"Em đây đâu làm chủ được, em là hi vọng Trạch Văn anh thêm tâm nhãn, đừng bị Trịnh gia lừa gạt, chú dì lớn tuổi, lại thương A Bảo, nhưng sau này phải chống đỡ lấy Phó gia chính là anh a, bọn họ nhất thời nhẹ dạ cảm thấy là cho con trai nhỏ cuộc sống bảo đảm, nhưng tiền này sau đó thật sự đều có thể giao vào trong tay A Bảo sao?" Đới Tuyết Dao quả thực tận tình khuyên nhủ, "Không phải em nghĩ nhiều, chỉ là Trịnh gia chỉ có Trịnh Cảnh Đồng này là con trai độc nhất, sao có khả năng tùy tùy tiện tiện cùng một người đàn ông kết hôn, người thừa kế sau này làm sao bây giờ? Nếu không có chỗ nào tốt, cha mẹ Trịnh Cảnh Đồng có thể đồng ý sao? Anh nên cùng chú dì hảo hảo nói một chút, việc này —"
"Dừng dừng dừng, anh biết em muốn nói gì rồi." Phó Trạch Văn khoát tay một cái bảo Đới Tuyết Dao câm miệng, "Em liền thành thật mà nói một câu, em không phải lo lắng A Bảo chia gia sản đấy chứ?"
"... Đương nhiên không phải! Trạch Văn anh sao lại nghĩ như vạy, em chỉ là lo lắng các anh bị Trịnh gia lừa gạt thôi!" Đới Tuyết Dao rất nóng ruột, "A Bảo hiện tại là đầu mê muội, vì Trịnh Cảnh Đồng cùng trong nhà ngang ngược, nhất định phải kết hôn, Trịnh Cảnh Đồng nói cái gì cậu ấy đều sẽ nghe!"
Phó Trạch Văn nhìn chằm chằm Đới Tuyết Dao một lúc, sau đó hắn tung một câu nói dối: "Kỳ thực việc này chỉ có trong nội bộ nhà bọn anh biết, cổ phần Phó thị trong tay cha mẹ anh xác thực muốn phân cho huynh đệ bọn anh, hơn nữa A Bảo chiếm phần lớn, anh đã đồng ý, văn kiện chuyển nhượng đều chuẩn bị xong, chỉ chờ A Bảo ký tên."
Hắn nói lung tung, trong nhà căn bản không đề cập chuyện phân chia tài sản, bởi vì căn bản không muốn đem A Bảo phân ra ngoài.
Đới Tuyết Dao hoàn toàn tưởng thật, ánh mắt của cô xoạt một hồi liền trừng lớn, hiện tại không phải lúc giả bộ, nếu không nói sẽ muộn! "Trạch Văn anh điên rồi sao?! A Bảo chiếm phần lớn, vậy sau này trong công ty chính là cậu ta định đoạt rồi! Anh có nghĩ tới hậu quả không? Chú dì lớn tuổi bị hồ đồ rồi, anh không được hồ đồ a, anh bình thường vì công ty mà lao tâm lao lực, A Bảo ngoại trừ trừ tiêu tiền thì còn có thể làm gì? Cậu ta cái gì cũng không, Phó thị sẽ bại trong tay cậu ta! Nếu như cậu ta đem cổ phần cho Trịnh gia, vậy sau này Phó thị liền phải thay họ rồi!"
"Em nói đủ chưa?" Phó Trạch Văn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
"A Bảo là em trai ruột của anh, cha mẹ anh gần tuổi mới sinh em ấy, bọn họ bình thường rất bận, A Bảo là anh chăm sóc lớn lên, chuyện tài sản, đừng nói A Bảo chiếm phần lớn, chính là cổ phần đưa hết cho em ấy anh cũng không có ý kiến, em ấy không có bản lĩnh gì, không có tiền em bảo em ấy làm sao mà qua nổi? Anh đây làm anh trai chăm sóc em ấy một chút nhượng em ấy một chút chẳng lẽ không nên sao? Em ấy là ngốc nghếch, là ngu xuẩn, là hồ đồ, nhưng biết mình cái gì nên làm cái gì không nên làm, coi như em ấy kết hôn với Cảnh Đồng, em ấy cũng sẽ không tùy tùy tiện tiện đem tiền của Phó gia đưa tới Trịnh gia!"
