Trịnh Cảnh Đồng là một người khá nghiêm túc và thật lòng, cũng không phải nói vẻ mặt của y nghiêm túc, lúc nên cười vẫn cười, nghiêm túc chỉ là ở phương diện thái độ xử sự, bất kể là trong công việc hay là trong cuộc sống, cơ hồ mỗi một việc y đều có nguyên tắc của mình, cho dù là một chuyện rất nhỏ bé, cũng đều nghiêm túc đối đãi, tuyệt không qua loa.
Điều này cũng là một trong những yếu tốt thành công của y, mặc kệ nghiệp nội nghiệp ngoại (nghiệp: sự nghiệp), thanh danh của y đều vô cùng tốt, rất nhiều người thích hợp tác với y, không sợ đối tượng hợp tác không có tình người, người như vậy đa số rất đáng tin cậy, chỉ sợ đối phương chỉ có thể dùng thủ đoạn bịp bợm đùa bỡn, làm ăn không giống với kết bạn hàng ngày, tín dự (chữ tín và danh dự) không phải uống chén rượu đàm luận mấy cái nhân sinh là có thể tạo dựng, làm như vậy không buôn bán lớn được.
Trịnh Cảnh Đồng đem tương lai của mình mỗi bước đều lập kế hoạch rất tốt, lúc nào nên làm chuyện gì trong lòng y đều nắm chắc, căn bản sẽ không lệch mục tiêu, rất ít gặp phải những chuyện y không khống chế được, người tính không bằng trời tính, kế hoạch cho dù tốt đến mấy cũng luôn có phát sinh bất ngờ.
— liền lấy ví dụ bạn nhỏ Phó A Bảo của chúng ta.
Phó A Bảo hẳn là việc ngoài ý muốn lớn nhất trong năm kinh nghiệm nhân sinh của Trịnh Cảnh Đồng, quả thực giống như giữa ban ngày bổ xuống một quả sấm, đem Trịnh Cảnh Đồng bổ xuống đầu váng mắt hoa.
Có điều nếu phát sinh quan hệ đã trở thành sự thật, vậy mình liền hảo hảo chịu trách nhiệm, Trịnh Cảnh Đồng cảm thấy nam nhân nên như vậy, y không có cách nào coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng hiện tại có người nói cho y biết, Phó A Bảo thật ra là người đã có "Gia đình", đối phương đã có bạn gái, là người đã có đối tượng! Y lập tức trở thành kẻ thứ khiến người ta chán ghét!
Lần này được rồi, lại một quả sấm dội xuống, Trịnh Cảnh Đồng toàn bộ đều ngoại tiêu lý nộn rồi. (ngoại tiêu lý nộn: kinh ngạc)
Y vốn còn muốn hỏi Phó Trạch Văn số điện thoại của Phó A Bảo, có thể sau khi nghe nói Phó A Bảo đã có bạn gái liền từ bỏ, mình thực sự quá mức tự dĩ vi thị (tự cho là đúng), còn nói phải chịu trách nhiệm, nhưng đối phương đã hảo hảo có người yêu, căn bản không cần mình đi chịu trách nhiệm, thật sự là quá buồn cười.
Nhưng việc này cứ như vậy mà bỏ qua mặc kệ sao?
Nói tới đạo lý, đây là phương án tốt nhất, y cũng không thể đi phá hoại tình cảm yêu đương nhà người ta, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì là tốt nhất, ngươi tốt ta cũng tốt.
Có thể trong lòng Trịnh Cảnh Đồng vẫn là nhớ mãi không quên, vì thế mấy ngày gần đây làm chuyện gì cũng đều mất tập trung, khiến cho cha mẹ y cho rằng công ty xảy ra vấn đề.
Một hôm lúc ăn cơm tối, cha của Trịnh Cảnh Đồng là Trịnh Trí Viễn thực sự nhịn không được, ông lo lắng hỏi: "Cảnh Đồng a, ta thấy con gần đây rất ngẩn ngơ, có phải công ty xảy ra chuyện gì không?" Trịnh Trí Viễn , năm trước đã về hưu hưởng phúc, toàn bộ chuyện của công ty đã giao cho đứa con trai Trịnh Cảnh Đồng phụ trách.
