Văn Quân nhíu mày nhìn Văn Ôn Nhi đang tấm tức khóc, vì mẹ cô ta mất sớm, ông ta vẫn nâng niu cô ta trong lòng bàn tay, kết quả là hôm nay lại khóc lóc quay về nhà không chịu nói gì cả.
“Ôn Nhi, có việc gì thì nói cho ba nghe.”
“Hu hu… ba… anh ấy không cần con nữa. Anh ấy đã biết… biết chúng ta lừa anh ấy…” Văn Ôn Nhi ngước mặt lên, nghẹn ngào nói đầy vẻ hoảng hốt.
Văn Quân hơi nghi hoặc, theo sự sắp xếp cài đặt người của ông ta, thì những người từng gặp cậu ta đã bị xử lý hết rồi, làm sao lại bị nhận ra được?
“Ôn Nhi, ai nói cho cậu ta biết?” Văn Quân nhẹ nhàng hỏi.
“Chị ấy là người đã cứu con ở thành phố Quyết Hoa.” Văn Ôn Nhi nức nở đáp. Cũng vì cô ta rất thích người chị gái đó, nên mới không biết phải làm sao.
Cô gái có khí chất thanh cao lạnh lùng đó à?! Trong đầu Văn Quân chợt hiện lên khuôn mặt hơi quen thuộc. Lúc trước ông ta tặng Lưu Ly yên cho cô bé đó, mà năm ngoái cũng vì nhận được tín hiệu Lưu Ly yên nên mới chạy tới bến tàu, kết quả là chỉ nhìn thấy một mảng hoang phế và thi thể. Khi Lâm Mạc Tang được cứu lên, hầu như đã không còn thở nữa, phát súng sau lưng chỉ còn một chút nữa là bắn trúng tim cậu ta.
Nhưng ông ta không tìm được cô bé đó. Hơn nữa, Lâm Mạc Tang lại mất trí nhớ khiến Văn Quân đổi ý. Ông ta muốn thừa lúc anh chưa hồi phục trí nhớ để làm cho anh cưới Ôn Nhi. Không ngờ ở thời khắc mấu chốt này, sự tình lại bị bại lộ.
Nghĩ tới đây, trong mắt Văn Quân hiện lên vẻ tàn độc. Ông ta an ủi con gái vài câu rồi gọi điện cho tay chân. Ông ta phải ‘từ từ’ nói chuyện ‘tử tế’ với cô gái kia, để cho cô ấy biết, có những người cô ấy không thể động vào được.Cả ngày nay Tô Y Thược cứ đứng bên cửa sổ cong môi cười ngốc nghếch.
Diệp Tư Trần khó hiểu, cả năm qua cô chưa từng cười, hôm nay làm sao vậy?!
“Y Thược, có chuyện gì vui à?” Diệp Tư Trần ngồi xuống vị trí bên cạnh, tò mò hỏi.
Tô Y Thược vốn có thể nói thẳng cho hắn biết cô tìm thấy Lâm Mạc Tang rồi, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ tình cảm hắn dành cho cô, khiến cô chợt không nói được thành lời.
“Anh ấy đã về rồi.” Đau dài không bằng đau ngắn, có lẽ nói thẳng cho hắn biết sự thật cũng có thể giúp hắn thoải mái bước ra khỏi lựa chọn sai lầm này hơn. Dù sao, ngoài Lâm Mạc Tang ra, trong lòng cô cũng không thể chứa được bất cứ ai cả.
Diệp Tư Trần nhất thời chưa kịp hiểu ‘anh ấy’ mà cô nói đến là ai, vì tuy Tô Y Thược vẫn luôn đi tìm anh, nhưng Lâm Mạc Tang căn bản không có khả năng sống sót. Hắn trợn mắt một giây rồi mới hiểu ra.
Cả căn phòng lâm vào sự yên lặng.
Trong lòng Diệp Tư Trần dâng lên cảm giác xót xa. Là do hắn quá tự tin… Lúc trước hắn cho rằng chỉ cần đối xử tốt với cô, cô sẽ hiểu rõ tình yêu của hắn dành cho cô. Nhưng sau một năm ở bên cô, hắn mới hiểu rằng, tình yêu không có liên quan gì đến chuyện nếu anh tốt với tôi thì tôi sẽ yêu anh cả. Hắn đã thử bước vào lòng cô rồi mới phát hiện ra, trừ Lâm Mạc Tang, trong đó không có chỗ cho ai khác cả. Hắn thừa nhận, hắn thua!