Đới Tuyết Dao vội vã giải thích: "Không phải, em chỉ là lo lắng cho anh!"
"Em hãy nghe anh nói hết." Phó Trạch Văn khoát tay một cái tiếp tục nói, "Trịnh gia là làm ăn chính chính kinh kinh, em biết nhà y từ thế hệ nào bắt đầu trở nên giàu có không? Qua nhiều năm như vậy, danh tiếng cùng lòng tín nghĩa và danh dự chưa từng có một chút sai lầm xảy ra, đừng nói những cái khác, Cảnh Đồng và anh còn là bạn bè, nhân phẩm của y anh tin tưởng."
"Kỳ thực anh cũng không muốn cùng em nói nhiều như vậy, đây là chuyện của Phó gia bọn anh, tài sản anh đồng ý cho A Bảo, đây là tự anh tình nguyện." (huhuuuu anh Văn là anh trai tốt nhất thế giới này ^_^)
"Chuyện của Phó gia các anh? Vậy em ni?" Đới Tuyết Dao thẳng tắp nhìn Phó Trạch Văn, "Em ni? Em sau này là vợ của anh, anh hào phóng, anh nghĩ rằng em không có? Còn có đứa nhỏ đã chết kia của em, nếu như lúc trước anh chịu trách nhiệm, em căn bản sẽ không bỏ nó! Nếu con còn sống, hiện tại đã , tuổi, anh đem tài sản đưa hết cho A Bảo, anh bảo con chúng ta làm sao mà qua nổi? Đúng, nó đã mất, nhưng chúng ta sau này còn có thể có con! Anh vì tương lai của con chúng ta nghĩ tới không?"
"Anh khi đó nói như thế nào? Anh nói anh sẽ chịu trách nhiệm, anh chính là chịu trách nhiệm như vậy sao, anh muốn cho tương lai của con chúng ta ra sao? Anh đem tài sản đưa hết cho A Bảo, anh muốn chúng ta ăn nhờ ở đậu sao?!"
"Theo ý của em, không có tài sản của Phó gia không tính là chịu trách nhiệm?" Phó Trạch Văn kề sát vào Đới Tuyết Dao thấp giọng nói, "Chuyện ban đầu là anh không đúng, anh là cảm thấy nên chịu trách nhiệm với em, có thể vậy cũng chỉ là anh, không phải nhà của chúng ta, cha mẹ anh cùng A Bảo không nợ em, tài sản trong nhà cũng là cũng là của cha mẹ anh, bọn họ muốn cho ai liền cho người đó, em không phải đem đồ của nhà anh cũng thành của em đấy chứ?"
"Không phải, em không phải ý này!" Đới Tuyết Dao luống cuống, "Trạch Văn anh nghe em nói, em không phải ý này."
"Anh mặc kệ em là có ý gì, anh chỉ biết, em không thích cha mẹ anh, cũng không thích A Bảo." Phó Trạch Văn đứng lên, "Đính hôn hủy đi, nhà bọn anh chịu đựng không nổi em Đại Phật tôn kính này."
"Phó Trạch Văn!" Đới Tuyết Dao kéo Phó Trạch Văn lại, mắt mở thật to, "Anh có còn lương tâm hay không! Anh biết em mất đi chính là cái gì không, anh nói chịu trách nhiệm ni, anh đã quên lời hứa lúc trước nói với em sao?!"
"Anh chưa quên, ban đầu anh có thể chủ động cùng em nhắc đến kết hôn cũng là cảm thấy không nên làm lỡ em, nhưng anh thật sự không nghĩ tới, ở chung nhiều năm như vậy, em vậy mà đối xử với người nhà của anh như thế, anh là mắc nợ em, nhưng cha mẹ anh và em trai anh không mắc nợ em, anh không có lý do để cho bọn họ chịu ủy khuất, chúng ta còn chưa kết hôn em đã bận tâm tới tài sản nhà anh, anh không dám tưởng tượng tới tình cảnh sau khi chúng ta kết hôn, anh không muốn trong nhà có một quả bom hẹn giờ!"
"Anh lẽ nào nghe không hiểu em là vì anh sao?!"
"Anh có chỗ nào không tốt chứ?"
Đới Tuyết Dao nước mắt chảy xuống, "Có phải là bởi vì Hạ Tình? Em biết, anh vẫn còn thích Hạ Tình, cô ta đã trở về nước, cô ta vẫn xinh đẹp như vậy, trong nhà lại có tiền như thế, cùng anh môn đăng hộ đối, vì thế anh hối hận rồi, anh không muốn kết hôn với em, đúng hay không?!"
