"Thẩm Ninh, cậu đang ở đây nghe tôi nói hay sao?" Người đại diện của Thẩm Ninh là Ngô Tuyển lại gọi điện thoại tới bàn công việc, sau năm mới anh ta đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho cậu, anh ta nói: "Thẩm thiếu gia, coi như tôi xin cậu, xin cậu thương xót thưởng tôi phần cơm ăn được không!"
"Tôi đã nói gần đây tôi không có tác phẩm, anh bảo tôi bán thế nào" Thẩm Ninh cũng rất bất đắc dĩ, cậu đương nhiên vui sướng khi tác phẩm của mình có người thưởng thức, nhưng tranh căn bản không thể làm như hàng hoá, ngay cả chính cậu cũng không biết những bức tranh của mình vẽ thành cái dạng gì, cậu nhìn không thấy mà!
Cậu chỉ bằng sự tưởng tượng của mình vẽ tranh mà thôi, những bức tranh như vậy sao có thể đem bán đi, tối đa cũng chỉ để bản thân tiêu khiển mà thôi.
Cậu thực sợ hãi, sợ mình nếu không vẽ tranh, đến một ngày ngay cả cầm cọ vẽ cũng không biết cầm như thế nào.
Cậu nhìn không thấy, nên mỗi ngày thời gian ở trước bàn vẽ ngược lại càng dài, cậu muốn sờ soạng, bằng ngón tay và giác quan thứ sáu cấu tứ mà hạ bút, cách pha màu cùng với phối hợp để vẽ đều chỉ có thể bằng tưởng tượng, cậu sao có thể đem những bức tranh như vậy xuất ra đi bán, cũng sẽ không có người mua, tất cả mọi người sẽ cười nhạo cậu.
Cậu tình nguyện bị người nói hết thời cũng không muốn để mọi người biết cậu nhìn không thấy, đối với một họa sĩ vẽ tranh mà nói, như vậy cũng giống như là bị phế đi.
Hết thời có lẽ còn có thể Đông Sơn tái khởi, nhìn không thấy thì thật không có hi vọng gì, nếu không thể vẽ tranh kiếp sống cậu hoàn toàn đã chết, sẽ không ai tiếp tục chờ mong tác phẩm của cậu nữa.
Có lẽ những tác phẩm trước kia của cậu giá cả sẽ tăng cao, thậm chí có thể bị nâng giá trên trời, nhưng cậu không cần loại danh dự "Sau khi chết" này!
Ngô Tuyển cũng muốn điên: "Đối phương nói chỉ cần là tác phẩm của cậu hắn đều muốn mua, giá không là vấn đề, cậu đừng cho là tôi không biết trong phòng vẽ tranh của cậu tranh cũng có không ít, tùy tiện lấy mấy tấm đi bán cũng được mà."
"Anh Ngô, tôi đã nói qua với anh rồi phần lớn những bức tranh này là tôi vẽ bị hỏng, mặt khác một ít là tôi tùy ý mà vẽ, căn bản không thể coi như hàng hoá bán đi, nếu có thể bán tôi khẳng định cũng sẽ giao cho các anh bán giúp." Thẩm Ninh nói rất đúng những bức tranh đó cũng không phải vẽ gần đây khi cậu nhìn không thấy, cậu nói tiếp: "Hơn nữa đối phương cũng nói, hắn chỉ muốn tác phẩm mới, anh cũng biết tôi căn bản cũng không có."
"Thẩm Ninh, cậu không nói ai biết đó là tác phẩm bị hỏng của cậu? Cậu không nói ai biết đó là những tác phẩm trước kia của cậu? Tôi làm nghề này nhiều năm như vậy nhưng tôi cũng không nhìn ra được những bức tranh này và những bức tranh được bán có cái gì khác nhau, lại không có cái gì không trọn vẹn, đều là xinh đẹp phiêu lượng, làm sao lại không thể bán?" Ngô Tuyển đối với việc buôn bán này không có chọn lựa, có thể nói vì giá cả rất tuyệt, ngay cả khi anh ta không phải kẻ yêu tiền quá độ.
"Đây là vấn đề nguyên tắc." Thẩm Ninh không chịu thỏa hiệp, những bức tranh cậu vẽ thất bại đều là lúc cậu còn nhìn thấy mở to mắt mà vẽ để hoàn thành bức tranh, cậu căn bản không có cách nào bán đi, cậu nói: "Tóm lại tôi sẽ không bán."
"Có tiền không kiếm, cậu có phải là ngốc hay không?" Ngô Tuyển thật muốn cạy mở đầu của Thẩm Ninh nhìn xem bên trong nhét cái gì, văn nghệ sĩ đều chết vì đức hạnh này hay sao? Có thể cùng bọn họ hợp tác để triển lãm tranh, hoạ sĩ như cậu cũng thật dễ nói chuyện, Thẩm Ninh trước kia cũng rất ok, gần đây sao lại trở nên khó như vậy muốn người khác phải làm gì đây.
"Kỳ thật tôi gần đây bởi vì thân thể không tốt nên tạm thời không thể vẽ tranh, phỏng chừng mấy năm gần đây chắc là sẽ không có tác phẩm, anh không cần ra sức thay tôi tuyên truyền." Thẩm Ninh đây là ăn ngay nói thật, sau này cậu có thể cũng không có tác phẩm để bán nên cậu không muốn lãng phí công sức của gallery này.
"Cái gì?!" Giọng nói Ngô Tuyển quả thực muốn làm Thẩm Ninh điếc lỗ tai: "Cậu đang ở đây nói đùa với tôi sao?!"
