"Anh sẽ chịu trách nhiệm với em" câu này vừa nói ra khiến Phó A Bảo triệt để Sparta rồi!
(Sparta là tên một xứ theo chủ nghĩa quân phiệt và thành bang này chẳng khác gì một trại lính, với những chiến binh hết sức tinh nhuệ. Chế nào hay xem Running Man thì sẽ thấy mọi người gọi Kim Jong Kook là Sparta ý. Câu này ta hiểu ý của tác giả là em Bảo xù lông lên với anh Đồng rồi.)
"Phụ cái em gái anh a, ai muốn anh phụ trách a!" Cả người cậu đều bùng nổ lên rồi, nếu cậu là một con mèo, nhất định có thể nhìn thấy lông mao dựng thẳng "Tôi thắc mắc tại sao toàn thân đều đau, hóa ra là anh đối với tôi... đối với tôi..."
Phó A Bảo run lẩy bẩy chỉ vào Trịnh Cảnh Đồng, tức giận đến nỗi đều sắp nói không ra lời, qua một hồi lâu mới hung ác nói: "Anh nói, anh không phải là đã sớm mơ ước sắc đẹp của tôi muốn tìm cơ hội đối với tôi mạnh mẽ cướp đoạt lấy?!"
Trên TV đều diễn như vậy, ác bá mạnh mẽ cướp đoạt thân thể thuần khiết của gái nhà lành, sau đó quỷ kế gạo nấu thành cơm được thực hiện rồi!"
"Anh cho rằng Phó A Bảo tôi là ai? Đã xảy ra quan hệ với tôi là có thể thực hiện được sao?! Tôi là loại tiểu bạch thái() để cho người khác bắt nạt sao? Phi! Anh nghĩ hay lắm!" Phó A Bảo bắt đầu đứng dậy tìm quần áo, tuy rằng các loại khó chịu trên người, hạ thân còn chảy ra thứ loạn thất bát tao, thế nhưng vẫn muốn che che thân thể, vạn nhất gia hỏa trước mắt nhìn thấy thân thể hoàn mĩ của mình lại bắt đầu nổi lên thú tính quá độ, hiện tại sức chiến đấu của mình thấp, chỉ là sợ không đánh lại người phía đối diện này, để an toàn thì tốt hơn vẫn là mặc quần áo vào.
(Tiểu bạch thái có nghĩa là rau cải thìa, dân mạng TQ dùng từ này để chỉ người không biết gì)
Phó A Bảo tìm quần áo khắp nơi, thế nhưng trong miệng vẫn không ngừng, "Còn có trách nhiệm với tôi, tôi không thấy anh là một người có chút đạo đức nào, anh xứng với tôi sao! Mỗi ngày đều giả vờ chính đáng ra vẻ tinh tướng, bên trong không biết có bao nhiêu xấu xa đây! Trước đây thật là không nhìn ra a, không nghĩ tới anh vậy là loại nhân diện thú tâm (mặt người dạ thú) khốn nạn như vậy!" (em chửi chồng kinh thế ="=)
Nói đến đây Phó A Bảo còn rất ủy khuất, "Thiệt thòi cho anh trai tôi vẫn còn tưởng anh là bằng hữu đấy, anh xứng đáng với anh trai tôi sao?!"
Sau đó cậu cuối cùng cũng tìm được áo tắm màu trắng ở dưới cuối giường, vội vã đưa tay vơ vét tới trùm lên người, chỉ sợ chậm trễ một giây thôi Trịnh Cảnh Đồng sẽ không khống chế được mà nhào lên.
Tài ăn nói của Trịnh Cảnh Đồng luôn luôn không tệ, nói chuyện làm ăn là một cao thủ, nhưng đối mặt với ngôn ngữ oanh tạc của Phó A Bảo một câu phản bác đều không có, mặc kệ như thế nào, chịu thiệt suy cho cùng vẫn là Phó A Bảo, cậu tức giận cũng đúng, đổi lại là mình khẳng định cũng tức giận, Trịnh Cảnh Đồng luôn cảm thấy mình đuối lý, bây giờ suy nghĩ một chút, hôm qua lúc vào cửa cũng rất kỳ quái, cửa phòng không khóa, điều hòa cũng được bật, nhất định là mình đi nhầm phòng.
Thế là Phó A Bảo nói gì y đều nghe, bất quá trong lòng y cũng nói thầm: Phó A Bảo này bị bức hại chứng ảo tưởng có chút nghiêm trọng a...
Trịnh Cảnh Đồng trầm mặc nhưng trong mắt Phó A Bảo lại chính là ý tứ ngầm thừa nhận, Phó A Bảo càng mạnh mẽ, "Không phản đối đúng không? Tôi biết tôi đoán không sai mà! Anh quả nhiên cho tới giờ đối với tôi trong lòng toàn mang ý xấu!"
