Thẩm Ninh rất nhanh gọi điện thoại liên hệ với Liễu Dật, nói là triển lãm tranh xảy ra chuyện nhờ anh ta nhanh chóng lại đây hỗ trợ, ngữ khí vô cùng sốt ruột.
Liễu Dật đang đi dạo phố, tuần sau là sinh nhật của mẹ, anh muốn chọn một món quà cho mẹ.
Nghe giọng nói của Thẩm Ninh gấp gáp như vậy nên Liễu Dật nghĩ đã xảy ra chuyện đại sự nên hỏi: "Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì? Có người làm phiền sao?" Trong những cuộc triển lãm tranh hoặc là nơi gallery thường xuyên có những người như thế, anh ta cũng không phải lần đầu nghe nói.
"Chuyện này còn nghiêm trọng hơn!" Thẩm Ninh nói chuyện giật gân: "Anh nhanh chóng tới đây!"
Liễu Dật vừa nghe chuyện nghiêm trọng như vậy liền cau mày nói: "Cậu có muốn tôi kêu thêm vài người lại không?"
"Anh cứ đến nhìn xem rồi lo liệu." Thẩm Ninh bình tâm nói tùy anh, dù sao đến lúc đó dọa người cũng là anh, người có thể giải quyết tình huống này cũng chính là anh ta.
Liễu Dật vội vàng gọi điện thoại về nhà điều mấy bảo tiêu lại đây, đi đến nơi triển lãm tranh chỗ sa hoa này phải tìm người chuyên nghiệp, mang giày tây, bằng không bảo vệ chỗ đó đuổi người không cho vào.
Sau khi gọi điện thoại xong, không đến một giờ Liễu Dật mang theo mấy bảo tiêu nhìn như bình tĩnh kỳ thật nội tâm phi thường oanh oanh liệt liệt đến đây, mà Maynard đã sắp được gặp người muốn gặp nhanh chóng cám ơn, y không là người có kiên nhẫn đợi hơi lâu còn tưởng rằng Thẩm Ninh lừa gạt mình.
Khi mà anh ta vừa nhìn thấy Liễu Dật chỉ biết người này chính người mẫu mình thích trong bức tranh kia.
Đúng vậy, nhất định là người này!
Lúc Thẩm Ninh vẽ bức tranh kia mặc dù lấy Liễu Dật làm nguyên mẫu sáng tác, nhưng chỉ là vẽ phân nửa mặt hơn nữa do thiết kế ánh ánh sáng cho nên nhìn qua không có rõ ràng, khí chất giống Liễu Dật nhưng chỉ nhìn diện mạo cũng khó nhận ra được, cho nên khi nãy Hàn Văn Quân và Liễu Kiệt mới không phát hiện ra, hơn nữa tâm tư của bọn họ cũng không ở bức tranh, trong lòng chỉ muốn làm cho Thẩm Ninh khó chịu, đâu dễ dàng chú ý nhiều như vậy.
Mà Maynard thật sự thích bức tranh này, y thích người trong tranh nằm ở trên ghế sa lon kia, khí chất rất dày, quả thực giống như tình nhân trong mộng của mình như đúc!
PS(Photoshop): thật sự tình nhân trong mộng, nhân vật trong tưởng tượng nghĩ ra chính là tình nhân trong mộng...
"Quả nhiên là em! Cảm tạ Thượng Đế!" Ánh mắt Maynard sáng suốt nhìn chằm chằm Liễu Dật đang đi tới, khi hai người chỉ cách khoảng hai thước thì anh ta bước nhanh tới, ôm lấy Liễu Dật như ôm một chú gấu bông!
Liễu Dật cả người như vừa tỉnh mộng.
Đây là tình huống gì vậy?!
Ai tới nói cho tôi biết thằng ngốc to xác này là ai? Không phải nhận lầm người chứ?
Liễu Dật nam nữ đều ăn hết, nhưng rất chướng mắt với nam nhân nào cao to hơn mình, tôi là số có được không!
Liễu Dật mất thật lớn sức lực mới thoát khỏi vòng tay của người này, người này khí lực quá lớn, anh phải nhờ bảo tiêu trợ giúp mới thành công.
"Người này là ai?" Liễu Dật không hiểu hỏi Thẩm Ninh, anh rất tức giận vì Thẩm Ninh cũng không giúp mình, anh hỏi: "Đây là phiền phức mà cậu nói?"
Thẩm Ninh cười híp mắt giới thiệu: "Maynard tiên sinh, đây chính là người mẫu trong bức tranh của tôi, anh ta tên là Liễu Dật, là bạn của tôi." Sau đó cậu lại kéo Liễu Dật ghé vào lỗ tai nhỏ giọng nói: "Người này là khách hàng của tôi, anh ta nói dù thế nào hôm nay cũng phải mua bức tranh của tôi đem về, nhưng tôi còn phải để ở triển lãm thêm hai ngày, anh giúp tôi thuyết phục anh ta, tôi lại mời anh ăn cơm."
Liễu Dật không rõ nói: "Với người có tính tình như vậy cậu còn bán cho anh ta. Bình thường không phải cậu không thích loại khách hàng này sao."
"Anh ta vừa mới giúp tôi một chuyện."
"Là chuyện gì?"
"Xong chuyện tôi sẽ nói cho anh biết. Trước tiên giúp tôi thu phục anh ta đã."
"Cậu có bị gì không, nhìn tư thế của anh ta tôi có thể làm được gì? Tôi muốn thoát khỏi anh ta còn phải dựa vào bảo tiêu!"
"Ai bảo anh đánh anh ta, tôi muốn anh tâm sự với anh ta một chút rồi đi ăn cơm."
