lại đi từ hướng trong đó ra vậy?

Phía bên trong là khu vực riêng, chỉ có một lối vào phía bên dưới đồi thôi có bảo vệ giữ an ninh. J.K cười ngay với nàng mang nét mặt thân thiện thật là dễ thương chết được.

- Nhà anh bên kia hồ cũng trong khu này. Richard… à Nhật Thiên đó không nói em biết hả?

- Thật sao? Nhưng trên fanclub người ta nói nhà anh ở chung cư Sunny-rise cơ mà!

Thì ra suốt thời gian qua nàng đã tiến gần đến chổ J.K như vậy mà tên khốn Nhật Thiên kia không khai ra. J.K hết hồn giơ tay ra dấu kín miệng.

- Suỵt! Bí mật đó, tiếc lộ là anh ngủ không yên! Nhà này mới là nhà anh hay ở!

- Anh yên tâm! Em sẽ làm bất cứ việc gì vì lợi ích của anh J.K!

Nàng hạnh phúc lắm khi biết được bí mật của J.K. J.K nhìn nàng không hiểu sao rất có thiện cảm và gần gủi. Gã ca sĩ cười tươi choàng vai khiến nàng run run hạnh phúc.

- Thằng Thiên có khách rồi thì em có muốn qua nhà anh câu cá chờ không? Chút nấu ăn luôn với Thiên!

- Tuyệt quá ạh!

Hai đứa hớn hở đi luôn. Nhà của J.K cũng rất đẹp bằng gỗ phối kính vừa cổ điền vừa không hết nét hiện đại. Nhà nằm bên hồ hai tầng, nội thất giản dị đến không ngờ. Đối với J.K chỉ cần có phòng ngủ có giường cỡ hoàng đế là quan trọng nhất vì làm cả sĩ thiếu ngủ trầm trọng.

Bên ngoài trước nhà có hẳn hành lang gỗ dài nối ra hồ. Trời mát mẻ, J.K hiếm khi có ngày nghỉ nên hăng hái lấy dụng cụ ra câu cá thư giãn. Hôm nay cứ như là ngày hạnh phúc nhất đời nàng vì được ngồi riêng câu cá với thần tượng.

- Anh chưa bao giờ câu cá với fan cả!

- Em thấy mình giống đang mơ vậy! – Má nàng đỏ hồng thật không giấu nổi cảm xúc lúc này. J.K cười phá lên vui vẻ.

- Haha… mơ gì chứ? Anh thấy em dễ thương thế này sao Thiên cứ nói em hung dữ, hở ra đe dọa giết nó!

Mặt nàng méo hẳn. Không ngờ hắn dám kể nhiều chuyện với J.K như thế, lại toàn bêu xấu nàng thôi. Giờ nàng cũng đang muốn giết hắn ta thôi.

- Anh đừng tin thì hơn! Nhưng hai anh có vẻ thân nhau nhỉ!?

- Ừhm… quan hệ nói ra cũng phức tạp lắm nói chung em cứ hiểu nó và anh là anh em không họ hàng. Chơi chung từ nhỏ nên giống kiểu chiến hữu hơn…. Áh. Bên em cắn câu rồi kìa!

- Trời! Cá to quá anh J.K!

Cả hai hớn hở cùng nhau câu cá không nhớ ai là Nhật Thiên. Giỏ nàng để trong nhà J.K mặc kệ cứ reo suốt các cuộc gọi từ hắn. Câu cá hai tiếng đồng hồ, nàng và J.K lau mồ hôi nhìn ba con cá nhỏ và một con cá chép bự. J.K chép miệng thèm thuồng dù cá vẫn còn sống trong xô.

- Cá này nấu lẩu hết xảy!? Lâu quá anh không được ăn lẩu!

- Vậy em nấu cho anh ăn nha!

Nghe thần tượng muốn, nàng dễ gì không làm. Mặt J.K sáng rỡ ngay.

- Thật hả? Vậy chúng ta mua đồ qua nhà Thiên nấu luôn!

- Dạ. Có cửa hàng tiện lợi phía bên ngoài gần trạm xe. Anh có muốn ăn thêm thịt nướng không?