“Ừm, tốt quá.” Diệp Tư Trần thản nhiên nói rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tô Y Thược quay đầu lại nhìn hắn, “Cảm ơn.” Cô cứ nghĩ Diệp Tư Trần sẽ nghĩ cách giữ cô lại, không ngờ hắn lại thấu hiểu như thế. Cô thật sự muốn cảm ơn hắn.
“Đừng, còn tiếp tục khách sáo với tôi, tôi sẽ không để em đi đâu.”
“Anh biết tôi định đi à?”
“Muốn đi thì đi đi, lằng nhà lằng nhằng, đúng thật là…” Diệp Tư Trần đứng dậy bước nhanh ra ngoài, vừa to giọng nói, nhưng bước chân hơi hỗn loạn lại bán đứng hắn. Hắn sợ còn tiếp tục ở đây, có lẽ hắn sẽ giữ cô lại thật.
Nhìn theo bóng Diệp Tư Trần, Tô Y Thược khẽ cười. Hắn sẽ tìm được người ở bên hắn cả đời, nhưng người đó chắc chắn không phải cô.
“Cứ để cô ấy đi như thế à?! Không giống chú chút nào.” Diệp Thiên Duyên đứng dựa lưng ngoài cửa, nói vu vơ.
Diệp Tư Trần như không nghe thấy, đi thẳng xuống dưới lầu. Sau đó, tiếng ô tô lao vun vút vang lên. Diệp Thiên Duyên khẽ lắc đầu. Đi rồi, Lý Tư lại chạy thoát. Anh ta phải nghĩ cách giam chặt cậu ta mới được.
Tô Y Thược lẳng lặng chờ bình minh tới, cô sắp có thể rời khỏi nơi này, nhìn thấy Lâm Mạc Tang rồi.
Tiếc là thời gian đêm nay dường như trôi quá chậm. Tô Y Thược cũng không kìm được muốn đi ra ngoài giết thời gian.
“Kẹt.” Cửa phòng mở ra.
Tô Y Thược tưởng Diệp Tư Trần, hơi ngạc nhiên vì không hiểu muộn thế này hắn còn tới làm gì.
Cho đến khi một mùi hương bất thường tỏa ra trong phòng, là thuốc mê X loại mới nhất!!! Tô Y Thược vội vàng nín thở. Lúc trước Ngũ Sát cho cô rất nhiều thuốc mê phòng thân, nên Tô Y Thược cũng học được ít nhiều. Có điều, người này có thể lẻn vào Diệp gia, xem ra năng lực cũng không tồi.
Một lát sau, dường như người kia nghĩ Tô Y Thược đã bị hôn mê, mới chậm rãi bước tới bên giường. Tô Y Thược vốn định bắt hắn lại, nhưng nghĩ một chút, vẫn chờ xem rốt cuộc người này định làm gì. Tô Y Thược hơi hí mắt quan sát người kia. Hình như đây là gã bồi bàn đã bê rượu mời cô ở buổi tiệc năm đó, như vậy, Văn Quân muốn dằn mặt cô sao?! Tô Y Thược thầm châm chọc trong lòng. Cô đã không tìm ông ta, nhưng ông ta lại năm lần bảy lượt cố tình động đến cô…
“Chủ nhân, ngài muốn tôi đưa cô ấy về sao?”
Hình như hắn đang chờ chỉ thị của Văn Quân, sau đó không có tiếng gì nữa. Cô rất muốn biết Văn Quân định làm gì. Nếu muốn dùng cô để uy hiếp Lâm Mạc Tang thì có thể nói ông ta dùng nhầm chiêu rồi. Cô không nghĩ là anh đã mất trí nhớ còn có thể vì cô mà để chính mình bị giữ lại. Còn nếu muốn ra tay với cô thì…
Tô Y Thược cảm thấy có người khiêng mình lên, sau đó đưa lên trực thăng. Một lát sau lại có người thả mình xuống.