Mẹ Trịnh Cảnh Đồng là Vu Thư cũng quan tâm nói: "Con trai a, có phải là công tác quá mệt mỏi? Có việc gì thì nói với chúng ta, người một nhà thương lượng một chút, có chuyện gì gây khó khăn a!"
Trịnh Cảnh Đồng lắc đầu một cái: "Công ty không có chuyện gì, chính là có chút chuyện riêng, con nhất thời có chút vặn vẹo bất quá xảy ra, cha mẹ đừng lo lắng, không có chuyện gì."
Trịnh Trí Viễn và Vu Thư vừa nghe xong mắt đều trừng lớn, con trai họ còn có thể vì việc riêng mà buồn phiền? Trời ơi, đây thực sự là một tin tức lớn, việc riêng, việc riêng ai! Đây cũng là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn của con trai!
"Đến đến, mau tới nói với mẹ một chút, đến cùng là có chuyện gì, mẹ đề xuất chủ ý cho con." Vu Thư bắt đầu bát quái, bà đối với việc riêng của con trai cảm thấy vô cùng hứng thú, ngay cả Trịnh Trí Viễn đã đều dựng lỗ tai lên.
Trịnh Cảnh Đồng đương nhiên là không nói ra, việc này thật sự không thể tùy tiện nói, chuyện là kẻ thứ ba rất vẻ vang sao? Đương nhiên không phải! Vì thế Trịnh Cảnh Đồng không nói gì.
Hỏi cái gì cũng không được khiến Vu Thư rất thất vọng, có điều bà rất nhanh bỏ đi, sau đó tra hỏi tới vấn đề gần đây bà vẫn quan tâm nhất — đại sự cả đời của Trịnh Cảnh Đồng.
Tháng sau chính là sinh nhật tuổi của Trịnh Cảnh Đồng, tuổi thật không còn nhỏ, Trịnh Trí Viễn và Vu Thư đều rất gấp, con trai đã lớn như vậy mà còn chưa có đối tượng kết hôn, một chút bóng dáng tôn tử (cháu trai) cũng không thấy, điều này khiến cho một chút lạc thú khi về hưu của bọn họ cũng không có, xấp xỉ tuổi bọn họ, cháu trai đều đã thành một nhà trẻ! (ý nói có rất nhiều cháu)
"Cảnh Đồng a, con tuổi cũng không còn ít, gặp được cô gái tốt liền mang về nhà cho mẹ nhìn, nên kết hôn, a?" Vu Thư phi thường muốn ôm cháu trai. (sắp rồi bà aaaa)
Trịnh Trí Viễn ở một bên liên tục gật đầu, không sai không sai, chính là như vậy!
"Mẹ, người cũng không thể để con đi trên đường tùy tiện kéo một người về đi, con còn chưa có bạn gái, đi đâu kết hôn a." Vừa nói như vậy Trịnh Cảnh Đồng lại nghĩ đến Phó A Bảo, trong lòng lại bắt đầu ưu sầu, thức ăn cũng cảm thấy không còn mùi vị gì rồi.
Vu Thư cảm thấy ý tưởng này của con trai có chút não tàn, con trai của bà điều kiện ưu tú như vậy, còn phải kéo bừa trên đường? Nam nhân cả nước này đều không cần tìm vợ! Theo đuổi con trai bà có cả biển người, nhiều con gái như vậy, chọn ra một người rất khó sao?
"Yêu cầu của mẹ cũng không cao, người tốt, người trong nhà dễ sống chung là được, ngoại hình cũng không cần quá tốt." Vu Thư đoán con trai ở phương diện này không phải rất hiểu biết, liền nổi lên chủ ý, "Liền ví dụ như Tiểu Mạn vậy, có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại còn hiếu thuận."
"Đúng nha, ta làm sao liền đã quên Tiểu Mạn rồi!" Vu Thư đột nhiên vỗ tay một cái, "Tiểu Mạn chính là đối tượng rất tốt mà, cô ấy cũng là không có bạn trai!"