"... Cậu cho tôi là cái gì a?" Tôi cũng không phải là tiếp viên!"
"Anh giúp hay không giúp?"
"..."
Liễu Dật quyết định quay đầu lại nhìn tên nước ngoài kia một chút mới quyết định trả lời, nhưng vừa quay đầu lại liền chứng kiến đối phương dùng ánh mắt nhìn mình như nhìn thấy thịt ba chỉ, anh sợ tới mức vội vàng lại quay đầu lại.
Liễu Dật tỏ vẻ cự tuyệt!
Nhưng mà điều này cũng không có kết quả, cuối cùng vẫn bị Thẩm Ninh cùng lão nước ngoài gom lại một chỗ nói là cùng đi ăn cơm. Thẩm Ninh không đi nên Liễu Dật cùng lão nước ngoài này đi chung. Đương nhiên bảo tiêu cũng đi theo, nhưng theo ở phía sau đứng xa xa nhìn, nếu không lão nước ngoài này liền lật lọng muốn mua bức tranh, cũng thực là rất giảo hoạt.
Liễu Dật rất căm giận! Nhưng anh ta vẫn giúp Thẩm Ninh lần này. Anh tỏ vẻ ngẫu nhiên giúp một lần, lần sau không được viện dẫn lý lẽ này nữa.
Dụ dỗ "thiếu não phấn" của Liễu Dật đi rồi Thẩm Ninh thở dài nhẹ nhõm một hơi, bức tranh này bán đi giá cả cũng không thấp, là nhân viên công tác giúp Thẩm Ninh bàn chuyện giá cả, Maynard thanh toán tiền đặt cọc, ba ngày sau tới lấy bức tranh, hiện tại có thể tiếp tục trưng bày, cái này cũng ít nhiều nhờ Liễu Dật "Nguyên mẫu" này hỗ trợ.
Ngày đầu tiên của triển lãm tranh là có nhiều người nhất, cũng có không ít phóng viên truyền thông tới săn tin, bức tranh này của Thẩm Ninh khiến cho xôn xao người chịu trách nhiệm chính đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội quảng bá tốt này, tin tức này tung ra hai ngày sau sẽ hấp dẫn rất nhiều khách hàng, những bức tranh khác trong triển lãm tranh sẽ tăng giá, tên tuổi của hoạ sĩ cũng tăng thêm.
Trong khoảng thời gian ngắn Thẩm Ninh trở thành tiêu điểm của mọi người. Tả Chính ganh tị vận khí cậu rất tốt, hâm mộ vô cùng.
Trong lúc phỏng vấn Thẩm Ninh đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, tầm mắt có điểm mơ hồ, cậu thầm nghĩ không xong rồi, hay là tại đứng lâu nên bị rồi trường hợp ngày hôm nay rất trọng yếu, cậu không thể để xảy ra sự cố.
Cậu vẫy tay gọi Tả Chính lại nhờ đối phương đến giúp cậu ứng phó những ký giả này, cậu muốn đi vào phòng nghỉ ngơi trong chốc lát, dựa theo kinh nghiệm của cậu tình huống này thông thường không bao lâu sẽ hồi phục, tối đa cũng chỉ có mấy giờ, cậu muốn đi nằm.
Tả Chính cũng không rõ đầu đuôi, được nhờ hỗ trợ liền hỗ trợ, Thẩm Ninh cố gắng làm cho mình bảo trì thanh tỉnh đi về phía phòng nghỉ, tuy rằng trước mắt cậu hình ảnh khá mơ hồ dọc theo đường đi cũng đụng phải một vài người.
Thẩm Ninh dựa vào tường đứng trong chốc lát, sau đó híp mắt nhờ một nhân viên công tác dìu cậu, nơi này nhiều người như vậy, chung quanh đều có người nói chuyện ồn ào không phải quen thuộc như ở nhà cậu sợ một lúc sau nếu thật nhìn không thấy ngay cả sờ cũng không biết làm thế nào mà sờ.
Không đầy một phút nhân viên công tác thuận lợi giúp đỡ Thẩm Ninh đến phòng nghỉ, Thẩm Ninh thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng không có xảy ra sự cố gì, phỏng chừng hôm nay còn phải gọi điện thoại cho Liễu Dật để nhờ anh đưa mình trở về nhà.
Thẩm Ninh còn không biết, khi cậu vừa mới được nhân viên công tác đỡ đi cùng lúc bị Hàn Văn Quân nhìn thấy được.
Hàn Văn Quân bị ánh mắt châm chọc của Thẩm Ninh liếc nhìn khi nãy luôn canh cánh trong lòng, hiện tại thấy Thẩm Ninh thì muốn đi tìm Thẩm Ninh gây phiền phức.
Cậu chỉ được vẻ bên ngoài... Rác rưởi có tư cách gì trào phúng tôi?!
Thẩm Ninh đang nằm ở trên ghế sa lon trong phòng nhắm mắt an thần, hiện tại cậu đã nhìn không thấy gì nhưng cậu cũng không kinh hoảng, xung quanh không có ai, cậu đã luyện thành thói quen.
Nghe cánh cửa phòng đột nhiên bị mở ra cậu cho rằng đó là nhân viên công tác, vì thế thuận miệng nói: "Để tôi một mình nghỉ ngơi trong chốc lát, trước khi triển lãm chấm dứt đừng tới quấy rầy tôi."
Nhưng cậu đợi một hồi cũng không có ai đáp lại, vì thế trong lòng bắt đầu cảm thấy kì quái.
"Ai?" Cậu không có mở to mắt, cậu sợ người khác phát hiện cậu không nhìn thấy gì.
Hết chương .