“Cậu đưa cô ấy đến chỗ chủ nhân đi, mau lên!” Vẫn là giọng tay bồi bàn kia. Tô Y Thược cảm giác có người đón lấy mình, đi về phía trước.
“Mẹ kiếp, ai cũng coi thường bố mày. Tao con mẹ nó ngồi đây nghỉ một tí đã. Chúng mày làm gì được tao nào?! Lại còn sai bố mày đi khiêng một con đàn bà nữa chứ!” Nói xong, gã căm ghét hất Tô Y Thược sang bên cạnh, ngồi xuống nghỉ.
Tô Y Thược bật dậy cho gã ăn ngay một khuỷu tay, gã liền nhũn người gục xuống.
Hiện giờ cô không rảnh để ý tới gã, liền ném gã vào bụi cỏ bên cạnh chuẩn bị chạy trốn.
Cô phải nghĩ cách tìm được Lâm Mạc Tang, nhân tiện nhìn xem nơi anh đã sống năm vừa rồi như thế nào. Vì thế, Tô Y Thược nhờ bóng đêm che giấu, tự do thoải mái thăm dò trong Văn gia. Có rất nhiều phòng, không biết anh ở phòng nào. Trời bắt đầu hửng sáng rồi.
Lúc này, một căn phòng sáng đèn chợt thu hút sự chú ý của cô. Tô Y Thược vội vàng đi đến bên cửa sổ, theo dõi động tĩnh bên trong.
“Cậu thật sự muốn đi sao?” Văn Quân hỏi.
“Đúng vậy.”
“Lý do.”
“Tôi có việc cần phải làm.”
Cuộc đối thoại của hai người sa vào im lặng, Tô Y Thược không nhìn thấy tình cảnh bên trong nên cũng hơi sốt ruột.
“Nếu cô gái kia ở đây, cậu cũng vẫn muốn đi à?”
Lâm Mạc Tang dường như không hiểu Văn Quân đang nói đến ai, thì tiếng Văn Quân lại vang lên: “Tô Y Thược.”
Sau đó, tiếng bước chân của Lâm Mạc Tang vang lên, Văn Quân không đi ra. Tô Y Thược lập tức lách người trốn sau tường.
Lâm Mạc Tang vừa ra, cô liền nhìn bốn phía, thấy không có ai liền đuổi theo anh, theo sát đến khi anh đi vào một căn phòng cuối cùng ở phía Tây. Lâm Mạc Tang bước vào, trước khi vào phòng còn nhìn trước nhìn sau khiến Tô Y Thược giật mình hoảng hốt.
Nhưng mà, bây giờ nên làm gì? Gặp anh sao?! Tô Y Thược do dự. Đúng lúc này, xung quanh vang lên tiếng chuông báo động. Xem ra, vì lâu quá không nhìn thấy cô nên họ đã nghi ngờ rồi. Tô Y Thược không còn cách nào khác, đành phải lách vào trong phòng Lâm Mạc Tang.
May mà Lâm Mạc Tang không khóa cửa, có điều, sao trong phòng không có ai?! Tô Y Thược dạo qua một vòng cũng không tìm thấy anh, nhưng cơ thể hơi mệt mỏi.
“Cô tới đây làm gì?” Tiếng nói của anh đột ngột vang lên sau lưng làm Tô Y Thược hoảng sợ.
Cô ngượng ngùng quay lại nhìn anh: “À… em được mời đến đây… chơi ấy mà.” Tô Y Thược không ngờ bị phát hiện nhưng cũng không mất tự nhiên, mà ngồi thẳng xuống salon, mặt đầy vẻ thảnh thơi.
Lâm Mạc Tang không hiểu nổi rốt cuộc Tô Y Thược là người con gái thế nào, lúc thì lạnh lùng xa cách, nhưng khi đối mặt với mình thì lại khác hẳn. Cô gái đầy mê hoặc này khiến anh bị hấp dẫn.
“Anh không ngồi xuống à?” Tô Y Thược thuận miệng hỏi rồi cầm một quả chuối tiêu trên bàn, tự bóc vỏ ăn.
Lâm Mạc Tang dở khóc dở cười, cô đâu có chỗ nào giống như ‘được’ mời tới đây đâu?!
“Vậy cùng nhau đi luôn nhé.”
“Ừ.” Anh cứ cảm thấy làm thế hơi giống bỏ trốn…