Tiếp theo Đới Tuyết Dao cười lên: "Thế nhưng cô ta đã có đối tượng, anh trai cô ta đã giới thiệu đối tượng hẹn hò cho cô ta, cô ta nói với em, chờ thời điểm chúng ta đính hôn cô ta sẽ mang bạn trai cùng đi, cô ta căn bản không thích anh!"
Phó Trạch Văn nhìn Đới Tuyết Dao giống như nhìn bệnh thần kinh, hắn không hiểu việc này cùng Hạ Tình có thể kéo tới quan hệ gì! "Em đừng có giống như chó điên cắn người như thế chứ, chuyện này cùng Hạ Tình căn bản không có quan hệ! Anh nếu là có loại ý nghĩ này còn có thể chờ đến bây giờ? Anh hoàn toàn có thể ở thời điểm chuyện phát sinh coi như tên cặn bã, cho em khoản tiền là tốt rồi!" Hắn hiện tại đã hối hận rồi, có thể lúc trước còn không bằng coi là người cặn bã ni.
Bất quá hắn nghe được tên Hạ Tình tim vẫn là co rụt lại. Đúng vậy a, Hạ Tình không thích hắn, thời đại học hắn đã biết rồi, hơn nữa mình cũng không xứng với cô ấy, rốt cục có bạn trai a, cũng tốt, nếu là Hạ Lập Nhân giới thiệu, phỏng chừng cũng không thể kém được.
Đới Tuyết Dao là hoảng thật rồi, cô cũng biết mình chữa lợn lành thành lợn què, hơn nữa nổi nóng đem Hạ Tình kéo vào, hiện tại Phó Trạch Văn căn bản là quyết tâm muốn cùng cô chia tay, nước mắt cô chảy xuống không ngừng: "Trạch Văn, em chỉ là quá yêu anh, vì thế ăn nói linh tinh tới hồ đồ, bởi vì em lo lắng anh chịu thiệt, cũng sợ anh rời khỏi em, anh đã không có con, anh nếu như rời bỏ em vậy em liền thật sự cái gì cũng không có. Em nếu như ham muốn tiền của anh, ham muốn gia sản nhà anh, lúc trước đã không bỏ con như vậy, em hoàn toàn có thể sinh ra được! Nhưng là em không có! Bởi vì em muốn căn bản không phải là tiền, em biết anh không hoan nghênh đứa bé này, vì thế em bỏ đi, xưa nay chưa từng nghĩ tới lợi dụng con làm cái gì, em thật sự chỉ là yêu anh..."
Nghe tới mấy câu này Phó Trạch Văn trầm mặc lại, đây đều là lỗi của hắn, một người phụ nữ mất con có bao nhiêu thống khổ hắn có thể tưởng tượng, cái này cũng là nguyên nhân tại sao hắn muốn chịu trách nhiệm với Đới Tuyết Dao, hắn hổ thẹn hắn muốn bù đắp.
"Em về trước đi, chuyện đính hôn anh sẽ suy nghĩ thêm, hiện tại trong đầu anh có chút loạn." Phó Trạch Văn lại bắt đầu tâm hổ thẹn, "Thế nhưng chuyện A Bảo anh không hy vọng em nhắc lại, anh không muốn nghe bất cứ kẻ nào nói xấu về em trai anh."
"Đính hôn này..."
"Em cho anh chút thời gian được chứ!" Phó Trạch Văn cực kỳ khó chịu, "Em đi về trước đi."
Đới Tuyết Dao cũng không dám nói thêm cái gì, cô thật vất vả mới hơi cứu vãn lại một chút, sợ lắm miệng lại sẽ làm chuyện xấu nổ bom, ngày hôm nay thực sự đã đưa ra quyết định sai lầm, không nghĩ tới Phó Trạch Văn so với tài sản càng yêu thương đứa em trai Phó A Bảo này hơn.
Đới Tuyết Dao đi rồi Phó Trạch Văn một mình ngồi tựa trên ghế salong nhắm mắt trầm tư, hắn đang nghĩ, có phải là lúc trước đã làm sai chuyện gì không, thật sự rất hối hận, nếu như tất cả này đều không có phát sinh là tốt rồi...