- Ăn! Ăn! Thế thì dẹp chai champange này, ra mua bia uống mới đã. Chờ anh lấy xe nha bé!

J.K hớn hở vì ăn làm nàng cười cầm xô có cá. Quả là nàng thần tượng không nhầm người. J.K là ngôi sao quốc tế lại không kiêu kì, thậm chí còn gần gũi thân thiện như vậy. Mắt nàng lại nhìn hướng nhà Nhật Thiên phía bên tay phải bên kia đồi. Nàng hi vọng Ngọc Hân đã về rồi. Dù sao cũng nhờ hai người họ nàng mới có buổi đi câu riêng với anh J.K yêu dấu của mình.

Thục Uyên hạnh phúc quá đi mất.

Xe ngừng lại, nàng chưa kịp tháo dây an toàn thì J.K đã ra dáng quý ông qua mở cửa cho nàng ngay. Thục Uyên mắc cỡ cười tủm tỉm vui. Anh ấy còn cầm hết các túi đồ cho nàng nữa thật là chu đáo. Cả hai đang vui vẻ bên nhau thì hết hồn bước lùi vì sát khí.

Nhật Thiên đứng trước cửa nhà mình, tay khoanh trước ngực, nét mặt dễ sợ, chân gãy bắt chéo đứng chẽm nói…

- Hai người vui vẻ quá ha?

Hắn lo lắng không biết là nàng quên đến hay là có chuyện. Kết quả tận mắt thấy nàng cùng J.K đến vui vẻ. J.K chạy lên nói sủng nịnh…

- Anh và bé Uyên câu được cá to nên mua đồ nấu lẩu cho em ăn chung nè!

- BÉ UYÊN? Hai người… Cô dám bỏ mặt tui vì anh ấy hả? Có biết tui gọi bao nhiêu cuộc không, chờ từ sáng đến giờ nữa? – Hắn chửi ngay vào mặt nhưng nàng vẫn tỉnh bơ đáp.

- Tui thấy anh có khách mà! Anh Khang thấy vậy rủ tui qua nhà anh ấy câu cá chơi thôi!

- ANH KHANG? Sao anh dám nói tên anh là bí mật nghệ sĩ gì đó? – Giờ hắn lại quay sang chửi vào mặt J.K nhưng J.K cười toe toét nói.

- Thì tại anh mày tin tưởng mới nói, đúng không bé Uyên!?

J.K nháy mắt, mặt nàng nhanh chóng đỏ thẹn chạy tung tăng theo sau J.K làm Nhật Thiên muốn hộc máu vì tức chết đi được. Thế là dù là chủ nhà, hai người kia vẫn vui vẻ nấu ăn mặc kệ hắn.

J.K cũng chỉ biết phụ sơ còn lại nàng làm hết. Anh ấy còn đứng vỗ tay khen ngợi.

- Em biết làm cá luôn giỏi quá! Bây giờ khó tìm cô gái nào biết làm mấy việc này lắm nha!

- Có gì đâu ạh! Dễ lắm anh làm không?

- Để anh thử coi!

J.K vật vã với con cá trơn khiến nàng cười ngất ngư. Nàng không biết Nhật Thiên nằm ở salong phòng khách mắt nhìn nàng chăm chăm, tai lần đầu nghe nụ cười ra tiếng của nàng. Chưa bao giờ nàng cười với hắn nói gì cười dễ thương đến như thế? Không hiểu sao hắn có chút tổn thương trong lòng một cách khó tả.

Chiều đến cả ba đã có lẩu cùng thịt nướng ngồi ăn ngoài hồ bơi. Thêm bia vào lại càng vui vẻ. Thục Uyên vì có thần tượng bên cạnh nên không quan tâm Nhật Thiên nảy giờ không nói năn gì.

J.K loạng choạng đứng dậy nựng má cả hai đứa và nói…

- Anh đi “xả” đây! Hôm nay vui quá nên tăng hai karaoke anh sẽ làm liveshow riêng cho hai đứa nghe thôi!

- Thật ạh? Vậy em không cần xếp hàng chờ mua vé xem anh hát rồi!