Đổng Mạn cùng Vu Thư quen biết không phải bởi vì cô là bạn của Trịnh Cảnh Đồng, cô là một nhà thiết kế châu báu, lúc sinh nhật tuổi của Vu Thư, Trịnh Cảnh Đồng để Đổng Mạn đặc biệt thiết kế một bộ châu báu, Vu Thư phi thường yêu thích, sau đó dần quen thuộc Đổng Mạn, sau đó biết cô là bạn của con trai kiêm bạn học cũ, liền thường thường mời cô tới nhà làm khách.
Hiện tại cẩn thận ngẫm lại, cô bé này thực sự không tệ a, cùng con trai vẫn là rất xứng, vẫn chưa có bạn trai, nói không chắc chính là cô vẫn đang đợi Cảnh Đồng a! Sách, con trai cũng quá mức trì độn, để con gái nhà người ta chờ lâu như vậy.
Trịnh Cảnh Đồng đỡ trán: "Mẹ, sao người cũng nói như vậy a, con với Đổng Mạn chính là quan hệ bạn bè, không phải như mẹ nghĩ."
"Còn ai cũng nói như vậy?" Vu Thư quan trâm trọng điểm dĩ nhiên là từ "Cũng".
"Chính là lần trước họp lớp, các bạn học cũ kia của con cũng nói như vậy, còn có người hỏi bọn con bên nhau nhiều năm như vậy lúc nào thì kết hôn, này đâu có giống a, con là một nam nhân đúng là không sao cả, Đổng Mạn là con gái, thanh danh quan trọng bao nhiêu.
Trịnh Cảnh Đồng lắc đầu một cái, "Sau này đừng tiếp tục nói ra."
"Sách, đây chính là ta không đúng!" Vu Thư mất hứng, "Nếu tất cả mọi người đều nói như vậy, nhất định là có nguyên nhân, Tiểu Mạn nhất định là vừa ý con, nếu như không thích con, có thể bị nhiều người hiểu lầm nhiều năm như vậy? Cô ấy có bệnh a? Cô ấy có muốn lập gia đình không? Cô ấy là con gái, khẳng định là dè dặt, đang chờ con mở miệng đấy!" Vu Thư đối với con trai mình trì độn thì tuyệt vọng, chuyện này mà cũng không thấy!
"Mẹ người quá đa nghi rồi, sẽ không đâu." Trịnh Cảnh Đồng bới cơm hai cái, "Huống hồ con đối với cô ấy cũng không có ý đó, mẹ đừng mù quáng gán ghép, con với cô ấy không thích hợp."
"Làm sao không thích hợp, các con làm bạn nhiều năm như vậy, không có tiếng nói chung có thể làm bằng hữu?" Vu Thư còn sứt đầu mẻ trán, "Con nói chuyện với cô ấy xem, mẹ cảm thấy cô ấy rất tốt."
"Mẹ con nói rất có đạo lý." Trịnh Trí Viễn như cũ vẫn là liên tục gật đầu.
Trịnh Cảnh Đồng vẫn cứ lắc đầu từ chối: "Con tạm thời còn chưa chuẩn bị cân nhắc kết hôn, sau này hãy nói đi." Y đều là vì chuyện của Phó A Bảo mà buồn phiền, nào có tâm tư cân nhắc những chuyện khác.
Vu Thư chẹp chẹp miệng, sau này sau này, muốn sau này tới khi nào a, thiệt là, cũng không nhìn xem một chút cha mẹ con bao nhiêu tuổi rồi!
Tối hôm đó Vu Thư gọi điện thoại cho Đổng Mạn, mời cô ngày mai tới nhà làm khách, "Tiểu Mạn a, ngày mai có rảnh rỗi hay không a, đến nhà a di ăn cơm, a di đã lâu không gặp con, nhớ tới lợi hại đây."
"Ha ha ha, a di là nhớ tay nghề nấu ăn của con đi?" Đổng Mạn nhận được điện thoại của Vu Thư rất vui vẻ, cha mẹ Trịnh Cảnh Đồng rất thích mình, tuy rằng họp lớp chịu đả kích, nhưng mình có cha mẹ Trịnh Cảnh Đồng yêu thích, cũng không phải là một cơ hội nhỏ cũng không có.
Cô không biết đối tượng Trịnh Cảnh Đồng nói kia là ai, nhưng cô cảm giác mình cũng không nhất định thất bại, kết hôn không phải là nói chuyện yêu đương, cái nhìn của cha mẹ cũng rất quan trọng.