Phó A Bảo cùng Trịnh Cảnh Đồng xem phim xong đã gần h chiều, từ rạp chiếu phim đi ra Phó A Bảo sờ sờ bụng mình, hình như mang thai đặc biệt dễ dàng đói bụng, lại muốn ăn, tìm chỗ uống trà chiều xong lấp lấp cái bụng đi.
Dọc theo đường lái xe tìm, rốt cục tìm thấy một nhà hàng cũng không tệ lắm, sau khi đem xe đỗ ở ven đường thu phí bãi đỗ xe mấy người chuẩn bị xuống xe uống trà chiều, bỗng nhiên Trịnh Cảnh Đồng thấy một chiếc xe rất quen thuộc, liền đứng ở đường lớn đối diện, bởi vì xe này là bản limited, toàn bộ A thị phỏng chừng sẽ không có quá chiếc, Hạ Lập Nhân có một chiếc, y không biết xe này có phải của Hạ Lập Nhân hay không, bất qua bây giờ bên cạnh xe có hai cảnh sát giao thông vây quanh, có chút kỳ quái.
"Sao vậy?" Phó A Bảo thấy Trịnh Cảnh Đồng nhìn xe phía đối diện ngớ ra, "Yêu thích xe của người ta a, xe của anh cũng không ít, đừng nhớ tới xe của người ta đi."
"Không phải, này hình như là xe của bạn anh." Trịnh Cảnh Đồng vỗ vỗ tay Phó A Bảo, "Anh đi xem." Nếu thực sự là xe của Hạ Lập Nhân, có cảnh sát giao thông vây quanh, là gặp phải chuyện gì sao?
Phó A Bảo cũng đi qua theo.
Trịnh Cảnh Đồng vừa nhìn biển số xe, quả nhiên là của Hạ Lập Nhân, sau đó nhìn về phía bên trong cửa sổ xe, trong xe chỉ có một người, ngồi ở trong buồng lái.
Là Hạ Tình, cô hình như ngủ thiếp đi, tay khoát lên một bên, còn cầm một lon bia, xem tình huống quá nửa là uống nhiều rồi.
Trịnh Cảnh Đồng giật mình, y hỏi hai cảnh sát giao thông: "Trong xe này chính là bạn tôi, cô ấy đây là xảy ra chuyện gì?"
"Chúng tôi cũng không biết, hai chúng tôi thời điểm h chiều tuần tra vị tiểu thư này đã ngủ ở đây, hiện tại đã h, còn đang ngủ, trong xe có vài chai bia, có thể là uống nhiều rồi, thế nhưng gọi vẫn bất tỉnh, gõ cửa cũng vô dụng." Hạ Tình không làm trái quy tắc cũng không nghiện rượu, cô chính là ngồi trong xe ở bãi đậu xe uống rượu, ai cũng không thể hiểu cô như thế nào.
"A, là Hạ Tình tỷ." Phó A Bảo mặt nằm nhoài trên cửa sổ xe cũng thấy rõ tình cảnh bên trong, cậu lấy lấy điện thoại di động từ trong túi ra, "Em có số điện thoại của chị ấy, gọi điện thoại cho chị ấy."
Gọi điện thoại quả nhiên so với gõ cửa sổ hữu hiệu hơn, ở trong không gian nhỏ tiếng chuông sẽ phóng đại, Hạ Tình mơ mơ màng màng mở mắt ra, híp mắt tìm điện thoại di động, người ngoài cửa sổ đều thở phào nhẹ nhõm, cũng còn tốt người không có chuyện gì, ngủ tới mức thật là đủ chết rồi.
"Uy."
"Uy, Hạ Tình tỷ, em là A Bảo a, ngay ở phía bên ngoài cửa sổ." Phó A Bảo gõ gõ cửa sổ xe.
Hạ Tình híp mắt nhìn sang, cả người vẫn là mềm mại, bất quá cô lắc lư hạ cửa sổ xuống, "... Bọn em còn chưa đi xem phim a?" Cô uống rượu cả ngày đều đã bị hồ đồ rồi, còn tưởng là bây giờ là h ni.
"Ngô!" Cửa sổ vừa mới hạ xuống Phó A Bảo liền lùi lại mấy bước, mùi rượu trong xe thật đúng là kinh khủng, chị ấy đây là uống bao nhiêu rượu a, khẳng định không chỉ là mấy chai bia, phỏng chừng còn có rượu đế ni, một cô gái ban ngày uống nhiều rượu như vậy làm gì.