- Em là fan số một của anh rồi đó bé Uyên!

J.K đã hơi say nên ngất ngư cười hát líu lo đi vào trong tìm nhà vệ sinh. Thục Uyên đang vui, ăn tiếp miếng thịt mới phát hiện hắn ngồi đối diện nhìn mình chằm chằm. Nghĩ đến suốt nảy giờ hắn cứ nhìn đáng sợ như vậy làm nàng yếu tim. Không khí hai người cùng bàn ăn la liệt thật ớn lạnh nên nàng run run định chạy chờ J.K ra.

- Tui vào gọt trước trái cây chút ăn nha!

Nàng bước khỏi bàn, chưa kịp mở cửa kính bước vào bếp thì hắn đã giơ tay nắm lấy tay kéo nàng ngược lại. Thục Uyên chới với té ra sau ngay vào người hắn. Tim nàng xém rơi ngay khỏi ngực, lập tức đứng lên thì hắn to gan ôm lấy người nàng ép ngồi yên trong lòng hắn.

Nàng cá là gã này cũng đã say vì mấy lon bia rồi…

- Bỏ tui ra… Anh muốn chết hả?

- Sao cô không cười với tôi? – Giọng hắn hỏi rất thẳng, ép nàng xoay nhìn mình. Dù nàng bối rối một chút nhưng vẫn bình tĩnh vùng vẫy.

- Anh bị khùng rồi! Bỏ tui ra ngay!

Nàng không tin mình không thoát ra được nhưng dù với một tay bị đau, sức hắn đàn ông vẫn mạnh hơn nàng. J.K gãi đầu dễ chịu sau khi xả xong bước gần ra tới thấy nàng đang ngồi trên chân Nhật Thiên như vậy lập tức khoái chí núp vội sau bếp xem liền. Quả nhiên là thằng em của hắn thích cô gái này mới xin số điện thoại, rồi dùng nhiều cách ép người ta ở gần.

Khi đó bên ngoài hắn níu nàng không được thoát khỏi mình. Mắt nhìn vẻ mặt ương bướng cứng đầu của nàng rồi nói…

- Tầng lớp thấp như cô đã không có nhà, không có việc, không có xe, cũng chẳng có xinh đẹp, thân hình vừa lùn vừa mập nữa…

- Anh muốn chết có đúng không? Chọc tui nữa thì đừng có hối hận gãy thêm chổ khác trên người nha! – Nàng thật tức lắm rồi với cái gã này. Nhưng hắn nói với chút nhíu mày xem ra không phải vì giỡn.

- … sao cô không để tâm đến tôi? Tôi chẳng phải rất tuyệt vời sao?

- Ôi trời! Anh say cũng có thể nói ra được những lời tự mãn xấu hổ vậy sao? Bình thường anh có tự soi gương không đó?

Hắn dám chê nàng rồi khen mình tuyệt vời, nàng không ghét hắn cũng uổng. Nhưng tay Nhật Thiên lại càng giữ cứng lấy nàng khi nói.

- Tôi tán tỉnh cô dù cô tầng lớp thấp thật đó. Cô giả vờ cứng cỏi, khó chinh phục để tui cứ phải suy nghĩ nhứt đầu nghĩ về cô đúng không? Rồi cô còn làm ra vẻ e thẹn, vui vẻ với anh Khang để chọc cho tôi tức điên lên… Cô… sao cô thủ đoạn quá vậy?

Nàng nghe xong sững sờ nhìn hắn ta. Lời của hắn, ánh mắt của hắn không phải trêu tức nàng. Hắn thật sự nghĩ thế về mình khiến nàng cảm thấy cười cũng không được, tức cũng không xong.

J.K núp xem thật là hồi hộp đến cắn móng tay không biết tình hình căng thẳng của hai đứa sẽ dẫn đến đâu. Nhưng Thục Uyên giơ tay đẩy người hắn ra dù vẫn ngồi trên chân hắn. Mắt nàng nhìn thẳng hắn và nói…

- Tự anh muốn tán tỉnh tui rồi bị từ chối là có quyền nói tui thủ đoạn với anh sao? Tự anh nên ngừng mấy trò vớ vẫn này đi xem như tui biết thân biết phận không dám trèo cao vậy là xong!