Phó A Bảo cảm thấy mắt mình bị mù nặng rồi, trước kia sao lại không phát hiện ra kẻ đối diện đây rắp tâm bất lương, nếu như sớm biết, không đúng, sớm biết cũng không dùng! Chuyện phát sinh ngày hôm nay chính là sớm biết cũng không nhất định là có thể tránh khỏi a té!
Trịnh Cảnh Đồng tiếp tục trầm mặc, Phó A Bảo hiểu lầm càng sâu hơn, cậu luôn cảm thấy nhìn mắt nhìn Trịnh Cảnh Đồng của mình có vấn đề, chẳng lẽ là tức giận muốn động thủ? Hay là sớm sớm lại muốn thú tính quá độ rồi hả? Không được! Mình chỉ sợ kích thích tên khốn này, hậu quả quả thực không thể tưởng tượng nổi! (hahaaaa chưa thấy em thụ nào atsm level max như em Bảo =)))))))
Thế là Phó A Bảo nhẫn nhịn đau đớn trên người lảo đảo bò dậy tìm quần lót, cậu phải về phòng mình, đợi thêm nữa sẽ không phát sinh chuyện gì chứ.
Trịnh Cảnh Đồng nhìn dáng vẻ Phó A Bảo nhe răng trợn mắt nhịn đau có chút lo lắng, "Em còn muốn lộn xộn, không phải nói trên người đau chứ, nếu không thì đi tắm trước một cái, sau đó lên giường nằm nghỉ ngơi thật tốt?" Nói xong y nhặt trên mặt đất lên một chiếc áo tắm ở dưới giường, "Anh gọi cho em chút đồ ăn, em muốn ăn chút gì không?"
Quần lót đang mặc đến một nửa Phó A Bảo cực kì sợ hãi, cậu run lập cập chỉ vào Trịnh Cảnh Đồng nói: "Tôi nhắc nhở anh, anh đừng lại đây a, đừng cho là hiện tại tôi không đánh lại mà anh tiến thêm một thước, anh cách xa tôi một chút, bằng không cẩn thận tôi báo cảnh sát!" Mụ đản (trứng con mẹ nó, đây là một câu chửi giống như câu chửi đcm của VN ấy), mặt sau lại chảy ra thứ loạn thất bát tao, Trịnh cầm thú rốt cuộc là đi vào trong làm bao nhiêu a! Quả thực đê tiện vô liêm sỉ hạ lưu!
"Được được được, anh đã quá đi." Trịnh Cảnh Đồng lùi về sau vài bước, "Bất quá anh muốn cùng em giải thích, anh thật sự không phải là cố ý, anh cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tối hôm qua anh uống quá nhiều."
"A!" Phó A Bảo cười gằn vài tiếng, "Rất nhiều người làm chuyện đáng sỉ nhục xong đều nói như vậy, trốn tránh trách nhiệm đúng không, có phải cảm thấy nói mình uống quá nhiều không nhớ rõ liền vạn sự OK rồi hả? Anh có còn chút mặt mũi nào không?" (rõ ràng em vừa bảo là không cần chịu trách nhiệm aaa)
Lúc này quần lót của cậu cũng mặc xong, nghĩ thầm nơi này không thích hợp ở lâu, liền lảo đảo đi về phí cửa, kéo cửa phòng ra một cái liền quay đầy qua chỗ khác nói dọa: "Sau này đừng có tiếp tục để tôi nhìn thấy anh, nhìn thấy một lần đánh một lần!" Nói qua liền khí thế hung hăng đi ra khỏi phòng, cửa đùng một cái bị đóng sầm lại.
"Chờ —" Bước chân của Trịnh Cảnh Đồng tương đối chậm, một chữ vừa nói ra liền bị quăng đi, nhìn cửa phòng bị đóng lại y bắt đầu đỡ trán.
Trong hành lang tiếng bước chân nặng nề càng ngày càng xa, mười mấy giây sau lại tùng tùng tùng trở về, "Rầm rầm rầm!" Cửa phòng bị gõ đến vang động trời.
Trịnh Cảnh Đồng lập tức liền mở cửa ra, sau đó trên bụng bị trúng một quyền.
"Đây là phòng tôi a!!!" Tiếng rống giận dữ của Phó A Bảo vang dội toàn hành lang.
Cuối cùng Trịnh Cảnh Đồng bị Phó A Bảo cho trục xuất ra khỏi phòng của mình, chính xác là đối phương tìm tới phòng của mình, suy đoán của Phó A Bảo liền kiên định hơn trước, mình tại sao lại xui xẻo như vậy a!
Ai... Coi như bị chó cắn một cái đi.
Trịnh Cảnh Đồng trở về phòng mình, phòng của y là , hôm qua uống nhiều sau đó kính mắt lại dính liền nhìn phòng của Phó A Bảo thành phòng của mình, thực sự là... Trịnh Cảnh Đồng cực kỳ hối hận, sớm biết đã không uống nhiều rượu như vậy rồi.