Nhìn dáng vẻ cô như vậy, nhất định là không mở được xe, Phó A Bảo cùng Trịnh Cảnh Đồng đều cảm thấy trước tiên đưa cô trở về thì tốt hơn, hay là gọi điện thoại cho tài xế của Hạ gia tới đón, một thân một mình trên đường lớn ngủ như vậy quá nguy hiểm, hiện tại trời vẫn chưa tối, trời tối có thể không được.
"Đừng đừng đừng, chị không về đâu, chị như vậy trở về anh trai chị khẳng định mắng chị." Hạ Tình phi thường không hợp tác.
Trịnh Cảnh Đồng tâm nói em còn biết sẽ bị mắng a, biết còn uống nhiều như vậy, đây không phải tìm đường chết sao.
Không chịu trở về, lại không thể bỏ mặc cô ở trong xe đợi, thế là theo đề nghị của Phó A Bảo, Trịnh Cảnh Đồng quyết định trước tiên đem Hạ Tình mang tới Trịnh gia, lần này cũng không cần lo lắng.
Cuối cùng Hạ Tình ngồi lên xe tới Trịnh gia, bởi vì mùi vị trong xe cô quá khó ngửi, Trịnh Cảnh Đồng bảo cô cùng một trong số bảo tiêu thay đổi vị trí, sau đó để bảo tiêu kia đi mở xe, trong xe có con ma men, đoàn người không uống trà chiều liền dẹp đường hồi phủ.
Loại rượu Hạ Tình uống thật sự không tốt, vừa ngủ thiếp đi đã không còn biết gì, này vừa tỉnh a đã bắt đầu nói nhiều hơn, cái gì cũng nói, quả thực chính là miệng rộng, vạch trần khuyết điểm của Hạ Lập Nhân không ít, nói Hạ Lập Nhân quản cô quá nghiêm, còn thiếu chút nữa đem chuyện chia tay ồn ào của Hạ Lập Nhân cùng Thẩm Ninh nói ra, cùng với hình tượng bình thường một chút cũng không phù hợp.
Cô nhìn chằm chằm Trịnh Cảnh Đồng ở bên cạnh một lúc lâu, cô và Trịnh Cảnh Đồng không quen, cũng nói không ra được cái nguyên do, sau đó cô đỏ mặt rung đùi đắc ý nhìn về phía Phó A Bảo, nhìn một lúc lâu cười khanh khách nói: "A Bảo, em thực sự là cùng anh trai em không giống nhau chút nào, em vừa đơn thuần vừa đáng yêu, không giống với tên hỗn đản Phó Trạch Văn kia!"
"Ha?" Phó A Bảo cảm giác mình khả năng nghe không rõ, Hạ Tình nói anh trai cậu là hỗn đản!
Phó A Bảo mất hứng, cậu hảo tâm hảo ý giúp Hạ Tình một tay, cô sao có thể nói anh trai cậu là hỗn đản ni, quả thực lòng lang dạ sói a! Anh trai cậu rõ ràng tốt như vậy! Là anh trai tốt nhất trên thế giới!
Trịnh Cảnh Đồng vỗ vỗ tay Phó A Bảo động viên nói: "Cô ấy uống nhiều rồi, em đừng cùng một con ma men tính toán, uống say nói hươu nói vượn ni."
Thanh âm không lớn, nhưng là lại bị Hạ Tình nghe được, cô cũng không cao hứng, cô cau mày nói: "Em mới không phải nói hươu nói vượn ni! Hắn vốn là hỗn đản không chịu trách nhiệm, kẻ cặn bã! Hắn..."
Nói qua nói lại thanh âm Hạ Tình thấp dần, sau đó đem mặt vùi vào bên trong đầu gối của mình.
"Cũng không đúng, cũng không phải lỗi của hắn, kỳ thực em biết, không trách hắn, là tự em ngu ngốc..." Hạ Tình khóc lên, hai tay cô ôm đầu gối, nhìn qua đặc biệt bất lực.
Phó A Bảo cùng Trịnh Cảnh Đồng hai mặt nhìn nhau, muốn chết, nếu như Hạ Tình không có nói lung tung, vậy hình như bọn họ nghe được bí mật kinh khủng.