Lời nàng nói lạnh lùng, vô cùng thẳng thắng khiến J.K thật là hâm mộ. Loại người như Nhật Thiên nên bị ê mặt như vậy vài lần mới bớt kiêu ngạo, tự tin quá đáng. Và nàng vùng đứng dậy, hắn cũng không giữ nàng nữa nhưng cũng nói…

- Phải! Tôi ở trên cao còn cô nghèo hèn thấp kém làm gì xứng với tôi!

Chất giọng hắn làm nàng run lên. Nàng không tát vào mặt hắn là rất mạnh mẽ rồi. Dù sao loại người thế này nàng cũng không nên tốn sức nhiều lời nữa nên nói lời cuối dứt khoát.

- Ừh! Vậy thì đừng có làm phiền tui nữa. Số tiền kia tui nhất định sẽ trả đủ cho anh!

- Không cần! – Cái chính không phải vì tiền, hắn muốn gặp nàng thôi nhưng Thục Uyên cười nhạt đáp.

- Anh không cần bố thí thương hại vậy đâu!

Nói rồi nàng đi vào trong thấy ngay J.K. J.K có làm như không thấy cũng không được rồi nên cười cười. Thục Uyên cũng cười đáp lại, không vì đang tức hắn ta lại giận dỗi sang thần tượng của mình…

- Xin lỗi! Em về trước nha!

- Để anh đưa em về! – J.K thấy mối quan hệ của nàng và Nhật Thiên gây cấn như vậy cũng muốn nói gì đó khắc phục tình hình. Nhưng nàng từ chối.

- Thôi! Hôm nay được đi với anh em vui lắm!

Thục Uyên lấy giỏ và rời đi, trên gương mặt đã cáu lại vì bực mình. Chính hắn ta làm phiền nàng trước rồi luôn miệng nói nàng thấp kém không cùng tầng lớp với hắn. Chắc chỉ có mấy con nhỏ nhà giàu bị khùng mới thật là xứng với hắn ta thôi. Công nhận thấy mình nhịn không đấm hắn một đấm cũng sai lầm vì tâm trạng mãi bực mình, hình như tự trọng đã bị tổn thương khiến nàng phải đi như trốn tránh thế này đây.

Khi đó J.K bước ra nhìn Nhật Thiên ngồi đó uống tiếp bia liền chửi…

- Em thích người ta mà có thể nói chuyện quá đáng vậy sao?

- Ai nói em thích là không được nói thế? Dù sao cũng chỉ là húng thú nhất thời, em không định tiến xa gì thêm với cô gái tầng lớp thấp đó đâu. Em sẽ cố tỉnh táo hơn lần sau!

Giọng Nhật Thiên cứ như mua phải món đồ không ưng ý, lần sau mua sẽ chú ý lựa chọn hơn. J.K thật đau đầu theo thằng đó…

- Cái thằng… người có đủ tiêu chuẩn chưa chắc mày thích thật đâu. Loại con gái khác anh không biết ra sao, chứ loại con gái mình thích thật lòng mới là khó tìm!

J.K dở hơi lại có thể phát ngôn ra những lời chửng chạc đúng tuổi như vậy thật khiến Nhật Thiên bất ngờ.

- Lăng nhăng như anh sao đột nhiên sâu sắc bất ngờ vậy?

- Hì… sâu sắc gì đâu!? Anh nói khó tìm chứ với anh cô nào anh mày cũng thích thật cả!

- Anh biến đi đồ xấu xa!

Nhật Thiên chửi rồi lại nốc bia nhìn ra ngoài. Hắn biết hắn cần phải tỉnh táo lúc này còn kịp trước khi lún sâu thêm. Cô gái đó, hắn tin chắc cứ càng gần nàng hắn sẽ không thể tự ngăn nổi chính mình làm thêm điều gì đó ngu xuẩn vì nàng đâu.

Tránh xa nàng ra là tốt nhất đúng không?

Truyện Chữ Hay