Y tắm rửa sạch thay quần áo, sau đó chuẩn bị đi tìm Phó A Bảo lần nữa, y muốn cùng Phó A Bảo hảo ảo bình tĩnh nói một chút.
Nhưng là y thẳng tới giữa trưa cũng không tìm thấy Phó A Bảo, trong lòng vẫn chứa đầy tâm sự, lúc ăn cơm trưa cũng mất tập trung, trên bàn cơm cơ hồ không nói chuyện với ai.
"Tớ nói này Trịnh đại tổng tài, cậu tuổi cũng không ít, bọn tớ đều là người có gia đình rồi, cậu chừng nào thì mới chúng tớ uống rượu cưới a?" Phùng Vân Vân hôm qua cùng Đổng Mạn nói xong muốn thử tìm Trịnh Cảnh Đồng, liền ngay ở trên bàn cơm nổi lên ý tứ thăm dò.
Phùng Vân Vân vừa mở miệng những người khác cũng bắt đầu ồn ào lên, vấn đề hôn nhân của kim cương vương lão ngũ tất cả mọi người đều rất quan tâm ni, đến tột cùng là ai may mắn có thể gả vào hào môn (nhà quyền thế).
Nếu như trước đây bị hỏi như vậy, Trịnh Cảnh Đồng khẳng định nói không vội, hiện tại tâm tư của y đều đặt vào sự nghiệp, việc kết hôn thuận theo tự nhiên, nhưng hôm nay bị hỏi như vậy đột nhiên trong đầu y liền nghĩ tới thân ảnh Phó A Bảo, liền trầm mặc mấy giây sau đó cười nói: "Gần như đã có đối tượng, chỉ là còn chưa bắt đầu kết giao." Y là người cực kỳ nghiêm túc thật lòng, trong nhà mặc dù có tiền, nhưng gia giáo rất nghiêm, chuyện làm loạn quan hệ nam nữ như vậy nhất định là không được, nam nhân làm liền hảo hảo chịu trách nhiệm, đây là quan niệm cho tới nay của y.
Phùng Vân Vân vừa nghe tới thật giống như cùng tình huống của Đổng Mạn khép lại, bạn bè trở thành người yêu, còn chưa bắt đầu kết giao, không phải là Đổng Mạn mà! Thế là cô liền tề mi lộng nhãn (nháy mắt) nói: "Thành thật khai báo, có phải là coi trọng Tiểu Mạn của bọn tớ rồi hả? Không phải tớ nói, các cậu sớm nên cùng một chỗ, lề mà lề mề nhiều năm như vậy, cùng một chỗ sớm con không biết lớn thế nào rồi."
Mặt Đổng Mạn bắt đầu có chút đỏ, người xung quanh cũng đều ồn ào, không khí này quả thực giống với nơi cầu hôn.
Trịnh Cảnh Đồng đầu tiên là sững sờ, sau đó dở khóc dở cười nói: "Các cậu nghĩ gì thế, tớ cùng Đổng Mạn chính là bạn tốt, tớ là nam nhân đúng là không sao cả, nhưng Đổng Mạn mà con gái, thanh danh rất quan trọng, nếu như sau này bởi vì tớ mà bị người khác hiểu lầm là có bạn trai rồi, vậy thì tớ thật đúng là tội đáng muôn chết rồi.
Không khí hiện trường nhất thời có chút ngưng trệ, mấy nam nhân bắt đầu vội vã tán gẫu mới giải trừ lúng túng.
Một giây trước còn tán tỉnh phấn hồng xung quanh thỏa mãn, một giây sau toàn thân Đổng Mạn giống như rơi vào hầm băng, nhưng cô nhất định phải giả vờ bình tĩnh không thể để cho mọi người phát hiện ra cô không ổn, sống năm, đây là đả kích lớn nhất từ trước tới nay mà cô gặp!
Đổng Mạn nắm chặt nắm đấm, móng tay dài cơ hồ muốn đâm vào da thịt, cô nhẫn nhịn không để cho mình khóc lên.
Mười năm, cô thích Trịnh Cảnh Đồng đã ròng rã năm, thời gian tươi đẹp nhất của người con gái đều hao tổn, không có tình cảm thâm hậu sao có khả năng kiên trì năm, nhưng bây giờ đối phương nói cho cô biết người chỉ là bạn bè, Đổng Mạn cảm giác mình chính là trò cười.
Phùng Vân Vân ngồi ở bên cạnh cô có chút hối hận, sớm biết đã không làm chuyện như vậy, không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành bộ dáng này, Trịnh Cảnh Đồng té ra đã có đối tượng khác.
Ôi... Thực sự là thế sự khó liệu...
____________
Một giây đau buồn cho Mạn tỷ nào >"