Thẩm Ninh biết gallery của bọn họ là biển hiệu chữ vàng, mỗi một bức tranh đều có thể bán đi, hơn nữa giá cả cũng rất không tồi, hơn nữa có Hạ Lập Nhân một kim chủ hộ giá hộ tống, Ngô Tuyển vẫn cảm thấy vận khí của mình không tệ, có thể có Thẩm Ninh là người đại diện thật là quá may mắn, hai năm qua bởi vì có Thẩm Ninh nên việc buôn bán lời không ít tiền.
Nhưng cái cây hái ra tiền đột nhiên nói muốn đi! Tâm trạng làm sao còn có thể tốt được!
"Tôi nói thật, gần đây tôi thật không có tâm tình vẽ tranh, căn bản không có cảm hứng, năm nay hợp đồng đến kỳ tôi sẽ không ký tiếp, cám ơn anh Ngô nhiều năm chiếu cố." Thẩm Ninh cảm thấy nên xin lỗi Ngô Tuyển, cậu thành danh cũng là nhờ Ngô Tuyển giúp đỡ. Ngô Tuyển tuy rằng tham tài nhưng là đối với cậu thật sự rất tận tâm, sẽ không ăn chặn tiền của cậu, cũng sẽ tận lực chọn người mua hợp tâm ý cậu. Bây giờ cậu nói đi là đi, cũng thật là không tốt nhưng cậu cũng không có biện pháp, cũng không thể dùng những tác phẩm trước kia thật giả lẫn lộn được.
"Đừng, đừng a, tôi đã biết, tôi hiểu văn nghệ sĩ các cậu, cậu đây là tới thời kỳ xuống phong độ tôi không bức cậu, được chứ? Tôi chờ được rồi?" Ngô Tuyển đầu hàng:"Cậu không cần vội vả đi, tôi cũng không ép cậu vẽ tranh, cậu chậm rãi nghỉ ngơi điều dưỡng, chờ cậu có tinh thần rồi hãy tới tìm tôi."
Ngô Tuyển cảm thấy Thẩm Ninh vì thân thể không tốt khiến cho tâm tình không tốt, chờ tâm tình khôi phục dĩ nhiên là có thể vẽ, muốn làm được điều này ít nhiều phải có thời gian, mấy năm gần đây Thẩm Ninh ở giới hội hoạ thanh danh càng lúc càng lớn tác phẩm thường xuyên trở thành điểm tựa là đối tượng tuyên truyền cho các cuộc triển lãm tranh lớn, hắn cũng không thể để cái cây hái ra tiền này chạy, nếu sau này cậu chạy tới nhà khác thì không tốt chút nào!
Đợi chút đi, từ từ là được, một hoạ sĩ vẽ một tác phẩm có thể cần hao phí một năm đến mấy năm, bởi vì có đôi khi một bức tranh có thể sẽ không hoàn thành trong một năm, trong lúc vẽ có thể bỏ vô số những bản vẽ nháp, đó cũng không phải là một ngành sản xuất tốc độ, anh ta nguyện ý chờ.
Đối phương nói như vậy Thẩm Ninh cũng ngượng ngùng nói sang cái khác, vậy giao cho thời gian đi, thời gian lâu Ngô Tuyển tự nhiên sẽ buông tha cậu.
- ----
"Cái gì? Không bán?" Hàn Văn Quân nhíu mày: "Vì cái gì?"
Liễu Kiệt lắc đầu: "Gallery có tranh vẽ của Thẩm Ninh nói gần đây thân thể của cậu ta không tốt, cũng không có tác phẩm mới."
Hàn Văn Quân vuốt chiếc nhẫn đính hôn của mình lẩm bẩm nói: "Vậy xem ra đôi mắt của cậu ta thật sự không được."
Gần đây có người tìm mua tranh của Thẩm Ninh đúng là do Hàn Văn Quân chỉ đạo, cô dặn dò nói là nhất định phải mua tác phẩm mới nhất của Thẩm Ninh trong vòng mấy tháng nay, nhất định phải mới!
Đây là một quyết định có lợi đôi đường.
Nếu Thẩm Ninh bán cho cô tác phẩm mới, khẳng định chính là tìm người vẽ thay.
Nếu Thẩm Ninh bán cho cô tác phẩm cũ thì lừa gạt người mua, dùng tác phẩm trước kia chưa công bố thật giả lẫn lộn.
Cô không cần tìm người xem xét mới cũ, chỉ cần Thẩm Ninh bán cho cô, vậy là nhất định sẽ mất hết danh dự!
Bất kể chọn thế nào đều là một con đường chết! Cái nghề này có thể không cần nhân phẩm người vẽ tranh, nhưng phẩm chất bức tranh không thể có một chút sai lầm!
Hàn Văn Quân cảm thấy chủ ý của mình thật tốt, cô ra giá cả rất cao, người hoạ sĩ nào cũng sẽ bị sự hấp dẫn thật lớn, hơn nữa cô ra lệnh nói chỉ cần là tác phẩm của Thẩm Ninh đều phải mua, giả dạng làm một người hâm mộ "thiếu não" lại càng dễ làm cho người ta tin tưởng.
Thật không nghĩ đến Thẩm Ninh lại không bán! Ra giá cao như vậy chỉ cần là tác phẩm mới của cậu đều ok, điều kiện đến nước này còn không bán!
Hàn Văn Quân hoàn toàn không hiểu nổi.
Hết chương .